Miêu Chủ Tử

Chương 3



Edit: Tiệm Bánh Sò
Lục Thu cảm giác như sắp rơi xuống đất đến nơi.

Tuy Pieck đã dùng tốc độ nhanh nhất để trốn đi, nhưng sự thật là tốc độ của chó rừng còn nhanh hơn cả sói, hơn nữa số lượng lại nhiều, hình thể khổng lồ của Pieck trong rừng lại không chiếm được ưu thế, chỉ tầm mười phút sau hắn ta đã bị đám chó rừng bao vây.

Cuộc chém giết kịch liệt bắt đầu, nói là chém giết, đúng hơn thì là đơn phuong bị cắn xé thì mới đúng.

Bult không muốn giết chết Pieck nhanh chóng dễ dàng như vậy, chỉ muốn từ từ tra tấn hắn, để hắn nếm trải cảm giác thống khổ tuyệt vọng.

Mùi máu tươi ngày càng nồng nặc, hầu như át đi cả mùi hôi thối xung quanh.

Lục Thu hãi hùng khiếp vía rụt người lại phía sau nanh sói.

Mười phút ngắn ngủi này đã giúp cô suy nghĩ cẩn thận một việc.

Con sói bắt được cô này không phải là không kịp ăn thịt cô mà là căn bản không muốn ăn thịt cô.

Đã ngậm trong miệng rồi, nếu muốn nuốt xuống thì chỉ cần chép miệng một cái là được, làm gì có chuyện không kịp ăn, ngược lại mang theo cô như thế này còn là chướng ngại nữa.

Vì bảo vệ cô, Pieck chỉ có thể dùng móng vuốt phản kích mà không thế há miệng cắn xé, vết thương trên người hắn cùng càng ngày càng nhiều.

"Ư..." Quá đau đớn thống khổ, hắn không thể ức chế được tiếng rên từ trong yết hầu, nhưng Pieck vẫn kiên trì không mở miệng.

Nhưng cũng vì vậy, đầu lưỡi vốn vây chặt cô lại cũng bất giác được buông lỏng.

Lục Thu bị ngã nhào lộn đến bên chiếc răng nanh thô to, cô đứng sau chỗ lõm trên hàm răng, dùng tay ôm chặt lấy răng không để mình bị ngã.


Vật lộn một hồi, Bult rốt cuộc cũng phát hiện ra chỗ khác thường của Pieck, mãi mà hắn ta cũng không há mồm phản kích.

"Trong miệng hắn ta hình như có gì đó, tập trung công kích!" Bult ra mệnh lệnh.

Đám chó rừng xung quanh lập tức đổi hướng tấn công.

Pieck tức điên muốn mắng Bult nhưng lại sợ làm lộ sự tồn tại của Lục Thu.

Đám chó rừng này hung tàn hơn hắn nhiều, nếu chúng nó nhìn thấy con khỉ không lông này phản ứng đầu tiên tuyệt đối không phải là bán được bao nhiêu tiền mà là có thể ăn sạch hay không.

Một khi con khỉ này chết, món hời lớn này cũng bay mất, còn đắc tội bá tước Neville, như vậy còn thảm hơn bây giờ nhiều.

Nghĩ đến hậu quả đáng sợ kia, vốn cả người Pieck thương tích đầy mình đã khuỵu xuống cũng bất chấp đau đớn, bất thình lình nhảy bật lên chạy đi.

Không nghĩ tới hắn còn có thể phản kháng, một con chó rừng đang vồ lấy miệng hắn bị hụt, xô ngã một con khác.

Bult một vuốt đánh bay hai con vô dụng kia đi, tự mình đuổi theo Pieck.

Một kẻ bị trọng thương và một kẻ thực lực sung mãn, Bult hầu như không phí chút sức lực nào đã đuổi kịp, hắn ta giơ vuốt, vô cùng chính xác công kích vị trí yếu ớt nhất của Pieck.

"Ngao!!!" Pieck kiềm không được phát ra tiếng kêu thảm thiết phá trời cao, hắn ta ngã sấp xuống mặt đất, cả người thống khổ lăn lộn.

Lục Thu vốn đã đứng không vũng, nước miếng của Pieck quá nhiều, những nơi cô có thể hoạt động đều trơn trượt vô cùng, hai chân đều ngâm trong nước miếng.

Lúc này đột nhiên há to miệng, hai tay cô không tự chủ được buông lỏng, bị quăng ra ngoài.

Pieck chạy lâu như vậy, tuy không chạy sâu vào trung tâm nhưng cũng đã vào trong rừng rậm, trên đất vẫn dày đặc lá rụng.

Lục Thu ngã xuống đám lá nên không chịu quá nhiều thương tổn, cô hoàn hồn lại đã phát hiện những vết thương trên người mình đã đã tốt hơn, quả thật con sói này không muốn ăn thịt cô, mà muốn cứu cô.

Lục Thu vốn muốn trốn dưới lớp lá lẻn trốn đi, nhưng cô còn chưa kịp lấy lá khô che mình đã bị một cái móng vuốt thật lớn màu nâu đỏ đè lại.

Móng vuốt đó còn lớn hơn cô, lực đè nặng hầu như khiến cô không thể hô hấp được.

Không quan tâm Pieck đang đau đớn, Bult dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá Lục Thu, lại đem cô lật qua lật lại xem xét.

Đây là con khỉ biến dị không lông? Nhỏ như vậy, hình như vẫn còn là con non.

Thịt con non vô cùng mềm mại, gần như còn không cần cắn.

Móng vuốt nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Lục Thu một chút, chất lỏng màu đỏ lập tức tuôn ra.

Mùi máu này tương đối mới mẻ, Bult ngay lập tức chảy nước miếng.

Lục Thu đau đến muốn khóc, nhưng lại hoàn toàn không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng tưởng chừng như ngừng lại.

Tầm mắt cô dán chặt vào cái đầu khổng lồ đang ngày càng gần mình, nhìn vẻ mặt thèm nhỏ dãi và những chiếc răng nanh sắc bén đang mở ra kia, cả một giọt nước miếng rơi trên mặt cô cũng không dám chùi.

Lần này thật sự phải chết rồi, không còn đường nào thoát nữa rồi.

Cô nhắm mắt lại, chờ đợi vân mệnh sắp đến.

Có lẽ, từ hôm qua cô bị con sói kia ăn thịt là tốt nhất, ít nhất cũng không trơ mắt nhìn bản thân bị ăn thịt.

Nhưng, ngay lúc Lục Thu đang chờ đợi cái chết ập xuống, trên bầu trời của khu rừng âm u đột nhiên vụt ra một cái bóng màu đen khổng lồ, bóng đen đó rơi xuống, chỉ chớp mắt đã đáp xuống trước mặt cô.


Bult ngay lập tức nâng cao cảnh giác kéo Lục Thu lùi về phía sau.

Có lẽ đã tiếp nhận vận mệnh của mình, Lục Thu đột nhiên không sợ hãi như trước nữa, cô nằm trên mặt đất cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía con vật đột nhiên xuất hiện kia.

Ban đầu bắt mình là sói, sau đó là một đám chó, rồi tới con này...!
Động thực vật ở đây đều to lớn khổng lồ đến không thể tưởng tượng được, cô chỉ có thể nhìn thấy bàn chân lông xù màu xám trắng, trên móng vuốt phủ đầy lông dài mượt mà, móng vuốt cong cong, khẽ nhúc nhích lộ ra đệm thịt màu phấn hồng.

Quen quá, quen mắt quá đi! Đây...!không phải mèo sao? Cô ngẩng đầu lên, gần như uốn cổ thành góc chín mươi độ, ánh mắt lướt quá cái chân thô to, khuôn ngực rắn chắc mềm mại.

Sau đó thì...!không có sau đó, con vật vừa xuất hiện này quá cao, lông dài trước ngực khẽ bay trong gió, che khuất tàm mắt của cô.

Con vật này vừa xuất hiện, những con chó rừng vốn đang có ý đồ công kích Pieck dừng động tác, từ từ vây quanh lại gần Bult, trong miệng phát ra âm thanh gầm gừ.

Bult cảnh giác dùng móng vuốt cắm chặt xuống đất, lông trên sống lưng dựng đứng lên: "Bá tước Neville, không biết ngài đến đây có chuyện gì?"
Đôi mắt màu hổ phách của Neville liếc nhìn hắn, không thèm quan tâm đến bên chỗ Pieck nằm, ghét bỏ dùng chân trước lật qua lật lại hắn ta.

Tuy bị thương rất nghiêm trọng, nhưng không chết, chỉ ngất xỉu thôi.

Nhưng cũng có thể là giả vờ ngất xỉu.

Hắn xoay người, tư thái ưu nhã đi đến chỗ Bult.

Động tác của Neville vô cùng chậm rãi, thậm chí cái đuôi còn xõa xuống quét lên lớp lá rụng dưới chân, có lúc còn kéo theo cả nhành cây khô.

Hắn càng tới gần, Bult càng nôn nóng, đám chó rừng ngày càng dát vào nhau.

Bult càng thêm cảnh giác hỏi: "Ngài muốn làm gì, đây là ân oán cá nhân của tôi và Pieck, hy vọng ngài không nhúng tay vào."
Lúc này Neville đã đến trước mặt hắn ta, hắn vẫn không trả lời, lười đến mức không muốn mở miệng, chỉ chậm rì rì nâng chân trước lên.

Bult thấy thế lập tức lui về sau hai mét, phản ứng đầu tiên không phải xông lên mà là tránh né.

Hắn ta lui một bước về sau, nhờ vậy mà Lục Thu vốn đang bị hắn ấn dưới móng vuốt bị lộ ra.

Lục Thu mờ mịt nằm trên đống lá khô, dưới người chỉ còn mặc nội y mà trực tiếp tiếp xúc với đống lá rụng thô ráp, cọ xát vô cùng khó chịu, không cần nhìn cũng biết trên người bị sưng đỏ rất nhiều chỗ rồi.

Chỗ cánh tay bị móng vuốt của Bult xẹt qua đã không còn chảy máu, máu không kịp lau đi đọng lại thành khối vảy, hầu như không còn ngửi thấy mùi máu tươi nữa.

Cô ngửa đầu nhìn cái đầu thật lớn rũ xuống trước mặt mình, rốt cuộc cô cũng có thể thấy rõ toàn thân con vật này.

Thật đúng là một con mèo, một con mèo lông dài màu xám trắng thật lớn.

Neville cúi đầu nhìn Lục Thu, phát hiện hình thể của con khỉ không lông này còn nhỏ hơn so với hình ảnh mà hắn nhìn thấy trong quang não, ngoại trừ đám lông dài trên đầu, cả người nó trơn bóng, làn da vô cùng mỏng, gần như chỉ cần chọc một cái là rách mất rồi.

Không biết vì sao, móng vuốt hắn ngứa ngáy muốn chọt chọt trên làn da kia quá.

Ngăn lại ý nghĩ trong đầu, hắn bất động thanh sắc[1] thu hồi móng vuốt, lại cúi đầu.

Lục Thu lại lần nữa cảm nhận được cảm giác áp bách như vừa đối diện với Bult, nhưng lần này cô lại không sợ hãi một chút nào cả.

Cô nhìn chóp mũi ướt át của mèo lớn đang tới gần, chòm râu to dài đong đưa theo đầu nó gần như chọc vào người cô, cô động đậy ngón tay, muốn chạm vào chòm râu kia.

Nhưng lúc mèo lớn cách đỉnh đầu cô ba mươi centimet đột nhiên dừng lại, chóp mũi màu đỏ sậm khẽ nhúc nhích.

Kế đó, Lục Thu nhìn thấy con mèo lớn này ngây ngốc hai giây, đôi mắt tròn trịa chậm rãi híp lại thành đôi mắt như cá chết, từ sống lưng đến đuôi đều căng thẳng cứng đờ.


Sau đó, nó đột nhiên phản ứng lại, nâng đầu hướng sang một bên, cúi đầu xuống đất há miệng, vẻ mặt thống khổ nôn khan một trận.

"Ọe! Ọe!"
Lục Thu: "??!!" Mình làm con mèo này ghê tởm đến vậy hả?
Cô hậu tri hậu giác[2] vén tóc đưa lên mũi, một mùi hương hôi cay nồng đậm cứ như đã tám trăm rồi không tắm còn trải qua quá trình lên men xộc thẳng lên đỉnh đầu.

Nước mắt cô lần nữa không tự chủ được rơi dài.

Lục Thu lúc này mới nhớ tới, cô bị sói lớn ngậm trong miệng, bị mùi hôi và nước miếng trong miệng nó hun đến thấu tâm can.

Cô bị ngâm trong mùi hôi đó rất lâu, khứu giác tạm thời không nhạy, mới nãy nhất thời không để ý đến mùi hương trên người mình.

Hun thối con mèo kia, Lục Thu ngàn lần xin lỗi nó.

Nôn một hồi cũng không nôn ra gì cả, Neville lui về phía sau hai bước, mắt tròn xoe nheo lại, khóe miệng xịu xuống, cả gương mặt tràn ngập ghét bỏ.

Hắn dùng vẻ mặt này chăm chú nhìn Lục Thu một hồi lâu, hình như là đang do dự xem có muốn đem cô đi hay không.

Xoắn xuýt nửa ngày, nhìn cô run bần bật nằm trên lớp lá rụng, hắn vẫn không tình nguyện vươn chân trước ra, cứ như vậy mà đào luôn cả lớp lá bao quanh cô rồi mang theo.

Quay đầu lại nhìn Bult một cái coi như chào hỏi, Neville hoàn toàn không có ý định cứu Pieck, thậm chí còn không có ý định trả tiền cho hắn ta, trực tiếp xách theo con sủng vật này chạy luôn.

Lục Thu còn chưa kịp phản ứng đã bị mang theo lên cây, tốc độ của mèo lớn nhanh, cứ như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, mà còn là loại không có dây bảo hộ an toàn gì hết, kích thích chưa thấy đâu chỉ toàn là kinh hãi thôi.

Lắc lư trên ngọn cây cao tận hơn bốn mươi mét, cả người Lục Thu xoay vần ba trăm sáu mươi độ, Lục Thu cảm giác tiếng thét chói tai của mình sắp xuyên phá màng tai rồi.

Ngay khi cô chóng mặt đến mức sắp nôn ra đến nơi, móng vuốt mèo vẫn luôn kẹp lấy cô đột nhiên buông ra.

Lục Thu ngay lập tức rơi thẳng từ trên cao xuống! Con mèo lớn đo lại ném cô xuống từ trên cao thế kia! Tóc bị gió thổi bay đến đập ngược vào mặt, mùi tanh tưởi nồng nặc lại một lần nữa ập đến.

Cô dùng tay bịt chặt mũi miệng lại, nhắm chặt mắt.

Cho dù có chết, cũng không thể bị thối chết được!
Rầm! Bọt nước văng khắp nơi.

Lục Thu kinh ngạc mở mắt ra, phát hiện mình rơi vào một con sông vô hạn.

Cả người cô ngập trong dòng nước, phía trên mặt nước con mèo lớn màu xám trắng kia đang đứng lẳng lặng trên một nhành cây, nhìn xuống cô.

_______________________
[1] Bất động thanh sắc: mặt không biểu tình, không chút biến sắc.

[2] Hậu tri hậu giác là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm..


Bình Luận (0)
Comment