Mị Vương Sủng Thê (Y Phi Kinh Thế)

Chương 188

Khi mọi người nghe thấy Đái Chỉ Mạn lại giở trò cũ, hết thảy liền tính toán từ bỏ việc mua bộ áo giáp da này.

 

Có một cây "gậy thọc phân" ở bên trong phá rối, trừ khi bọn họ coi tiền như rác, không thì căn bản không thể nào mua được bộ áo giáp da này.

 

Chuyện Triệu Vận Thiến không muốn nhất đã xảy ra, Đái Chỉ Mạn lại giở thủ đoạn cũ!

 

"Sáu vạn năm ngàn đồng vàng!" Triệu Vận Thiến nói.

 

"Sáu vạn sáu ngàn đồng vàng." Đái Chỉ Mạn cười đắc ý, loại chuyện khi dễ người khác này cảm giác thật sự quá sướng!

 

Thấy Đái Chỉ Mạn không chịu nhượng bộ, khuôn mặt của Triệu Vận Thiến tức giận đến đỏ bừng, đột nhiên hét lên: "Đái Chỉ Mạn, ngươi đừng có quá đáng!"

 

Đái Chỉ Mạn cũng không ngờ Triệu Vận Thiến sẽ đột nhiên kêu tên mình, bất quá ả ta cũng không thèm để ý, ngược lại càng cười đắc ý hơn nữa.

 

"Ta mua đồ thì có gì sai? Ngươi có quyền mua còn ta thì không à?"

 

"Việc ngươi cố tình phá đám, ai nấy đều biết!"

 

"Vậy thì sao? Ngươi có thể làm gì ta?"

 

Đái Chỉ Mạn vẫn tươi cười như cũ, một Triệu Vận Thiến thôi mà, ả muốn khi dễ thế nào thì khi dễ thế ấy!

 

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng truyền ra từ phòng khách quý, "Kẻ đê tiện ắt vô địch, ngươi đúng là đã đem đạo lý này luyện đến mức thượng thừa nha!"

 

Lời vừa dứt, sắc mặt Đái Chỉ Mạn liền biến đổi, không cách nào duy trì được nụ cười trên mặt.

 

Mọi người sửng sốt, kẻ đê tiện ắt vô địch, lời này là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy, nhưng lại cảm thấy rất có đạo lý!

 

Hành vi hiện tại của Đái Chỉ Mạn chỉ có mấy chữ này mới miêu tả được một cách hoàn mỹ!

 

"Ngươi dám nói ta đê tiện?" Đái Chỉ Mạn đứng dậy, căm phẫn nhìn phòng khách quý phía trên.

 

Bách Lý Hồng Trang cong môi, "Có vài kẻ trời sinh không biết xấu hổ, chẳng lẽ ta còn phải nể mặt kẻ đó sao?"

 

"Bách Lý Hồng Trang, ngươi muốn chết!" Đái Chỉ Mạn phẫn nộ không thôi, lời Bách Lý Hồng Trang vừa nói chẳng khác nào tát thẳng vào mặt ả!

 

Ánh mắt Bách Lý Hồng Trang nheo lại, lạnh như đao, "Xem ra, vừa rồi ta giáo huấn ngươi còn chưa đủ!"

 

"Nếu ngươi còn dám nói thêm câu nào nữa, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này!"

 

Lời nói lạnh lùng băng giá tràn ngập khí phách cuồng ngạo, một cổ khí thế khiếp người phát ra, đây đã không còn là uy h**p nữa, mà là tối hậu thư!

 

Mặt của mọi người chợt biến sắc, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy một mặt như vậy của Bách Lý Hồng Trang!

 

Từ trong lời nói này, mọi người cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, giống như một thượng vị đưa ra tối hậu thư cho thủ hạ.

 

Theo lý bọn họ sẽ cảm thấy lời này có chút buồn cười, tuy Bách Lý Hồng Trang có thiên phú tốt, nhưng Đái Chỉ Mạn suy cho cùng cũng đã học ở Thương Lan học viện một năm.

 

Với thực lực hiện tại của hai người, e là Đái Chỉ Mạn còn mạnh hơn nàng, làm sao nàng có thể lấy mạng Đái Chỉ Mạn được?

 

Nhưng dưới tình hình như thế, cảm nhận được ngữ khí lạnh lẽo của Bách Lý Hồng Trang, ai cũng không thể cho rằng nàng không biết tự lượng sức mình.

 

Đái Chỉ Mạn sửng sốt, chỉ trong thời gian ngắn mà ả ta lại bị khí thế của Bách Lý Hồng Trang áp đảo.

 

"Bách Lý Hồng Trang, ngươi tưởng ngươi là ai chứ?" Đái Chỉ Mạn cười lạnh, "Cùng lắm là có một chút tiềm lực, liền vô pháp vô thiên, ta muốn thu thập ngươi thì có nhiều biện pháp nữa là!"

 

Bách Lý Hồng Trang chậm rãi cong lên một nụ cười, "Đái Chỉ Mạn, buổi trưa ngày mai, ngươi có dám đấu một trận trên đài sinh tử không?"

 

Ở Thánh Huyền đại lục xảy ra rất nhiều xung đột của tu luyện giả.

 

Khi có vài xung đột lớn không thể hóa giải, một số tu luyện giả sẽ lựa chọn bước lên đài sinh tử.

 

Một khi đã bước lên đài sinh tử, sống chết sẽ do thiên mệnh an bài.

 

Bất luận là ai chết thì đối phương đều không thể truy cứu!

 

Tuy mọi người đều biết sự tình ở đài sinh tử, nhưng nó chưa bao giờ phát sinh với những người trẻ tuổi ở hoàng thành.

Bình Luận (0)
Comment