Ta thật sự không rõ hắn đang nghĩ gì, nhưng ta không cố hơn được nữa. Thật ra chẳng phải đáy lòng hắn chưa tỏ tường, sớm muộn gì ta cũng biết
những chuyện hắn làm. Cho nên, từ đầu đến cuối, hắn mới lo được lo mất,
kinh hoàng bất định như vậy.
Tại sao năm ấy hắn tàn ác như vậy mà cuối cùng vẫn không thể để ta đi? Đây
là sự mê muội tồn tại trong đáy lòng hắn, nếu còn có thời gian, ta sẽ
nghĩ hết cách để làm rõ mọi chuyện. Nhưng hôm nay, dĩ nhiên đã không còn kịp nữa rồi. Những ngày gần đây, thân thể của ta càng thêm lạnh lẽo, ta biết ta không còn sống được bao lâu nữa rồi.
Ta sớm biết thù hận là một vũng bùn, vũng bùn ấy sẽ kéo ta xuống cho đến
khi ta chìm tới đáy. Còn ta, dĩ nhiên không thể thoát khỏi vũng bùn đó.
Ta vươn tay cầm chén rượu tô đỏ đặt vào tay hắn, sơ ý để chuỗi băng ngọc
trên cổ tay gõ phải chén rượu vang tiếng đinh đang. Tiếng vang này lọt
vào tai Ninh Khải Dao lại tạo thành hiệu quả khác biệt. Sắc mặt nàng ta
thay đổi trong phút chốc, đánh rơi mẫu đơn tử ngọc trong tay. “Choang”
một tiếng, mẫu đơn tử ngọc rơi xuống đất, đóa hoa rực rỡ phú quý lập tức biến thành màu tím vụn vỡ. Có mảnh ngọc nát rơi xuống gạch xanh rồi nảy lên, đụng vào làn váy của ta, sau đó rơi xuống chân ta. Ta không khỏi
ngạc nhiên, xoay mặt nhìn nàng ta: “Nhị muội muội, chẳng lẽ muội điên
rồi sao?”
Nàng ta chỉ mảnh vỡ dưới chân, nói: “Mọi người nhìn kĩ đi, rõ ràng là màu
hồng phấn, rơi vỡ liền biến thành màu hồng phấn. May mà ta biết loại kỳ
ngọc này, dưới ánh mặt trời là một màu, dưới ánh đèn lại mang màu khác.
Mọi người xem đi, có người giở thủ đoạn với trang sức của ta.”
Mọi người đều đưa mắt nhìn những mảnh vỡ dưới đất, quả nhiên nhìn thấy màu
tím đậm trước đó đã trở thành màu tím nhạt lấp lánh ánh hồng. Nhưng vẫn
là màu tím, không thể thay đổi sự tình.
Ta thở dài một hơi, để chén rượu xuống, khom lưng nhặt mảnh ngọc dưới
chân, đứng dậy soi dưới ánh đèn, cười nói: “Quả nhiên là vậy, Vương gia, thì ra mẫu đơn của muội muội có màu hồng phấn. Nhưng Nhị muội muội đâu
cần phải hoảng hốt như thế? Tỷ tỷ đâu có trách muội, tại sao muội lại
kích động vậy chứ?”
Nàng ta nhìn Hạ Hầu Thương, thấy hắn rũ mắt ngơ ngẩn nhìn chén rượu, không
biết đang nghĩ gì, đánh bạo tiến lên một bước rồi nói: “Tại sao? Bởi vì
ta biết cô không chỉ giở thủ đoạn với trang sức của ta, còn giở thủ đoạn với chuỗi băng ngọc trên tay cô nữa. Bề ngoài của chuỗi băng ngọc này
không có gì, nhưng ở lỗ xỏ dây có thuốc, chỉ cần nhúng vào chén là có
thể hạ độc!”
Ta nhìn nàng ta, vẻ mặt hơi kì dị: “Nhị muội muội đề cao ta quá. Cửa lớn
không ra, cửa sau không tới, ta nào có năng lực vĩ đại như vậy chứ?”
Đôi môi Ninh Khải Dao hơi run rẩy, lại đưa mắt nhìn Hạ Hầu Thương rồi nói:
“Cô, cô không có năng lực này, nhưng những người đi theo cô thì có…”
Ta mỉm cười, xoay xoay chén rượu trên tay, trêu chọc nàng ta: “Vậy Nhị
muội muội cho rằng ta là ai mà có những người tài giỏi như vậy đi theo
ta chứ?”
Ninh Khải Dao nghẹn họng, thân thể lùi về sau, thị tỳ vẫn đi theo nàng ta
liền đứng ra, chắn trước người Ninh Khảo Dao, nhìn Hạ Hầu Thương với vẻ
căng thẳng.
Nữ hộ vệ kia không kịp ứng phó, để Hạ Hầu Thương cho Ninh Khải Dao một cái bạt tai. Hiển nhiên đã nhận ra bản lĩnh của Hạ Hầu Thương, thêm vào đại danh vang dội đã lâu, sao có thể không sợ hãi?
Ta không cần nhìn Hạ Hầu Thương cũng biết bây giờ vẻ mặt hắn thế nào… Tựa
như ánh đỏ le lói lúc tà dương, nhuộm khuôn mặt bằng màu máu, vẻ tàn
nhẫn trong mắt lại càng lẫm liệt.
Vẻ mặt này của hắn khiến Ninh Khải Dao chỉ còn lại nỗi sợ, nhưng đối với
những người đã nhìn quen vẻ mặt này như ta thì thật sự chẳng hề hấn gì.
Ta vươn tay ra định cầm lấy chén rượu từ tay Hạ Hầu Thương, vậy mà hắn nắm rất chật. Ta thử vài lần không được, đành nói: “Vương gia, nếu chén
rượu hợp cẩn này cũng vỡ thì không may mắn đâu.”
Lúc này hắn mới buông lỏng ngón tay, ta nhân cơ hội lấy rượu khỏi tay hắn.
Ta giơ chén rượu lên soi dưới ánh đèn, chỉ cảm thấy ánh sáng xuyên thấu
qua đồ sứ mỏng tang như soi vỏ trứng gà, ngẩng đầu cười với Hạ Hầu
Thương rồi kề chén rượu kia bên khóe miệng, uống một hơi cạn sạch.
Trong mấy tiếng than nhẹ, ta lại uống nốt chén rượu của mình, lúc này mới
quay đầu về phía Ninh Khải Dao: “Nhị muội muội đã yên tâm chưa?”
Ninh Khải Dao núp sau lưng thị tỳ không dám ra, lẩm bẩm không phát ra tiếng.
Hạ Hầu Thương lạnh lùng nói: “Xương đệ, còn không mời họ ra ngoài?”
Hạ Hầu Xương vội nói: “Dao muội muội, chúng ta đi thôi, đừng làm loạn nữa.”
Vẻ mặt Ninh Khải Dao cực kỳ uất ức, nước mắt lại càng tuôn rơi không ngừng, nhưng bước chân vẫn theo mọi người ra ngoài.
Ta quay đầu nhìn bầu trời lấp ló ngoài cạnh cửa, nghĩ thầm: Chắc sắp đến lúc rồi nhỉ?
Bất thình lình, Hạ Hầu Thương ôm lấy bờ vai ta, thoáng cái ôm ta vào lòng,
cúi người xuống ghé vào cổ ta, khẽ nói: “Dù thế nào đi nữa, ta cũng
không thả nàng đi đâu.”
“Vương gia nói gì thế?” Ta khẽ nói, “Thiếp có thể đi đâu chứ? Không phải bây giờ thiếp đã là vợ của ngài rồi sao?”
“Vậy được, chúng ta uống rượu.”
Uống rượu? Rượu này còn có thể uống sao?
Lúc này, ngoài của truyền tới tiếng binh giáp, tiếng bước chân dồn dập. Đan xen với tiếng kéo căng dây cung còn loáng thoáng tiếng hiệu lệnh. Có
người nói vọng từ ngoài vào: “Vương gia, thần phụng chỉ tới bắt nghịch
thần, ngài vẫn bình an chứ?”
Cửa sổ bốn bề sáng trưng, nhuộm đỏ thêm sắc đỏ trong phòng, cứ như máu tươi giội khắp đài hành hình, làm mắt người ta đau nhói.
Hắn nhìn thẳng vào ta, tròng mắt như ngọc đen đọng hơi nước, khẽ nói: “Làm thế nào cũng không thành sao?”
Ta cúi đầu nghịch chén sứ trên tay, để chất lỏng đung đưa trong chén rượu. Chất lỏng trong suốt không màu để lộ hoa đào dưới đáy chén, lúc chuyển
động như có giọt máu nhỏ vào. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thở dài nói: “Còn
có thể thế nào nữa…”
Cánh cửa lớn bật mở, bình phong ở ngoại thất bị đẩy đổ, cửa sổ bốn bề bị
thiết trảo giật bay, rơi vào hoa viên. Vòng vây ngoài phòng lộ ra, đâu
đâu cũng chi chít mũi tên, tướng sĩ giương cung mặc đồng phục của Liên
Nỗ doanh. Vậy mà chúng lại điều động đội quân tinh nhuệ nhất triều đại
tới bắt ta.
Chẳng lẽ chúng không biết ta đã là phế nhân rồi sao?
Ta khẽ nói: “Hạ Hầu Thương… Giám quân đại nhân… Để cho ta chết, hoặc để cho ta đi, tùy ngài chọn lựa…”
Giọt nước đọng trong mắt hắn cuối cùng cũng chảy xuống, như chuỗi băng ngọc
trên cổ tay ta, lạnh băng đến thê lương: “Triển Ngọc, Triển Ngọc, người
cũng như tên, thà làm ngọc vỡ… Nhưng bổn vương vẫn luôn ôm ấp hi vọng
mong manh, cho rằng nàng sẽ sửa đổi… Có bổn vương ở đây, họ không dám
bắn tên đâu.”
Ta cười, chậm rãi chuyển động chén rượu trong tay, nói: “Chẳng lẽ giám
quân đại nhân là người thay đổi thất thường? Chỉ tiếc, mọi chuyện không
thể như ý. Ngài cho rằng, họ chỉ có thủ đoạn như vậy thôi sao?”
Đầu lưỡi thấm vị mặn, ta đưa tay lau vệt máu bên khóe miệng, máu nhiễm đầu
ngón tay, nói: “Họ đã ra tay rồi, giám quân đại nhân.”
Hắn vội vàng lao tới: “Chuyện gì xảy ra thế này? Làm sao có thể…?”
Ta hiểu ý của hắn, làm sao có thể, bên cạnh ta có cao thủ dụng độc, đề
phòng thuốc độc mọi lúc mọi nơi, từng đồ dùng món ăn đều phải kiểm
nghiệm… Hỉ nương đó cũng vậy, hoặc hắn đã quên, lúc vào động phòng, hỉ
nương đã không còn ở đây nữa. Huống chi, độc này không ở trên người ta,
mà do Ninh Khải Dao mang vào. Hoa vỡ ngọc nát, chất lỏng trong suốt ở
giữa hai lớp ngọc chảy tràn khắp mảnh ngọc vỡ. Vốn chỉ là thuốc giả
chết, nhưng nếu thêm rượu thì lập tức trở thành liều thuốc dồn người ta
vào chỗ chết.
Ta cần gì phải giả chết, tiếp tục để Tam Tinh theo ta, có chí cũng không
thể toại nguyện, có nhà mà không thể về? Chìm vào vũng bùn mà mãi mãi
không thể nhấc chân ra?
Thế lực của chúng mạnh như vậy, lớn như vậy, giải quyết một kẻ thù lại có
thêm một kẻ khác. Sao trước đây ta chưa nghĩ tới, người có vẻ ngoài
lương thiện như vậy cũng là đối thủ của ta?
Đúng vậy, ta thừa nhận, từ nhiều năm trước, bọn ta đã âm thầm đón nhận hắn,
không coi hắn là loại người sinh ra từ nơi mưu quyền thủ đoạn nữa, cho
rằng trái tim hắn tinh khiết như nước biếc trời xanh. Vì vậy mà không ai đề phòng hắn.
Bọn ta bắt đầu tin hắn từ khi nào nhỉ? Từ khi hắn xung phong dẫn binh? Hay
là từ khi hắn cản loạt tên bay đến như châu chấu cho ta? Ta không nhớ rõ nữa, chỉ biết là về sau, hắn và ta trở thành song tướng, nổi danh Tây
Cương. Hắn đạt được danh vọng trước nay chưa từng có, được xưng tụng là
Chiến Thần của Tây Cương.
Cho đến khi rượu vào cổ họng, ta mới hiểu được, thì ra hào quang trên người hắn chỉ là thứ đồ giả tạo. Khi cởi bỏ lớp hào quang, ánh sáng vụn vỡ,
thứ đồ giả tạo ấy sẽ khiến người ta vô cùng khó chịu.
Ta mệt lắm rồi, mệt đến mức muốn kết thúc mọi chuyện.
Các tướng lĩnh Quân gia, điều ta có thể làm cho các vị chỉ được có vậy mà thôi.
Ta nhặt miếng ngọc vỡ ấy lên, ngón tay liền nhiễm độc, rồi dính vào cạnh
chén, nuối phải… Cho tới lúc này, đối tượng ta muốn đầu độc chỉ có mình
ta mà thôi. Ta đang đánh cuộc, liệu cái chết của ta có dẫn đến sự xích
mích giữa Ninh gia và Hạ Hầu Thương hay không? Với tính cách ẩn nhẫn của hắn, dù ta chiếm vị trí nào trong lòng hắn, thì chuyện này vẫn như một
cái gai chôn ở đáy lòng. Hắn kết thù kết oán với Ninh gia – gia tộc
quyền thế nhất triều đình, con đường đến ngôi báu liệu còn bình yên?
Sau khi ta chết, đám Tiểu Thất sẽ lo liệu mọi chuyện đâu ra đấy, ép hắn
phải đối mặt với Ninh thái hậu từng bước từng bước một. Có lẽ trên đời
này, người duy nhất có thể trừng trị hắn là Thái hậu?
Nhưng không biết rốt cuộc Thái hậu có kiêng dè đứa cháu trai này hay không?
Hay thản nhiên thay thế hắn như cách đối xử với Thái tử?
Hoặc bị hắn phản đòn?
Tất cả những điều này không nằm trong phạm vi mà ta có thể dự tính nữa. Có
lẽ, đây là kỳ hạn dài nhất mà ông trời ban cho ta. Nhiều năm trước, lão
phụ dùng một mạng đổi cái mạng này cho ta, hôm nay đến lúc ta đền bù
rồi.
Nhân quả tuần hoàn, đúng vậy, ông trời vẫn luôn công bằng như thế.
Chỉ mong kiếp sau, ta không cần gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy nữa.