Mèo Zilla

Chương 88

Bên trong thần điện Tinh Thần, Kewell đứng ngồi không yên.

Đây là sảnh thánh nhỏ thuộc về chủ tế ti, trên vách tường gắn thủy tinh ma pháp sang quý, trần nhà là một bức họa bầu trời sao hoàn chỉnh. Lực lượng cuồn cuộn không dứt từ trong bản đồ sao chảy ra, khuếch tán đến trong phòng.

Lò đốt hình thú thật lớn nơi góc tường đang đốt hương cao (香膏), từng đợt từng đợt sương trắng nhè nhẹ mơ hồ tầm mắt.

Tại đại lục Seeley, người muốn bái phỏng tòa sảnh thánh này khó có thể đếm hết, bởi vì chủ nhân nơi này là một nhà tiên tri, có được lực lượng nhìn lén tương lai.

Ngay cả anh hùng giả tưởng trong thơ ca đều phải dùng đến phân đoạn như vầy: Nhận được lời mời của nhà tiên tri, tiến vào gian phòng thần bí này, lắng nghe vận mệnh chỉ thị, từ nay về sau bước trên hành trình quang vinh huy hoàng.


Nhưng mà trong hiện thực, khách nhân có thể đi vào phòng này đếm được trên đầu ngón tay.

Kewell không nghĩ tới bản thân có thể được đưa đến gian phòng này, vốn đây là một chuyện khiến hắn vui vẻ, nhưng nghĩ đến ý đồ đến của mình, Kewell lại bắt đầu phiền não.

—— Trước khi tai nạn phát sinh, sự khác thường trong lâu đài Kewell, còn có thảm trạng của thi thể Johanne.

Việc này có liên quan gì đến mấy người Dysis hay không?

Kewell nặng nề thở dài, kỳ thật hắn cũng không muốn nghĩ đến.

Tại trong thành Đan Đóa... Hoặc là nói trên cái thế giới này, người Kewell sợ hãi nhất chính là Anmertin.

Phần sợ hãi này có thể ngược dòng đến thời điểm Kewell bảy tuổi, còn tuổi nhỏ mà hắn đã có thể phóng ra ma pháp hệ băng uy lực cường đại, kết hợp với võ thuật đánh bại một ma thú cấp 4. Ông nội Kewell vui mừng mà tổ chức một yến hội, mời tất cả nhân vật nổi tiếng ở Đan Đóa, cho mấy đại công hội đến thí nghiệm thiên phú của Kewell.


Kết quả đương nhiên là vui mừng, không có một trị số nào không tốt.

Có thể nói cả đời này chỉ cần bản thân Kewell đồng ý cố gắng, không quản là ma pháp sư, võ giả hay là luyện kim thuật sư, đều có thể đứng ở vị trí đầu. Giới hạn mà người khác vĩnh viễn không thể đột phá, đối với Kewell mà nói lại dễ dàng như ăn cơm uống nước. Vị Pháp Thánh hệ thủy của nghiệp đoàn ma pháp sư nói ngay khi đó, "Đứa trẻ đứng ở trước mắt mọi người không phải là người thừa kế của gia tộc Kewell, mà là người thủ hộ Đan Đóa tương lai."

Đạt được cái danh hiệu này, ít nhất là cường giả cấp 9.

Kinh ngạc, đố kỵ, ánh mắt hâm mộ như dời núi lấp biển mà trần về phía Kewell.

Sau đó vị chủ tế ti mặc áo choàng hoa lệ kia nhẹ nhàng mà nói một câu, lập tức đem bầu không khí nhiệt liệt quét không còn thấy bóng dáng tăm hơi.


"Mệnh đồ của đứa nhỏ này không tốt."

Lời nhà tiên tri nói, sao có thể giả được chứ?

Mệnh đồ không tốt có rất nhiều loại giải thích, lấy lịch sử đại lục Seeley ra, tùy tiện đều có thể tìm được ví dụ.

Hoàng tử rõ ràng rất có năng lực, lại cứ gặp phải chuyện ngoài ý muốn vào thời điểm mấu chốt; luyện kim thuật sư phát minh cách điều chế mới, kết quả tài liệu bị người đánh cắp đổi đi, bị nổ chết tại chỗ; một vị Pháp Thánh bị thần điện nhầm lẫn thành Tiết thần giả, nửa đời người đều phải lẩn trốn...

Có thể trở thành cường giả có ích lợi gì, mệnh không tốt, còn không biết sẽ như thế nào đâu?

Mọi người lập tức đổi thành dùng ánh mắt đồng tình nhìn chăm chú Kewell.

"Nếu gặp được một vị cường giả chân chính, hắn còn có thể thay đổi vận mệnh." Chủ tế ti bổ sung thêm nửa câu sau.
Đối với lời tiên đoán này, Kewell không phục lắm, hắn càng thêm cố gắng tu luyện võ thuật, chờ đến sau khi ông nội qua đời, hôn nhân của hắn trở thành đối tượng mà mấy thế lực lớn ở Hải thần điện tranh đoạt, Kewell bỗng nhiên hiểu ra cái gì gọi là "Mệnh không tốt" .

Nếu có một vị cường giả cấp thánh đứng ra, Hải thần điện khẳng định liền ngậm miệng.

Nhưng Kewell trong lòng không phục, hắn cảm thấy chính mình có thể giải quyết vấn đề, tìm một mỹ nhân kết hôn cũng không phải chuyện khó gì —— chờ đến khi nhìn thấy Thánh nữ của Hải thần điện, Kewell mới phát hiện lời hắn từng tuyên bố là tự đào hố cho mình.

Người trẻ tuổi sĩ diện, không chịu thừa nhận sai lầm của mình, Kewell cứ như vậy cắm đầu mà đi, thẳng đến hắn gặp được Eloca ở cảng bắc.
—— Là mỹ nhân không sai, chỉ là đối phương đúng là cường giả, thực lực ít nhất cấp thánh.

Ngồi trong sảnh thánh của nhà tiên tri, lời Anmertin nói ra năm đó không ngừng vang vọng trong đầu Kewell.

Rốt cục hắn nghe được cửa ra vào truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Kewell vội vàng đứng lên, hắn nhìn thấy vị chủ tế ti đại nhân khuôn mặt già nua kia thế mà lại ăn mặc như người ngâm thơ rong, ôm mộc cầm đi đến.

"Ngài đây là..."

Kewell có chút ngơ ngác.

Đại lục Seeley quả thật có rất nhiều quý tộc thích giả dạng thành người hát rong, nhưng chất vải quần áo bọn họ mặc rất tốt, không có ai thích tự làm khó mình. Mà ngay cả bộ quần áo mà Johanne thường mặc, cũng là tuy nhìn không thu hút, nhưng kỳ thật giá cả xa xỉ.

Anmertin như vậy lại rất ly kì, ông ta không mang giày, đeo vòng cổ giá rẻ xâu từ mấy cục đá nhuộm màu, vải dệt thô sơ cắt may bất quy tắc, còn có tới mấy cái mụn vá.
Nếu không phải biết không người nào dám xông vào sảnh thánh nhỏ của nhà tiên tri, Kewell đều phải hoài nghi thân phận của người trước mặt.

"Ta đi gặp người quyết định vận mệnh của thế giới này, Kewell."

Băng Sương kỵ sĩ ánh mắt đăm đăm, hắn không rõ Anmertin đang nói cái gì.

"...Vừa rồi nữ thần Tinh Thần triệu kiến ngài?"

Anmertin chậm rãi lắc đầu, hắn dùng cái loại ánh mắt sắc bén nhìn thấu nhân tâm này nhìn chăm chú vào Kewell, người sau cả người sợ hãi, gần như muốn nhảy dựng khỏi ghế.

"Kewell, ngươi biết Hartert Luhmann?"

"Con trai của công tước Luhmann, tôi biết." Kewell gật đầu.

"Ta nghe nói hai ngươi là bạn rất tốt."

"...Cái tên ngu ngốc với ai cũng có thể làm bạn." Kewell thốt ra, hắn cho là mình là người trầm mê võ thuật đối với chuyện lục đục này nọ dốt đặc cán mai, kết quả sau khi quen biết Hartert, Kewell cảm thấy chính đầu óc của mình hoàn toàn không có vấn đề, thông minh trí tuệ đến có thể đi đế quốc Kim Cận tranh quyền đoạt thế.
Anmertin không nói lời nào, chỉ là nhìn Kewell.

Băng Sương kỵ sĩ nhắm mắt lại, phiền não nói: "Phải, tuy rằng chúng tôi chỉ gặp qua một lần tại thủ đô đế quốc Kim Cận, tôi cảm thấy cậu ta có chút vụng về, nhưng Hartert lòng dạ không xấu, chúng ta là bạn bè. Anmertin đại nhân, ngài nhắc tới Hartert, là đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Hartert mất tích."

"..."

Kewell một chút cũng không ngạc nhiên, chỉ là khi hắn nghe được Hartert có khả năng bị người nói đến váng đầu, tự mình chạy đi ra ngoài muốn mạo hiểm, thì hàm răng có chút ngứa.

Quả thực mất mặt! Vừa rồi hắn không nên thừa nhận quan hệ bạn bè này!

"Ý của ngài là, bởi vì mấy cái đám... quý tộc trẻ tuổi rảnh rỗi sinh nông nổi kia thổi phồng kiếp sống mạo hiểm lừa gạt Hartert, lại lặng lẽ đổi đi huy chương chức nghiệp ma pháp của hắn, muốn xem hắn rời đế đô sau đó khốn cùng thất vọng, kết quả Hartert lại mang theo tiền đi, một đường đều không dùng tới miếng huy chương kia, hơn nữa hắn thật sự đến trấn Maren bên ngoài rừng rậm Mê Huyễn?"
Kewell không dám tin mà lặp lại, hắn cảm thấy Hartert nửa đường không bị người ăn cắp tiền, không bị người đánh cướp, cũng không xui xẻo bị người gϊếŧ chết, thật sự là thần linh phù hộ!

"Công tước Luhmann không có đến trấn Maren tìm kiếm?"

"Chuyện này rất phức tạp." Anmertin chậm rãi lấy ra một phong thơ từ trong bộ y phục rách rưới, giao cho Kewell.

"Hiện tại chúng ra đã biết tung tích của Hartert, chỉ là không ai có thể đi Chiến Thần điện tiếp hắn trở về, Dysis đề cử ngươi với ta."

Số lượng tin tức của mấy câu này quá lớn, Kewell choáng váng đầu óc, theo bản năng nhận lấy bức thư.

Muốn đi điện Chiến Thần tiếp người? Cái tên Hartert đần độn đó rốt cuộc muốn làm cái gì?!

"Dy... Dysis?"

"Phải, ta nghĩ ngươi tới gặp ta, chính là muốn nói cho ta biết chuyện có liên quan đến Dysis." Anmertin thần thái ôn hòa nói.
Kewell nhẹ nhàng thở ra, hắn biết chủ tế ti đại nhân nhất định có thể điều tra ra, chỉ là hắn nhất định phải lại đây, bởi vì sau lưng hắn còn có gia tộc Kewell, đây là một thái độ. Nếu chủ tế ti nói một câu bất lợi đối với gia tộc Kewell, mọi chuyện liền phiền toái.

Kewell gian nan nói: "Anmertin đại nhân, nếu Hartert ở điện Chiến Thần, tôi cũng..."

Chẳng lẽ không phải nên là công tước Luhmann tự mình ra mặt sao?

Nghe nói Đại tế ti Chiến Thần điện là cấp thánh, một Băng Sương kỵ sĩ cấp 8 như hắn có thể làm cái gì? Cầm thư, điện Chiến Thần sẽ thả người hả?

Kewell cúi đầu, bức thư trong tay không có dán miệng, chỉ là một tờ giấy gấp lại, hắn thậm chí có thể thông qua khe hở nhìn tới chữ viết bên trong.

"Hể, đây là văn tự gì?"

Chữ viết rất xinh đẹp, Kewell nhịn không được nhìn nhiều hai cái, sau đó phát hiện mình cái gì cũng xem không hiểu.
"Đây là cổ ngữ Seeley, đại tế ti Firnando nhìn thấy bức thư này sẽ giao Hartert cho ngươi, ngươi đem hắn mang về Đan Đóa, ta cùng với công tước Luhmann đều sẽ cảm tạ ngươi, người Hải thần điện cũng sẽ không còn là phiền toái của ngươi." Anmertin hứa hẹn.

Kewell không dám từ chối nhà tiên tri, rầu rĩ mà đứng lên, chuẩn bị trở về thu dọn đồ đạc xuất phát.

Chờ đến sau khi cửa đóng lại, cái bóng trên mặt đất của Anmertin bỗng nhiên vặn vẹo một chút, sau đó trong sảnh thánh liền nhiều thêm một người.

Công tước Luhmann là ma khí giả hệ hắc ám, hắn vẫn luôn tránh trong cái bóng của Anmertin, hiện tại hắn ngồi đối diện ông ta, vẻ mặt ưu sầu, nếp nhăn chồng nếp nhăn, giống như đã già rất nhiều.

"Không cần lo lắng, Kewell là một đứa trẻ tốt, chuyện hắn đã đáp ứng đều sẽ làm được."
"Đừng gạt ta, Firnando nhìn thấy thư của Chiến Thần cũng sẽ không thả người, ngược lại sẽ liên lụy Kewell bị giữ lại." Công tước Luhmann một bộ bị nhà tiên tri lừa nhiều, đã sớm tổng kết ra kinh nghiệm rồi, "Ông chỉ là tìm một lý do để Kewell rời đi Đan Đóa, ông rất rõ ràng, hôm nay chỉ là một cái bắt đầu, Đan Đóa cũng không an toàn."

Thần niệm của thần Bóng Đêm Afiman tự bạo, chúng thần có thể cảm giác được không?

Nếu như có thể, bọn họ sẽ làm như thế nào?

Cho dù không thể, mỗi lần cái khe mở đều là ở đây, Chiến Thần lại biết chân tướng, kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, ai cũng không nói chắc được.

"Kewell có tiềm lực trở thành cấp thánh, hơn nữa hắn còn rất trẻ." Anmertin nhịn không được biện giải vài câu, sau đó ông phát hiện công tước Luhmann căn bản không nghe, chỉ nhìn chằm chằm đèn ma pháp mà ngẩn người.
Anmertin thở dài, thấp giọng nói: "Bằng hữu của ta, đây không phải là ngươi sai..."

"Hody giao Hartert lại cho ta, ta không dạy dỗ nó tốt, còn lạc mất nó!" Công tước Luhmann vẻ mặt mệt mỏi nói, "Ta là vì tìm kiếm tung tích của Hartert, mới đến Đan Đóa tìm ông hỗ trợ, kết quả..."

Kết quả thật sự là khó có thể hình dung, thần mà hắn tín ngưỡng phát điên tự bạo, hủy diệt nửa cái thành thị, bị ông bạn già mang theo đi gặp một vị thần thời kì viễn cổ, thế mà lại từ vị thần đó biết được tung tích của Hartert.

Biến đổi bất ngờ như thế, cho dù là công tước đế quốc Kim Cận cũng cảm thấy đầu óc không đủ dùng.

"Ta nghĩ đến ông sẽ nói cho Chiến Thần, về chuyện của Hartert."

"Ta nên nói cái gì? Thật ra Hartert không phải con của ngươi, là con trai của thánh luyện kim sư Onvisa?" Anmertin lắc đầu nói, "Hartert cái gì cũng không biết, Seeley chính là cố hương của nó, người mẹ đã mất của nó là người Seeley, dù cho nguyên tố ma pháp trong người nó cực kì ít, cả đời đều chỉ có thể dùng ma pháp cấp thấp, hắn cũng không thích hợp đến cái nơi gọi là địa cầu kia."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: An Mặc Tư năm đó nói Kewell mệnh không tốt, là bởi vì nhìn thấu vấn đề của cha mẹ Kewell, lại cảm thấy mọi người đều muốn đầu tư vào cường giả tương lại, mà tình huống này đối với Kewell lại là gánh nặng.

Tóm lại lời tâm tư của nhà tiên tri rất nhiều.

——————

Đổi thành bản Trung Quốc chính là... Đứa bé kia, mệnh cách ngươi không tốt lắm, chỉ là về sau sẽ gặp được quý nhân tương trợ.

Kẻ lừa đảo: Ừ, quý nhân cái gì, lúc cần thiết tui cũng có thể làm mà.

Bình Luận (0)
Comment