Nói xong lời cuối cùng, Ô Mộc Tề liếc xéo nhìn sang, khinh khỉnh đánh giá Tào Đức Bảo từ trên xuống dưới. Bị y
nhìn chòng chọc như vậy, trán Tào Đức Bảo hiện vài sợi gân xanh, tất
nhiên ông hiểu “quyền thần nào đó” là chỉ mình.
Vĩnh Lạc đế đành phải mở lời: “Tào khanh gia, nói hết những gì khanh phát hiện ra là được rồi.”
Tào Đức Bảo khom người nói: “Vâng, Hoàng
thượng. Từ khi được quan nha Thanh Lĩnh cho biết trong núi sâu có dấu
vết thổ phỉ, thần liền lĩnh chỉ đi trước điều tra. Nhưng khi nhờ thợ săn quen với đường núi dẫn thần vào sơn cốc, lại phát hiện những người ở đó đã biến mất, chỉ còn lại những ngôi nhà san sát, lương thực cũng bị
mang đi. Thần chưa từ bỏ ý định, liền gọi binh sĩ lục soát từng tấc đất, cuối cùng cũng tìm thấy mấy trăm thanh trường kiếm còn đang rèn dở
trong một gian phòng rộng thênh thang dưới mặt đất. Mà ở khe hở bên cạnh lò rèn còn sót lại khoáng thạch ô kim. Thần sai ty khố bộ Binh lấy
quặng ô kim trong kho kiểm tra kĩ lưỡng, nhưng lại y hệt như ô kim trong ấm chén trà mà hoàng tử Ô Mộc Tề cống nạp lần này.”
Ông ta miêu tả rõ ràng rành mạch tất cả
chi tiết cảnh vật trong cốc Thanh Lĩnh. Khi Vĩnh Lạc đế nghe thấy chuyện trong cốc nhà cửa xây san sát trải dài, đôi mắt trở nên lạnh lùng
nghiêm nghị, còn lúc nghe tới mấy trăm thanh trường kiếm, ánh mắt nhìn
về phía Hạ Hầu Thương như thể chim ưng, nghe đến chuyện tìm thấy ô kim
bên cạnh lò rèn, liền cười lạnh hai tiếng: “Nhãi ranh!”
Nghe vậy, mặt Hạ Hầu Thương lại càng giống như đóng thạch cao, tái nhợt mà không hề có sức sống.
Vĩnh Lạc đế chợt nở nụ cười không ra
tiếng: “Thương đoàn Thân Độc, đúng vậy, sao trẫm lại quên được nhỉ? Đêm
đó có người diễn một màn kịch hay cho trẫm xem.”
Ta không ngờ Vĩnh Lạc đế lại nghĩ đến chuyện này, ông nghi ngờ đám thích khách kia là do Hạ Hầu Thương phái tới.
Phụ tử mà lại nghi ngờ nhau đến mức này,
rõ ràng cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Có lẽ Hạ Hầu Thương này là người cô độc nhất trên đời này? Bị tổ mẫu lừa gạt, mặc dù có ý
tốt nhưng vẫn là lừa gạt, bị phụ hoàng nghi ngờ, huynh trưởng ngầm thù
địch. Trong hoàn cảnh như vậy mà lại có thể yên lành trưởng thành, đúng
là một kì tích.
Trong Thanh Lĩnh có nhà cửa san sát, tầng hầm rộng thênh thang, những thứ này không thể xây dựng trong một sớm
một chiều. Mặc dù người đã đi, nhưng một khi phái người đến sẽ điều tra
rõ ràng.
Chứng cứ này rõ ràng xác thực hơn hai
chứng cứ kia. Chứng cứ kia có thể do người vu cáo, nhưng chứng cứ này có thể vu cáo thế nào? Mà nếu chứng cứ này đã được xác thực, hai chứng cứ
còn lại hiển nhiên cũng là thật.
Dính líu tới việc buôn bán hàng hóa với
vương tộc Tây Di, hiển nhiên khiến người ta liên tưởng tới mối liên hệ
trong đó. Nếu nghĩ đơn giản cũng chỉ là tham ô vơ vét của cải, nhưng tất cả chứng cứ ngày hôm nay lại khiến người ta liên tưởng đến rất nhiều
tội lớn: Cấu kết với ngoại tộc, mưu đồ soán vị!
Huống chi, Hạ Hầu Thương không còn lời
nào biện minh cho những chuyện này. Trong sơn cốc đúng là có nhà cửa san sát, đã tồn tại rất nhiều năm rồi.
“Ngươi còn lời gì để nói không?” Vĩnh Lạc đế nhìn hoàng tử quỳ giữa công đường, vẻ căm hận trong mắt chợt lóe
lên. Mặc dù ta cách khá xa nhưng cũng cảm thấy ánh mắt như lưỡi đao đó.
Nhớ tới cách họ đối xử với nhau, ta chợt ngộ ra, Vĩnh Lạc đế không thích vị hoàng tử này không vì nguyên do gì cả, cũng chỉ vì không có cảm tình mà thôi.
“Nhi thần… Nhi thần…” Giọng điệu của Hạ
Hầu Thương lại xen lẫn chút nghẹn ngào, cuối cùng nói: “Nhi thần không
có lời nào để nói.”
Nói xong, liền hành đại lễ tại chỗ.
Vĩnh Lạc đế liền nghiêng người nói với
Hoàng thái hậu: “Mẫu hậu, trẫm sinh ra nghịch tử như thế, đúng là phụ kỳ vọng của mẫu hậu. Trẫm cũng không biết xử trí thế nào cho phải, xin mẫu hậu chỉ bảo.”
Cuộc biện luận tranh đấu kịch liệt giữa
chốn công đồng vừa kết thúc đợt này lại nổi lên đợt khác. Hoàng thái hậu ngồi trên ghế phượng, mắt khép hờ dường như không thấy, không nghe câu
hỏi của Vĩnh Lạc đế. Lão thái thái khẽ mở mắt ra, vươn tay nhận lấy chén trà từ ma ma bên cạnh, uống một hớp, không trả lời Hoàng đế mà lại nói
với ma ma này: “Tố Khiết, tài nghệ pha trà của ngươi càng ngày càng
giỏi. Chén trà này cũng rất tốt, để hai canh giờ mà không lạnh, có phải
là một trong số vật phẩm Ô Mộc Tề thượng cống không?”
Vĩnh Lạc đế vốn đang nổi giận đùng đùng,
bây giờ lại phải nín nhịn trước Hoàng thái hậu. Mấy hôm trước Hoàng thái hậu tứ hôn cho Hạ Hầu Thương, lòng thiên vị rõ rành rành như vậy, dám
chắc ông ta còn đang thầm oán mẫu hậu của mình: Người nhìn đi, đây chính là tôn nhi người yêu thích nhất đó. Trẫm sinh ba hoàng nhi, người lại
thích nó nhất! Xem nó làm chuyện tốt gì kìa!
Nhưng Hoàng thái hậu phải để ý mới phát
hiện được ông đang tức giận, có điều Hoàng thái hậu lại không thèm để ý, vì vậy nỗi giận của ông trút được phần nào. Đến khi Hoàng thái hậu chậm rãi uống xong chén trà, nỗi giận đó lại được trút thêm. Không phải bởi
vì nguyên nhân gì khác, tiếng Hoàng thái hậu uống trà hơi lớn, công
đường vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe đến tiếng lộp bộp của bấc
đèn dầu cá voi trên ngọn đèn dầu trên vách tường, tiếng Hoàng thái hậu
uống trà lại càng thêm rõ rệt.
Quý nhân uống trà cần phải có ý có tứ,
đặc biệt là danh gia vọng tộc càng phải giữ ý hơn nữa. Nếu như quý phụ
bình thường uống trà mà để phát ra tiếng lớn như vậy, e rằng quý phụ sẽ
xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào, nhưng mà Hoàng thái hậu
là ai chứ? Bà muốn uống trà như thế, có ai dám cả gan nói bà bất nhã?
Nghe nói lúc Hoàng thái hậu còn trẻ cũng là một mỹ nhân như ngọc, xem ra đến lúc già liền tùy ý làm bậy….. Rất hợp với ý ta, mấy năm trước, đám
người thô kệch bọn ta nếu uống trà không phát ra tiếng, nhất định sẽ bị
chê cười không có khí khái nam tử.
Đợi mãi lão thái thái mới uống trà xong, Vĩnh Lạc đế thừa dịp chen vào một câu, “Mẫu hậu, người xem?”
Hoàng thái hậu liền đứng dậy, đưa tay che miệng ngáp một cái: “Hôm nay ai gia mệt rồi, còn chưa ăn khuya, sáng
mai tiếp tục thẩm án.”
Vừa dút lời, mọi người hoàn toàn thất
vọng, Tào Đức Bảo lại càng không che giấu được vẻ thất vọng trên mặt,
đôi môi mấp máy muốn mở miệng thuyết phục, nhưng lại nhớ tới thân phận
của mình, cuối cùng không lên tiếng.
Chứng cứ đầy đủ như vậy đã khơi dậy sự
chán ghét của Hoàng đế với Ninh vương, bất kể thế nào cũng không ngờ
rằng Hoàng thái hậu lại không hề dao động.
Nhưng Hoàng thái hậu là người đã thành
tinh, không phát sinh xung đột trực tiếp với Hoàng đế, bước đầu phải trì hoãn đã rồi tính toán tiếp. Sau đêm nay, chắc hẳn họ sẽ phải bề bộn
nhiều việc.
Vĩnh Lạc đế giật mình, vừa định nói: “Mẫu hậu….”
Hoàng thái hậu trợn mắt: “Sao đây? Hoàng thượng, nếu không thì một mình con quyết định nhé?”
Vĩnh Lạc đế kinh ngạc, vội nói: “Mẫu hậu, thế những người có liên quan…?”
“Bảo chúng ngủ lại đây một đêm, không cho ai rời đi cả, kẻ nào rời đi chắc hẳn trong lòng có quỷ, phái người canh chừng cho ai gia. Thức ăn thi gọi người trong nha môn làm, không thay y phục một đêm cũng không có vấn đề gì chứ?”
Vĩnh Lạc đế nói: “Vậy thái tử…?”
“Thái tử? Có ngự y trông chừng, cung nữ
hầu hạ, không chịu được một đêm sao?” Hoàng thái hậu nói xong, lại ngáp
một cái: “Hoàng thượng, theo ai gia hồi cung, sáng mai lại đến!”
Vĩnh Lạc đế là một người con có hiếu, mặc dù nhiều khi không có cùng chính kiến với Hoàng thái hậu nhưng lại vô
cùng hiếu thảo. Thấy Hoàng thái hậu có vẻ thật sự mệt mỏi, hơn nữa cũng
không có lý do gì nên đành phải nói: “Vậy trẫm theo mẫu hậu hồi cung.”