Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi

Chương 57.3

Trong lúc Liễu Lâm Ba còn đang suy nghĩ, Lương Kiêu nhào về phía người kia, nhưng mà lần này, nam tử tuy rằng không ứng phó kịp, thế nhưng mùi son phấn đậm đặc trên người Lương Kiêu gây sự chú ý của hắn, né người sang một bên, tránh thoát được thế tấn công của Lương Kiêu.

Liễu Lâm Ba thừa cơ nhanh chóng đánh rớt mảnh vải trắng bịt trên mặt nam tử, trong nháy mắt, một đạo thân ảnh gầy gò xuất hiện trước mắt hai người.

“Quả nhiên là ngươi!”, hai người trăm miệng một lời, nói xong liếc mắt nhìn nhau, sớm đã ngầm hiểu ý.

“Ha ha, mỹ nhân, không nghĩ tới sao?”

Chiếc khăn che mặt đột nhiên bị rơi xuống, nam tử cũng hơi ngạc nhiên một chút rồi lấy lại tinh thần, nhìn thấy vẻ mặt chấn động cùng kinh ngạc của Lương Kiêu, khóe môi cong lên, mặt mày dãn ra, nở nụ cười ôn hòa tà mị với Lương Kiêu.

Chỉ thấy nam tử kia giờ khắc này mang trên mặt bảy phần tà mị, ba phần lười biếng, vẫn là thư sinh tốt ngày đó ở trên đường cái khuyên can, thấy việc nghĩa hăng hái làm lại bị người đánh sao?

Đúng, người này không phải ai khác, chính là thư sinh ngày đó đi ra khuyên can, Lô Nguyên!

“Đúng vậy, thật không nghĩ tới, ngươi lần trước diễn không tệ, nếu không phải hiện tại gặp ngươi ở đây, ta còn thực sự cho rằng ngươi là một thư sinh yếu đuối đấy.”

Nam tử kia nghe vậy ngược lại cười ha ha, tiếng cười sang sảng, cuồng dã bất kham, réo rắt như vậy, ở giữa đêm yên lặng như tờ này, càng rõ ràng.

“Mỹ nhân, chúng ta đều vậy không phải sao, nếu không tận mắt nhìn thấy, ta thật sự không biết, cô nương xinh đẹp như thế lại còn biết võ công.”

Nam tử kia lại cười sang sảng, cặp mắt hẹp dài đã sớm không còn sự ôn hòa, gần gũi ngày xưa, có, cũng hoàn toàn là tà mị cùng nóng bỏng.

Đối với ánh mắt lớn mật của nam tử, Lương Kiêu cảm thấy trong lòng khó chịu, dạ dày cũng không thoải mái.

“Ít nói nhảm, xem chiêu!”

Lương Kiêu cũng không muốn tiếp tục cùng hắn lãng phí thời gian, vừa mới nói xong nhún mũi chân, cả người liền lập nhào tới nam tử kia, như cung bắn khỏi tên, hai tay nắm thành quyền, từng quyền mạnh mẽ, đánh thẳng vào mặt nam tử kia.

Nam tử thấy vậy, lông mày nhíu lại, nhún mũi chân, ăn nắm đấm còn không quên mở miệng trêu tức “Mỹ nhân, cẩn thận trúng mặt, nàng đả thương mặt ta, sẽ có không ít nữ tử đau lòng!”

Nghe được lời ngả ngớn của nam tử Lương Kiêu hơi nhướng mày, lạnh lùng nói “Lão tử muốn đánh chính là mặt ngươi!”

Vừa dứt lời, lại một quyền mạnh mẽ đánh tới.

Tuy rằng, có câu nói, không đánh vào mặt người tươi cười, thế nhưng, Lương Kiêu nghĩ đến trong lãnh thổ Lương quốc cư nhiên có liên tiếp các cô nương chưa lấy chồng bị hắn làm hại, ra tay càng không chút khách khí.

Nam tử kia né tránh không kịp, không khỏi lại bị đánh lui vài bước, Lương Kiêu mười mấy tuổi đã có thể ra chiến trường, võ công tự nhiên không phải thấp.

Nam tử kia khinh công không tệ, còn võ công, lại thiếu điêu luyện, hái hoa tặc trên người bị đau, không ngừng quét mắt bốn phía, tìm kiếm cơ hội bỏ chạy, nhưng mà, Liễu Lâm Ba nhìn ra tâm tư của hắn, cũng theo Lương Kiêu cùng tiến lên thu thập hắn, lần này, đến cơ hội chạy trốn cũng không có .

“Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, làm hại nhiều nữ tử như vậy lẽ nào trong lòng ngươi chưa từng áy náy?”

Nam tử kia trong lòng thất kinh, biết rõ đánh không lại, nhưng lại không cam lòng, lẽ nào thật sự lại thua trong tay một tên tiểu bạch kiểm cùng một nữ tử?

Liễu Lâm Ba cũng không muốn lãng phí thời gian, ở trong ngọn núi này thêm một khắc nguy hiểm liền tăng lên một phần, Liễu Lâm Ba trong lòng vừa nghĩ, một khắc sau, liền cảm giác một loại bầu không khí quỷ dị kéo tới.

“Đừng đánh, trước tiên dừng lại, các ngươi có cảm giác được bốn phía giống như có gì đó đang nhìn chằm chằm chúng ta hay không?”

Không chỉ có hắn cảm giác được , Lương Kiêu cũng cảm giác được, loại cảm giác nguy hiểm này càng ngày càng mãnh liệt, con mắt quét qua, chỉ thấy nguyên bản một mảnh rừng cây đen kịt, đột nhiên có thêm rất nhiều đôi con ngươi biếc, trong bóng tối nhìn chằm chằm bọn họ, bên trong con mắt màu xanh biếc lộ ra một loại tín hiệu, chúng nó đói bụng!

Đúng thật là lo lắng cái gì, cái đó liền đến.

Bầy sói, không có nhân tính, chúng nó nghĩ tới chỉ là có thể lấp đầy bụng hay không, lần này được, mỗi món ăn đều có mùi vị khác nhau, còn có thể lựa chọn, dinh dưỡng cân đối.

Bầy sói, kết bè kết lũ, một cái liếc mắt, chỉ thấy có tới hơn hai mươi con sói, nếu còn ở lại chỗ này, vậy chính là chờ chết.

Cho nên, dưới tình huống như vậy, hái hoa tặc chớp lấy thời cơ bỏ chạy.

Theo cử động đột ngột của nam tử kia, nguyên bản đám sói tụ tập ở nơi đó theo động hướng về phía Liễu Lâm Ba vọt tới.

Lương Kiêu mau chóng kéo Liễu Lâm Ba lập tức xoay người cũng hướng về bên đó chạy, chuyện chạy trốn như vậy Lương Kiêu lần đầu tiên làm, cho dù muốn chạy trốn, cũng nhất định chạy theo hướng Lô Nguyên chạy, không thể bỏ mất cơ hội tóm lấy hái hoa tặc.

Người này lẩn trốn quá nhanh, mới vừa rồi bị Lương Kiêu đánh một trận no đòn, hiện tại vẫn còn chạy nhanh như vậy, giống nhưu một cơn gió.

Phía sau, chính là tiếng chân chạy hỗn loạn, bầy sói kia cũng không phải ngồi không, vốn là ban đêm thị lực động vật vô cùng tốt, hai người bọn họ tuy rằng đều dùng nội lực chạy, nhưng là vẫn không ngừng bị cành cây quất vào mặt.

Mắt thấy sắp bị đuổi theo, đúng lúc đó một đạo ánh lửa chói mắt xẹt qua trước mắt Lương Kiêu, theo đó bịch một tiếng rơi vào trong tay Lương Kiêu.

Rừng cây này làm sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện một cây đuốc?

Con mắt cẩn thận quét qua mới phát hiện, nguyên lai cây đuốc kia là do hái hoa tặc ném ra.

“Huynh đệ ngươi cầm!” Lương Kiêu nhanh chóng không dám có nửa phần chần chờ đem cây đuốc nhét vào trong tay Liễu Lâm Ba, chỉ cần huynh đệ này của hắn không có chuyện gì là tốt rồi.

Bầy sói sợ lửa, cho nên nhìn thấy ánh lửa liền sợ liên tiếp lui về phía sau, bởi vậy kéo ra một khoảng cách rất lớn.

“Ngươi không phải chạy rồi sao? Tại sao lại trở về?”

“Ha ha, ta không giống một số tiểu bạch kiểm, còn phải dựa vào nữ nhân bảo vệ, ngươi có thể cho nàng hạnh phúc sao?”

Rốt cục trốn xuống núi, cuối cùng cũng coi như là an toàn bỏ rơi đám sói hoang kia, Liễu Lâm Ba thuận miệng nói, nhưng bị người ta hắt trở về, Lô Nguyên rất tức giận nhìn Liễu Lâm Ba, vừa nãy Lương Kiêu đem cây đuốc giao cho nàng, trong lòng hắn vẫn cảm giác khó chịu.

Nói như vậy, hắn lại quay lại, còn mang tới cây đuốc, chính là vì cứu Cửu vương gia phẫn nữ trang?

Khụ khụ, Cửu vương gia lão nhân gia mị lực vô hạn a!

“Mỹ nhân, ta làm như vậy nàng có cảm động không?”

Nghe được lời nam tử này, Lương Kiêu khóe miệng khẽ cong.

“Nói không cảm động là giả.”

“Vậy thì cùng ta đi thôi, ta là thật tâm thích nàng, thật sự! Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ nhìn những nữ tử khác, thành thật, cố gắng yêu nàng!”

“Tuy rằng cảm động, nhưng ta vẫn sẽ trói ngươi lại.”

Tuy rằng hắn cứu bọn họ, nhưng dù sao hắn phạm quá quá nhiều tội, hại quá quá nhiều người.

“Tiểu bạch kiểm kia có cái gì tốt? Lời này của nàng thực sự làm ta tổn thương, phải biết, nếu như không phải vì nàng, ta sao lại mạo hiểm quay trở về!”, nam tử kia kêu trời trách đất, trên mặt vẫn là mười phần vô lại.

“Cái nào cũng tốt!”

Nam tử kia nghe được Lương Kiêu lời nói ngắn gọn lại tuyệt tình như vậy, vô cùng không còn gì để nói.

“Ngươi tuy là tới cứu ta, thế nhưng tặc nhân như ngươi đã hại quá nhiều nữ tử, ngươi phải biết, trinh tiết của nữ tử như sinh mệnh, ngươi làm như vậy, khác gì muốn họ chết.”

Giữa lông mày Lương Kiêu đều là chính khí, mới vừa nói xong đột nhiên trên đỉnh đầu nổi lên một trận ầm ầm tiếng sấm, một đạo ánh sáng trắng nhanh chóng rạch ngang trời đêm.

“Nhanh, trời mưa đuốc sẽ bị tắt, vẫn là sớm rời đi thôi.”

Liễu Lâm Ba vừa nói chuyện, hái hoa tặc lại không chút khách khí trừng nàng một cái, khá lắm, nam nhân này thật sự muốn cùng nàng so bì.

Liễu Lâm Ba thừa dịp hắn không chú ý trực tiếp điểm huyệt đạo của hắn, để ngừa vạn nhất lại từ trên người lấy ra dây thừng trói hắn giống như bánh trưng.

“Ngươi là tên tiểu bạch kiểm đê tiện!”

“Ta đê tiện? Đúng, ta không chỉ có muốn bắt ngươi, ta còn muốn độc chiếm nàng, mỹ nhân!”

“Huynh đệ, đói bụng không, cầm cái này lót bụng, quay về đại ca bồi đệ một bữa cẩn thận để ăn mừng.”

Lương Kiêu ôm lấy vai Liễu Lâm Ba, từ bộ ngực lấy ra hai chiếc bánh bao lớn vẫn còn nóng, hái hoa tặc nhìn lại mộ ngực dị thường no đủ của Lương Kiêu một chút, thực sự bị giật mình, nơi đó trong nháy mắt đã trở nên bằng phẳng.

Này, đây là một nam nhân?

“Hừm, còn nóng lắm, đại ca cũng ăn đi, nếu như bánh bao đậu đỏ thì thật tốt, đại ca nói phải không?”

“Hừm, đúng vậy!”

Hai người gặm bánh màn thầu, mặc kệ hái hoa tặc phía sau, vừa nói vừa cười trở về, nam tử phía sau sắp bị tức đến thổ huyết, náo loạn nửa ngày, đối tượng mình động lòng lại là nam nhân!

Sau khi trở về trực tiếp đem hái hoa tặc nhốt vào đại lao phủ nha, chờ xử trí, mọi người cuối cùng cũng coi như có thể thở ra một hơi .

“Báo! Tướng quân, mấy ngày trước đây ở phía sau Xuân Mãn lâu, lại giải cứu ra rất nhiều nữ tử ở địa phương bị lừa bán, thuộc hạ đã điều tra rõ là thật thả bọn họ về nhà.”

“Ừm, khổ cực Lưu đô đầu.”

“Nhưng là, Tướng quân, trong này có một vị nữ tử ở kinh thành, để nàng tự mình trở lại thực sự không an toàn, hơn nữa nàng nói nàng là Tướng gia thiên kim, không biết có phải thật hay không, thuộc hạ không dám qua loa làm bừa.”

Tuy rằng bắt được hái hoa tặc, thế nhưng Lương Thi vẫn ầm ĩ muốn Cửu ca dẫn đi mua chút đặc sản đường phố về cho phụ hoàng mẫu hậu, kỳ thực, ẩm thực trong cung có yêu cầu nghiêm khắc, mua về cũng không nhất định có thể ăn, Lương Kiêu làm sao không biết chút tiểu tâm tư đó của nàng, nàng chính là không nỡ xa Liễu huynh đệ.

“Nàng tự xưng thiên kim Duẫn Tướng gia? Duẫn Băng Thanh!” Liễu Lâm Ba vẻ mặt kinh ngạc từ ghế Tướng quân đứng lên, Tướng quân xưa nay ít có phản ứng như thế, Lưu đô đầu vội vàng gật đầu tán thành.

Biểu tỷ của Liễu Lâm Ba là trưởng nữ Duẫn tướng phủ, quý phủ còn có một di nương sinh ra một thứ nữ, hai người cả ngày công khai đấu qua đấu lại, hẳn là? Độc thủ Duẫn Ngọc Khiết?

Liễu Lâm Ba trong ngày thường ít tới tướng phủ, đều là Duẫn Băng Thanh thỉnh thoảng đưa tới một ít đồ ăn cùng chi phí, Liễu Lâm Ba đều cảm kích trong lòng.

“Vâng, cô nương kia còn nói Cửu vương phi là biểu muội của mình.”

“Nàng hiện tại đang ở đâu?”

“Bởi vì quân doanh không cho phép nữ nhân tiến vào, thuộc hạ không dám phá quy củ, cho nên, liền đem nàng thu xếp ở khách điếm Duyệt Lai.”

“Phụ giúp lão Tướng quân quản lý quân doanh, ta đi ra ngoài một chuyến.”

“Vâng, Tướng quân.”

Liễu Lâm Ba vào bên trong đổi thường phục, trực tiếp cưỡi ngựa rời khỏi quân doanh, đi thẳng đến khách điếm Duyệt Lại Lưu đô đầu nói, Liễu Lâm Ba cùng tiểu nhị hỏi thăm một chút rồi trực tiếp tìm tới lầu hai, gõ cửa hồi lâu vẫn không thấy có phản ứng, dưới tình thế cấp bách trực tiếp đẩy cửa xông vào, ngoài dự đoán Duẫn Băng Thanh mặc yếm đang vội chụp lấy áo ngoài buộc nút thắt, nhìn thấy Liễu Lâm Ba đột nhiên xông vào lớn tiếng kêu lên sợ hãi.

“Đừng kêu đừng kêu, là ta!”, gian nhà không lớn, Liễu Lâm Ba một bước vọt tới trực tiếp che miệng nàng lại, nếu gọi tới khiến người hiểu lầm thật không tốt, dù sao hiện tại nàng ấy còn quần áo xốc xếch.

“Ta biết được ngươi là ai, ngươi đi ra ngoài cho ta!”

“Đại biểu tỷ, là muội, muội là Lâm Ba, muội muội người Lâm Ba!”

Liễu Lâm Ba hơi hơi buông lỏng tay ra, Duẫn Băng Thanh nghe thanh âm này cảm thấy đặc biệt kinh ngạc, mới vừa rồi còn là thanh âm hùng hậu, hiện tại vừa nghe, lại giống tiếng của biểu muội mình.

Chỉ thấy Duẫn Băng Thanh đầy mặt rỗ, tỉ mỉ nhìn, có chút vô cùng thê thảm, Duẫn Băng Thanh chọc chọc vào bộ ngực Liễu Lâm Ba, mềm mại, nhìn như là bằng phẳng, kỳ thực là mềm mại!

Duẫn Băng Thanh hít vào một ngụm khí lạnh, dùng tay che miệng lại, “Ngươi, ngươi, xảy ra chuyện gì a?”

“Muội còn muốn hỏi tỷ xảy ra chuyện gì đây, một mặt rỗ này là từ đâu ra?”

Bình Luận (0)
Comment