Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi

Chương 54.6

“Xảy ra chuyện gì, sao lại gấp như vậy?” Liễu Tuyên vừa từ bên ngoài luyện binh trở về, vừa vặn đụng phải Liễu Lâm Ba vừa mừng vừa lo đột nhiên từ trong đại trướng hấp tấp lao ra, suýt chút nữa va vào cha mình.

“Cha, con phải rời đi một chuyến, chuyện trong quân cha cứ tạm thời chủ trì, một lát nữa con sẽ trở lại!” Liễu Lâm Ba bỏ đi một thân quân trang, đổi sang thường phục, một thân áo bào trắng, phiêu dật giống như hiệp khách không nhiễm khói lửa nhân gian, ống tay cùng đai lưng đều là màu xanh ngọc, thoạt nhìn y hệt một công tử quý khí bất phàm.

“Được, con cứ việc đi đi, nơi này cha sẽ coi chừng.” Liễu Tuyên vừa đáp lời, Liễu Lâm Ba đã trong chớp mắt phi thân ra khỏi đại doanh.

Lại nói, Lưu đô đầu cùng người con gái kia quen nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, Lưu đô đầu khi còn trẻ đã vào quân doanh làm lính, vừa đi chính là rất nhiều năm, mãi đến tận thời điểm muốn trở về cầu hôn mới biết, người mình yêu bị chính cha mình cờ bạc thành tính bán vào thanh lâu, lúc đó Lưu đô đầu liền như gặp sấm sét giữa trời quang, trực tiếp mang theo dao phay đi tới Xuân Mãn lâu, thế nhưng, coi như hắn hiện tại võ công không tệ, nhưng là trước kia cũng không luyện võ, lui trở về mấy năm trước, cũng chỉ là ở trong quân doanh miễn cưỡng học chút võ phòng thân, Lưu đô đầu ở quân doanh ngây người mấy năm cũng chỉ xem như là đồng hành cùng Tiểu Thúy, cho nên, căn bản không có võ công gì , biển hiệu Xuân Mãn lâu lớn như vậy cũng không phải dễ bắt nạt, nuôi một đám tay chân trực tiếp đem hắn từ bên trong ném ra, tú bà Xuân mãn lâu cũng lấy ra giấy bán thân, người ta là dùng bạc để mua, giấy trắng mực đen viết rõ , nếu như muốn người, vậy thì phải bỏ bạc chuộc thân.

Tú bà Xuân Mãn lâu xem người trong lòng Lưu đô đầu dáng dấp không tệ, nhất định có thể làm cây rụng tiền, liền giở công phu sư tử ngoạm, Lưu đô đầu là tiểu tử nghèo chỉ có chút tiền, liền tú bà ước định một kỳ hạn, nào có biết, mấy ngày gần đây mới gom đủ bạc đến chuộc thân cho vị hôn thê tú bà kia liền lật lọng .

Liễu Lâm Ba một bên suy nghĩ lung tung, một bên cưỡi ngựa, hi vọng nàng đoán đúng, bằng không sẽ làm lỡ đại sự !

Chỉ một lúc đã đến nơi, ngay thời điểm Liễu Lâm Ba vừa tiến vào Xuân Mãn lâu trong nháy mắt liền bị một đoàn nữ tử xông tới vây quanh.

Chỉ thấy, những này cô nương, từng người từng người quần áo hở hang, trang diễm diễm lệ, có vẻ vật liệu xây dựng tòa nhà có vấn đề, hiệu quả cách âm đặc biệt không tốt, vừa vào, gương mặt căng thẳng của Liễu Lâm Ba nháy mắt đỏ lên, nàng là một cô nương nha!

Dung mạo tuấn lãng bất phàm phối hợp với một thân trang phục hào hoa phú quý, các cô nương đã thấy rất nhiều quan to hiển quý nhãn lực vô cùng tốt liền cảm nhận được vị công tử này không phải người bình thường, nghĩ đến hẳn là không giàu sang cũng phú quý.

Trong nháy mắt bị cái nhóm nữ nhân này tranh nhau cướp đoạt, Liễu Lâm Ba lần đầu gặp phải, chỉ cảm thấy cả người không tự nhiên, dù sao những gì đám nữ nhân này có, nàng đều có!

Khụ khụ, chỉ có điều không có lớn như bọn họ mà thôi, cái kia không phải bộ ngực, cái kia rõ ràng chính là bò sữa a!

Liễu Lâm Ba nghiêng mặt né tránh , đây rõ ràng nhiệt tình giống như tiểu yêu tinh thấy Đường Tăng a!

Nếu không phải muốn đến tìm hiểu tin tức cứu người, Liễu Lâm Ba tính tình thẳng thắn, nhất định đã sớm chạy lấy người.

“Các ngươi đừng có càn rỡ, gọi tú bà của các ngươi tới đây, ta có việc muốn tìm nàng.”

Liễu Lâm Ba vừa nói, ngữ khí kiên định, ánh mắt chính trực, giữa hai lông mày tất cả đều là chính khí, không chút ý tứ ham muốn.

Các cô nương vây quanh nàng nhìn thấy tình huống như vậy, đều thổn thức một phen, vẫy khăn tay ngượng ngùng lui ra .

Chỉ chốc lát, quả nhiên gọi tú bà tới, một nữ nhân tầm bốn mươi, trang phục cùng trang điểm giống mấy nữ nhân kia, lắc lư một thân thịt, cùng eo thùng phi, trên người nồng nặc mùi son phấn nước hoa vẫy khăn đi tới phía nàng.

Chỉ thấy, nguyên bản còn vênh váo tự đắc, vừa nhìn dáng dấp Liễu Lâm Ba, hiển nhiên là bị khí tức trên người nàng tản mát ra dọa cho phát sợ, nói cho cùng, ở trong này có loại người nào chưa từng tiếp xúc qua.

Chỉ thấy thiếu niên trước mắt, tuổi tuy nhỏ, nhưng trên che giấu được hào hoa phú quý trên người, khuôn mặt tuấn tú vô cùng, lẫm liệt chính khí. Bản thân từ lúc sinh ra đã mang theo cao quý, khiến người ta không thể khinh thường!

Trở mặt nhanh chóng, quả thực khiến người ta không theo kịp!

“Ui chao, vị công tử này coi trọng vị cô nương nào, cứ việc nói thẳng với ta, bảo đảm có thể thỏa mãn ngài, các cô nương ở nơi này mỗi người cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, gia ngài cứ việc chọn, cứ việc xem, công tử, không biết tôn tính đại danh là gì?” tú bà cười cực điểm quyến rũ, lấy lòng tiến lên trước, lại sợ mất lễ nghi chọc giận nàng không cao hứng, cung cung kính kính lễ phép khách khí quay sang nói chuyện với Liễu Lâm Ba, hai bên là hai hàng các cô nương cao thấp mập ốm, dáng vẻ nào cũng có.

“Tại hạ họ Liễu.” Liễu Lâm Ba ngữ khí nhẹ nhàng đứng ở nơi đó, vừa nhìn liền biết nàng chính là lần đầu tiên tới chỗ như này, nhưng mà, nàng không nhìn ngó khắp nơi, cũng không liếc trộm các cô nương nơi này, ân, nhất định là người không bình thường đã nhìn quen cảnh tượng hoành tráng.

Tú bà thực ra là nghĩ sai rồi, sư huynh Liễu Lâm Ba làm gì, nói đúng ra cũng là đồng nghiệp a!

Liễu Lâm Ba vừa mới nói xong, tú bà bên kia giống như nghe được tiếng trời, “Ôi, còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau châm trà cho Liễu công tử!”

Các cô nương bên cạnh tranh nhau đi lấy ấm trà, Liễu Lâm Ba ngồi vào bàn tròn ngay cạnh, chỉ chốc lát, trà liền đến , khí trời nóng như vậy, Liễu Lâm Ba xác thực khát nước, mặc dù có bệnh thích sạch sẽ cũng uống một chén trà lớn.

Đột nhiên, tay theo bản năng, cơ hồ là thói quen, sờ bên hông, không tốt! Không mang hầu bao!

Thay quần áo vội vàng đi, hầu bao giờ khắc này hẳn còn treo ở trên áo giáp không mang đến, cứng rắn không được, liền mềm đi, Liễu Lâm Ba uống một chén lại là một chén, bên cạnh vẫn là một đoàn người cung kính đứng không dám đắc tội.

“Không biết nhà xí ở đâu, tại hạ uống hơi nhiều nước trà, muốn đi tiểu tiện.”

“Nhà xí ở ngay phía sau, Liễu công tử, ta mang ngài đi.” tú bà thấy Liễu Lâm Ba đứng dậy cũng nhường ra một con đường, xoay người đi phía sau nàng, không hay rồi, đi tiểu tiện nàng cũng theo sao?

“Ngươi nói ta biết là được, ta tự mình đi.”

“À, vậy cũng được, công tử trở về lại chọn cô nương.” tú bà che mặt nở nụ cười, Liễu Lâm Ba khóe miệng vừa kéo, theo hướng chỉ dẫn của tú bà đi về phía nhà xí.

Chờ thoát ly khỏi tầm mắt đám người kia, Liễu Lâm Ba cước bộ càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, không ngừng quan sát hậu viện, chỗ nào giống muốn đi nhà xí, đã sớm đoán bọn chúng mua được người sẽ nhốt tại hậu viện.

Lúc trước mình bị thái tử phi bán vào Xuân Mãn lâu cũng bị giam ở hậu viện, nghĩ đến, nơi này hẳn cũng không khác mấy.

Bên này, Liễu Lâm Ba mới vừa đi, tú bà ngồi vào bên bàn tròn, lúc này là ban ngày, Xuân Mãn lâu cũng không có quá nhiều chuyện làm ăn, “Người đến ”

Tú bà thấy Liễu Lâm Ba chậm chạp chưa có trở về, chợt quay sang gọi bọn tay chân.

“Lão bản, ngài có gì phân phó?” Một người trong đó mặc xiêm y màu xám vội vàng đi tới cung kính hỏi.

“Kêu mấy người, đi tìm Liễu công tử vừa nãy đi tới hậu viện cho ta.”

“Vâng” nam tử áo xám đáp lời quay đầu lại liền gọi hai mươi mấy huynh đệ đi tới hậu viện.

Tiểu tử này, vừa vào đã không bình thường, không nhìn cô nương không chọn cô nương, chỉ ngồi uống trà không nói lời nào, uống xong trà liền muốn đi về hướng hậu viện, còn không muốn người ta đi theo, cái kia không phải quá kỳ quái , hậu viện có gì đáng xem, đừng xem hắn một thân cao quý, trong hồ lô có gì, cũng có điểm cần đề phòng.

Có điều, đám kia tay chân rất là khó hiểu, vừa nãy rõ ràng quay sang người ta cung cung kính kính, hiện tại lại giống như đề phòng cướp, còn sợ người ta trộm này nọ hay sao?

Liễu Lâm Ba nhìn chung quanh, chỉ thấy, hậu viện này, có hai hành lang uốn khúc, núi giả nước chảy, bố cục xem như là rất có thẩm mỹ, cổ hương cổ sắc, hành lang uốn khúc, cách năm, sáu bước lại có một chiếc đèn lồng lớn màu đỏ, nếu như buổi tối đi qua, trùng hợp lại có bầu trời đầy sao lấp lánh, trăng sáng giữa trời, sẽ là một mỹ cảnh đẹp không sao tả xiết, xem ra tú bà nơi này đã bỏ ra một số tiền không nhỏ thiết kế nơi này .

Cách hành lang uốn khúc liền nhìn thấy phía trước có hai tòa lầu các, nhưng mà, giữa lúc Liễu Lâm Ba do dự không biết nên đẩy cảnh cửa nào trước tiên mới tốt, một trận âm thanh huyên nháo, trực tiếp từ hành lang bên phải truyền ra.

“A! Cứu mạng a! Các ngươi làm gì, đồ khốn! Đi ra, các ngươi có biết ta là ai không, các ngươi nếu như dám động tới một cọng tóc của ta, coi chường các ngươi chịu không nổi, không muốn đầu rời khỏi cổ thì mau mau thả ta! A!”

“Hắc hắc, nếu đã vào Xuân Mãn lâu của ta, ngươi còn tưởng người là thiên kim tiểu thư, hoàng thân quý tộc sao, ta đã sớm nghe nói , ngươi chính là một bà điên hát kịch!”

Tiếng nói xem thường truyền đến, Liễu Lâm Ba nghe vậy sững sờ, tiếng nói của nữ tử trẻ tuổi vang lên bên tai, “Ta cho ngươi biết, ta là công chúa, nếu như ngươi dám to gan làm gì ta, cẩn thận Phụ hoàng mẫu hậu ta biết được, chém đầu cả nhà ngươi, tru di cửu tộc!”

“Ha ha, cười chết lão nương , ngươi, là công chúa? Vậy ta là Hoàng hậu nương nương đây, lúc vào Xuân Mãn lâu, người nào không nói bản thân lúc trước là thiên kim tiểu thư, cái gì đại gia khuê tú, đến ngươi thì giỏi, thật muốn nổi bật, liền công chúa cũng nói ra, ngươi không sợ bị người ta nghe được sẽ phạm vào tội bất kính? Hừ! Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao, nếu ta đã ra giá cao đem ngươi mua về, ngươi chính là người của Xuân Mãn lâu, chết là ma của Xuân Mãn lâu! Ngươi nếu như lại phản kháng, không ngoan ngoãn đi ra ngoài gặp khách, ta cho ngươi biết, ta không phải là dễ chọc!”

Tràn ngập cảnh cáo uy hiếp, khiến người ta nghe xong đã sợ mất mật!

Thanh âm quen thuộc này, không phải là tú bà quyến rũ trong tiền thính sao?

Ngay sau đó, một tiếng âm thanh sắc nhọn của tú bà lại vang lên, “Lũ khốn! Lão nương nuôi các ngươi làm gì, đến một tiểu cô nương cũng không bắt được, còn không mau bắt nó về, Hừ! Muốn chạy ra lòng bàn tay của ta, có thể thoát khỏi sao, chết cũng phải chết ở trong tay ta!”

Âm thanh âm ngoan quanh quẩn bên tai Liễu Lâm Ba, như vậy, người này khẳng định chính là người nàng muốn tìm, tú bà vừa mới nói xong, Liễu Lâm Ba đi dọc theo hành lang uốn khúc nhìn thấy một thân ảnh màu xanh da trời, giống như một con thỏ nhỏ chạy trốn, cuống quýt chạy về phía bên này.

Có lẽ, thiếu nữ này giờ khắc này quá mức hoảng loạn , trong lúc nhất thời chỉ lo liều mạng mà chạy về phía trước, một chút cũng không để ý đường xá trước mắt, cho nên, Liễu Lâm Ba còn chưa kịp tránh đi, chỉ cảm thấy trước ngực trấn động, thiếu nữ kia liền đâm vào người nàng.

Bởi vì quá đột ngột, Lương Thi lại chạy quá nhanh, cho dù Liễu Lâm Ba khí lực khá lớn, nhưng vẫn bị đẩy lui lại mấy bước mới đứng vững.

Chờ Liễu Lâm Ba phản ứng lại, cúi đầu vừa nhìn, một tiểu mỹ nhân quyến rũ mê người!

Nhưng là, tại sao nhìn quen mắt như vậy!

Mặt như ngọc, mày đen như vẽ, hai con mắt sóng sánh như nước, ngay ở thời khắc Liễu Lâm Ba suy nghĩ, chỉ thấy cô nương trong lồng ngực hơi cúi đầu, khuôn mặt tinh xảo hơi sững sờ, sau đó, hai tay nắm chặt lại, như là nhớ ra chuyện tốt gì đó, gắt gao túm chặt cánh tay Liễu Lâm Ba, dùng ánh mắt điềm đạm đáng thương, vô cùng khổ sở, túm bặt cánh tay Liễu Lâm Ba không buông.

“Ân công, van cầu người, van cầu người, lại cứu ta một lần nữa đi!”
Bình Luận (0)
Comment