Mĩ Nhân Mềm Mại

Chương 5

Edit: Trà Sữa Thêm Cheese.

Tần Kiêu rũ mắt nhìn điện thoại di động của Quách Minh Nham, trên màn hình là một cô gái 18, 19 tuổi, mặc một cái váy màu vàng, mặc dù chỉ có nửa gương mặt nhưng cười lên lại ngọt ngào chết người.

Hắn khẽ "hừ" một tiếng, gõ ngón tay lên bàn rồi hỏi Quách Minh Nham: "Cho tôi xem cái này làm gì?"

"Anh hỏi Đường Vi Vi thử xem có biết em gái nhỏ này không? Hai người đó đều học cùng trường."

Trong tay Tần Kiêu kẹp một cây bút máy, hắn thờ ơ xoay bút: "Đường Vi Vi? Đá rồi."

"Vãi chó, nhanh thế." Quách Minh Nham suy nghĩ, sau đó nheo mắt: "Vậy em tự đi hỏi thăm, quá xinh đẹp luôn á huhu!"

Động tác xoay bút của Tần Kiêu khựng lại, ánh mắt nhìn người trong hình lần nữa, lúc hắn lên tiếng thì giọng nói có phần lạnh: "Chú cũng đã 26 tuổi, người ta mới bao lớn?"

Quách Minh Nham lẩm bẩm: "26 thì sao, thiếu gia đây trẻ tuổi nhiều tiền, là người đàn ông độc thân kim cương, anh hiểu hôn? Anh Kiêu, anh còn không biết ngượng mà nói em hả? Chẳng phải Đường Vi Vi nhỏ hơn anh gần mười tuổi sao, anh còn lớn hơn em một tuổi kia kìa, anh 27 lận ớ."

Tần Kiêu "đùng" một cái đập bút lên bàn, Quách Minh Nham bị dọa sợ, run lên: "Ôi ôi ôi em sai rồi anh Kiêu!"

Mặc dù cậu cũng không biết mình sai ở đâu nhưng cứ nhận sai là sẽ không sai nữa.

Tần Kiêu không nói gì, hồi lâu sau hắn mới mở miệng: "Gửi hình cho tôi."

Quách Minh Nham trả lời: "Thôi không cần đâu, em tự điều tra."

Đôi mắt Tần Kiêu đen như mực: "Gửi."

Quách Minh Nham bỗng nhiên được khai thông vấn đề, vẻ mặt cậu ta kỳ lạ mà gửi hình sang, trong đầu thầm nghĩ, không phải Tần Kiêu muốn cướp phụ nữ với cậu chứ? Nhưng không phải là Tần Kiêu không thích loại hình này sao?

Tần Kiêu nhận được hình rồi lưu vào máy, sau đó gọi điện thoại dưới ánh mắt sáng rực của Quách Minh Nham: "Trần Phàm."

Đầu bên kia vừa vui mừng vừa sợ hãi: "Tần thiếu."

"Ông mang lớp của ông đến thử vai đi."

Trần Phàm cảm thấy đây là hạnh phúc từ trên rơi xuống: "Cảm ơn Tần thiếu, xin hỏi ngài muốn cho thử vai nào ạ?"

Tần Kiêu cân nhắc trong chốc lát: "Tùy ý chọn vài người diễn nữ số hai đi." Hắn cong môi: "Lần này tôi hy vọng sẽ không thấy bất kỳ kiểu trang điểm kỳ quái nào nữa."

Quách Minh Nham hoàn toàn chả hiểu Tần Kiêu đang làm gì, chỉ số thông minh của cậu ta không cách nào lý giải được vì vậy chỉ hỏi vấn đề mình quan tâm: "Anh Kiêu, anh thương em, anh thương em đi, em chưa bao giờ yêu đương hết..." Cậu ta là người đam mê cái đẹp thời kỳ cuối, dù là ngôi sao của giới giải trí thì đa số vẫn không lọt vào mắt cậu.

Tần Kiêu cười khẩy: "Cút xa một chút."

"Dạ?" Vậy là đồng ý hay không đồng ý?

Chờ Quách Minh Nham đi, Tần Kiêu mới lấy điện thoại ra, hắn nhấn vào tấm hình, ngón cái trượt dần xuống dưới theo gò má của cô.

Cô cười rộ lên, khiến hắn cảm thấy thật con mẹ nó ngọt.

...

Gần đây khoa biểu diễn có một lời đồn.

Để bồi thường cho Đường Vi Vi mà kim chủ tặng cơ hội thử vai cho hai lớp thầy Trần Phàm dẫn dắt. Nhất thời, người hâm mộ và ghen tị lên tới con số 10086.

Muốn tiến vào giới giải trí chỉ có hai con đường, một là làm việc chăm chỉ rồi chờ vận may, diễn vai nha hoàn, gã sai vặt, người chết, ăn mày, nếu có thể lặn lộn ra trò, khiến người ta biết đến thì đó là may mắn, có người tới già vẫn đóng một vai nhỏ.

Con đường còn lại hiển nhiên là sau lưng có chỗ dựa, tùy tiện chọn tài nguyên, cho dù chỉ được khuôn mặt, không có kỹ năng diễn xuất thì vẫn có thể thường xuyên xuất hiện trên màn hình.

Huống hồ lần này kim chủ ra tay hào phóng, chưa biết sẽ có bao nhiêu vai nữ hai, mấy ngày này hai lớp biểu diễn A, C cũng hăng hái khôn xiết.

Đường Vi Vi lại trở về dáng vẻ đi bộ dùng lỗ mũi để nhìn người khác

Nhưng lúc này người biết ơn cô ta chiếm đa số, chẳng có ai bàn tán sau lưng cô ta cả.

Vân Bố hơi bực bội: "Haizz, thói đời gì đây, tại sao người phụ nữ như vậy lại có thể như cá gặp nước chứ?" Cô nàng xoa nắn khuôn mặt đang nghiêm túc làm bài tập của Tô Lăng: "Hừ, ánh mắt của vị kim chủ kia thật là tệ, ngọc thô chưa được mài dũa ở trước mặt, vậy mà cứ khăng khăng thích bùn nhão."

"Ngọc thô chưa được mài dũa" ánh mắt mờ mịt: "Hửm?"

"Thôi thôi, cậu làm bài đi."

Tô Lăng phát huy hết mức tinh thần "Bé thích học tập, học tập khiến bé vui vẻ" mà múa bút thành văn. Vân Bố không hiểu được sự nghiêm túc của cô, cô nàng chỉ cảm thấy đọc sách như vậy đủ rồi, ai mà lại đọc bạt mạng như cô chứ.

"Cậu cố gắng như vậy làm gì?"

Tô Lăng ngừng bút, cười một tiếng: "Chắc là đời trước tớ học không đủ."

"Xì."

Nhưng Tô Lăng cũng không nói đùa, ánh mắt cô có phần tối đi, tháng sáu của đời trước, trường học xuất hiện một lời đồn, nói cô không biết xấu hổ bò lên giường người khác. Dưới áp lực của dư luận, có mấy lần suýt nữa cô đã sụp đổ, thậm chí có người gọi điện thoại cho bà ngoài cô để chửi rủa.

Bà ngoại bị chọc giận, bệnh tim tái phát nên phải vào bệnh viện cấp cứu.

Ngay lúc này, Tần Kiêu đến gặp cô: "Theo tôi, hửm?"

"Tôi giúp em cứu bà ngoại."

"Không được đến trường."

Hắn có tiền, có thể để bà ngoại làm phẫu thuật, hắn có quyền, có thể khiến dư luận ngậm miệng.

Cô chấp nhận.

Cô trở thành tình nhân của hắn, trở thành con chim hoàng yến của hắn.

Nhưng cuối cùng, bà ngoại vẫn không vượt qua được mùa đông năm thứ hai mà rời khỏi trần thế.

Vì vậy ở năm hai đại học, cô đã thôi học. Cứ thế cả một đời, cô đều không bước vào đại học Z nữa.

Nghĩ tới việc này, Tô Lăng chợt cảm thấy cái loại trình độ kinh tế "Nghèo vl" này của mình không ổn, bà ngoại lớn tuổi rồi, cô cần phải có tiền để ứng phó với những chuyện bất trắc.

Cô đi làm thêm kiếm được rất ít, cộng thêm học bổng mới đủ ăn đủ mặc tại thành phố B.

Tô Lăng nhớ tới chuyện thử vai lần này.

Một vai nữ hai của phim điện ảnh hoặc phim truyền hình thì tiền thù lao ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn, dù là người mới hay sinh viên.

Cô khá rung rinh, nếu có khoản tiền này, sức khỏe của bà ngoại hẳn sẽ được đảm bảo.

Nhưng Tô Lăng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, đời trước Tần Kiêu đã từng bồi thường cho Đường Vi Vi như thế à?

Không có mà.

Ngay cả Đường Vi Vi là ai hắn cũng không nhớ nổi.

Tô Lăng nghĩ đến tấm hình thì hơi lo sợ, bất an. Nhưng cô lại thấy mình đang ảo tưởng. Sức hấp dẫn của cô đối với Tần Kiêu chắc là không lớn đến vậy đâu nhỉ?

Đóng hay không đóng, đây là một vấn đề.

Trong khi cô vẫn đang do dự thì đã đến giữa tháng 5. Lúc này vào hè, thời tiết oi bức, nữ sinh trong lớp cũng đổi sang mặc váy, mang giày cao gót. Dáng vẻ độ 19, 20 xinh đẹp như hoa, thoạt nhìn vô cùng say đắm, kiều diễm.

Tô Lăng gói bản thân lại chẳng khác nào thổ dân, xỏ vớ xỏ giày, một ngón chân cũng không lộ ra ngoài.

Tuy nhiên, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp lại khiến người khác không nhịn được mà ngoái đầu.

Thử vai lần lượt bắt đầu.

Trần Phàm cho rằng mình đoán được suy nghĩ của Tần Kiêu, vì vậy để cho Đường Vi Vi ở ban C đi trước.

Một đám người thiếu hụt kinh nghiệm, kỹ thuật diễn của mấy nữ sinh cực kỳ tệ hại, vui vẻ tiến vào, mặt như đưa đám trở ngược ra.

Vân Bố rất mong chờ: "Dù tớ nghĩ là chắc mình sẽ không được chọn, cái bánh rơi từ trên trời xuống không bao giờ đập trúng tớ hết, song tớ vẫn cảm thấy việc đi trải nghiệm thế này cũng tốt lắm. Đây là tập đoàn Thanh Ngu, chời ơi Thanh Ngu đó, công ty của ảnh đế ảnh hậu, nếu may mắn còn có thể xin họ ký tên."

Tô Lăng cũng cười, tuổi tác ở hai đời của cô không lớn, thật ra vẫn có chút mơ mộng với những thứ này. Đã sống thì làm sao lại không có thứ mà mình khao khát chứ?

"Tớ vô cùng thích Kỷ Sùng, tớ có thể liếm nhan sắc của anh ấy cả ngày! Tớ bảo đảm, chắc chắn sau này anh ấy sẽ trở thành ảnh đế!"

Tô Lăng gật đầu: "Anh ta sẽ."

Năm năm sau, phố lớn hẻm nhỏ đều xem phim truyền hình của Kỷ Sùng, hiển nhiên anh ta biến thành nam thần quốc dân. Cô bị giam lỏng ở biệt thự, lúc buồn chán chỉ có thể xem tivi, khuôn mặt cô nhìn thấy nhiều nhất chính là Kỷ Sùng.

Kịch bản tiên hiệp thì anh ta diễn tiên quân, kịch bản thanh xuân vườn trường thì anh ta diễn học trưởng, kịch bản võ hiệp thì diễn bạch y công tử... Kỷ Sùng gần như là vua của màn ảnh nhưng hôm nay anh ta vừa có chút danh tiếng mà thôi. Thế nên ánh mắt Vân Bố đúng là rất chuẩn.

"Cậu thích ai nhất?"

Tô Lăng lắc đầu: "Cũng tàm tạm."

Người nổi tiếng cô từng khâm phục nhất, kính nể nhất là Trịnh Tiểu Nhã. Nhưng chính Trịnh Tiểu Nhã đã giết cô.

"Ò, vậy à."

Ngày thứ hai đến phiên lớp A thử vai, tài nguyên hào phóng lần này của Tần Kiêu khiến nhà trường rất xem trọng, thế nên còn mướn xe đưa bọn họ đi. Lớp A có 13 nữ sinh, chiếm nửa xe buýt.

Giá trị nhan sắc trung bình của sinh viên khoa biểu diễn vốn dĩ khá cao, cả xe đều là những cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, làm chú tài xế cũng phải sáng mắt.

Tô Lăng mặc áo sơ mi tối màu và quần jean, bên dưới là một đôi giày vải. Đáng lý đây là một bộ quần áo bình thường nhưng lẫn trong một đám nữ sinh mặc quần áo cầu kỳ thì cô giống như nông dân mới vào thành phố vậy.

Ánh mắt mọi người nhìn cô tràn đầy kỳ lạ.

Tô Lăng từ bỏ, cô từ bỏ lần thử vai này.

Trước kia Tần Kiêu dạy cô, muốn lấy được thứ gì đó thì cần phải nhử mồi. Con người của hắn không từ thủ đoạn, cô suy nghĩ kĩ rồi, quyết định không thể mạo hiểm được. Cô còn trẻ, sau này cứ dốc sức mà tiến lên, dù sao cũng sẽ không quá kém.

Nếu như không phải Trần Phàm đề phòng Tô Lăng trang điểm kiểu đó mà đe dọa cô, cô đã tiếp tục làm rồi.

Thanh Ngu là tên công ty của Tần Kiêu, một trong những công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất thành phố B.

Tòa cao ốc chọc trời khiến một đám sinh viên mở mang tầm mắt.

Có người che mặt, nhỏ giọng nói: "Tần tổng thật có tiền, muốn gả vào nhà giàu ghê."

Lúc trước Vân Bố nghĩ hơi xa, bọn họ được dẫn qua một lối đi, làm gì thấy ảnh đế ảnh hậu hay tiểu thịt tươi nào đã ký hợp đồng với Thanh Ngu chứ.

Thử vai ở trong phòng riêng, mỗi người rút một tờ giấy, phía trên là kịch bản và số thự tự tương ứng, tổng cộng có sáu kịch bản, nói cách khác, có sáu cơ hội đóng vai nữ số hai, đích xác là tác phẩm nổi tiếng.

Tô Lăng rút được số 3 và số 9, cô tìm kịch bản số 3 rồi lấy nó từ trên kệ xuống, cô là người thứ 9 thử vai.

Mở kịch bản số 3 ra, mấy chữ to đùng khiến cô ngây người.

《 Mười Hai Năm Phong Trần 》.

Bộ phim truyền hình này... Cô đã từng diễn.

《 Mười Hai Năm Phong Trần 》 dựa vào tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng mà biên tập lại, câu chuyện về nữ chính Diệp Thanh Lan trọng sinh thành một cô gái mồ côi 16 tuổi ở cổ đại, gia thế không tốt, bị người cha ác độc bán vào Diễn Vĩ Lâu. Diên Vĩ Lâu là một kỹ viện nhưng là nơi đào tạo sát thủ của nam chính Triệu Cấu. Đời trước nữ chính là thứ nữ của một gia tộc, khả năng sinh tồn và mưu đồ rất cao. Cô đạt thành tựu xuất sắc tại Diên Vĩ Lầu, được nam chính nhìn trúng, bồi dưỡng cô trở thành thanh đao sắc bén nhất trong tay.

Mười hai năm sau, nữ chính đã 18 tuổi, bị phái đi thực hiện các loại nhiệm vụ, nhiều lần rơi vào nguy hiểm. Mãi đến một lần không ngờ đến, cô phát hiện bí mật của nam chính, hắn có hai nhân cách.

Nữ chính chăm sóc nam chính "Nhỏ tuổi", khiến anh ta có ấn tượng tốt về cô, khiến anh ta yêu cô.

Câu chuyện cũ rích và máu chó nhưng nội dung vẫn có nhiều điểm hay ho và nhiệt huyết. Giá trị vũ lực bùng nổ của nữ chính cùng nam chính đa nhân cách là điểm sáng của bộ phim. Thậm chí tỷ suất người xem sau này cực kỳ cao, ngay cả vai phụ cũng nổi theo.

Bây giờ vẫn chưa ra lệnh cấm đề tài xuyên không trọng sinh, vì vậy mấy cô gái ở mọi lứa tuổi đều rất thích xem.

Mà năm đó, Tô Lăng đóng vai nữ hai của bộ phim truyền hình này, vợ chưa cưới của nam chính Triệu Cấu - Nguyễn Đại.

Một người bên ngoài xinh đẹp, bên trong độc ác.

Tô Lăng nhìn thấy kịch bản của vai nữ phụ Nguyễn Đại, trong phút chốc, trước mắt cô tối sầm.

Cũng tại đoàn làm phim《 Mười Hai Năm Phong Trần 》, cô đã gặp tai nạn, gãy chân, tổn thương đến xương cốt, sau này cũng không thể đi đứng bình thường được nữa.

...

Editor: Có chỗ nào edit hong mượt thì mọi người cứ nói để tớ rút kinh nghiệm nhaaa.
Bình Luận (0)
Comment