Mèo Zilla

Chương 1

Đây là ngày có thời tiết tốt nhất trong năm, cơn gió nhẹ từ biển thổi vào, trấn nhỏ nơi cảng biển từ từ thức tỉnh trong ánh nắng ban mai, đám hải âu kết thành đàn bay qua những ngôi nhà cao thấp không đồng đều, đi về phía vách đá bên bờ biển, bao phủ bầu trời là sắc lam nhạt cực đẹp, cùng nhau hoà làm một với mặt biển nơi chân trời.

Một chiếc Cadillac màu xám bạc đỗ ở ven con đường gần bãi biển nhất, cửa sổ thủy tinh của xe hạ xuống, để cho gió biển mát lạnh thổi vào, mang đi tất cả không khí nặng nề bên trong*.

Cát Lâm nhìn thoáng qua kính chiếu hậu ô tô.

Dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, bộ đồ do thợ cao cấp cắt may đã nhăn nhúm, nơ lệch qua bên cạnh.

Cát Lâm đơn giản kéo nó ra, nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười mà ngay cả anh cũng cảm thấy miễn cưỡng.


-- Thất nghiệp ngày thứ 45.

-- Tháng thứ ba trở thành phú nhị đại**

Cực kì hỏng bét!

Quỷ biết cuộc đời anh đã trải qua cái gì!

Ba tháng trước Cát Lâm vẫn còn là người chủ trì một đài radio ở một thành thị nhỏ, cầm tiền lương đói không chết cũng chả mua nổi phòng mà bình bình đạm đạm sinh hoạt, không có bạn gái cũng không có bạn trai, ngẫu nhiên cùng đồng nghiệp liên hoan, nguyện vọng duy nhất là tìm được cha mẹ ruột.

Sau đó nguyện vọng này trở thành sự thật, song mọi chuyện lại trở nên rất xấu hổ.

Mẹ đã qua đời, cha tái hôn, mẹ kế có một đứa con trai.

Vốn đây cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng cha không phải là công nhân viên chức nhỏ trong trí nhớ, mà là một nhà doanh nghiệp nổi tiếng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau này còn đầu tư IT, điện ảnh và truyền hình, giá trị con người hiện tại cũng tới chín số***. Em trai lưu học ở nước Mỹ, học ở Đại học Princeton**** nổi tiếng.


Anh tựa như một người ngoài bỗng nhiên xâm nhập vào gia đình hạnh phúc này, cho dù không làm gì, hậu quả tạo thành cũng cỡ cấp động đất.

Cát Lâm rất muốn xoay người bước đi, xem như hết thảy mọi chuyện chưa hề xảy ra.

Nhưng mà...

Không biết ai đem tin tức truyền ra ngoài, anh ở trong đơn vị làm việc cũng chẳng còn an bình, mọi người đều nhìn anh rồi khe khẽ nói nhỏ, rất nhiều nữ đồng nghiệp tỏ vẻ thân thiết với anh, còn có người tìm anh vay tiền, muốn anh mời khách. Tất cả bọn họ đều cảm thấy Cát Lâm chắc chắn vui đến điên rồi, vừa tỉnh dậy đã biến thành phú nhị đại, đổi lại là ai đều sẽ cười tỉnh, không phải sao?

Đơn vị ngay cả người thay thế anh cũng chuẩn bị chu đáo, bởi vì từ lãnh đạo đến bà thím dọn vệ sinh đều cảm thấy anh sẽ ngay lập tức từ chức, hưởng thụ cuộc sống giàu sang, mà kí túc xá của anh trong đơn vị đã được phân cho người mới lúc nào không hay, tháng sau là người ta dọn vào rồi.


Càng về sau, ngay cả tiết mục radio Cát Lâm cũng không thể chủ trì được, bởi vì này chuyện này đã lên báo, còn tuyên truyền một cách điên cuồng trên mạng, ngay cả người nghe tiết mục cũng biết, không ngừng gọi điện thoại hỏi cảm nghĩ của anh trong khi đang nghe tiết mục.

Ầm ĩ đến như vậy, không từ chức thì có thể làm gì khác đây?

Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm cái gia đình "cha con gặp lại nhau" này, đám phóng viên nhiều chuyện hưng phấn chờ một màn kịch cẩu huyết như phim tám giờ diễn ra, ngoại trừ đứa con trai nhỏ học ở nước Mỹ tránh được một kiếp, những người khác trong nhà như là đang đóng phim vậy, mặc vào quần áo khéo léo, treo lên tươi cười rạng rỡ, ra vào nơi xã giao.

-- Trong lòng nghĩ cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là "Ăn ý" mà làm người một nhà.
Cát Lâm nhịn không được đập tay lên tay lái, anh cởi bỏ đai an toàn, nhắm mắt tựa vào ghế, mặc cho gió biển thổi qua.

Cha anh coi trọng thanh danh, mỗi một chi tiết đều yêu cầu rất hà khắc, xe sang, đồng hồ nổi tiếng, thợ may cao cấp ... Còn kém nhét thêm bên người anh một vị bạn gái. Ông ta muốn biểu hiện dáng vẻ rất coi trọng, không chút nào keo kiệt đối với đứa con trai mất rồi lại có này.

Ngoài mặt ngăn nắp xinh đẹp, nhưng sau lưng cả nhà này thậm chí chưa từng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.

Đương nhiên, ngày này sớm hay muộn cũng đến.

Cát Lâm nghĩ thầm, đợi mọi người chán ghét tên của anh, nhiệt tình của đám phóng viên sẽ nhanh chóng biến mất, cuộc bám đuôi điên cuồng mấy chục ngày qua cũng sắp kết thúc.

Gần bãi biển một mảnh yên tĩnh.

Nơi này là Bạch Sa Loan, một thánh địa du lịch mới nổi gần đây.
Thật ra Bạch Sa Loan được chia làm hai khu vực, phía nam có công viên trò chơi rộng lớn, câu lạc bộ bóng chuyền bãi biển và khách sạn bình dân, cũng là nơi dừng chân của dân phượt và các đoàn du lịch, mà vách đá ở phía bắc cách một đường bờ biển lại có vẻ lạnh lùng hơn rất nhiều, ngoại trừ khách sạn cao cấp, phụ cận còn có hai nhà thuỷ trị liệu, một sân golf, một câu lạc bộ cưỡi ngựa, là một nơi đốt tiền tiêu chuẩn.

Sáng sớm, gió biển đem tiếng vui cười ồn ào nơi xa xa thổi vào bãi biển này.

Rất xa xôi, mơ hồ lại thấp thoáng không rõ.

Cát Lâm dùng tay niết ấn đường, anh chợt nghe thấy một tiếng động khác thường.

"Meow."

Sau đó là tiếng mèo kêu liên tiếp, như một khúc hợp tấu vang lên.

Cát Lâm buồn bực ngẩng đầu, nhìn thấy một đám mèo lớn có nhỏ có, ngồi xổm trên cầu gỗ dùng để đứng ngắm cảnh cạnh bến tàu, đồng loạt nhìn chằm chằm chiếc xe đậu ở ven đường.
Chúng nó đưa lưng về phía mặt trời, không thấy rõ màu lông, lại giống như được bao bọc bởi một tầng ánh sáng nhu hoà, từ cái đầu tròn vo đến cái đuôi nhọn nhọn như sáng lên.

Mèo là một hạng mục du lịch đặc biệt ở Bạch Sa Loan, nơi đây lúc trước vốn là một làng chài ven biển, có rất nhiều mèo hoang. Sau khi được khai phá thành khu du lịch thì tụi mèo cũng sống tốt hơn, có ngành du lịch kiểm tra tiêm thuốc định kì cho chúng, du khách có thể mua thức ăn bán trong cửa hàng thú kiểng cho chúng ăn, đám mèo này lượn lờ xung quanh, cực kì thích ý.

Cát Lâm sờ soạng túi áo, sau đó ý thức được cái gì anh cũng không có.

Không có thức ăn cho mèo, không chỉ trong xe không có, cốp xe cũng không nốt.

Đối mặt với từng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình, Cát Lâm chỉ có thể cài đai an toàn, một cước đạp chân ga bỏ trốn mất dạng.
"Meow -- "

Cát Lâm chột dạ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phát hiện đám mèo cũng không đuổi theo, mà là ở tại chỗ lăn lộn đùa giỡn, giống như đối với chúng nó, buông tha một "đối tượng đánh cướp" cũng chả có gì ghê gớm cả.

Nhờ phúc của đám lông nhỏ mềm mượt đó, tâm trạng của anh cũng trở nên tốt hơn một chút.

Quốc lộ bên phía bắc của Bạch Sa Loan rất vắng, thời tiết tốt, giao thông thuận lợi, phong cảnh đẹp... Còn có một đám lông nhỏ mềm mại nữa.

Lúc này màn hình di động bỗng nhiên sáng lên, bên trên hiện ra tên trợ lí của cha Cát, không phải trợ lý công tác, mà giống như trợ lý sinh hoạt hơn. Dạo gần đây chuyên môn nhìn chằm chằm Cát Lâm, chức trách chính là không cho Cát Lâm làm chuyện "Mất mặt" ở trước công chúng.

Chuông điện thoại không ngừng reo, Cát Lâm lại không muốn để ý tới.
Thật ra chiếc xe này có trang bị thiết bị định vị, Cát Lâm tin tưởng dù anh có chạy tới chỗ nào, bên kia cũng có thể tra được.

Quả thực cực kì hỏng bét!

Cát Lâm không có hứng thú với sản nghiệp của nhà họ Cát, bởi vì anh dốt đặc cán mai về phương diện tài chính thương nghiệp, cũng không có da mặt dày cỡ đó, làm một tên hoàn khố***** nằm trên nhân dân tệ mà ăn chơi trác táng.

Chờ cha anh hài lòng hoàn thành nhiệm vụ gia đình viên mãn rồi, bọn họ có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau, Cát Lâm một bên lái xe một bên nghĩ.

Bỗng nhiên tầm nhìn phía trước tối lại, anh lập tức giảm tốc độ, từ cửa kính trước xe ô tô nhìn ra, bầu trời hình như có thêm một đám mây tối đen.

Nơi này cách rất gần bãi cát Nam Hải, Cát Lâm nghe bên kia truyền đến một tiếng quát mơ hồ, anh quay đầu lại nhìn, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Một cái bóng màu đen thật lớn, xuất hiện trước vách núi cao ngất.

Vách núi đó vừa là nơi hải âu xây tổ, vừa là ranh giới chia Bạch Sa Loan ra làm hai khu vực.

Hình dáng của bóng đen rất rõ ràng, tứ chi mạnh mẽ hữu lực, cái đuôi cao cao dựng thẳng lên, nó tựa như một con cự thú đạp biển mà đến, đầu đối diện vách núi nơi hải âu làm tổ

Hải âu phát ra tiếng kêu thê lương, vỗ cánh bay tán loạn, nhưng trong tổ của chúng còn có chim non, không nỡ vứt bỏ, chỉ có thể bay vòng quanh vách núi.

"Bộp!" Cát Lâm đang thất thần, trán bỗng nhiên bị đụng phải.

Anh xoa xoa mắt, thiếu chút nữa cho rằng đây là ảo giác của mình.

Một nhân viên làm việc ở cảnh khu mang theo dụng cụ câu cá run tay đánh rớt thùng, anh ta thét chói tai, phất tay ra hiệu với Cát Lâm.

"Tiên sinh! Nguy hiểm! Chạy nhanh đi!"
Cadillac vừa mới đi vào quốc lộ song song với biển, Cát Lâm giảm tốc độ đem xe dừng ở ven đường, cái bóng đen đó gần như ở trên đỉnh đầu của anh, lấy vị trí của anh cũng không thể thấy rõ nó có hình dạng như thế nào.

"Ngài cách nó quá gần !" Nhân viên công tác hoảng sợ hô.

Không ai biết vì sao bỗng nhiên lại có quái vật xuất hiện ở Bạch Sa Loan, nhưng mọi người đều cảm thấy nguy hiểm rất rõ ràng.

Cát Lâm đột nhiên hoàn hồn, lùi đầu vào, mãnh liệt nhấn ga khởi động xe ô tô cướp đường chạy như điên.

Đường quốc lộ rất bằng phẳng, cũng không có chướng ngại vật, Cát Lâm nghe thấy trái tim mình đang đập kinh hoàng, trần xe truyền đến tiếng va chạm nặng nề, là một ít đá rơi trúng.

Chúng nó rơi xuống mặt đường, nện trên trần xe, cả phía trước xe cũng có...
Ô tô xóc nảy kịch liệt, đây là lốp xe bất ngờ không kịp đề phòng cán phải cục đá.

Theo sát chính là một cục đá lớn hơn rơi xuống, cách đầu xe chưa đến ba thước.

"Chết tiệt!"

Cát Lâm đột nhiên xoay tay lái, tránh trực tiếp tông phải nó, đồng thời kinh ra một thân mồ hôi lạnh.

Lúc này mặt đường phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bức tường màu đen, vách tường đầy lông, hoàn toàn chặn đường đi.

Đầu óc Cát Lâm trống rỗng, theo bản năng mà xoay đầu, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phát hiện nơi nơi đều vương vãi đá, mặt đường trở nên xa lạ, thị giác cũng rất kỳ quái... Kính chiếu hậu bị tông hư rồi sao?

Giây tiếp theo anh liền phát hiện sự thật.

Cả chiếc xe đã rời khỏi mặt đất, cách mặt đường càng ngày càng xa, thân xe bắt đầu nghiêng lệch, trần xe phát ra tiếng ken két do bị đè ép, Cát Lâm tay chân luống cuống mà tháo đai an toàn, muốn mở cửa xe.
Di động vì cửa xe mở rộng mà rơi ra ngoài, rơi xuống đất.

Với độ cao này, trăm phần trăm sẽ nát luôn.

Cát Lâm không kịp vì di động nghĩ nhiều, anh mắt mở trừng trừng nhìn "Cây cột" màu đen thật lớn từ trên trời giáng xuống, khi nó nâng lên, trên đường quốc lộ nhiều thêm một cái hố dấu móng tay, dưới đáy hố là cái di động đã nát thành cám của anh.

"..."

Cát Lâm ngu người luôn rồi.

Ô tô lay động kịch liệt, giống như bị con cự thú kia nắm chặt trong lòng bàn tay.

Trước mắt Cát Lâm chỉ có vách núi chớp lên, một mặt khác là bộ lông tối như mực che kín thân thể cự thú, trời đất quay cuồng.

Cái loại rung lắc này chắc chỉ có phi hành gia được huấn luyện nghiêm khắc mới chịu nổi, Cát Lâm đương nhiên không phải, đầu của anh đã choáng váng, sắp chuẩn bị ói rồi.

Bắt lấy con mồi, sau đó lắc lắc lắc là cái thói quen gì?
Có lẽ cự thú đã vừa lòng, cầm ô tô bắt đầu leo lên vách đá.

Đi được một nửa, gió biển mãnh liệt thổi tỉnh Cát Lâm, hơn nửa người anh treo vắt vẻo bên ngoài xe, thoạt nhìn cực thê thảm.

Cát Lâm giãy dụa đỡ lấy trần xe, ổn định thân thể, tránh cho vận mệnh ngã thành thịt băm, anh nhìn xuống phía dưới, từ đây có thể thấy các du khách bên bãi nam bối rối chạy trốn, trông họ giờ nhỏ như con kiến.

Bởi vì vị trí rất cao, mặt biển phản quang chói lọi, Cát Lâm nhịn không được vươn tay che mắt.

Gió biển đưa tới tiếng thét chói tai của đám người.

Cát Lâm thất bại mà tựa vào ghế lái, gặp quỷ !

Chẳng lẽ anh hóa thân thành mỹ nữ tóc vàng, bị King Kong bắt cóc ?

Hình dáng bóng đen mà anh nhìn thấy vừa rồi không giống tinh tinh, mà giống... Mèo?

Không chờ Cát Lâm nghĩ xong, bên tai bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng gió, anh hoảng sợ ngẩng đầu, mặt biển vô bờ mênh mông không ngừng phóng đại.
-- Cự thú mang theo chiến lợi phẩm bò lên vách đá, thả người - nhảy!

Con cự thú đâu trên trời rơi xuống này, mặt hướng biển, mạnh mẽ đạp chi sau, thân ảnh bỗng nhiên vặn vẹo một trận kịch liệt, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

*Nguyên văn: trọc khí

**Phú nhị đại là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc. Nguồn: Kênh 14 - Tâm sự của một "phú nhị đại": Thế hệ con nhà giàu Trung Quốc không chỉ biết hàng hiệu và siêu xe

***Nguyên văn: thân gia chín vị sổ

****Nguyên văn: thường thanh đằng danh giáo. Mình tra google thì không ra, đành tìm từng chữ, cơ mà cũng bí luôn, tìm được mỗi chữ thanh là liên quan tới vần ton, chém luôn :))))
*****Hoàn khố: từ dùng để chỉ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá giá chi tử.

Bình Luận (0)
Comment