Mi Ngôn

Chương 23

Minh Trác khác với tôi, dù cùng là đàn ông, cùng là gay, nhưng gã vẫn khác tôi.

Gã là kiểu gay sẽ đội tóc giả và trang điểm, đôi khi còn mặc quần áo phụ nữ đi câu lạc bộ. Tôi và gã đã cùng đi hộp đêm một lần, dưới ánh đèn ngũ sắc mờ ảo, Minh Trác mặc váy ngắn, đeo ngực giả uốn éo thân hình theo một vũ khúc kịch liệt như rắn khiến tôi vừa sửng sốt vừa mới lạ.

Hóa ra không chỉ có một loại đồng tính nam, hóa ra còn có số đồng tính nam không thích phụ nữ, nhưng lại thích đàn ông mặc đồ nữ, thậm chí họ còn chia những người đồng tính nam khác nhau thành các loài động vật khác nhau tùy theo hình thể, sau đó tự chọn loài hợp với mình.

Minh Trác nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào một thế giới thực sự thuộc về những người đồng tính nam, cho phép tôi nhìn thấy một số tâm hồn thú vị, đồng thời cũng để tôi lĩnh hội được sự thối nát và hỗn loạn trong giới này.

Bắc Thành tháng Mười không nóng cũng không lạnh, nhiệt độ vừa phải nên rất thích hợp để đi du lịch.

Giáo viên phụ trách môn sinh tồn dã ngoại họ Lưu, trước kia từng đi lính, thành thạo nhiều kĩ năng sinh tồn dã ngoại, gồm tay không nhóm lửa, xuống sông bắt cá, dựng lều vải, dự báo thời tiết vân vân...

Đối với loại thực hành sinh tồn dã ngoại này thì đảm bảo an toàn cho học sinh là ưu tiên hàng đầu, thầy Lưu không thể tự mình nhận quá nhiều học sinh nên mỗi lần sẽ chỉ mang theo khoảng 20 người đến luyện tập theo đợt.

Trong hoạt động thực tế đầu tiên có tôi và Ma Xuyên.

Hôm đó chúng tôi vừa hoàn thành chuyến đi bộ đường dài bốn tiếng đồng hồ. Sau khi dựng lều và đốt lửa, thầy Lưu cho chúng tôi nghỉ ngơi nửa tiếng, tôi nóng lòng chui vào lều nằm xuống, cảm thấy đau ê ẩm cả người.

Nửa giờ ngủ cũng không được một giấc, vì vậy tôi chỉ lấy điện thoại ra, nhấp vào trò chơi mà Triệu Thần Nguyên giới thiệu cho tôi nghiên cứu.

Trò chơi có tên là "Đảo trả lời", tuy mới chỉ là phiên bản beta nhưng cơ chế trò chơi và giao diện trò chơi đều hoàn hảo về mọi mặt, làm người ta không khỏi kinh ngạc khi biết rằng đây thực sự là do một số sinh viên đại học làm ra.

Nhưng trò chơi này... quả đúng là như một trò chơi mà Triệu Thần Nguyên làm ra.

"Đảo đáp ứng" chủ yếu được chia thành hai phần. Đầu tiên là chế độ PK. Bạn có thể chọn chế độ chơi đơn, chơi đôi hoặc ba người chơi. Trò chơi khác là đẩy trụ, hoặc như PUBG ai sống được tới cuối cùng thì thắng, mà trò chơi này thì một người trả lời ba mươi câu, ai đáp được nhiều câu nhất trong thời gian quy định thì thắng. Các câu hỏi thuộc nhiều chủ đề khác nhau, thường khiến người chỉ mới rời khỏi kỳ thi tuyển sinh đại học được hai năm là tôi phải bối rối.

Sau khi thắng PK có thể thăng cấp và nhận điểm tương ứng, phần thứ hai của game chính là cần những điểm này để đổi lấy đạo cụ.

Thông qua lối vào trang chủ "Vườn của tôi", người chơi có thể vào một hòn đảo chỉ thuộc về họ. Hòn đảo có thể được xây dựng theo sở thích của riêng họ. Xây dựng càng tốt thì sẽ càng thu hút nhiều khách du lịch và càng kiếm được nhiều tiền. Mà tiền lại có thể mua tiếp đạo cụ dùng cho khi PK, tạo thành một vòng khép kín hoàn hảo.

Lúc vừa mới chơi, hòn đảo của tôi rất hoang vắng, thậm chí còn không có ao cá, tôi điều khiển nhân vật chibi tên là "Tên rất khó phát âm" chạy tới chạy lui trên bãi biển, định nhặt ít rác ở biển mang đi kiếm tiền.

Lúc này, Minh Trác gọi điện thoại hỏi tôi đang làm gì, nói là mình đang chán nên muốn tôi đi cùng.

Vì gã quá giống con gái nên khi nhìn khuôn mặt của gã tôi rất khó từ chối, nhưng trên điện thoại thì khác, dù giọng gã có nhỏ nhẹ đến đâu, tôi cũng sẽ không động lòng.

"Không có thời gian, tôi đang đi học."

"Đi học? Học ở đâu?"

"Ở trên núi." Tôi nói ngắn gọn với gã về vụ sinh tồn dã ngoại.

"Vừa mệt vừa bẩn, sao anh lại chọn lớp này." Gã phàn nàn, đột nhiên không biết nghĩ gì bèn chuyển chủ đề, hỏi còn ai đi cùng tôi không.

Tôi báo ra một vài cái tên sau đó dừng lại và nói: "Bạn cùng phòng của bạn học Nghiêm cũng ở đây."

Minh Trác nói: "Cái người rất cao đó à?"

"Ừ..." Đang nói chuyện điện thoại thì lều đột nhiên bị nhấc lên, Ma Xuyên khom người xuống, không thèm nhìn tôi mà trực tiếp chui vào.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, có thể thấy hơi nóng khi làm việc nên tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, để lộ hai cánh tay vạm vỡ với những đường nét uyển chuyển.

Vừa vào lều, hắn liền tìm nước khoáng trong ba lô ra uống vài hớp, uống xong cũng không nói chuyện, chỉ ngồi ở chỗ đó một hồi sau đó liền nằm xuống.

"... Em đến tìm anh nhé? Lớp này của anh có cấm quan sát không?"

Đôi chân của Ma Xuyên ở bên cạnh tôi, tôi liếc nhìn, tuy không phục lắm nhưng tôi vẫn phải công nhận chân hắn quả thật rất dài, phần cao hơn tôi mấy centimet kia hẳn là toàn ở trên đùi.

"Bách Dận?"

Tôi áp điện thoại lên tai nói: "Muốn gì thì đến, lát nữa tôi nhắn địa điểm cho cậu, bắt taxi đến điểm kia rồi đi bộ khoảng mười phút là đến."

Khi chia lều, tôi không ngờ rằng tận mười nam sinh mà giáo viên vẫn phân được cho tôi với Ma Xuyên ở cùng nhau, nhưng sau khi chia xong, giáo viên hỏi có vấn đề gì không thì Ma Xuyên cũng không đứng lên dị nghị gì.

Hắn chịu mà tôi không chịu thì giống như tôi sợ hắn ấy. Vì vậy nên tôi đứng ở bên còn lại của đám người, dù chán ghét muốn chết nhưng vẫn cười lắc đầu nói với thầy Lưu là thầy phân chia không có vấn đề gì.

Cúp điện thoại của Minh Trác xong, tôi gửi vị trí cho gã sau đó quay lại màn hình trò chơi, vừa định thao tác thì nghe thấy có người gọi tôi ở ngoài lều.

Đặt điện thoại xuống, tôi bò đến cửa thò đầu ra: "Sao vậy?"

Hóa ra là đối với hoạt động dã ngoại thực tiễn này, chúng tôi sẽ tự đi lấy gạo, đối với các bữa ăn và đồ uống khác, thầy Lưu đã đặt trước với mấy nhà nông trên núi, chúng tôi cần cử một vài chàng trai đến lấy.

"Thầy, em vừa ngủ mà." Tôi miễn cưỡng đi ra ngoài.

Thầy Lưu: "Em xem, một chút mồ hôi cũng không muốn rơi, như vậy sao được? Nhanh lên, đừng có kêu ca, em đi cùng người khác đi."

Tôi lê chân để theo kịp đội ngũ, khi mang theo đồ ăn trở lại, Ma Xuyên đang đứng ngoài lều nhìn xung quanh, tay cầm điện thoại di động của tôi.

Thấy tôi về, hắn bước thẳng đến đưa điện thoại cho tôi: "Có điện thoại, gọi rất nhiều."

Nhíu mày đặt chiếc túi trong tay xuống, tôi lấy điện thoại từ tay hắn, nhìn người gọi thì đúng là Minh Trác.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi bước sang một bên, trả lời điện thoại.

Minh Trác cười nói rằng gã đột nhiên có một người bạn chuyển nhà và nhờ gã giúp đỡ, bây giờ không thể đến nữa, vì vậy gã chỉ có thể đến vào buổi tối, nói trước để tôi không phải đợi.

Tôi nghe thấy hoàn cảnh xung quanh gã rất ồn ào, có cả nam và nữ, rõ ràng là đang ở bên ngoài chơi, thế nhưng tôi cũng không thèm để ý, nói cho gã rằng tôi biết rồi và cúp điện thoại.

Vào buổi tối, thầy Lưu tổ chức cho mọi người trò chuyện thâu đêm quanh đống lửa, một nam sinh đang nói về một sự kiện siêu nhiên mà cậu đã tự mình trải qua thì Minh Trác đến.

Gã nép sát vào người tôi, ngồi xuống cạnh tôi, ghé vào tai tôi nũng nịu thì thầm: "Sợ quá đi, buổi tối em không dám về một mình mất."

Mùi nước hoa nồng nặc trên người gã khiến mũi tôi rất khó chịu, tôi hơi cách xa gã, hớp một ngụm bia trong lon rồi nói: "Cậu muốn ở lại qua đêm cũng được, nhưng không thể tắm rửa, còn ở chung ba người một cái lều."

Gã bĩu môi: "Ba người cơ á? Còn ai nữa?"

Tôi liếc nhìn Ma Xuyên, người đang nói chuyện với thầy Lưu và nói: "Người Tằng Lộc."

"Ma Xuyên sao?" Gã sửng sốt một chút, trong mắt phản chiếu ngọn lửa đang nhảy nhót, cười nói: "Vậy chắc là em sẽ không ngại."

Sau mười giờ, một số người đã quay trở lại lều nghỉ ngơi nhưng hầu hết vẫn đang uống rượu và trò chuyện bên đống lửa. Minh Trác kéo tay áo tôi, nói rằng gã muốn đi vệ sinh, hỏi tôi có muốn đi cùng không.

Khi nói chuyện, gã hữu ý vô ý liếc nhìn bụi cây tối om ở phía xa, khóe mắt đuôi mày toát lên vẻ mơ màng.

Tôi cũng không phải kẻ ngốc, gã đi vệ sinh còn hỏi tôi muốn đi chung không, tất nhiên tôi sẽ không nghĩ rằng gã chỉ muốn đi tiểu tiện với mình.

"Không có hứng thú." Tôi lắc lắc cái lon trong tay.

"Được..." Gã không giấu được vẻ thất vọng, buông tay, nặng nề bước đi.

Tôi phát hiện ra mặt em bé cũng tốt, Minh Trác cũng tốt, dường như không hiểu ý chữ "thử một chút" của tôi là gì.

Thử một chút là thử một chút, xem có thể nảy sinh được tình cảm không, xem có hợp nhau không, xem có nhu cầu ở bên nhau không... Mà quan hệ xá.c thịt là vấn đề thử xong mới cân nhắc được.

Minh Trác đã hơn một lần nói rõ hoặc ám chỉ với tôi rằng dù không có tình cảm sâu sắc thì cứ làm rồi nói sau cũng được, làm mấy lần là có tình cảm, làm tôi thực sự nghi ngờ mục đích gã quen tôi.

Dù bên ngoài luôn đồn tôi ăn chơi sa đọa, lại còn cặn bã nhưng dù ở trong mối quan hệ nào thì tôi vẫn luôn nghiêm túc. Nghiêm túc muốn thích họ, nghiêm túc cố gắng trở thành một người bạn trai đủ tiêu chuẩn.

Vì vậy, khi tôi phát hiện ra rằng Minh Trác đã đi lâu hơn bình thường rất nhiều, tôi bèn lo lắng đứng dậy đi tìm gã.

Gió mát thổi qua mặt, khơi dậy men rượu trong người khiến cơ thể bỏng rát. Tôi dẫm lên cành lá khô héo, tìm một đường theo hướng Minh Trác đã rời đi, cuối cùng khi đến gần dòng suối, tôi chợt nghe thấy tiếng người mơ hồ.

"Cậu... không phải là người yêu Bách Dận à?"

Ma Xuyên à?

Nghe thấy tên mình, tôi không hấp tấp lên tiếng mà nhẹ nhàng bước đến gần âm thanh đó.

Bên ngoài rừng cây, Ma Xuyên đi chân trần đứng dưới dòng suối trong vắt, ánh trăng chiếu vào mặt khiến làn da hắn trắng nõn mát lạnh. Có lẽ khi nãy hắn đang rửa mặt, cúc áo từ trước đến nay luôn cài đến cùng đã được cởi hai cái, cổ áo mở đến tận dưới xương quai xanh.

Còn Minh Trác, người đã biến mất sau khi đi vệ sinh, giờ phút này đang khúm núm quỳ bên bờ, giống như một con chó từng bước bò xuống suối.

"Nó ấy à, chỉ có vẻ bề ngoài thôi, sao mà giống anh được..." Gã lội qua nước, trèo lên chân Ma Xuyên, nhẹ nhàng dụi mặt vào đùi hắn: "Tần già, thần tiên ơi... Anh thương em, tội nghiệp em đi, em không cần nhiều, chỉ cần cho em liếm chút, hôn hôn, sờ sờ anh thôi..."

3

Tôi bám vào một thân cây, không thể tin nổi trợn mắt nhìn, thậm chí tôi còn tự hỏi liệu mình có phải mình bị ảo giác do uống rượu giả hay không.

"Tôi còn chưa phải Tần già." Ma Xuyên nhìn gã, bình tĩnh nói.

Minh Trác cười: "Thế thì chẳng phải tốt hơn à? Trước khi trở thành Tần già, anh có thể nếm thử nhiều chuyện vui sướng hơn. Nếu anh không thích đàn ông thì có thể xem em như là phụ nữ."

Tôi biết đàn ông có thể rất tệ, nhưng không ngờ lại tệ đến mức này.

Tôi bị sốc nặng, vô thức tiến lên một bước, làm phát ra tiếng động nho nhỏ. Minh Trác đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, trong đầu tràn ngập dụ.c vọng nên hoàn toàn không nhận ra, nhưng Ma Xuyên thì lập tức nhìn về phía tôi.

Đôi mắt màu bạc ấy chuẩn xác bắt được tôi, hắn đã phát hiện ra tôi. Chán ghét, khinh bỉ và thương hại, tôi nhìn thấy một số cảm xúc trong mắt hắn nhưng không biết là đang nhắm vào tôi hay Minh Trác, hay là cả hai chúng tôi.

Tôi nín thở nhìn hắn, máu dồn lên đỉnh đầu, hơi nóng phả lên mặt, đôi mắt như nhìn thấu mọi thứ của hắn khiến từng giây trôi qua tôi lại càng thêm lúng túng trong tình huống quái gở này.

Hắn dường như đang nói, hãy nhìn xem, tôi không trách oan các cậu đúng không, những người đồng tính nam các cậu thực sự rất kinh tởm.

Tôi bấu móng tay vào thân cây, trong lúc nhất thời không biết ai khiến tôi tức giận hơn, là Minh Trác hay là Ma Xuyên.

"Tôi không thích phụ nữ, cũng không thích đàn ông, càng không hứng thú với những thứ thối nát của các cậu." Ánh mắt như thực chất xẹt qua khuôn mặt tôi, lại lần nữa trở về người Minh Trác bên chân mình, khi Ma Xuyên nói ra những lời khó nghe như vậy, trên mặt hắn thậm chí còn mang theo ý cười.

"Đừng nói như vậy mà." Minh Trác ngẩng mặt lên, hai tay ướt sũng trèo lên ống quần của Ma Xuyên, lè lưỡi ra như rắn, không chịu thua: "Rất ít người từng dùng miệng của em lắm, anh có thể thử một chút, thật, miệng của em thật sự rất sướng..."

2

Thấy tay gã sắp chạm vào đũ.ng quần Ma Xuyên, tôi không nhịn được nữa, vịn thân cây, lao ra đá vào hông gã, đá gã xuống suối.

"Cậu phát tình đủ chưa? Cũng không soi vào bãi nước tiểu mà xem, người ta là ai mà có thể coi trọng cậu?" Tôi nhìn Ma Xuyên cười lạnh: "Đúng không thần tử đại nhân?"

- ---------------------------

June: đòi bú cậu mợ móc mắt ra nha Minh Trác =))))))))
Bình Luận (0)
Comment