Sớm có nội thị tiến lên giúp Thái tử, Vĩnh Lạc đế thở dài một hơi: “Đỡ thái tử xuống nghỉ ngơi đi.”
Thậm chí ông không hỏi tình hình vết thương trên người Thái tử. Nghe thấy
giọng nói thờ ơ của Hoàng đế, Thái tử lại ho dồn dập, lấy tay che môi.
Bốn gã nội thị vội vàng tiến lên, nâng ghế lên đi ra hướng cửa hông.
Hoàng hậu thì thi lễ với Hoàng thượng, Thái hậu rồi nói: “Thần thiếp lo lắng cho Thái tử, muốn….”
Hoàng thượng không nói một lời, chỉ phất phất tay, bà liền vội vã bước theo người khiêng ghế.
Thái tử sắc mặt xám xịt được khiêng xuống, Hoàng thái hậu chỉ ngồi đó khép
hờ mắt, không nói không rằng, hiển nhiên vô cùng giận dữ. Thái tử giết
vợ diệt nữ, chỉ vì một chút sai lầm nhỏ của cá nhân lại làm lung lay gốc rễ quốc gia. Cũng là đại sự quốc gia, tại sao vào tay hắn lại thành ra
như vậy. Chắc hẳn trước mặt các vị quan ở đây, Hoàng thượng và Hoàng
thái hậu sẽ không thẩm tra tiếp nữa.
Nhưng chỉ cần khiến cho họ hoài nghi là được rồi, tình thế trong triều biến
đổi, tất nhiên có người từ từ vạch trần chân tướng che giấu kín như bưng năm đó.
Đến đây, ta mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy có ánh mắt đang
nhìn chằm chằm về phía này. Ta ngẩng đầu lên, lại thấy Hạ Hầu Thương
quay đầu nhìn, ánh mắt đó lại mang vẻ lo lắng đến cùng cực. Ta vốn coi
nhẹ sinh tử, cũng biết dù chuyện này có thành công, có thể trở về Quân
gia thôn, đứng ở đầu thôn nhìn cây hoa gạo nở cũng chỉ là một ước mơ mà
thôi… Dù sao nhìn được hoa gạo nở cũng phải chết… Nhưng không biết tại
sao, thấy ánh mắt của hắn, lòng lại mệt mỏi. Bởi vì ta thấy được nỗi lo
lắng trong ánh mắt hắn hệt như Tiểu Thất, mỏng manh tựa như bình minh,
mặc dù không thể chạm tới, nhưng bao trùm quấn quanh người, làm cho
người ta cảm thấy nơi đâu cũng có nó.
Ta lấy nửa tính mạng tàn phế để đánh cược, để án oan năm đó có thể phơi
trần khắp thiên hạ. Đã có lúc ta thầm thấy có lỗi với Tiểu Thất đã dốc
hết sức vãn hồi tính mạng của ta, nhưng chỉ đối với hắn mà thôi. Có điều không hiểu tại sao, bây giờ hình như còn có một người nữa?
Ta vội thu lại suy nghĩ trong lòng, nghe thấy Vĩnh Lạc đế nói: “Công chúa
Thảo Thạch này… Trẫm sẽ phái người đến sa mạc, tìm tộc nhân của cô ta
rồi định tội tiếp.”
Lúc này, Ninh vương lại bước ra, quỳ xuống hành lễ, nói: “Phụ vương, nhi
thần có một điều thỉnh cầu, nàng là thị thiếp của nhi thần, nhi thần và
nàng đã từng quyến luyến tình thâm, có thể thỉnh cầu phụ vương trước khi định tội có thể để nhi thần trông coi được không? Nhi thần nguyện lập
Quân lệnh trạng (*),nêu không thỏa đáng,nhi thần nguyện gánh chịu tất cả trách nhiệm.”
* Quân lệnh trạng: Giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh.
Mọi người không ngờ rằng Ninh vương sẽ ra mặt vì một ả thị thiếp, thị thiếp này còn mang tội nặng nề, không cẩn thận Ninh vương còn rước họa lây,
hoàn toàn đối lập với Thái tử bạc tình. Bản thân Vĩnh Lạc đế cũng không
phải là người lạnh lùng, thấy vậy cũng không khỏi xúc động: “Thương nhi, con không biết người cô ta vẫn nhớ nhung là Quân Triển Ngọc kia sao?”
Hạ Hầu Thương im lặng một lúc lâu mới nói: “Thật ra thì, nhi thần cũng thường xuyên nhớ tới Tây Cương….”
Nói thế dù chưa rõ ràng, nhưng tất cả mọi người đều hiểu. Ba vị đại nhân
lén lút đưa mắt nhìn nhau: Nghe nói Nhị hoàng tử đồng tính, đối tượng
chính là Quân Triển Ngọc này ư?
“Con, haiz, thằng nhóc này đúng là rất không dứt khoát….” Hiếm thấy Vĩnh Lạc
đế nói với hắn bằng giọng ôn hòa như vậy… Hiển nhiên, so sánh với Thái
tử ngoài mặt cung kính hiếu thuận, cuối cùng ông cũng thấy mặt tốt của
Ninh vương.
Cổ Mạc Phi cũng đi ra khỏi bàn, thi lễ với Hoàng đế rồi nói: “Hoàng
thượng, không thể. Làm hại con cháu Hoàng thất tương đương với đại tội
mưu nghịch, nên đưa đến Tông Nhân phủ trông coi, sao có thể để ả ở lại
phủ Ninh vương?”
Hạ Hầu Thương rất hiếm khi van xin Vĩnh Lạc đế, còn Vĩnh Lạc đế cũng rất
hiếm khi giúp Hạ Hầu Thương. Thái tử khiến ông thất vọng cực độ, cách
hành sự của Hạ Hầu Thương rõ ràng trái ngược với Thái tử, thoạt nhìn
trong lòng ông đã hơi dấy lên chút hi vọng, định đồng ý với Hạ Hầu
Thương, nhưng Cổ Mạc Phi nói vậy, ông lại do dự, quay đầu hỏi Hoàng thái hậu: “Mẫu hậu, người xem…..”
Ta phát hiện Hoàng đế này rất thú vị. Mỗi khi có vấn đề gì không giải quyết được, liền ném vấn đề đó cho Thái hậu.
Lần này Hoàng thái hậu không từ chối bảo ông tự nghĩ cách, chỉ suy nghĩ một lát rồi nói: “Cổ khanh gia nói đúng, vương triều không có tiền lệ nhốt
một tên phạm nhân trong vương phủ. Nhưng Lạc Nhật Hà là công chúa của bộ lạc Thảo Thạch, cũng không phải là người thuộc bản triều. Tội cô ta
phạm phải nên do bản triều và bộ tộc Thảo Thạch thương nghị xử trí.
Những năm gần đây Hoàng đế cần chính yêu dân, tiếng tăm nhân nghĩa đã
lan xa các nước khác, quan hệ với láng giềng cũng dần dà hòa thuận. Thảo Thạch tuy là một bộ tộc nho nhỏ ở Tây Cương, nhưng triều ta càng phải
dè dặt cẩn thận, không thể để người mượn cớ, nói thiên triều ta lấy lớn
bắt nạt nhỏ… Giờ đây bộ lạc Thảo Thạch cũng không trở về cố thổ, chỉ ẩn
mình trong sa mạc, cũng không tốt đẹp cho danh tiếng của thiên triều ta. Vì vậy, công chúa Thảo Thạch tuy có tội, nhưng thiên triều ta đối xử tử tế, dù ai cũng không nói chữ “không”,chẳng phải tốt hơn sao? Cho nên,
Hoàng thượng, theo ai gia thấy thì cứ theo yêu cầu của Ninh vương đi!”
Cổ Mạc Phi bị Hoàng thái hậu đập một đống đạo lý, còn chưa nghĩ ra phải
trả lời thế nào, Hoàng thái hậu đã kết luận rồi. Ông ta chỉ có thể ngậm
chặt miệng, không lên tiếng nữa, hai vị đại nhân khác thấy Cổ Mạc Phi
cũng bị bặt bẻ không nói lại được, họ có thanh liêm hơn nữa cũng không
muốn vì chuyện nhỏ này mà làm trái Thánh thượng và Hoàng thái hậu, cho
nên đều chắp tay nói: “Thái hậu anh minh.”
Vĩnh Lạc đế vội vàng nói theo: “Vậy thì theo yêu cầu của Ninh vương.”
Lần này, Hoàng đế và Hoàng thái hậu thống nhất hài hòa chưa từng có, chắc
Vĩnh Lạc đế cũng âm thầm hối hận, trong lòng nghĩ: Ánh mắt của mẫu hậu
đúng là chuẩn, mấy nhi tử của mình đến cả mình cũng không rõ tốt xấu,
biến tốt thành xấu, xấu thành tốt… Cho nên, giọngông ta càng thân thiết
hơn: “Thương nhi, con còn có yêu cầu gì nữa không?”
Hiển nhiên Hạ Hầu Thương còn chưa quen với sự thay đổi đột ngột của Hoàng đế nên sững sờ trong thoáng chốc, ngẩng đầu lên nói: “Phụ hoàng, nhi thần
không còn cầu xin gì nữa.”
Vĩnh Lạc có vẻ tiếc nuối: “Có gì thì nói ra đi!”
Nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, ba vị đại nhân lại liếc mắt nhìn
nhau, bắt đầu cúi gằm mặt. Hoàng thái hậu ho một tiếng rồi nói: “Được
rồi, được rồi, hôm nay giải tán ở đây, sau này vẫn còn rất nhiều việc
đấy!”
Nói xong đứng lên, mọi người ở hạ đường vội vàng hành lễ hô vạn tuế, thiên
tuế, đợi Hoàng thượng Hoàng thái hậu rời khỏi, ba vị đại nhân cũng hành
lễ lui ra.
Ta đi theo Ninh vương đi ra cửa, bởi vì quỳ đã lâu, đầu gối vô cùng đau
buốt, lúc bước qua thềm cửa, thiếu chút nữa bị vấp phải bậc cửa, thân
thể nghiêng về phía trước. Thấy bóng dáng phía trước càng lúc càng gần,
sắp đụng phải lưng hắn, nhưng như thể gáy hắn mọc mắt, chợt bước về phía trước một bước. Cho nên, thân thể ta cách phiến đá càng lúc càng gần,
ta không tự chủ được kêu một tiếng: Thảm rồi!
Lúc chỉ cách sàn chút xíu, lại cảm thấy thắt lưng bị ôm lấy, thân thể được
kéo lên. Trên đỉnh đầu hắn có một vầng trăng cong soi sáng, tôn lên vóc
dáng cao lớn, dải băng trên mũ bị gió đêm thổi phất lên mặt hắn. Trong
bóng đêm âm trầm, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, đen nhánh, lại có thể phản xạ ánh sáng như kim cương.
Editor: Kentu
Beta: Chjcbjbj