Mèo Zilla

Chương 31

Tiếng gào thét của gã đàn ông khiến cả căn phòng vang lên tiếng vọng lại cực kì khủng bố.

Câu uy hiếp muốn hủy diệt trấn Maren lúc cuối cùng kia không ngừng lặp lại bên tai mọi người.

Cát Lâm chỉ nghe hiểu được mấy từ đơn lẻ tẻ, bao gồm cả địa danh trấn Maren, nghiệp đoàn người mạo hiểm, dược sư, còn có điện Chiến Thần... Là điện Chiến Thần đúng không? Lão Qusair có nói qua, không quản danh hiệu của thần là gì thì trong ngôn ngữ chỉ có một cách phát âm, cái từ đằng sau Chiến Thần cùng nhóm với từ mà bọn họ vừa mới thảo luận xong, điện Hỏa thần điện Hải thần gì gì ấy...

Sau khi Cát Lâm khôi phục nhịp thở, anh không dám tin nhìn đám khách không mời mà xông vào nghiệp đoàn người mạo hiểm kia.

Khó trách lại cảm thấy áo choàng màu đỏ vàng trên người bọn họ trông quen mắt, kiểu quần áo này không khác với trang phục Eloca mặc lần đầu tiên anh nhìn thấy cho lắm—— cái gọi là áo choàng và ngoại bào ấy một chút dấu vết cắt may cũng không có, chỉ là lấy tấm vải gấp hai cái, nhiều nhất là có một ghim gài bằng bảo thạch cố định miếng vải, không cho nó rơi xuống mà thôi.


Eloca là một vị thần, việc này Cát Lâm biết, nhưng mà vị thần "đã chết" này ở đại lục Seeley còn có tín đồ hả?

Dù cho là điện Chiến Thần đặc biệt lợi hại, trải qua một ngàn năm rồi mà vẫn còn có thể tiếp tục tồn tại, nhưng mà coi Chiến Thần kìa! Lấy cái luận điệu vừa mở miệng là "Trên đời căn bản không có thần" của vị kia, làm sao có thể chạy đi sáng lập tôn giáo? Làm sao có thể có tín đồ???

Cái điện Chiến Thần này chắc không phải là tổ chức dân gian tự thành lập nên chứ?!

Suy nghĩ trong lòng Cát Lâm nhiều như vậy, nhưng trên mặt lại không hiện mảy may.

Người có nắm đấm lớn không thể chọc nha.

Gã đàn ông tên "Quái vật số bốn" vừa vào cửa đã tìm Qusair, nếu không phải quen biết, thì chính là đã nhìn thấu ngụy trang của lão.

Firnando, "nando" trong cổ ngữ Seeley nghĩa là "Cường đại", không tưởng tượng được", song đây không phải là một từ hay ho gì, bình thường là dùng để thán phục, sợ hãi hoặc trêu chọc, cùng loại với "Quái vật", "Con gia súc này". Cát Lâm vừa nghe tới tên đó liền đớ ra, mém tí nữa cho rằng lão Qusair đang giỡn, nếu không đang yên đang lành mần chi lại gọi "Gia súc số bốn"?


Gia súc thì gia súc đi, vì cái méo gì còn phải đánh số?

"Fi" là danh từ đứng trước Hải Tích, dùng làm từ hình dung, có thể giải thích theo nghĩa rộng là cao bằng bốn người, nhưng mà thêm trước từ hình dung, thì lại có nghĩa là số bốn nha... Cát Lâm rơi vào địa ngục ngôn ngữ của thế giới khác, một hồi lâu mới sực nhớ tới đây là ngôn ngữ hiện đại của đại lục Seeley, nghĩa về con số thì có thể giống, mấy từ khác thì chưa biết được.

Có lẽ ở nhà người này xếp thứ tư thì sao, Cát Lâm không chắc lắm nghĩ.

Nhưng mà cái vị vừa cao lớn vừa đẹp trai này vừa là người của điện Chiến Thần này, biệt danh trong mắt Cát Lâm đã chết với cái từ "Quái vật số bốn" rồi, gia súc cái gì thôi bỏ đi, cảm giác rất xấu hổ.

Chướng ngại ngôn ngữ dẫn đến Cát Lâm căn bản không biết vì sao đám côn đồ đó lại tới gây phiền phức.


Lão Qusair kế bên đã sứt đầu mẻ trán luôn, nếu mấy mạo hiểm giả gây rắc rối kia ở trước mặt, không cần đại tế ti Firnando của điện Chiến Thần ra tay, Pháp Thánh hệ phong sẽ tự tay quăng bọn họ vào vùng lốc vận động hai cái với đám quái thú trong trỏng.

Cái lũ đã đần lại còn không có mắt đó!

Sói tuyết là màu trắng, sói của điện Chiến Thần là màu xám, màu trắng và màu xám mà còn nhìn không ra hả?!

Ngu ngốc làm ra chuyện ngu xuẩn, nghiệp đoàn người mạo hiểm từ chối chịu trách nhiệm, nhưng cái đám điên của điện Chiến Thần này cũng chả ai muốn dây vào cả.

Thật sự muốn nói lý lẽ thì chính là mười năm trước, một loại dược tề mới được phát minh, dẫn đến giá móng vuốt sói tuyết tăng lên gấp mười lần. Điện Chiến Thần bên ngoài trấn Maren này ở sâu trong dãy núi Thắng Lợi, gần đó cũng có mấy ngọn núi tuyết, sói xám trong thần điện liên tiếp bị ngộ thương, cũng không thể trách đại tế ti Firnando nổi giận.
Lão Qusair nhẫn nhịn, nói với đại tế ti đầu trọc lóc: "Cho dù không có nghiệp đoàn người mạo hiểm tuyên bố nhiệm vụ, vẫn sẽ có rất nhiều người tiến vào dãy Thắng Lợi săn bắt sói tuyết, mang chiến lợi phẩm đến quốc gia khác bán đi, huỷ bỏ nhiệm vụ không thể giải quyết triệt để vấn đề được."

Đại tế ti đầu bóng lưỡng phát ra một tiếng cười lạnh, gã duy trì khí thế bức người, xem thường nhìn một vòng chung quanh toàn bộ đại sảnh nghiệp đoàn.

"Chỉ cần trên đời này đầy một đám ngu biết mỗi việc uống dược tề để tăng thực lực, thì cái vấn đề đấy chừng nào mới có thể giải quyết hử?"

Lão Qusair đau đầu nhắm mắt lại.

—— Lại tới nữa, cái đám người điện Chiến Thần đó!

Rời xa mọi người sống trong núi sâu, không học ma pháp, không học võ thuật chính thống, ngoại trừ lúc bị thương tật ra là không thèm uống dược tề, mùa đông để trần cánh tay chạy lên núi tuyết, mùa hè ngồi tĩnh tọa tu luyện bên cạnh lò than... Quả thực là một đám điên!
Điên thì thôi đi, cố tình hết lần này tới lần khác thế hệ đại tế ti nào cũng có thực lực Pháp Thánh!

Không sợ gặp được thằng điên, chỉ sợ chơi không lại thằng điên đó mà thôi!!

Lão Qusair vuốt vuốt trán.

Chuyện còn đó thì cũng phải giải quyết, đám người điện Chiến Thần kia nói được thì làm được đấy nhá!

Trấn Maren phát triển cho tới hôm nay, cùng rất nhiều thế lực có quan hệ lợi ích, chỉ là mấy cái thứ cong cong quẹo quẹo đó đến chỗ đại tế ti Firnando lại chả có tác dụng gì ráo.

Khiến cho lão Qusair đau đầu chính là, căn bản không có dược sư nào nguyện ý đến điện Chiến Thần hỗ trợ cứu đám sói cả.

Dược sư ở đại lục Seeley luôn luôn được mọi người sùng kính, chỉ có điện Chiến Thần là khác với người ta, quan hệ hai bên như nước với lửa, lúc này mới dẫn đến việc sói của điện Chiến Thần bị thương, đại tế ti phải tự thân xuất mã đến nghiệp đoàn người mạo hiểm bắt người như bây giờ đây.
Lão Qusair đột nhiên nhanh trí, nói với đại tế ti rằng thứ mà gã cần vốn không phải là dược sư, mà là một y sư đáng tin, còn có một ít dược tề chữa thương có tác dụng với chiến sủng, dược tề thì cứ trực tiếp tới cửa hàng trong trấn nhỏ mua là được.

Lão Qusair một bên nói, một bên nhịn không được nhìn Cát Lâm.

Người Hegel nuôi sói xám làm chiến sủng, có lẽ rất hiểu mấy cái này mới đúng.

Cát Lâm nghe lão nói xong, nhất thời bất đắc dĩ, người giả làm người Hegel làm sao có thể hiểu mấy thứ đấy được, chỉ có thể lắc lắc đầu với lão.

Lão Qusair tuy rằng thất vọng, nhưng không phải không có những người khác để chọn, lấy danh nghĩa nghiệp đoàn người mạo hiểm vẫn có thể mời được một vị thú y ở trên trấn nhỏ. Vì để đảm bảo vị thú y này an toàn, lão Qusair quyết định cùng đến điện Chiến Thần.
Nhóm sát tinh rốt cục cũng đi rồi, mọi người ngó dáo dác sau lưng một hồi, xác định đám người kia sẽ không quay lại, lập tức như ong vỡ tổ mà bàn luận xôn xao cả lên.

Cát Lâm không có lão Qusair ở bên cạnh làm phiên dịch, sau khi nhìn náo nhiệt bên ngoài một hồi, quyết định vẫn là trở lại trong phòng một mình an tĩnh học chương trình ngôn ngữ cho rồi.

Nghe không hiểu thì sẽ không thu thập được tin tức, hoàn toàn không rõ trận phong ba hôm nay là xảy ra chuyện gì, vì sao lại cần một thú y chữa thương cho sói? Lòng hiếu kì của Cát Lâm đã sắp bùng nổ, song lại chỉ có thể chờ lão Qusair trở về hỏi lại tình huống mà thôi.

Tối hôm đó, Cát Lâm cầm lấy sách giáo khoa chuẩn bị đi tới khóa ngôn ngữ của nghiệp đoàn người mạo hiểm.

Con đường này rất ngắn, xuyên qua con ngõ nhỏ hẹp là đến nơi.
Trong không khí phiêu đãng mùi cơm tối, Cát Lâm hít một hơi thật sâu, xác định đây là thịt quả Thuần nấu với gà Trân Châu, còn có mùi mực nướng nữa.

Tinh thần anh chấn động, đang muốn cất bước tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.

Cát Lâm một cước đạp trên vách tường bên phải con ngõ, cả người nhảy dựng lên, khóe mắt nhìn thấy sau lưng mình có một bóng người, cánh tay phải người nọ giơ lên cao, bày ra tư thế tập kích.

Chả kịp nghĩ xem người kia là ai, vì sao lại đánh lén từ phía sau, Cát Lâm đã phải cực lực duy trì cân bằng của mình, anh nhanh chóng nhìn lướt qua cửa ngõ phía trước.

Cách nơi này khoảng bốn năm bước, có lẽ anh phải tránh thoát hai lần công kích mới có thể thuận lợi chạy trốn ra đường phố bên ngoài.

Người đánh lén không phải là một ma pháp sư, trên tay không tất sắt không có lấy một món vũ khí, sau khi phát hiện ý đồ đánh lén thất bại, hắn rất nhanh đã có phản ứng, một cước đá vào đùi phải đang duy trì trọng tâm thân thể của Cát Lâm.
Con ngõ quá nhỏ hẹp, rất nhiều động tác võ thuật đều thi triển không được, điều này rất có lợi với Cát Lâm.

Anh chỉ có tí tẹo bản lĩnh do đứng cột buồm luyện ra, bởi vì thần kinh phản xạ ưu tú nên may mắn tránh được hai lần công kích, nhưng vận may của Cát Lâm đã dùng hết, đối phương là một võ giả xuất sắc, rất nhanh đã phát hiện sơ hở và nhược điểm của anh.

Kẻ đánh lén nâng khuôn mặt giấu dưới áo choàng lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạo, hắn một quyền chém ra, vừa vặn ngay điểm mà Cát Lâm lùi lại.

Lúc này cho dù anh có muốn né đi nữa cũng không còn kịp, trọng tâm thân thể ngã về phía trước, mắt mở trừng trừng nhìn cái nắm tay kia đập thẳng tới mặt mình —— Cát Lâm cắn răng, eo dùng sức, lấy một cái tư thế gần như là trượt chân ngã xuống mà suýt soát tránh đi nắm đấm, để nó sượt qua da đầu mình.
Cơ mà nếu như thế, Cát Lâm muốn từ dưới đất đứng lên thì cần ít nhất ba giây đồng hồ.

Ba giây đồng hồ đã đủ phát sinh rất nhiều chuyện.

Cát Lâm không quan tâm đau đớn do đụng phải mặt đất, bàn tay khẽ chống, nhanh chóng mượn lực nhảy lên.

Lần tập kích thứ hai trong dự đoán không có xảy ra, sau khi Cát Lâm đứng lên, tên đánh lén đã ngã úp mặt vào tường rồi.

Mà cái người "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi" nào đó đang khoanh tay yên lặng đứng ở cửa ngõ.

Áo choàng bao trùm toàn thân, trên mặt mang mặt nạ đầu lâu.

"Dysis?" Cát Lâm thử thăm dò hô.

Eloca yêu cầu khi ở ngoài thì phải dùng tên này gọi y, thân phận mà y nói với lão Qusair cũng có tên như thế.

Tuy rằng Cát Lâm cảm thấy cái người Thái Ngạc cứu mình đó có 99% là Eloca, nhưng mà ăn mặc như này, dù là quỷ cũng nhận không ra. Anh cũng tính là một người cẩn thận, trước khi xác định được thân phận đối phương, sẽ không tùy tiện tới gần.
Trong áo choàng vươn ra một bàn tay, nhẹ nhàng tháo mặt nạ xuống, lộ ra một đôi mắt xanh lam.

Cát Lâm nhẹ nhàng thở ra.

"Cái đã dạy cậu, ngày mai luyện tiếp." Giọng nói lạnh băng của Eloca vang lên, hiển nhiên là không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của Cát Lâm.

"Tôi đi đâu tìm cột buồm?"

"Tìm một thân cây, trèo lên."

Cát Lâm nghẹn lời, trong ngoài trấn nhỏ có rất nhiều cây, thế nhưng mặc kệ tìm cây nào cũng khiến người chú ý đi! Chuyện này với kế hoạch điệu thấp của bọn họ không phù hợp.

Eloca nhìn thấu sự chần chờ của anh.

Chiến Thần vươn tay cởi bỏ áo choàng người Thái Ngạc, cầm nó ném cho Cát Lâm, anh kinh ngạc nhìn y.

"Mặc vào đi, khóa ngôn ngữ đêm nay không học, chúng ta đến một chỗ... Nơi đó hẳn là có sân bãi thích hợp cho cậu luyện võ thuật."

Cát Lâm còn muốn hỏi lại, lúc cúi đầu lại trông thấy Eloca đang lật cái tên đánh lén đã hôn mê nằm bên vách tường kia lên.
Khuôn mặt dưới áo choàng rất xa lạ, Cát Lâm không biết, nhưng hình xăm hình kiếm trên ấn đường thì anh đã thấy rồi.

"Điện Chiến Thần?"

"Buổi sáng cậu và Qusair ở trong nghiệp đoàn người mạo hiểm, ở trước mặt tên đại tế ti kia dùng cổ ngữ Seeley nói chuyện với nhau?" Eloca trở về tư thế khoanh tay, tùy ý tựa vào vách tường.

"Hửm? Lão Qusair hỏi tôi có thể xem bệnh cho sói không... Dù sao lão cũng cảm thấy tôi là người Hegel mà." Cát Lâm vẻ mặt mờ mịt đáp.

"Vì sao các người lại cho rằng tên đại tế ti kia nghe không hiểu cổ ngữ Seeley?"

Cát Lâm: "..."

Cát Lâm nghẹn lời luôn rồi, điện Chiến Thần phái người đến đánh lén anh là bởi vì nghe được anh là người Hegel, không tin anh không biết xem bệnh cho sói, còn muốn bắt cóc anh đi?

Cẩn thận nghĩ lại một chút, Cát Lâm lại cảm thấy cái này suy đoán rất chủ quan, điện Chiến Thần gây chuyện cũng có thể vì nguyên nhân khác nha, vì sao lại chắc chắn như thế?
"Làm sao anh biết đại tế ti đầu bóng lưỡng kia nghe hiểu?"

"... Bởi vì gã tên Firnando."

"Hả?"

Bình Luận (0)
Comment