Mèo Zilla

Chương 64

Kewell nhanh chóng đưa tay chặn một quyền này lại.

Tư thế tiêu chuẩn, động tác lưu loát, đồng thời còn xoay người, tránh được quyền thứ hai của tế ti Tascha.

Thẳng đến khi giữa hai người tách ra một khoảng cách, xương khớp tay chỗ hai nắm đấm tiếp xúc mới truyền đến từng đợt đau đớn, vẻ mặt hai người đều trở nên nghiêm túc.

Một kích vừa rồi, ai cũng không khinh địch.

Tế ti Tascha biết Kewell là võ giả cấp 8, mà ánh mắt đầu tiên khi Kewell và bọn hộ vệ của hắn nhìn thấy Eloca ánh thì đã cảm thấy tình huống không ổn.

—— Nếu không phải ma thú ở đại lục Seeley không có năng lực biến đổi thành người, Kewell đều sắp hoài nghi trước mắt mình đây không phải là người, mà là một cự long viễn cổ.

Khi đôi mắt xanh lam kia chăm chú nhìn lại đây, giống như hết thảy đều là hài cốt mục ruỗng.


Kewell hít sâu một hơi, dùng để trấn định tâm tình của chính mình.

Hắn rất muốn kết hôn !

Loại tâm trạng cấp bách này ngay cả vẹt hắn nuôi trong nhà còn biết, nếu "Mỹ nhân" đồn đãi là hàng thật giá thật, cho dù có là một cự long chân chính xuất hiện ở trước mắt, Kewell cũng sẵn lòng gặp khó vẫn lên.

Kewell chỉnh lại ống tay áo hơi loạn, nghiêm túc đánh giá hai mắt của tế ti Tascha, bởi vì thật sự nhìn không ra lai lịch của y, mà tư thế phòng vệ của đối phương lại rất chuẩn, nhất thời sinh ra chờ mong càng lớn.

Ngẫm lại xem, hạng người gì có thể có một vị võ giả cấp 8 làm hộ vệ?

Bên cạnh Tascha còn có một Grant diện mạo không khác là bao.

Hai người râu tóc đỏ chóe, ăn mặc rất giống hải tặc và đám buôn lậu này, nếu đều là võ giả cấp 8, vậy lai lịch của nhóm người này càng thêm thần bí.


Xem cách bọn vào thành giống như muốn che giấu tung tích, chính là khiến cho cảng bắc oanh động lại không giống lắm! Kewell sờ không rõ lai lịch của bọn Cát Lâm, hắn hơi chút do dự, cuối cùng vẫn là suy nghĩ muốn thoát khỏi thần điện chiến thắng tất cả, hắn cần một vị mỹ nhân chân chính!

Kewell xoay người hành lễ, vẻ mặt cung kính, ngữ khí chân thành mà tha thiết: "Tôi thành thật xin lỗi vì hành vi thất lễ vừa rồi, có thể xin hỏi gia tộc và tính danh của ngài không?"

Cát Lâm cạn lời nghĩ, còn chưa chết tâm?

Tế ti Tascha siết nắm đấm kêu rôm rốp, đang muốn cho gã liều lĩnh này một bài học thì đã bị Eloca đưa tay ngăn cản.

Lão Qusair buồn bực phát hiện vị thần nào đó không có một chút dấu hiệu tức giận, thật ra Pháp Thánh đã lặng lẽ chuẩn bị kỹ càng, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một quyển trục ma pháp, có cái gì ngoài ý muốn lập tức động thủ trước.


Quyển trục ai cũng có thể dùng, có tiền là mua được, cũng sẽ không bại lộ thân phận.

Kết quả Chiến Thần cực bình tĩnh, tựa như không hề nghe thấy mấy lời hoang đường như muốn cưới em gái, cháu gái, thậm chí là mẹ y của Kewell.

"Vừa nãy anh nói, anh là Băng Sương kỵ sĩ?"

"Phải." Kewell kiêu ngạo mà ưỡn ngực.

Cát Lâm không hiểu phân loại của chức nghiệp này, chỉ là ánh mắt thưởng thức của Eloca khiến lòng anh có chút khó chịu.

Rời đi Hegel lâu như vậy, Cát Lâm chưa từng thấy Chiến Thần dùng loại ánh mắt này nhìn người khác.

"Băng Sương kỵ sĩ tiến giai rất khó, đây là... Một chức nghiệp rất xa xưa, anh có đạo sư không?"

"Không có, là tôi đọc điển tịch tu luyện."

"Vậy anh tính toán làm sao để vượt qua cái chắn cấp 9 và cấp thánh? Mục tiêu cả đời của anh chỉ thỏa mãn với trình độ võ giả cấp 9?" Eloca chú ý tới giữa trán Kewell không có bất cứ một hình xăm nào, có hơi kinh ngạc. Kewell không chỉ không lựa chọn gia nhập chi nhánh nào của điện Hải Thần, hắn ngay cả tín ngưỡng còn không có kìa!
"Tôi..."

Kewell có chút mơ hồ, hắn không rõ làm sao đề tài bỗng nhiên biến thành quá trình tu luyện của mình.

Có lẽ đây là khảo nghiệm? Chỉ có chứng minh bản thân tiền đồ rộng lớn, mỹ nhân mới bằng lòng giới thiệu tộc nhân đồng dạng xuất sắc cho mình quen biết? Ờ mà trên đại lục Seeley có gia tộc cường đại nào chuyên cho ra mỹ nhân hả?

Lúc này, thủ lĩnh bọn hộ vệ nhà Kewell đi đến trước mặt mọi người, một bàn tay đỡ lấy vai phải cúi đầu hành lễ, vẻ mặt cung kính nói: "Các quý ngài đây, xin hỏi có nguyện ý tiếp thu lời mời của gia tộc Kewell, đến cảng đông làm khách chăng?"

Kewell nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vã gật đầu phụ họa: "Đúng đúng, tôi thật sự là quá thất lễ, chúng ta có thể nhấm nháp một ly rượu ngon của đế quốc Kim Cận trong hoa viên, hưởng thụ thời gian nhàn nhã sau giờ trưa. Tôi cam đoan tại cảng Đan Đóa, không có gia tộc nào trồng hoa Lưu Diễm tốt hơn gia tộc Kewell tôi!"
Bởi vì ngay từ đầu ý nghĩ đã lệch hướng, cho nên bọn Cát Lâm không tự chủ được mà theo kịch bản quý tộc đoạt hôn lừa hôn tiếp tục tưởng tượng.

—— Đây là tính toán đem bọn họ lừa về?

"Không cần, chúng ta còn có chuyện muốn làm."

Hai vị tế ti tinh thần rung lên, Thần, từ chối rất tốt!

Eloca khó hiểu mà nhìn đồng bạn bên người, từ Cát Lâm đến Tascha, đều là vẻ mặt "Xin lỗi chúng tôi không có rảnh", giống như người vừa rồi từ chối lời mời không phải Eloca mà là bọn họ ấy.

"Cảng bắc mỗi ngày đều có rất nhiều thuyền cập bờ, dòng người bên này rất nhiều, người cũng tương đối phức tạp... Xin cho phép tôi lưu lại hai hộ vệ trung tâm, có thể cung cấp một ít tiện lợi cho các người." Kewell không ngừng cố gắng, tuyệt không từ bỏ mà khuyên bảo: "Cảng nam Đan Đóa có hàng hóa không tồi, một ít dược tề trân quý khi mua cần có chứng từ, có tín vật gia tộc Kewell còn có thể hưởng thụ một ít ưu đãi cùng phục vụ càng thêm chu đáo."
Kịch bản quen thuộc rốt cuộc cũng đến!

Cát Lâm mặt không đổi sắc nghĩ, mời đi trong nhà làm khách không  được lập tức đổi thành giảm giá khi mua sắm, nếu có thể thì lại xung phong nhận việc làm dẫn đường một hồi, dẫn đường cộng thêm giới thiệu phong cảnh địa phương cày mức độ hảo cảm.

Xem ra không quản là địa cầu hay là đại lục Seeley, muốn “cưa” ai cũng đều dùng chiêu trò quen thuộc nhể!

"Không cần, chúng ta không cần dược tề."

Tế ti điện Chiến Thần căn bản không uống thuốc, lão Qusair thân làm Pháp Thánh trong nghiệp đoàn người mạo hiểm, dược tề ma tinh gì gì đó đều là từ nghiệp đoàn cung cấp, không cần tự mình đi mua. Lại nói, dược tề cấp thánh với ma tinh cấp 9 căn bản không phải chuyện có tiền là mua được.

Kewell có chút nóng nảy, hắn nhìn mặt Eloca, lại không nỡ buông tha.
—— Bỏ qua lần này, hắn phải đi đâu tìm một vị “mỹ nhân chân chính” chứ ? Cho dù hắn muốn chậm rãi tìm, thì hai vị cha mẹ không yên tĩnh kia của hắn với hai chi nhánh điện Hải Thần cũng có đồng ý chờ đâu!

Kewell đưa mắt ra hiệu cho thủ lĩnh hộ vệ nhà mình, vẻ mặt vị kỵ sĩ kia hết sức bất đắc dĩ, nếu không phải chủ nhân nhà y bức thiết muốn kết hôn, y đã sớm muốn mang người bỏ chạy rồi!

Kewell lại muốn đi tìm Johanne nhiều mưu ma chước quỷ, kết quả một đám kỵ sĩ vây chỗ này chặt quá, ven đường lại chật ních người xem náo nhiệt, thế nên hắn nhất thời không tìm được Johanne ở nơi nào.

"Ta còn cái cớ gì để dùng nữa?" Kewell chỉ có thể đi hỏi thủ lĩnh hộ vệ.

"..."

Lúc này Chiến Thần cảm giác được một ánh mắt khác lạ.

Tuy rằng cả con đường trước mặt đều là người nhìn y như thế, nhưng sau khi bọn họ bị kỵ sĩ Kewell mang đến vây quanh thì người qua đường đều bị chen qua bên cạnh, cái tầm mắt kia liền có vẻ cực kì đột ngột.
Kỵ sĩ và ngựa của bọn họ vây rất kín, có một vài kỵ sĩ còn đội mũ giáp, đầu tiên của Eloca cũng không có phát hiện chủ nhân tầm mắt nọ, đối phương cũng cực kì cảnh giác, hình như đã lần nữa rút vào trong đám người

Eloca bỗng nhiên cúi đầu nói chuyện cùng Cát Lâm.

Dòng khí ấm nóng phất qua vành tai Cát Lâm, mà anh còn đang đắm chìm trong nội dung vở kịch quý tộc ý đồ lấy lòng người đẹp, kết quả bị vô tình cự tuyệt nên bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể cứng ngắc, trái tim đều rớt mất một nhịp.

"Làm, làm sao thế?"

Cát Lâm không rõ Chiến Thần chỉ dựa gần lại, không nói lời nào là có ý gì.

"Không có gì, chúng ta có khả năng phải đi thưởng thức hoa Lưu Diễm, nhấm nháp rượu ngon đế quốc Kim Cận rồi." Eloca tâm tình suиɠ sướиɠ đáp.

Bởi vì khi y cúi đầu tới gần Cát Lâm, cái ánh mắt khác thường kia lại tới nữa!
Vẫn là phương hướng đó, lần này Eloca đã nhìn thấy chủ nhân tầm mắt, hẳn là đi cùng đám người Kewell, cũng cưỡi một con ngựa, nhưng không mặc áo choàng pháp sư, lại không giống một võ giả.

Người này còn gắng hết sức mà che giấu sự tồn tại của mình, vẫn luôn giấu ở phía sau mọi người.

Nghe Eloca nói, hai vị tế ti đồng thời lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: Hổng phải thần vừa mới từ chối hả???????

Eloca đi đến trước mặt Kewell, người sau hoảng sợ, cực kì khẩn trương nhìn y.

Cát Lâm chú ý tới tay phải Kewell đặt lên cổ tay bên trái, thân thể lui về phía sau, hơi hơi ngửa đầu, giống như một con sói bị hoảng sợ.

Cát Lâm: "..."

Cát Lâm bỗng nhắm mắt lại, thảy hết đám sói nuôi trong thần điện ra khỏi đầu.

"Đồng bạn của tôi cảm thấy rất hứng thú với hoa viên của anh, đối với phiền toái anh gặp phải tôi cũng có nghe nói một ít, tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện."
Bất ngờ tới quá nhanh tựa như thần bỗng nhiên ban xuống hồng ân, Kewell quả thực hoài nghi mình nghe lộn.

Lão Qusair cùng hai vị tế ti đồng thời nhìn chằm chằm Cát Lâm, trong ánh mắt tràn đầy không đồng ý.

Cát Lâm: ...

Oan chết anh, anh có nói gì đâu!!!

Eloca không hề giải thích nguyên nhân với đồng bạn, y cũng không cần giải thích, bởi vì Kewell đã hưng phấn mệnh lệnh một tốp kỵ sĩ trở về trang viên chuẩn bị chiêu đãi khách cho tốt, vòng vây kỵ sĩ tản ra, người vẫn luôn giấu ở đằng sau cũng lộ mặt.

Tuy rằng Johanne còn muốn giở lại trò cũ, tiếp tục chen đến một vị trí không thu hút, nhưng Kewell lại không cho gã cơ hội này, hắn tìm kiếm khắp nơi, vừa nhìn thấy bóng dáng Johanne lập tức nói: "Johanne thân mến, hôm nay thật sự là ngày may mắn của tôi, tôi muốn cảm ơn tin tức của anh.”
Johanne kiên trì hành lễ với Kewell, cung kính nói: "Có thể vì ngài giải quyết phiền não, là vinh hạnh của tôi."

Lời khách sáo như thế Kewell đã nghe đến mòn tai, cũng không để ý lắm, hắn tùy ý mà vỗ vỗ bả vai Johanne, cao hứng nói: "Anh đi về trước đi, nếu mọi chuyện thành, tôi sẽ ban thưởng phong phú cho anh."

Kewell trước có nói gia tộc của mình có được một phần mười tài phú Đan Đóa không phải khoa trương, vị Băng Sương kỵ sĩ này lại chẳng phải người keo kiệt, hắn nói phong phú, vậy thì sẽ cực kì phong phú. Kỵ sĩ chung quanh cũng nhịn không được mà hâm mộ nhìn gã.

Cả người Johanne đều cứng ngắc, gã cảm thấy nửa người trái của mình nóng cháy như bị lửa đốt.

—— Mà bên trái cách hắn không xa chính là khách nhân Kewell "thật vất vả mời đến ".

Lão Qusair chú ý tới người thoạt nhìn rất giống tâm phúc quản lý đắc lực trong nhà quý tộc, hoặc là gia sư này, vì một mái tóc đỏ đậm nhạt không đồng đều.
Cho dù làm tốt chuẩn bị bại lộ, Johanne vẫn cứ cảm thấy một trận sợ hãi, gã cố gắng ngăn chặn cảm xúc khác thường, mỉm cười xoay người, sau đó đón nhận vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của một đám người.

Đặc thù khuôn mặt của Johanne thật sự rất rõ ràng, tuy rằng màu tóc bất đồng, nhưng ánh mắt đều là màu đen.

Eloca nghe thấy hô hấp của Cát Lâm bên cạnh mình đột nhiên rối loạn, y quay đầu, phát hiện Cát Lâm kinh dị mà nhìn về phía Johanne.

"Xin chào, thật vui vì gặp được cậu ở đây." Johanne cứng ngắc nở nụ cười tiêu chuẩn, gã cố ý dùng ngôn ngữ thông dụng nói xong đoạn lời nói này, sau đó đổi lại dùng tiếng trung rõ ràng, giọng điệu nhiệt tình nói: "Cát Lâm, đã lâu không gặp."

Đồng tử Cát Lâm co rút lại, không trả lời.

"Các người quen à?" Kewell hết sức kinh ngạc, rất nhanh hắn liền cảm thấy đây là một tin tức tốt, khoảng cách để hắn cưới được một vị mỹ nhân chân chính lại gần thêm một bước.
"Hai người biết nhau?" Lão Qusair cũng đồng thời hỏi Cát Lâm.

"... Là đàn anh của tôi." Tâm trạng Cát Lâm cực xấu, miễn cưỡng giải thích: "Theo tiếng của mọi người, chính là những ma pháp học đồ ở trong cùng một học viện, học cùng một thầy, nhưng thật ra không quen."

Bên trong đám người Barre lại có người anh quen, đây thật đúng là ——

Trùng hợp chết tiệt!

Cát Lâm bất an mà liếc mắt nhìn chung quanh một cái, lão Qusair không nói gì, hai vị tế ti cũng duy trì trầm mặc, vẻ mặt Eloca thì chưa từng thay đổi.

Cho dù Eloca từng nói tin mình, Cát Lâm vẫn cảm thấy sự tin tưởng của đồng bạn đang trải qua khảo nghiệm, anh sắp gặp phải một nan đề cực lớn, làm sao để có thể chứng minh bản thân và đám người Barre kia không phải là cùng một bọn, hơn nữa hoàn toàn không biết gì về cái âm mưu đó?
Johanne đứng xa xa vừa nghiêm túc cùng Kewell nói chuyện vừa dùng khóe mắt nhìn chăm chú phản ứng của Cát Lâm, tươi cười cứng đờ nơi khóe môi của gã đã tự nhiên hơn rất nhiều.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lần đầu tiên Johanne gặp bọn Cát Lâm, đúng là bởi vì nhận ra Cát Lâm không nên xuất hiện cho nên gã mới có thể đuổi theo.

Quả thật rất ngạc nhiên, cho nên gã không hề chú ý tới Eloca mặc áo choàng khi ấy…

Bình Luận (0)
Comment