"Không có hứng thú." Bách Lý Hồng Trang nhàn nhạt nói.
Phó Hoằng Bác và Lục Hoài Ngạn đều ngẩn ra, từ trước đến nay đều là người khác cầu bọn họ đưa ra thư mời, đây là lần đầu tiên đưa ra thư mời mà lại bị cự tuyệt!
Lúc Bách Lý Hồng Trang nói ra lời này, trong nháy mắt xung quanh trở nên yên tĩnh, mọi người đều há hốc mồm như thể không tin được những gì mình nghe thấy.
Đây chính là cơ hội tốt khó có được nha!
Bách Lý Hồng Trang thế mà lại cự tuyệt ư?
"Cô không muốn gia nhập Thương Lan học viện à?" Lục Hoài Ngạn nghi hoặc nói, "Tại sao chứ?"
Bách Lý Hồng Trang tỏ vẻ bình thản, "Không tại sao cả."
"Cô chán ghét Thương Lan học viện sao?"
Phó Hoằng Bác vô cùng khó hiểu, với uy danh của Thương Lan học viện, tu luyện giả không có khả năng sẽ cự tuyệt!
Bách Lý Hồng Trang khẽ lắc đầu, "Ta không có cảm giác gì với Thương Lan học viện, nhưng mà ta chán ghét hai người các ngài."
Chán ghét đạo sư!
Khóe miệng mọi người đều giật giật, bọn họ thực sự không biết nên nói cái gì.
Nguyên nhân Bách Lý Hồng Trang cự tuyệt gia nhập Thương Lan học viện vậy mà lại là chán ghét hai đạo sư chiêu sinh ư?
Hai đạo sư này rốt cuộc ở nơi nào chọc phải nàng!
"Chán......chán ghét chúng ta?"
Phó Hoằng Bác và Lục Hoài Ngạn hai mặt nhìn nhau, Bách Lý Hồng Trang trả lời như vậy khiến bọn họ chẳng hiểu gì cả.
"Hình như trước đó chúng ta chưa bao giờ gặp nhau."
Bách Lý Hồng Trang nhướng mày, khẽ cười nói: "Ngài chắc chứ?"
Nghe Bách Lý Hồng Trang nói, trong lòng Phó Hoằng Bác và Lục Hoài Ngạn đều chột dạ, chẳng lẽ ngày đó Bách Lý Hồng Trang thật sự đã phát hiện ra hai người bọn họ?"
"Tìm phiền toái cho ta sau đó ngồi xem kịch vui, cảm giác thế nào?"
Bách Lý Hồng Trang khẽ nhếch miệng, giọng nói thanh lãnh lộ ra chút châm chọc.
Giờ phút này, Phó Hoằng Bác và Lục Hoài Ngạn không còn bất cứ nghi ngờ gì nữa, Bách Lý Hồng Trang quả nhiên đã phát hiện ra hai người bọn họ!
Không chỉ thế, ngay cả bầy U Minh Lang mà hai người bọn họ an bài trước đó nàng cũng biết!
Sau một thoáng ngạc nhiên, hai người Phó Hoằng Bác càng biết Bách Lý Hồng Trang không hề đơn giản.
Đổi lại là những tu luyện giả khác, căn bản không thể nào phát hiện ra bọn họ, dù là chuyện bầy U Minh Lang, bọn họ cũng không để lại bất kỳ manh mối gì, nên theo lý sẽ không thể nào phát hiện được.
Mà Bách Lý Hồng Trang chẳng những phát hiện ra, thậm chí còn đem tất cả những chuyện này xâu chuỗi lại.
Loại cảm giác này không khỏi làm bọn họ hoài nghi, rốt cuộc là bọn họ đang xem kịch hay là Bách Lý Hồng Trang mới là người xem kịch?
Đây thật sự là một cô nương mười lăm tuổi sao? Tâm tư kín đáo đến rợn người!
Nhưng mà.......bọn họ thích!
Thân là đạo sư của Thương Lan học viện, dạng thiên tài nào mà chưa từng gặp qua chứ?
Quy củ quá mức thì bọn họ ngược lại không có hứng thú, bọn họ cảm thấy hứng thú nhất chính là với những người "b**n th**" như Bách Lý Hồng Trang vậy!
Đúng vậy, chính là "b**n th**"!
Sở dĩ thiên tài được gọi là thiên tài, chính là bởi vì bọn họ phải có một mặt "b**n th**".
Hiện tại thực lực của Bách Lý Hồng Trang bất quá là ở sơ kỳ Huyền Nguyên cảnh, thế nhưng khi bị bầy U Minh Lang bao vây còn có thể phát hiện ra bọn họ, tinh thần lực này phải có bao nhiêu "b**n th**" chứ?
Chỉ riêng điểm này, bọn họ càng coi trọng tiềm lực của Bách Lý Hồng Trang hơn so với trước đó!
Bất luận thế nào, dù bọn họ có phải lừa gạt cũng nhất định phải lừa được Bách Lý Hồng Trang đến Thương Lan học viện!
Bách Lý Hồng Trang chuyển mắt qua nhìn Hiên Viên Ngự Thiên trên đài cao, "Hoàng Thượng, xin hỏi cuộc thi săn thú hoàng thất đã kết thúc rồi đúng không?"
Hiên Viên Ngự Thiên gật đầu, "Đúng vậy."
Nghe xong, Bách Lý Hồng Trang hành lễ, "Vậy thần nữ xin phép được cáo lui."
Nàng luôn sống theo tôn chỉ "vận mệnh do ta tạo không do trời", huống chi là người khác?
Tuy nàng biết cách làm của hai người Phó Hoằng Bác bên trong cũng có tình có lý, nhưng phần khảo nghiệm này không phải do nàng muốn làm, mà là đối phương trực tiếp áp đặt lên người nàng.
Thương Lan học viện, nàng không thèm để ý!