Mị Vương Sủng Thê (Y Phi Kinh Thế)

Chương 170

"Hoàng thất có thể ban thưởng một trứng yêu thú bình thường cũng đã rất trân quý rồi, vậy mà lại còn ban thưởng yêu sủng cường đại ư?"

 

Trong mắt khó kìm được kinh ngạc, vốn dĩ Bách Lý Hồng Trang đối với trứng yêu thú này cũng không có bao nhiêu hy vọng.

 

Suy cho cùng thì ở Phong Bác quốc chắc chắn không thể có được một yêu thú cường đại, dù cho thật sự có cũng tuyệt đối không có khả năng đến lượt nàng.

 

Hiện tại xem ra, tình hình so với tưởng tượng của nàng rất khác.

 

"Theo ta thấy, rất có khả năng hoàng thất cũng không biết đây là một trứng yêu thú đặc biệt, bởi vì trong trứng yêu thú có một loại sức mạnh đặc biệt được ẩn giấu qua chuyển động của yêu thú, chỉ có chúng ta mới có thể cảm nhận được thôi." Tiểu Bạch nói.

 

Bách Lý Hồng Trang hơi cong môi, "Nói như thế thì ta thật ra lại nhặt được một tiện nghi lớn rồi!"

 

Tuy còn chưa biết yêu thú này rốt cuộc là cái gì, nhưng Bách Lý Hồng Trang biết cấp bậc của yêu thú này tuyệt đối sẽ không thấp!

 

Yêu sủng khác nhau sẽ có thực lực khác nhau, tiềm lực cũng không phải đều giống nhau.

 

Nếu cấp bậc yêu sủng rất thấp, vậy thì dù chủ nhân có nuôi nấng thế nào, thành tựu của yêu sủng cũng sẽ bị giới hạn, bởi vì tiềm lực đã hạn chế tất cả.

 

Nếu cấp bậc yêu thú cao hơn, nó sẽ có đủ không gian để phát triển, có thể hỗ trợ nhiều hơn cho chủ nhân!

 

Bách Lý Hồng Trang không hề do dự, trực tiếp cầm dao cắt qua ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trên trứng yêu thú.

 

Khi giọt máu này nhỏ xuống, phù văn trên vỏ trứng đã nhanh chóng nở rộ thành màu vàng rực rỡ, làm chói mắt Bách Lý Hồng Trang.

 

Cũng may đang là ban ngày, nếu là ban đêm, chỉ sợ ánh sáng này sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

 

Giọt máu kia không ngừng chảy theo đường phong ấn, những nơi nó đi qua, phong ấn nhanh chóng biến mất.

 

Và sau khi máu ngừng chảy, phong ấn kia đã hoàn toàn biến mất!

 

Giọt máu thấm vào trứng yêu thú, dung nhập với yêu thú.

 

"Răng rắc."

 

"Răng rắc."

 

Tiếng vỏ trứng nứt ra vang lên, Bách Lý Hồng Trang cùng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch tò mò nhìn vào bên trong vỏ trứng, bọn họ đều rất tò mò đây rốt cuộc là yêu thú gì.

 

Thứ đầu tiên xuất hiện chính là một bàn chân trắng tinh, bàn chân đầy lông trông vô cùng đáng yêu.

 

Ngay sau đó, vỏ trứng nứt ra hoàn toàn, một cái đầu đầy lông cũng xuất hiện trong mắt Bách Lý Hồng Trang.

 

"Chủ nhân!" Thanh âm trẻ con truyền vào tai Bách Lý Hồng Trang, có chút ỷ lại và tò mò.

 

Khóe miệng Bách Lý Hồng Trang giật giật nhìn con yêu sủng trước mắt này, nói: "Đây là yêu thú cường đại mà các ngươi nói đấy à?"

 

Trong tầm mắt, một con thú cả người đầy lông trắng muốt đang tò mò quan sát xung quanh, nhìn một cái liền thấy không khác gì một con chó cưng!

 

Chỉ cần nhìn thoáng qua là đủ để làm động lòng nữ nhân, nhưng so với hình ảnh mà Bách Lý Hồng Trang tưởng tượng thì thật sự thua xa!

 

Nàng cho rằng yêu thú cấp cao dù thế nào cũng sẽ có dáng vẻ uy vũ khí phách, nhưng chú tiểu bạch cẩu này vừa đi lên, chỉ sợ chưa kịp động thủ đã bị người ta cười chết rồi!

 

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng kinh ngạc nhìn sinh vật màu trắng trước mắt, dáng vẻ này........so với tưởng tượng của hai bọn nó cũng không giống nhau nha!

 

Tiểu Bạch tiến đến trước mặt sinh vật màu trắng, quan sát kỹ lưỡng bộ dáng của yêu sủng, trong ấn tượng của nó, dường như không có yêu thú trưởng thành nào có dáng vẻ như này nha!

 

Tiểu Hắc đột nhiên chỉ vào trán yêu sủng nói: "Chủ nhân, người mau nhìn xem! Có một chữ "Vương" trên trán của nó!"

 

Nghe xong, Bách Lý Hồng Trang bắt yêu sủng lên, quan sát trán của nó, quả nhiên trên trán có một chữ —— "Vương"!

 

Nhưng nhìn chữ "Vương", lại nhìn dáng vẻ của yêu sủng, Bách Lý Hồng Trang chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.

 

"Đây là "Vương" gì? Cẩu Vương à?" Bách Lý Hồng Trang muốn cạn lời.

 

"Phụt!"

Bình Luận (0)
Comment