Mèo Trượt Chân

Chương 15

Hồ Phỉ tăng giờ làm việc, hiệu suất tăng mạnh, giữa trưa ngày hôm sau đã làm xong bùa chặn, gửi tin nhắn đến cho Liên Trạm.

Gã đến đây trong khoảng hai mươi phút, Liên Trạm có thể sử dụng thời gian này để làm xong sắp xếp cuối cùng.

Liên Trạm gửi lại một chữ, “Được”, sau một phút hồ yêu lại bổ sung một câu: “Thời gian hối hận cuối cùng chỉ còn lại hai mươi phút này.”

Tay hắn hơi dừng lại, phớt lờ đối phương, quay lại màn hình chờ. Đàm Tiểu Hữu đang ngồi trên ghế ăn gì đó, không ngồi ngay ngắn, xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng không biết dùng đũa, chỉ cầm thìa xúc cơm ăn, nhét phồng má lên, nhìn về phía Liên Trạm, mồm miệng không rõ nói: “Sầy ơi, em muốn ăng cá…”

Cậu không thể dùng thìa tách miếng ca ra được, vốn định dùng tay cầm, kết quả vừa động tay đã bị Liên Trạm túm lại, chỉ có thể yên phận nhìn chòng chọc.

Liên Trạm đặt điện thoại xuống, nói cậu một tiếng đần. Đàm Tiểu Hữu trông mong, hắn lại gắp một miếng cá, cẩn thận tách hết xương, nói: “Há miệng.”

Đàm Tiểu Hữu vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng, há miệng ra, đợi hắn đút cá vào miệng mình mới vui vẻ cười lên, làm nũng nói: “Vẫn muốn!”

Liên Trạm kiên nhẫn hiếm thấy, miếng này nối tiếp miếng kia gắp cho cậu ăn, về sau Đàm Tiểu Hữu trực tiếp từ ngồi đối diện hắn chuyển thành ngồi bên cạnh, nửa người dựa vào, một tay níu lấy góc áo hắn, một tay khác cầm thìa, tự mình xúc sẵn một thìa cơm, đợi Liên Trạm để cá lên thìa, sẽ đút hết vào miệng ăn.

Cậu làm trò xiếc ngây thơ này không biết mệt, còn tự hiểu là rất ngoan, mình ngoan như thế nên để thầy đút. Sau khi ăn no rồi, thỏa mãn ợ một cái, đôi mắt to cũng híp lại, bên mép còn dính một hạt cơm và ít nước tương.

Liên Trạm ôm mặt cậu, cầm khăn giấy lau cho cậu, cậu cũng hưởng thụ mở to mắt, đần độn nói: “Hôm nay thầy đối xử với em cực lỳ tốt.”

“… Ừ.”

Liên Trạm nhìn mặt cậu ở khoảng cách gần, một đôi mắt to màu hổ phách sáng rỡ, nhìn mình không chớp mắt. Liên Trạm cảm thấy có phần khó mà đối mặt, dời ánh mắt sang chỗ khác, hỏi: “Ăn no chưa?”

Đàm Tiểu Hữu vẽ một đường tròn lên bụng mình, tỏ vẻ mình ăn no đến độ bụng thành trống rồi, gật mạnh đầu.

Liên Trạm nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi một lát, tôi chơi với cậu một trò chơi.”

Đàm Tiểu Hữu nghiêng đầu nói: “Trò chơi gì vậy?”

Liên Trạm dừng một lát, mới trả lời: “Trò chơi ngày hôm qua, thử xem cậu có thể không thấy tôi trong bao lâu.”

Đàm Tiểu Hữu chớp mắt hai cái, lại lắc đầu thật mạnh: “Trò này không dễ chơi, em không muốn chơi!’

“Có thưởng, ” Liên Trạm dụ dỗ nói, “Nếu như cậu thắng tôi, vậy tôi sẽ đồng ý với cậu một việc, việc gì cũng có thể.”

Sức hấp dẫn của cái này cũng rất lớn, tiểu miêu yêu xoắn xuýt nhíu mày, cắn móng tay suy nghĩ một chút, lại nhảy xuống khỏi ghế xoay hai vòng. Liên Trạm lại nói: “Chỉ cần cậu không thấy tôi trong mười phút, coi như cậu thắng, lúc lại nhìn thấy tôi, cậu muốn gì tôi cũng sẽ cho cậu.”

Tiểu miêu yêu nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật không đó?’

Liên Trạm lừa cậu: “Thật đó.”

Tiểu miêu yêu bất đắc dĩ “Ò” một tiếng, khó khăn quay đầu, bịt mắt lại, lẩm bẩm nói: “Được rồi… em sẽ chơi với thầy một lát.”

Liên Trạm nhìn bóng lưng mảnh mai của cậu, cũng không rời khỏi phòng ngay lập tức, mà là đi đến sau lưng cậu, hôn một cái lên mái tóc đen mềm của cậu.

Hắn vừa đóng cửa phòng lại, Hồ Phỉ đã gõ cửa nhà hắn.

Hồ yêu tóc màu cam cười híp mắt ló đầu vào nhìn một chút, không nhìn thấy Đàm Tiểu Hữu, hỏi hắn: “Thầy Liên xử lý xong cả rồi à?”

“Xong rồi.”

Hồ Phỉ lắc lắc bùa chặn trong tay: “Hôm qua tôi lấy một ít lông của mèo con và tóc của ông làm bùa chú, sau khi làm phát thuật, chỉ cần bùa chặn còn ở trên người ông, cậu ta vĩnh viễn không cảm giác được yêu lực của ông… thầy Liên nghĩ kỹ rồi?”

Liên Trạm chỉ nói: “Bớt nói nhảm.”

Hồ Phỉ nhún nhún vai, đưa bùa chặn cho hắn, túm lấy tay hắn dùng yêu lực vẽ mấy đường trận bùa, vừa đập toàn bộ trận bùa vào trong cơ thể hắn, mèo con trong căn phòng đã gân cổ lên hỏi: “Thầy ơi —– mấy phút rồi! Còn phải mấy phút nữa mới có thể thấy thầy!”

Cơ thể Liên Trạm cứng đờ, mím môi lại, Hồ Phỉ cong mắt nhìn hắn, nâng cao giọng trả lời thay hắn: “Không có mấy phút.”

Tiểu miêu yêu rất mê man với âm thanh đột nhiên nhảy ra này: “Cái gì?”

“Không có mấy phút.” Hồ Phỉ cười khẽ, “Dù sao cậu cũng sẽ không muốn nhìn thấy thầy giáo của cậu.”

Liên Trạm hung tợn nhìn gã chằm chằm muốn chửi gã vẽ vời thêm chuyện, ngay sau đó, gã đã vẽ xong nét cuối cùng lên trận bùa, phát thuật đã hoàn thành. Tiểu miêu yêu trong căn phòng kêu một tiếng, kêu tiếng nữa, giọng nói đã hoàn toàn khác biệt.
Bình Luận (0)
Comment