<!--VIP stories-->var listStoriesVip=["Tuyệt phẩm tiên hiệp -
Đạo Quân","Tuyệt phẩm tiên hiệp -
Thái Cổ Thần Vương","Tuyệt phẩm Huyền Huyễn -
Tuyệt Thế Vũ Thần","Tuyệt phẩm Ngôn Tình -
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc","Tuyệt phẩm Ngôn Tình -
Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ","Tuyệt phẩm tiên hiệp -
Thiên Đạo Đồ Thư Quán","Tuyệt phẩm Kiếm hiệp -
Cao Thủ Thâu Hương","Tuyệt phẩm tiên hiệp -
Thần Đạo Đan Tôn","Tuyệt phẩm tiên hiệp -
Thái Sơ","Tuyệt phẩm Đô Thị -
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân"];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);<!--End-VIP stories-->Hắn lại cắt đứt phản bác của nàng, "Đại phu đã phụ chú nói rõ, xác định là bánh chưng gây họa."
"Cho nên......"
"Cho nên nàng phải thường ta một trăm vạn lượng." Hắn nói xong còn khoanh chéo hai tay trước ngực, dáng vẻ muốn xem nàng bồi thường thế nào với hắn.
"Nếu như ta không thường nổi thì sao?" Nàng thật sự rất muốn khóc nha! Trong nhà một đống người sắp ăn không đủ no, không ngờ mình có hảo ý lại gây ra một vấn đề lớn như vậy, làm sao có thể mở miệng nói chuyện với phụ thân cùng các di nương đây?
"Nếu như nàng không thường nổi, ta trực tiếp đi tìm cha nàng đòi vậy."
"Không thể! Không thể!" Song Hỷ vội vàng nói.
"Không thể thì nên làm gì?"
"Được rồi! Vậy ta có thể đến làm công trả nợ được không?"
"Làm công? Ta lại không thiếu nha hoàn."
"Ta biết gói bánh chưng, ta có thể đến nhà gói bánh chưng cho ngài ăn."
"Đề nghị quá dở hơi." Hắn tuyệt không muốn lĩnh tình.
"Nếu không...... Nếu không......"
"Như vậy đi! Liền phạt nàng đến nhà ta giúp ta giặt quần áo, ngày mai phải tới, không cho phép vọng tưởng chạy trốn, nếu không dù chân trời hay góc biển, ta nhất định sẽ tìm được nàng." Ai dám chọc tới hắn nhất định phải chết.
"Vâng." Làm sai chuyện sẽ phải đền bù, đây là cha nói, cho nên nàng sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
Đợi đến khi Mai Đan Thanh giống như một trận gió bay ra ngoài, Song Hỷ không thể làm gì khác hơn là mắt ầng ậng nước trở lại trong phòng, chuẩn bị viết một đống lớn thư sắp xếp chuyện trong nhà một chút, sau đó chuẩn bị hành lý, ngày hôm sau sẽ đi dùng lao lực để trả nợ.
Ô ô! Một trăm vạn lượng đó nha! Chỉ sợ nàng làm đến chết cũng không trả nổi.
Hôm nay khí trời trong vắt không một gợn mây, trên đường phố vẫn náo nhiệt như cũ. Nhưng đi giữa đám người, Song Hỷ cũng không làm sao vui nổi, ngay cả hàng xóm láng giềng quen biết cùng nàng chào hỏi, nàng cũng cười có chút miễn cưỡng.
Thật ra thì cũng không thể trách nàng, bởi vì hôm nay nàng sẽ phải tiếp nhận lấy sai lầm của mình, dũng cảm gánh vác trách nhiệm đã lỡ gây ra.
Nhớ tới bộ dáng hung ác phẫn nộ của tiên tử ca ca hôm qua có thể thấy hắn thật đau bụng đến chịu không nổi!
Nàng thật sự có lỗi mà, rõ ràng là muốn cảm tạ hắn, kết quả đâm ra lại hại hắn thảm hại hơn, dù thế nào nàng cũng nên đến đó để bồi thường cho hắn.
Cho nên Song Hỷ à, mi phải nên tỉnh táo một chút, có lẽ phía trước đầy ắp nặng nề nguy nan hoặc sóng gió, nhưng mi vẫn không thể trốn tránh.
Không bao lâu sau, nàng đã đến ngoài cửa Mai vương phủ, nàng vẫn rất thích những hàng mai xinh đẹp đứng thành hàng dọc rất nghiêm chỉnh bên ngoài kia, nàng cảm thấy xinh đẹp vô cùng, trong không khí phảng phất mùi hương ngào ngạt của hoa mai lan tỏa khắp nơi.
Có cơ hội, nàng cũng muốn thử trồng một vài gốc mai trước cửa nhà mình, học đòi theo nhà kẻ có tiền thử xem sao.
Mặc dù cha nàng là một Huyện thái gia, lại là một quan thanh liêm, nhưng mà đặc biệt có số đào hoa, có tới ba nữ nhân thích một người đàng hoàng như cha nàng.
Thật ra cũng không thể trách các bà ấy được, bởi vì cha nàng thật sự đủ đẹp trai. Một thư sinh quân tử vốn đã rất đáng để cho nữ nhân yêu thích, nếu thư sinh đó có dáng vóc tuấn tú, lại thi đậu Huyện thái gia, thì càng có nhiều nữ nhân thích hơn, ngay cả nữ nhi Song Hỷ của ông cũng không thể kiềm lòng mà thích ông đó thôi!
Trước khi rời khỏi nhà, nàng viết một đống lớn những lời dặn dò, ghi chép cặn kẽ những chuyện trong nhà cần chú ý một chút, hi vọng phụ thân thấy thế sẽ hiểu.
Không có nàng ở bên cạnh chiếu cố, mọi người cũng sẽ vẫn sống thật tốt đúng không?
Khi ra ngoài làm việc một mình, nàng cũng không nói với phụ thân là nàng sẽ đi nơi đâu, chỉ nói là có chuyện phải rời đi một chút, hy vọng phụ thân không cần phải tìm nàng, cũng không cần khẩn trương.
Nàng sẽ dùng tốc độ nhanh chóng nhất để giải quyết vấn đề của mình thật gọn ghẽ.
"Xin hỏi...... Ta muốn tìm Tứ Nương, có bà ấy ở đây không?"
Song Hỷ nhỏ giọng hỏi đại ca thủ vệ đứng ở cửa, chỉ thấy hắn uy phong lẫm lẫm, dáng vẻ giống như thiên binh thần tướng, tin chắc đủ để người nào đó có ý định đến gần thấy vậy liền chạy xa trăm dặm!
Nếu như hắn có thể ngăn cản nàng không nên vào đảm nhiệm chức phận bên trong ấy thì thật tốt biết bao.
Có thể kéo dài được ngày nào thì hay ngày ấy.
"Nàng là ai?"
"Ta là Song Hỷ."
"Nàng đi thẳng vào, đi tới tận cùng bên trong, sau đó đi về hướng bên phải, đi thẳng, quẹo trái, đến lần quẹo thứ ba sẽ thấy bà ấy đang ở đó.”
Song Hỷ rất muốn xin vị đại ca này lập lại một lần nữa, nhưng nàng rất sợ bị đánh, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu một cái, quyết định đi vào trước đã rồi tìm những người khác hỏi rõ ràng lần nữa.
Ngày hôm qua vội vã theo Tứ Nương đi vào, nàng cũng không có lưu ý nhiều đến bố trí trong Mai vương phủ, cho tới bây giờ đi vào khuôn viên, nàng mới phát hiện bên trong thật lớn đến mức không thể tin nổi, hơn nữa rất sạch sẽ, rất chỉnh tề.
Không cần phải nói, nhất định là bởi vì chủ tử quản rất nghiêm, cho nên bọn hạ nhân cũng không dám lười biếng, nên đem cả khu hoa viên tráng lệ này quét tước sạch sẽ đến mức có thể thấy lấp lánh.
"Chết thật rồi, ta nhất định bận rộn đến chết mất." Nàng tự lẩm bẩm.
Nàng vốn là muốn vào rồi tìm người để hỏi, lại phát hiện bên trong cũng không có người.
Thật kỳ quái ác!
Có thể họ ở phía sau hay không?
Nàng lại đi vào bên trong, rốt cục phát hiện có người, nhưng mà đối phương giống như đang chạy trối chết.
"Xin hỏi......"
"Ta không rảnh." Đối phương vội vã bỏ lại một câu, liền lướt nhanh qua bên người Song Hỷ.
"Ác! Cám ơn." Song Hỷ nhỏ giọng trả lời, tin rằng đối phương nhất định không hề nghe được.
Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ một lát, sau đó dường như nghe thấy có thanh âm truyền đến, nàng từ từ chuyển bước, hướng nguồn gốc thanh âm đi tới.
Có thanh âm thì nhất định có người.
Quả nhiên, nàng phát hiện có một đám người đang co cụm lại với nhau, hình như là nghe người nào đó đang nổi giận.