Tôi tìm một chỗ trống, đậu xe ở đó rồi vội vàng chạy đến phòng cấp cứu, không khó khăn gì tìm thấy Ma Xuyên ở bên trong.
Trong phòng điều trị, vết thương được băng bó mấy tiếng trước lại được mở ra, y tá nhanh chóng dùng các loại dung dịch khử trùng rửa sạch vết thương trên cánh tay của Ma Xuyên, hắn không khỏi khẽ nhíu mày.
"Chị, cậu ấy bị dao rỉ sét làm cho bị thương, tiêm uốn ván ở đâu vậy?" Tôi hỏi y tá.
"Khâu xong bác sĩ sẽ kê đơn, chỉ cần cầm đơn rồi đến cửa sổ lấy thuốc, sau đó đến phòng tiêm để tiêm." Có lẽ y tá hơi tò mò về trang phục của Ma Xuyên, thấy tôi đi cùng tương đối dễ nói chuyện nên chị hỏi tôi: "Các cậu là người dân tộc thiểu số à?"
"Em không phải, cậu ấy thì có." Tôi chỉ vào Ma Xuyên.
"Tôi thấy cậu cũng không giống người ở đây, cậu là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi rồi?" Y tá ước chừng bốn mươi tuổi, trên bảng tên trên ngực có viết họ "Vương", khuôn mặt mũm mĩm, rất thân thiện và thích nói chuyện. Chỉ trong hai ba câu, nơi sinh, tuổi và nghề nghiệp của tôi đã được tiết lộ.
"Tôi thấy cậu cũng giống người Hải Thành, người Hải Thành đều rất thời thượng, da thì trắng, có bạn gái chưa?"
Tôi không biết mình đã gặp loại đối thoại này bao nhiêu lần kể từ khi trưởng thành nên đã quen ứng đối nhẹ nhàng.
Nếu tôi nói không, trong câu nói tiếp theo chị sẽ cho tôi phương thức liên lạc của cháu gái mình ngay, còn nếu tôi nói rằng tôi thích đàn ông, chị sẽ tiếc hận, sau đó bắt đầu giảng âm dương hòa hợp mới là đại đạo lý chính thống trong cuộc sống.
Vì vậy, nói chung để tránh rắc rối, tôi sẽ trả lời...
"Có rồi." Tôi cười: "Em kết hôn rồi."
Cánh tay đang giơ lên không trung lắc một cái rõ ràng, Ma Xuyên quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ ngơ ngác, tôi híp mắt nhìn hắn, dáng vẻ "Tôi nói dối đấy, cậu làm được gì tôi."
1
"Quả nhiên là trai tốt kết hôn sớm." Y tá Vương than thở bóp cổ tay, suy nghĩ một chút, sau đó vươn "ma trảo" về phía đồng bào dân tộc thiểu số, cười hỏi Ma Xuyên: "Anh đẹp trai, kết hôn chưa?"
Ma Xuyên sửng sốt, không ngờ tới phiên mình nhanh như vậy, thật lâu sau mới thấp giọng trả lời: "Tôi tu bát quan trai giới, không thể kết hôn."
Bát quan trai giới, tên như ý nghĩa, bao gồm tám giới luật, phân biệt là: không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không uống rượu, không ăn trái giờ, không bôi dầu thơm, không múa hát, không ngồi trên nơi cao rộng rãi. Là một phương pháp tu hành cho người không phải người xuất gia.
Tôi không biết hắn ngoan đạo đến mức nào, nhưng nếu hắn thực sự nghiêm túc tu hành bát quan trai giới, không nói dối, vậy thì khi trước hắn nói mình không hối hận khi quay trở lại Thố Nham Tung... là không nói dối.
Hắn vậy mà không nói dối. Dm.
1
"Tu... tu cái gì?" Y tá Vương hiển nhiên không biết bát quan trai giới là gì, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu và hoang mang.
"Hắn nói tộc bọn hắn chỉ có thể kết hôn cùng tín ngưỡng thôi, không giống tộc của chúng ta." Tôi nói nhảm, đặt tay lên vai Ma Xuyên, chuyển đề tài: "Chị, sao bác sĩ còn chưa tới? "
Y tá Vương dùng nhíp lau đi lau lại mẩu bông gòn vô trùng cuối cùng trên vết thương của Ma Xuyên, ném vào thùng rác phía dưới, đứng thẳng dậy nói: "Chắc là đang chuẩn bị, tôi đi gọi đây, hai cậu chờ một chút."
Trong phòng trị liệu chỉ còn lại một mình Ma Xuyên và tôi, tôi cúi đầu liếc mắt nhìn, vừa vặn nhìn thấy vết thương bị rửa đến mức trắng bệch của hắn, da đầu nhất thời tê dại liền vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác.
"Hiện tại Tằng Lộc đã có thể kết hôn với tộc khác rồi." Ma Xuyên nhìn tới nhìn lui cánh tay của hắn, thỉnh thoảng duỗi ra năm ngón tay, dường như đang kiểm tra độ linh hoạt của tay mình.
Tôi đã từng thấy ai đó trên Internet so sánh ngoại hình của một người với xác suất, ngũ quan xinh đẹp xuất hiện từ các tổ hợp gen bình thường được ví như là tương đương với một phép màu di truyền. Mà có được ngũ quan đẹp cũng chưa chắc là hoàn toàn may mắn, có vài người dù rất đẹp nhưng giọng nói lại khó nghe hoặc có ngón tay thô ráp. Ông trời luôn không thể tạo ra một người quá hoàn hảo.
Tôi đã từng ở trong giới giải trí, giới thời trang và nhiều giới nổi tiếng có nhiều tuấn nam mỹ nữ, cũng từng gặp rất nhiều người trúng số trong gen di truyền, trong đó có cả tôi, nhưng tôi chưa từng thấy ai như Ma Xuyên, đến nay tôi vẫn chưa tìm ra được khuyết điểm.
1
Bàn tay này thêm tí nữa thì hơi cồng kềnh, ít tí nữa thì quá gầy, xương thịt cân đối, độ dày vừa phải như thế, thật sự là một loại kì tích khác.
"Nếu bố mẹ không đồng ý giống như bố Xuân Na hôm nay thì sao?" Tôi vừa suy nghĩ, vừa nói chuyện với Ma Xuyên, vừa thầm đếm những bộ phận có khả năng có khuyết điểm của hắn trong lòng.
Ma Xuyên cong ngón tay, nắm chặt nắm đấm, ngữ khí bình tĩnh nói: "Tuy rằng còn có rất nhiều người già không chịu thừa nhận nhưng bọn họ cũng không quan trọng, sau khi bọn họ chết đi, chuyện này sẽ có thể phổ biến hơn."
Chân? Cao như thế rồi thì đã vượt qua mức trung bình nhiều lắm, thế nào cũng không thể là khuyết điểm được.
Eo? Hôm nay vừa mới sờ một cái, dù không biết có cơ bụng hay không do hắn quấn đai lưng, nhưng chữ "gầy" thì có.
Ngực... Tôi nheo mắt nhìn xuống, để thuận tiện cho việc rửa vết thương, Ma Xuyên đã cởi áo choàng ngoài cùng ra, để lộ ra áo lụa bên trong.
Chiếc áo này tương đối ôm sát người, cổ áo nhô lên bởi trái cổ bên dưới, chỗ cổ áo có khuy cài, đường may vừa vặn với cơ thể, kéo dài đến bờ vai rộng, tôn lên dáng người hình tam giác ngược của hắn. Chuỗi ngọc phía trước của bối vân màu xanh dán sát vào ngực, tua rua phía sau áp vào sống lưng, càng cấm dục thánh khiết thì càng vô cớ lộ ra mấy phần quyến rũ cấm kỵ...
Tôi bất giác dùng tay bóp chặt bả vai của Ma Xuyên, tự hỏi không biết hắn có còn thường xuyên luyện bắn tên không, luôn cảm thấy vai hắn quá cứng.
Vừa nghĩ như vậy, Ma Xuyên đột nhiên vươn tay trái, đặt ở trên vai phải của mình.
"Làm gì vậy?" Hắn nghiêng đầu.
Tôi nhìn chằm chằm bàn tay trên mu bàn tay mình một hồi rồi cũng không chọn rút về, ngược lại còn cười bóp hai lần: "Tôi thấy vai cậu hơi cứng, để tôi xoa bóp một chút."
Hắn nắm tay tôi kéo ra: "Không cần."
Tôi vừa nhìn thấy liền nhận lấy, rút tay về, không quấy rầy hắn nữa. Cùng lúc đó, ngoài cửa có một bác sĩ nam đeo kính đi vào, gọi Ma Xuyên vào trong phòng, bảo người nhà ở bên ngoài chờ.
"... Người nhà?" Tôi khẽ lẩm bẩm, nhai đi nhai lại hai chữ này, cười lạnh một tiếng rồi đi về phía cổng bệnh viện.
Tôi mua vài thứ để ăn ở siêu thị nhỏ đối diện bệnh viện - một túi bánh mì, hai bắp ngô và hai chai nước. Khi tính tiền, tôi tình cờ nhìn thấy những gói kẹo bơ cứng ở trên kệ bên cạnh bèn tiện tay cầm lấy một gói.
"Chờ đã, thêm cái này." Tôi đưa kẹo cho ông chủ rồi lấy điện thoại di động quét mã QR thanh toán.
Mọi thứ khác đều ở trong túi nilon, ngoại trừ gói kẹo bơ cứng mà tôi nhét vào túi.
Trở lại bên ngoài phòng xử lý, Ma Xuyên vẫn chưa đi ra, sau khi tôi ăn một cái bắp ngô và uống nửa bình nước, hắn mới chậm rãi đi ra ngoài, trên tay cầm hai tờ giấy.
Tôi đưa túi thức ăn trên tay cho hắn: "Cậu ngồi đây ăn đi, tôi đi lấy thuốc."
Hắn hạ mắt nhìn vào bên trong túi nhưng không nhúc nhích: "Đã quá giờ ăn rồi."
Tôi sững sờ một lúc rồi nhận ra, ồ, không ăn trái giờ, không ăn cơm trong khoảng thời gian ngoài quy định.
"Cậu ăn đi, tôi làm như không nhìn thấy là được mà, hay là quay về người ta mổ bụng cậu ra kiểm tra cậu ăn cái gì?" Thấy hắn vẫn không nhúc nhích, tôi lại sốt ruột: "Cậu không đói thì đừng ăn." Nói xong cũng không thèm quấy rầy hắn, xoay người đi về phía phòng thu phí.
Ngoài mũi uốn ván lát nữa sẽ tiêm, bác sĩ còn kê thêm một số loại thuốc chống viêm và giảm đau. Sau khi thanh toán tiền, tôi cầm một bịch thuốc lớn đi về, nhìn lên thì thấy Ma Xuyên đang ngồi ăn bánh mì trên chiếc ghế dài trong hành lang.
Tay trái cầm nước khoáng, tay phải cầm chiếc bánh mì nhỏ qua lớp ni lông, hắn ăn trong tư thế khá tương phản, không xem ai ra gì, hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn của người qua đường.
1
Trong một khoảnh khắc, tôi thậm chí còn cảm thấy... để hắn ngồi ăn bánh mì nhỏ trong hành lang bệnh viện thật là có lỗi, lẽ ra tôi nên lái xe thêm hai mươi cây số, trói đầu bếp ramen giỏi nhất thành phố này ra khỏi nhà hàng, để ông ta làm một bát mì chay cho chính Ma Xuyên.
1
Tất nhiên, tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, cũng không ngừng phát ốm với ý nghĩ không hợp thói thường trong vòng 0.1 giây đó.
"Tay cậu vừa mới khâu lại, không đau chứ?" Dù sao tôi cũng không vội, chỉ ngồi bên cạnh Ma Xuyên, đợi hắn xong.
Chẳng phải là đang ăn ngon lành đó à, chứng tỏ sự tu hành của hắn cũng không phải là không phá được, hôm nay đã phá ăn không đúng giờ, ngày mai... có lẽ sẽ có thể phá thứ khác.
*Phá ở đây là phá giới: https://vi.wiktionary.org/wiki/ph%C3%A1_gi%E1%BB%9Bi#Ti%E1%BA%BFng_Vi%E1%BB%87t
"Tôi đã tiêm thuốc tê rồi, không có cảm giác gì cả." Hắn xoay xoay bàn tay phải quấn băng của mình như thể khoe khoang.
Vết thương ở một bên cẳng tay, gần đến cổ tay. Mùa đông nên hắn lại mặc quần áo dày, mấy ngày nay cẩn thận chút thì hẳn sẽ không ai phát hiện.
Tôi cũng không hỏi hắn vì sao không nói cho người khác là hắn bị thương như thế này. Tôi cũng biết hắn có thân phận đặc thù, có thể nói là cục cưng quý giá của cả tộc Tằng Lộc, nếu như những tín đồ sùng đạo kia biết hắn bị một con bé mười ba tuổi làm bị thương bằng liềm, còn chảy máu. Nếu Xuân Na không hù chết mình thì cũng bị nước bọt của những người kia dìm chết.
Cô bé đã đủ khổ rồi, đúng là không cần.
Ăn xong hai miếng bánh mì nhỏ và nửa cái bắp ngô hẳn là no rồi. Hắn lấy khăn giấy ướt trong túi ni lông ra, cẩn thận lau từng ngón tay một sau đó đứng dậy khỏi ghế.
Tôi không làm theo mà ngồi yên, ngước nhìn hắn.
Hắn tỏ vẻ khó hiểu: "Không đi à?"
Tôi lấy trong túi áo khoác ra một gói kẹo đã cầm rất lâu, đưa cho hắn: "Ăn kẹo không?"
Gói kẹo đã bị cầm rất lâu, dường như đã nhiễm nhiệt độ của tôi.
Kẹo bơ cứng dễ bị mềm, không biết có bị chảy chưa...
Hắn rõ ràng sửng sốt, nhìn gói kẹo trong tay tôi một lúc nhưng rốt cuộc vẫn không đưa tay ra.
"... Không cần đâu." Sau khi bỏ lại ba chữ thờ ơ, hắn không chút do dự xoay người, không đợi tôi mà một mình đi vào phòng tiêm.
Bàn tay duỗi ra dừng lại trong không trung, trong lòng cũng không xuất hiện quá nhiều khó chịu, mà càng giống như một loại thất bại đã được dự đoán từ trước hơn.
Ha, ai bảo mày tự chuốc nhục, ngạc nhiên không?
Tôi tự tát mình một cái thật nhẹ rồi nhét gói kẹo vào túi một lần nữa, sau đó cầm cái túi đuổi theo hắn.
Thời thế thay đổi, cách làm cũ không còn tác dụng, trên đời này chỉ có trẻ con mới tin ăn kẹo có thể giảm đau, còn người lớn sẽ chỉ ra vẻ ung dung, giả vờ như không đau chút nào.