Hắn nói vậy, dĩ nhiên ta cũng đoán được người này là ai, xem ra phủ Ninh vương sắp có chuyện vui hiếm có rồi.
Không biết lần này có thể nảy sinh trận tranh đoạt nào nữa không? Cuối cùng
có thể cho ta cơ hội thoát thân? Nước cờ ngầm ta đi dạo trước không biết có tác dụng gì không?
Chắc Tiểu Thất sẽ lợi dụng cơ hội này.
“Tiểu cô nương, ngươi đẹp quá, mỹ nhân trong cung và vương phủ tuy nhiều
nhưng không có ai đẹp như ngươi. Như Lưu Ly Hoàng ta ủ, ánh sang lung
linh, hương rượu lại có thể thay đổi bất cứ lúc nào, không mở nút uống
rượu thì không bao giờ biết rượu có mùi vị thế nào.”
Ta ngước mắt lên nhìn, nhưng lại thấy An Dật vương ngơ ngác nhìn ta, trong mắt không hề mang sắc thái tình dục mà chỉ như nhìn thấy rượu nguyên
chất, yêu thích và tán thưởng từ tận đáy lòng. Ta có phần cảm kích hắn
đã mang tới tin tốt trong lúc vô tình, cười nói: “Thật ra Ninh vương
cũng là người yêu rượu, sao vương gia không tìm ngài ấy thử rượu?”
An Dật vương chán nản: “Đối với hắn mà nói, uống rượu là một trong hàng
trăm chuyện không quan trọng… Được rồi, không nói với ngươi nữa. Lĩnh
Nam đưa vào cung trăm loại hương thảo, bổn vương phải lựa chọn cẩn thận, không thì đám người không có mắt đó đưa đến nơi khác mất. Lần sau bổn
vương ủ bình rượu Hương Thảo cho ngươi nếm thử nhé?”
Ta hành lễ cáo từ, hắn xua tay, xoay người rời đi. Mái tóc trắng bạc phất
phơ trên áo bào tím như ánh bạc phiêu đãng trên ngọc tím, trong vẻ tôn
quý lại ẩn chứa nét phong lưu không chịu trói buộc.
Thật ra ta hơi ghen tỵ với hắn, đám người tầm thường này còn ai có thể tiêu diệu tự tại như hắn chứ?
Bất tri bất giác mặt trời đã ngả về phía tây, ánh mặt trời bị tường đỏ ngói xanh che lấp, toát lên vẻ âm u lạnh lẽo. Ta đang định đứng dậy vào
phòng, vừa đứng dậy lại cảm thấy đầu hơi hỗn loạn, thị tỳ bên cạnh đỡ
ta: “Cẩn thận… E rằng thuận nhân uống nhiều rượu quá rồi, có muốn nô tỳ
vắt khăn lau mặt cho người không?”
Cô ta không nói ta còn không thấy gì, cô ta vừa nói ta liền cảm thấy người mình đầy mùi rượu, không ngờ rằng rượu này uống vào nhẹ như nước, tác
dụng lại kéo dài mãi về sau. Mỗi ngày đến lúc mặt trời lặn ta sẽ cảm
thấy thân thể rét lạnh, mặc bao nhiêu y phục cũng vô dụng, không ngờ
uống rượu này hôm nay không cảm thấy lạnh nữa.
Cây cối hoa cỏ trước mắt hơi mờ ảo, cứ như có đám sương dần dần bao phủ,
cảnh tượng mông lung. Có người khẽ nói: “Đêm nay trăng tròn trong suốt,
có thể theo bổn vương đến một nơi không?”
Ta ngước mắt nhìn. Hắn đứng dưới gốc khóm trúc sum xuê, đai học mãng bào,
tròng mắt đen như mặc ngọc. Lá trúc xanh phất lên mặt hắn, óng ánh phát
sáng. Vốn phải sinh lòng cảnh giác, bởi tai họa đó, ta đối với mọi người đều như vậy… nhưng lúc này, thân thể lại ấm áp như ngâm trong bồn nước
nóng, không tự chủ được liền gật đầu nhận lời.
Hắn đi tới đỡ ta, tay trái nhẹ nhàng đặt lên lưng nắm lấy eo ta. Mặc dù
cách lớp y phục dày cộm, tay hắn như thể đặt trên lớp áo mỏng manh mùa
hè, hơi ấm chạm tới người ta, khiến ta lúng túng muốn trốn tránh. Nhưng
bởi vì uống rượu, hành động chậm chạp, đột nhiên cảm thấy có người để
dựa dẫm cũng không có gì không tốt.
“Vương gia, thiếp thân có thể ra ngoài sao?”
“Có thể, chỉ cần bổn vương ở bên, đi đâu cũng được.”
Trong viện có một chiếc kiệu nhỏ nóc xanh, ta lười biếng dựa vào hắn, gần như được hắn ôm vào trong kiệu. Tác dụng chậm của rượu còn chưa tiêu tán,
sự lợi hại của nó vẫn nằm ở phía sau. Khởi kiệu được một lúc, ta lại cảm thấy như cưỡi mây lướt gió, bồng bềnh trên bầu trời, cả thân thể cũng
mềm nhũn, ngay cả xương cũng như tan ra. Hạ Hầu Thương ôm nửa người ta
vào lòng, ta lại cảm thấy như gục trong lòng mẹ, ấm áp và thoải mái
không nói nên lời.
Hắn cúi đầu nhìn ta, tua rua của tấm rèm cửa sổ phất phơ trên thái dương
hắn, khiến đường nét gương mặt kiên nghị của hắn mềm mại như yêu ma. Đầu óc ta vô cùng tỉnh táo, cho nên lúc hắn dần dần cúi người xuống, định
đặt môi lên khóe miệng ta, ta còn có thể nhắc nhở hắn: “Vương gia, ngài
sắp đại hôn rồi?”
Nhưng giọng nói này khác hẳn thường ngày, lẫn với chút cảm giác ngà ngà say
nên giọng nói trong trẻo thường ngày trở nên ngân nga, phảng phất nét
hờn dỗi. Đôi mắt hắn càng âm u như đầm sâu, gần như muốn hút ta vào. Hắn đưa đôi môi thơm ngát bao trùm lên khóe môi ta, ta chỉ cảm thấy như
bình rượu nhạt đó vẫn còn, từ miệng hắn thấm vào miệng ta, thoải mái và
dễ chịu không nói nên lời. Sự khó chịu thường ngày không còn nữa, thậm
chí còn mong hắn hôn mãi không ngừng.
Bờ môi của hắn mềm mại vô cùng, nhẹ nhàng mở khóe môi ta ra, đầu lưỡi khéo léo tách môi ta dò xét tiến vào, giao với đầu lưỡi ta. Ta chỉ cảm thấy
ngay cả đầu lưỡi cũng lười biếng, cứ như vậy đi, cứ như vậy đi.
Thế nhưng hắn lại nhẹ nhàng buông ta ra, tựa đầu lên cổ ta, hỏi: “Trên người còn lạnh không?”
Không biết tại sao những lời này lại khiến ta giật mình sợ hãi, mặc dù cơ thể vẫn ấm áp nhưng trong lòng lại như bị dội nước đá: Tại sao hắn lại hỏi
vậy?
Hắn đỡ ta lên, để ta tựa vào người hắn: “Có cung nữ hồi báo, mấy ngày nay
trời lạnh, chứng hàn trên người nàng có phải do chịu lạnh ở hồ, vẫn chưa khỏe hẳn?”
Ta nghi ngờ nhìn hắn, thấy mặt hắn không có vẻ khác lạ liền cười nói: “Khá hơn rồi ạ. Hết mùa đông, đến khi xuân về hoa nở là ổn rồi.”
Tiểu Thất từng hạ quyết tâm nói cho ta biết: Tướng quân, người nhất định có
thể sống đến lúc xuân về hoa nở, nhất định có thể. Nhưng ta nhìn rõ vẻ
buồn thương nồng đậm trong mắt hắn, liền biết lúc hắn nói những lời này
thật ra đã tuyệt vọng. Đối với ta mà nói, “xuân về hoa nở” chỉ là một
giấc mộng mà thôi.
Ta vui đùa nói những lời này. Đối với ta mà nói, đây cũng chỉ là chuyện
bình thường, cũng như hoa đào hé nở tối nay, sáng mai thức dậy sẽ thấy
đào hoa đua nhau nở. Chẳng biết tại sao lại chao đảo, khiến người ta hơi nghiêng, đập đầu vào cửa sổ “cộc” một tiếng. Rượu này có thể làm cho
con người quên sầu, đụng mạnh như vậy mà cũng không thấy đau đớn.
“Vương gia, có chuyện gì sao?” Người ngoài kiệu hỏi.
“Không có gì, đi thôi!”
Ta đưa mắt nhìn Hạ Hầu Thương, thấy hắn ngồi thẳng tắp, hai tay nắm chặt
để bên người. Rõ ràng chúng không khiêng kiệu hẳn hoi, sao lại hỏi Hạ
Hầu Thương?
Đến nơi tiếng người ít dần, chiếc kiệu đi cực nhanh, ta ngồi bên trong còn
nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai. Xem ra, người khiêng kiệu có võ công
vô cùng cao cường.
Lại đi một lúc lâu, chóp mũi thoảng mùi hương ấm áp, có tiếng đàn sáo vọng
tới từ đằng xa, cuối cùng chiếc kiệu cũng ngừng lại. Lúc hạ kiệu, đập
vào mi mắt ta là hoa chi trà rực rỡ tươi tốt, cánh hoa trắng như ngọc,
càng vào giữa càng đỏ dần. Khóm hoa đón gió mà nở rộ hai bên đường đá
như ngọc, mang nét đẹp như ráng mây buổi ban sơ.
Tuy bên tai văng vẳng tiếng đàn sáo, len lỏi vào tai lại như giọt sương sớm mùa xuân rơi xuống lá cây, không thể nghe rõ. Có nha hoàn mặc áo xanh
búi tóc hờ tiến lên tiếp đón, đưa bọn ta vào tiểu đình lưng chừng núi
giữa những khóm hoa chi trà um tùm. Vào trong đình mới phát hiện thì ra
nơi này có khoảng trời riêng.
Đi qua những khóm chi trà dày đặc tươi tốt, giữa những cành hoa lá liễu có khói trắng phiêu đãng toát ra. Đi thêm vài bước nữa, thì ra còn có một
hồ nước lớn, mặt hồ gợn sóng xanh biếc, cây hương bồ phất phơ theo gió,
giữa lá xanh là màu đỏ tươi và trắng ngọc, là một hồ sen đang lúc nở rộ. Giữa trời thu lộng gió, đáng nhẽ hồ sen chỉ còn lá rách, sao lại có
bông sen đua nhau nở?
Giờ ta mới phát hiện, thân thể mình hơi nóng lên. Y phục vốn mặc hơi nhiều, đứng ở đây cứ như đang giữa mùa hè.