Mị Sát

Chương 23

Sắc mặt Anh Túc không thay đổi, thản nhiên đáp: "Anh Túc không biết anh đang nói cái gì. Ngày hôm qua ở nhà họ Tưởng trời cũng đổ mưa u ám giống như vậy. Nên trên lỗ tai không thể nào bị lột một lớp da vì phơi nắng như anh nói được."

Sở Hành nhìn chằm chằm cô, không nói gì ước chừng khoảng hai phút.

Trước kia Lộ Minh từng nói thầm trong lòng, khi báo cáo công việc cùng Sở Hành thì anh ta tuyệt đối không dám nảy sinh suy nghĩ lừa dối. Đôi mắt hoa đào của người khác luôn mang ý cười, còn Sở Hành, cho dù tâm tình của anh rất tốt, thì đôi mắt hoa đào của anh cũng chỉ giống như cười mà không cười. Nếu bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm một lúc, thì cho dù không hề làm gì cả, cũng sẽ tự dưng cảm thấy sợ hãi trong lòng. Càng không cần nói đến những lúc Sở Hành không hài lòng. Lộ Minh đi theo bên cạnh anh hơn mười năm, từ vị trí thấp nhất ngồi vào vị trí tổng giam đốc, đã nhìn qua tất cả các biểu cảm vui buồn trên mặt anh, khôn khéo và sành sỏi như vậy, thế mà đến nay khi bị Sở Hành không nói một lời nhìn đến nửa phút, vẫn sẽ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thấm ướt sau lưng.

Anh Túc bị anh nhìn chằm chằm lâu như vậy, thế mà gương mặt vẫn không có dấu vết gì khác thường. Lại qua một lát, Sở Hành vươn tay, vân vê vành tai của Anh Túc, sau khi liếc mắt một cái, làm như không có chuyện gì xảy ra, mở miệng: "Nhìn lầm rồi. Không phải lột da, chỉ là một chút phấn mà thôi." Buông ngón tay đang nắm cằm của cô ra, lại tùy ý nói: "Sáng sớm hôm nay A Lương phát điên rồi, em có biết không?"

"Đã nghe nói."

"Nghe ai nói?"

Anh Túc khẽ mím môi dưới, nói: "Trước khi tới đây, Lộ tổng đã nhắc nhở đôi lời."

Sở Hành liếc nhìn cô một cái, nói: "Lộ Minh gần như không hề xen vào việc của người khác, trong khoảng thời gian này trái lại rất để ý đến chuyện của em."

Anh Túc cẩn thận im lặng không đáp, Sở Hành nói tiếp: "Cho dù đó chỉ là nhắc nhở, nhưng em cũng nên biết rõ thân phận của mình. Em thấy chuyện này như thế nào?"

Anh Túc trả lời với vẻ mặt rất nghiêm túc: "Nghe nói gần đây chị Ly Chi có nảy sinh hiềm khích với A Lương. Tính tình của A Lương thẳng thắn lại không biết tự bảo vệ mình, hơn nữa mưu kế không bằng một phần mười của chị Ly Chi. Nếu ngày hôm qua chị Ly Chi không biết em đã làm gì, thì hôm nay vừa ăn cướp vừa la làng trong điện thoại, cũng là chuyện khó tránh."

Sở Hành nghe cô nói xong thì gần như bật cười: "Em cho rằng Ly Chi giống như em sao, lòng dạ nhỏ nhen như mũi kim? Chỉ cần đắc tội với em nhỏ như một hạt vừng là đã có thể làm cho em nhớ mãi không quên cả đời, khi người khác đối xử tốt với em sao em lại không nhớ chứ?"

"Lòng dạ chị Ly Chi mà cũng rất lớn sao? Chị ấy ở sau lưng chèn ép em còn ít ư? Nói bóng nói gió trước mặt ngài cũng không phải là ba ngày hai bữa, người không biết còn tưởng rằng chị ấy tốt bụng, sợ ngài quên mất em." Anh Túc lạnh giọng nói: "Thủ đoạn lôi kéo lòng người của chị ấy rất cao siêu, ở Tây Nam bên kia, dối trên gạt dưới tùy tiện cũng có thể làm cho một người phát điên, chuyện này rất khó sao? A Lương không phải là bị giết chết mà là bị sợ đến phát điên, rõ ràng chính là do đã chất chứa oán hận từ rất lâu, chứng tỏ đây là một âm mưu. Cô ấy ở bên kia mới một tuần, sẽ có người nào có thể thù hận cô ấy đến nổi phải làm ra loại thủ đoạn ép người phát điên như vậy đây? Chỉ ngoại trừ người đã sớm quen biết cô ấy, lần này cùng đi với cô ấy chính là chị Ly Chi."

Sở Hành vừa nghe, vừa tiện tay bẻ một nhánh liễu, nắm ở trong tay vẫy qua vẫy lại. Hiển nhiên là không chấp nhận suy luận này. Anh Túc nói một hơi, không đạt tới hiệu quả như mong muốn, cắn cắn môi có chút tức giận, giận dỗi quay mặt qua, nhìn chằm chằm vào ngọn núi giả bên kia hồ nước.

Sở Hành nghiêng mắt, nhìn bộ dáng này của cô có chút buồn cười. Cầm cành liễu quẹt quẹt chóp mũi của cô, bị Anh Túc một phát bắt được, thuận tay ném vào trong hồ nước. Sở Hành lại bẻ một nhánh khác, lần này còn cách chóp mũi một đoạn, đã bị Anh Túc bắt được, lại ném vào trong hồ.

Sở Hành cười nhìn cô, nói: "Nhìn em bây giờ, có phải trong lòng rất hận không thể ném tôi vào trong hồ, hay không?"

Anh Túc miễn cưỡng trả lừoi: "Anh Túc đâu dám?"

Sở Hành chỉ về phía phòng bếp, vừa cười vừa nói: "Buổi trưa hôm nay tôi cho người làm cháo cá. Có ăn không?"

Anh Túc dường như muốn dùng ánh mắt để đục thủng một lỗ trên ngọn núi giả đối diện, nói: "No bụng. Không ăn."

Sở Hành rốt cuộc cũng bật cười, đi tới một bước, nhéo cằm của cô. Không ngờ bị Anh Túc khẽ một cái "bốp" hất ra. Sở Hành chợt nhíu mày, Anh Túc quay đầu lại, căm tức nhìn anh. Đôi chân mày thanh tú nhíu lại, la ầm lên: "Không cho phép sờ cằm em!"

Sở Hành nhịn không được cười một tiếng, tiếp tục trêu chọc cô: "Sao lại không được sờ? Có người khi còn bé bị sâu răng, còn không phải tự mình đến trước mặt tôi cầu xin tôi vạch cằm ra nhìn vào trong hay sao?"

"Em không nhớ rõ." Anh Túc lạnh mặt: "Chuyện ngài nhớ là của chị Ly Chi."

"Ly Chi khi còn bé không ăn trộm nhiều kẹo như vậy. Người ta không bị sâu răng."

Sở Hành nhằm ngay lúc Anh Túc giống như đang thất thần thì lanh tay lẹ mắt ôm cô, thuận thế đè cô lên lan can. Anh Túc không chút do dự cầm cái khay ở bên cạnh đập vào đầu Sở Hành, liền bị Sở Hành ngăn lại, để qua một bên, đuôi mắt mang ý cười, cảnh cáo nói: "Bữa nay đã có thể quá mức như vậy rồi à?"

Kết quả là buổi trưa đó Anh Túc vẫn phải ăn cháo cá, còn ăn thêm một chén. Từ trước đến giờ Sở Hành không thích loại thức ăn mềm mại húp sụp sụp đó, nên chỉ ăn qua loa một chút liền buông đũa xuống. Nhìn Anh Túc cầm chén cháo cuối cùng đã sớm bị ăn sạch sẽ đến đáy, không nhịn được chế nhạo cô: "Loại thức ăn không cần răng này, chỉ dành cho những nhân tài bảy tám mươi tuổi ăn."

Mí mắt Anh Túc cũng không nâng lên, nói: "Tại sao ngài không nói hằng ngày chính ngài thường hay vân về mấy viên ngọc kia, đều là loại đồ chơi của mấy ông lão năm sáu chục tuổi?"

Sở Hành dùng ngón tay chỉ lên trán cô, cười mắng: "Thật là hỗn xược! Em nói với tôi như vậy một lần nữa thử xem?"

Anh Túc ăn cơm trưa xong, lại đi đến sân tập bắn loại nhỏ cùng với Sở Hành, thử vài cây súng mới thì mới được cho đi. Trước khi đi lại bị Sở Hành hời hợt hỏi đôi câu, ngày hôm qua ở nhà họ Tưởng làm những gì, Anh Túc cùng Tưởng Miên vừa xem phim vừa trò chuyện về những ngày vừa qua. Hơn hai giờ chiều cô đến cao ốc của Sở thị tìm Lộ Minh,  mới vừa bước vào phòng làm việc, Lộ Minh đã tiến lên đón, nói: "Mới vừa rồi thiếu gia có gọi điện thoại tới đây, dặn dò vài lời có liên quan đến chuyện A Lương phát điên, nói là Ly Chi sẽ điều tra kỹ."

Động tác của Anh Túc khẽ ngừng, Lộ Minh giống như đang lẩm bẩm: "Cô nói xem đây là chuyện gì? Tại sao buổi sáng không lên tiếng, đến bây giờ mới nói là sẽ điều tra kỹ?"

Anh Túc nhẹ giọng hỏi: "Có nói tra được ai làm sẽ xử lý như thế nào không?"

"Thiếu gia không nói rõ chi tiết. Chỉ nói đã làm cho A Lương phát điên, thì người nọ phải trả giá tương ứng với trình độ đó mới được." Lộ Minh suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Nhưng thiếu gia còn nói sau khi điều tra được ai làm thì đưa người đó tới bên cạnh anh ấy. Cô cũng biết, hễ bị đưa đến bên cạnh anh ấy, theo thường lệ thì bên trên sẽ không coi là chết, nhưng đó là sống không bằng chết."

Đến buổi sáng thứ tư, khi Ly Chi trở lại thành phố C thì Anh Túc theo hứa hẹn lúc trước với Sở Hành, thật sự đến sân bay đón khách. Trước khi đi còn đặc biệt cho người mua một bó hoa cúc trắng và hoa sơn chi. Sau khi bị Sở Hành nhìn thấy, nhìn bó hoa lớn cô đang một vòng, nói: "Cầm hoa tảo mộ đi đến sân bay đón Ly Chi, em đang rắp tâm làm gì vậy?"

Anh Túc không chớp mắt một cái mà đáp: "Trong tiệm hoa chỉ còn dư lại mấy loại hoa này."

"Quá ngây thơ! Thật là mất mặt!" Sở Hành hoàn toàn không để ý tới câu chuyện hoang đường của cô, nói: "Ném đi! Không cho phép mang theo cái này."

Anh Túc cung kính đáp một tiếng. Chờ đến khi thấy Sở Hành đã đi xa, thì vẫn ôm bó hoa này ngồi vào phía sau xe. Thản nhiên nói với tài xế: "Lái xe. Đến sân bay."

Ly Chi thức thâu đêm suốt sáng trong hai ngày để điều tra, vẫn không thể nào điều tra ra đầu mối gì trong chuyện của A Lương. Tâm phiền ý loạn đi lên máy bay, lúc này lại nhận được điện thoại, nói sẽ có người đến sân bay đón cô. Cô có cảm giác không thể tin được, sau khi xuống máy bay lấy hành lý đi ra, liền phát hiện điều không thể tưởng tượng, giờ phút này người mà cô không muốn nhìn thấy nhất chính là Anh Túc, lại tới đón cô.

Trên mặt Anh Túc treo một chút đau buồn mờ ảo. Trong mắt Ly Chi, thấy thế nào cũng là giả mù sa mưa (ý nói là đang giả bộ). Bắt mắt nhất chính là trong tay cô ta còn ôm một bó hoa trắng rất lớn, không mảy may để ý đến cái nhìn của người chung quanh chút nào, đợi đến khi Ly Chi đi tới gần, thì Anh Túc liền nhận lấy hành lý của cô đưa cho tài xế ở phía sau, sau đó nhanh chóng nhét tất cả bó hoa giống như một vật rất xúi quẩy vào trong ngực Ly Chi, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "Chị Ly Chi bớt đau buồn."

Người chung quanh càng nhìn chăm chú hơn, Ly Chi thật sự tức giận: "Cô phát bệnh thần kinh gì đó!"

"A Lương tiểu thư tới nhà họ Sở cũng được hơn một năm rồi, vẫn luôn trung thành và tận tâm đi theo chị. Hiện tại cô ấy điên rồi, ngay cả một chút đau buồn chị Ly Chi cũng không có, ngược lại còn hỏi tôi phát bệnh thần kinh gì." Anh Túc chậm rãi mở miệng: "Ở thành phố C này mọi người đều đồn rằng chị Ly Chi đã ép A Lương tiểu thư phát điên. Xem ra hiện tại có lẽ lời đồn đó là thật rồi."

Ly Chi cầm bó hoa trắng rất lớn, ôm vào trong ngực cũng không được, mà ném lên mặt đất cũng không xong, bị những người bên cạnh rối rít nhìn qua, thật sự rất lúng túng. Lại nhìn thấy khuôn mặt Anh Túc khẽ mang theo ý cười, thì càng thêm tức giận: "Cô đang nói bậy bạ gì đó!"

"Chẳng lẽ không đúng." Anh Túc rũ mắt xuống, nói ra những lời giá họa mà ngày hôm trước cô nói với Sở Hành cho Ly Chi nghe nhưng lời nói hơi thay đổi một chút, thấy sắc mặt cô càng ngày càng trắng, thì khẽ mỉm cười một cái, vẫn chưa thỏa mãn lại bổ sung một câu: "Không ngờ, nhanh như vậy mà chị Ly Chi đã tìm được người chịu tội thay rồi hả?"

Ly Chi không hề để ý tới lời nói của cô nữa, đi đến trước thùng rác, vứt thẳng bó hoa trắng lớn vào, xoay người đi ra ngoài sân bay. Anh Túc vẫn không nhanh không chậm đi theo phía sau cô, trước đi theo tới thùng rác, rồi lại cùng ra khỏi sân bay. Đồng thời ngồi vào phía sau xe, thong thả ung dung nói tiếp: "A Lương tiểu thư vốn đang rất tốt mà, sao đi Tây Nam cùng chị Ly Chi một chuyến, lại biến thành người điên một cách kỳ lạ như vậy chứ, đây là nghi vấn thứ nhất. Lại nghe nói những ngày này ở Tây Nam, mặc dù chị Ly Chi chong đèn làm việc thâu đêm, nhưng vẫn không thể lấy được hợp đồng với Lưu Kim, đây là nghi vấn thứ hai. Chờ một lát khi trở về nhà họ Sở, chị Ly Chi nên nghĩ kỹ phải trả lời những vấn đề này cho thiếu gia như thế nào?"

Ly Chi tức giận không kiềm chế được, bật thốt lên: "Mắc mớ gì tới cô!"

Khóe miệng Anh Túc từ từ lộ ra một nụ cười. Không rõ lắm, nhưng lại đủ để khiến cho người ta nhìn thấy trong đó có sự giễu cợt rất rõ ràng: "Chị Ly Chi nói gì vậy. Sao chuyện này lại không liên quan đến tôi?"

Bình Luận (0)
Comment