Mị Tâm

Chương 7

Editor: Gà

Tiền Dự…

Hạ Thu Mạt thầm nhắc lại cái tên này trong lòng.

Trái tim như bị một con xuân yến xẹt qua tạo nên từng đợt gợn sóng, đến lúc hoàn hồn đã thấy ông chủ Trình tiễn Tiền Dự ra xe ngựa bên ngoài tiệm vải.

Nàng ta chợt thấy mất mát.

Không ngờ Tiền Dự lại nhấc rèm xe lên, nói với ông chủ Trình: “Ông chủ Trình đừng tiễn nữa.”

Hạ Thu Mạt bất chợt nở một nụ cười.

Trong chốc lát, xe ngựa đã chậm rãi xa dần, Hạ Thu mạt nhìn theo chiếc xe ngựa rời khỏi tầm mắt, trong lòng lại cảm thấy mất mát.

“Hạ cô nương?” Ông chủ Trình gọi nàng.

Hạ Thu Mạt lập tức hồi thần.

Vừa nãy ông chủ Trình đã nhìn thấy nàng ta trong cửa hàng, nhưng vì còn Tiền Dự bên cạnh nên ông ta không tiện lên tiếng. Tiễn Tiền Dự đi rồi bây giờ mới có thể hỏi tới Hạ Thu Mạt.

Hạ Thu Mạt hít sâu một hơi, ái ngại mở miệng: “Ông chủ Trình, thật sự xin lỗi, hôm nay ta lại đến mua chịu vải. Hôm nay trùng hợp Cố tiểu thư đi ra ngoài, ta đưa quần áo tới tạm thời chưa thể nhận, Cố thị lang lên triều chưa về, Khúc phu nhân cũng có chuyện bên ngoài, ta chỉ đành chờ sang ngày mai lại đến một chuyến. Ngài cũng biết đấy, quần áo đưa qua còn cần phải mặc thử, xác nhận chỗ nào cần phải tu chỉnh, lại phải đợi sửa xong mặc thử lại mới được trả tiền.

Ông chủ Trình, có lẽ ngày mai ta không có khả năng trả tiền cho ngài, nhưng ta đảm bảo làm hết sức để trả thêm cho ngài thêm mười thành cho lô vải lần này. Ta biết mười thành này trong mắt ngài không là gì, nhưng đã là cực hạn với ta. Ta cũng nghe nói ngài và Đích Ích phường đều trả tiền theo tháng, ta biết bây giờ tiệm may Hạ gia vẫn chưa đủ khả năng để ký kết với Đức Nghi bố trang, ta chỉ mong ông chủ Trình có thể khoan dung cho ta hai ngày, chờ khi giao được quần áo cho Cố gia sẽ lập tức trả bạc cho ngài, quyết không nuốt lời. Nhưng bây giờ ta thật sự cần gấp một lô vải để may quần áo cho nhà Lý ngự sử, ông chủ Trình, ta hứa sẽ trả thêm mười thành cho lô vải lần này, ngài xem có thể châm chước cho ta một lần hay không?”

Nàng cũng biết ép buộc là rất khó, nhưng nàng thật sự đã cùng đường.

Dường như ông chủ Trình vừa định xong chuyện làm ăn với Tiền gia, nên tâm tình vô cùng tốt, nghe nàng nói xong lập tức nói: “Trong chuyện làm ăn, nào có thể thuận buồm xuôi gió mà không có va chạm?”

Nghe ý tứ này, là có thể xoay chuyển được?

Trong lòng Hạ Thu Mạt sinh ra hi vọng.

Ông chủ Trình cười: “Hạ cô nương, kỳ thật trên tay ta vừa vặn có thiếu một thợ may cần ngươi hỗ trợ, chỉ là đường may phải tinh tế cùng kiểu dáng nổi bật, thời gian tương đối eo hẹp. Hạ cô nương, ngươi cũng làm xiêm y, ta lại có sẵn công việc nếu ngươi có thể làm, vậy ta sẽ xóa món nợ trước đó và số vải lần này cho ngươi.

Xóa nợ? Hạ Thu Mạt còn tưởng mình nghe nhầm.

“Hạ cô nương, ngươi có thể đánh giá loại vải này không?” Ông chủ Trình nhấc một đoạn vải lên hỏi.

Hạ Thu Mạt nhấc tay sờ thử, sau đó lại nhìn thật kỹ, cuối cùng mới nói: “Loại vải này chất lượng cao, màu sắc cũng rất tốt, cầm nhẹ tay mềm mượt, là loại vải thượng hạng, nhưng mà…” Hạ Thu Mạt do dự: “Ông chủ Trình, loại vải này ta chưa từng thấy qua trong kinh thành, đây là vải từ nơi nào chuyển đến?”

Ý cười trong mắt ông chủ Trình ngày càng đậm: “Hạ cô nương quả nhiên biết nhận hàng.”

Kiểu khen ngợi này thật vô nghĩa, Hạ Thu Mạt dứt khoát hỏi: “Không biết ông chủ Trình muốn ta làm gì?”

“Hạ cô nương, cô nhìn xem, vải vóc trên tay ta có mười màu sắc và hoạ tiết khác nhau. hôm nay là ngày mùng bốn tháng bảy, ta muốn đến ngày mùng sáu tháng bảy sẽ nhận được năm kiện quần áo may sẵn cho nam và nữ, nếu ngươi có thể giao đúng hạn, số nợ mua chịu lần trước và lần này đều được xóa hết.

Chưa đến hai ngày phải làm mười kiện quần áo với mười kiểu dáng, sao làm cho kịp?

Ngay cả Chúc chưởng quầy cũng phải cau mày.

Ngược lại Hạ Thu Mạt không chút do dự nói: “Được, ông chủ Trình nhớ phải giữ lời.”

Ông chủ Trình: “Hạ cô nương, ta có thể viết giấy đảm bảo cho người.”

“Không cần, ta tin ông chủ Trình.”

*

Trước khi rời đi, Hạ Thu Mạt giả vờ lơ đãng hỏi: “Chúc chưởng quầy, ông chủ Tiền vừa nãy ở bên cạnh ông chủ Trình hình như rất lạ mặt, không phải người trong kinh đúng không?”

“Hạ cô nương hỏi ông chủ Tiền?” Chúc chưởng quầy cười cười: “Chính xác thì hắn không phải người Thương Nguyệt, mà là phú thương ở Yến Hàn.”

Yến Hàn? Hạ Thu Mạt kinh ngạc: “Biên cảnh của Thương Nguyệt chúng ta và Yến Hàn cũng không giáp ranh, nghe nói từ Yến Hàn đến Thương Nguyệt phải mất một tháng ngồi xe ngựa, tại sao Tiền gia phải đi xa như vậy buôn bán?”

Chúc chưởng quầy liền cười: “Trong việc buôn bán chỉ cần có lời tất nhiên sẽ có người làm. Hai nước Yến Hàn và Thương Nguyệt vẫn luôn thông thương, nhưng đa số đều là thương nhân ở biên cảnh. Vừa rồi là Tiền thiếu chủ của Tiền gia, ở Yến Hàn Tiền gia là một hộ phú thương lớn. Tuy rằng lắm tiền nhiều của, nhưng cũng không phải là loại người chỉ cần nhanh tay chớp lấy là có nhiều tiền! Nghe nói nếu Tiền gia này bị lung lay thì hầu hết các phú thương ở Yến Hàn đều bị ảnh hưởng. Mặc dù trên danh nghĩa Tiền Dự chỉ là thiếu chủ, nhưng quá nửa chuyện kinh doanh hiện giờ đều do hắn quản lý. Tuổi còn trẻ đã nắm một sản nghiệp lớn như vậy, nhất định phải là người có năng lực.”

Hạ Thu Mạt cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó như có vẻ không có nhiều hứng thú nên không hỏi nữa mà cùng Chúc chưởng quầy nói sang chuyện khác.

*

Ra khỏi Đức Nghi bố trang, lúc này Hạ Thu Mạt mới buông mi thổn thức.

Chất vải vừa rồi ông chủ Trình cho nàng nhìn rõ ràng giống loại vải mà Tiền Dự mặc, chỉ cần liếc mắt nàng đã biết nhưng không nói ra.

Nghe cuộc nói chuyện giữa Tiền Dự và ông chủ Trình lúc nãy, có lẽ Tiền gia đang làm ăn với Trình gia, mà loại vải này chưa từng thấy qua ở Thương Nguyệt. Hạ Thu Mạt liền đoán, Tiền Dự và ông chủ Trình đang bàn chuyện buôn bán loại vải này.

Lúc Hạ Thu Mạt ngước mắt lên, trên miệng mơ hồ treo một nụ cười. Nàng chịu tiếp nhận cuộc trao đổi của ông chủ Trình đề xuất, chắc chắn có khả năng gặp lại Tiền Dự.

Đáy lòng dâng lền cỗ vui mừng không biết đến từ đâu, những mệt mỏi và buồn ngủ đều tan biến hết, hai tay đặt sau lưng, dưới bóng cây nhảy nhót mà bước đi.

Buổi trưa ngày tháng bảy, dường như cũng không còn nóng như vậy nữa.

*

Trong Đức Nghi bố trang, Chúc chưởng quầy tò mò hỏi: “Ông chủ, vừa nãy tại sao lại để Hạ Thu Mạt tiếp nhận số hàng gấp gáp kia?” Nếu thật sự cần gấp, Đỉnh Ích phường, Nghê Thường phường, nhà nào cũng được, tay nghề lại thuần thục. Bây giờ chỉ có hai ngày, Hạ gia chỉ có một mình Hạ Thu Mạt, làm mười bộ quần áo có lẽ không kịp, hay là…ngài cố ý chiếu cố nha đầu Hạ Thu Mạt kia?”

“Một phần là chiếu cố nàng ta.” Ông chủ Trình vừa vặn gảy xong bàn tính, đẩy đến trước mặt Chúc chưởng quầy: “Lão Chúc, ngươi xem con số này đi, nếu để Đỉnh Ích phường hoặc Nghê Thường phường may gấp số quần áo đó trong hai ngày, ngươi nói xem có phải sẽ tăng gấp mười số tiền công phải trả không?”

Cái này…Chúc chưởng quầy do dự, trước đó hắn thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

Đỉnh Ích phường và Nghê Thường phường là hai hiệu may lâu đời ở kinh thành, trong thời gian ngắn phải làm tốt nhiều kiện quần áo, còn muốn phải nổi bật, chỉ sợ đối phương thật sự sẽ dùng chiêu công phu sư tử ngoạm!

“Nhưng mà…” Nói vậy nhưng trong lòng Chúc chưởng quầy vẫn còn lo lắng: “Tổng cộng chỉ có hai ngày phải hoàn thành mười kiện quần áo, Hạ Thu Mạt có làm được không? Không phải nàng ta còn phải đẩy nhanh tốc độ may quần áo cho nhà Lý ngự sử sao?”

Ông chủ Trình nghe vậy thì cười: “Hạ Thu Mạt rất thông minh đấy, nếu hỏi nàng ta mấy bộ quần áo này quan trọng hay quần áo nhà Lý ngự sử quan trọng hơn, có lẽ nàng ta còn rõ hơn hai người chúng ta, yên tâm đi, nàng ta có thể giao hàng đúng hẹn.”
Bình Luận (0)
Comment