Y cụp mắt vô cảm nhìn chằm chằm người hãy còn đang ngọ nguậy, thờ ơ nhìn dáng vẻ đau đớn của Cừu Nhạn Quy, cho đến khi biên độ động tác của đối phương càng ngày càng lớn, mắt thấy miệng vết thương lại rách ra.
Y mới bỗng vươn tay ra ấn Cừu Nhạn Quy trên giường đá, cứ tưởng đối phương sẽ giẫy giụa hơn, không ngờ động tĩnh nhỏ dần, sau đó quy phục yên ổn lại.
Giống như dáng vẻ đã từng, ngoan ngoãn vô hại.
Tả Khinh Việt buông tay, xoa nhẹ lên lồng ngực, nơi đó có một vết sẹo dữ tợn, gây ra bởi kiếm của Thôn Vân các y, là do người của Tả Khinh Việt y sử dụng.
Một bàn tay to chợt bóp lấy cổ Cừu Nhạn Quy, ung dung nhấc nửa thân trên của hắn lên, thích khách không nhịn được rỉ ra một tiếng rên, mắt lim dim mờ mịt, "Ưm...."
Bàn tay thon dài kia yếu ớt bíu lấy cổ tay Tả Khinh Việt, sau đó bởi vì hết sức lực mà chậm chạp rơi xuống, sượt qua kinh mạch đẹp đẽ nhô lên của y, tiếp đó rơi vào lòng bàn tay hơi lạnh lúc sắp đập vào giường đá lạnh lẽo.
Tả Khinh Việt thờ ơ nắm tay hắn, vuốt ve nơi hổ khẩu, hận ý trong lòng dần bình tĩnh, hắn buông cổ Cừu Nhạn Quy ra.
Cần cổ trắng ngần của Cừu Nhạn Quy bị y bóp hằn vết đỏ, Tả Khinh Việt nhoẻn cười, ngón tay lướt nhẹ qua hầu kết hơi nhô của hắn, người sau nhạy cảm run rẩy.
"Phải chóng khoẻ đó Nhạn Quy." Giọng y nhẹ bẫng, vô cớ khiến người khác lạnh sống lưng.
Y đã nóng lòng muốn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác khôn cùng, lại làm cho người ta thương tiếc của hắn.
**
Ba ngày nay không khí trong Thôn Vân các rất căng thẳng.
Các đại y môn những năm gần đây sống ung dung tự tại, vốn dĩ bọn họ không tranh không giành, không đếm xỉa đến phân tranh quyền lợi, không ngờ cũng có ngày hôm nay.
Chỉ vỏn vẹn mấy ngày ngắn ngủi, trong ám địa Miêu Cương đã lưu truyền ra một ít tin vỉa hè, thứ nhất là ngục cung phong toả ba năm mở ra lần nữa, bây giờ người đang bị giam bên trong chính là thích khách phản các làm thiếu chủ bị thương nặng năm đó.
Thứ hai mang chút gì đó không thể nói được, nghe đồn quan hệ giữa thiếu chủ và thích khách này không tầm thường, bây giờ y môn sứt đầu mẻ trán chính vì tên thích khách lai lịch bất minh này.
Nhưng mấy người bọn họ chỉ dám nói thầm, cười trừ cho qua, tuy rằng Miêu Cương không có nhiều quy củ, nhưng thiếu chủ chính là quy củ.
Lúc này chẳng ai muốn đi chọc thiếu chủ không vui cả.
Mắt thấy hạn ba ngày sắp đến, chúng y môn nín thở tập trung, cuối cùng khi ngày thứ ba sắp hết Cừu Nhạn Quy cũng tỉnh lại không phụ hi vọng của mọi người.
Trong Thôn Vân các.
Tiếng bước chân gấp rút từ xa đến gần, thì thầm vài câu với Ảnh Lục ở trước cửa, trong phòng chỉ châm một cây nến, Tả Khinh Việt đứng yên trước cửa sổ, trông về đường núi khúc khuỷu rực rỡ ánh đèn không xa.
"Chủ tử." Ảnh Lục gõ cửa vào.
Tả Khinh Việt không quay đầu, nói như đã dự liệu trước, "Tỉnh rồi?"
"Dạ." Ảnh Lục thoáng ngập ngừng, hỏi nhỏ, "Thiếu chủ có muốn đi....."
"Không đi." Giọng Tả Khinh Việt không nghe ra vui giận, hờ hững bảo, "Muộn lắm rồi."
Ảnh Lục sửng sốt, sau đó vẻ mặt cứng đờ, cúi đầu đáp, "Dạ, thuộc hạ đã quá phận."
"Biết thì tốt, cút xuống đi."
**
Ngục cung.
Sau khi Cừu Nhạn Quy tỉnh táo liền ngọ nguậy ngồi dậy, ngồi xếp bằng trên giường đá, hắn trố mắt nhìn tay chân mình bị xích đen cột lại, hồi lâu mới cử động nhẹ, xích đen theo động tác của hắn phát ra tiếng vang nặng nề.
- - Hắn bị xích lại.
Vết thương đau âm ỷ nhưng đã tốt lên nhiều, ý thức vẫn luôn mơ mơ màng màng trở nên rõ ràng tựa như xé mây thấy mặt trời, sắc mặt đờ đẫn Cừu Nhạn Quy khôi phục bình tĩnh.
Hắn nhớ lúc mình sắp chết nhìn Miêu Cương rực rỡ ánh đèn nơi không xa, trong lòng là tiếc nuối hoặc ít hoặc nhiều.
Rất nhiều cảm xúc pha tạp vào nhau, nhưng không hề có hối hận.
Năm ấy thiếu chủ trọng thương trở về Miêu Cương, tuy cũng là hiểm cảnh nhưng may thay kết hoạch của "Bất Ngữ các" đã đổ bể, mà phần lớn nhân mạch tụ họp ở Bất Ngữ lĩnh gần đó, chờ đến khi phát hiện Cừu Nhạn Quy người toàn là máu ngã trong rừng thì đã muộn.
Kế hoạch thất bại, Phùng Đông xích Cừu Nhạn Quy trong ngục tra khảo chừng nửa tháng, hắn mới miễn cưỡng nhận được chút tín nhiệm.
Cừu Nhạn Quy biết Phùng Đông sẽ không giết hắn nhanh chóng, một là hắn vẫn còn giá trị có thể lợi dụng, hai là Bất Ngữ các cần máu tươi.
Hắn ngầm để lộ cho Thôn Vân các không ít tin tức, hễ khi nhận ra đối phương có hoài nghi sẽ rút lui kịp thời.
Nhưng luôn có lúc sơ hở.
Hắn tra được Nghiêm Tấn bặt vô âm tín đã lâu xuất hiện lần nữa, nhìn động thái như đi về phía Thôn Vân các, Cừu Nhạn Quy ước tính thực lực song phương, tính giải quyết tai hoạ ngầm cho thiếu chủ.
Cuối cùng đánh đến lưỡng bại câu thương, Cừu Nhạn Quy bắt lấy cơ hội dùng ưu thế nhỏ nhoi giành thắng lợi, không ngờ Nghiêm Tấn lại cấu kết với Bất Ngữ các, là mồi nhử Phùng Đông dùng để dụ hắn.
Sau khi Nghiêm Tấn chết, ngoài sáng Bất Ngữ các không cắt đứt với hắn, ngược lại còn công khai tuyên dương danh tiếng thích khách đầu bảng, gây thù chuốc oán vô số cho hắn, nhờ đó chặn được không ít tai hoạ, thật sự không quên vắt sạch chút tác dụng cuối cùng của hắn.
Sau đó hắn lang thang khắp nơi, kẻ thù gần như chiếm hết nửa giang hồ, Cừu Nhạn Quy rất mệt mỏi, Bất Ngữ các không ở lại được nữa, hắn không thể ngầm đưa tin tức cho thiếu chủ tiếp được.
Đương nhiên, cũng không cần thiết phải sống tiếp làm gì.
Hắn biết rõ thiếu chủ rất hận hắn, nhưng vẫn không kềm lòng được mà ôm chút ước ao, vác cơ thể trọng thương tới Miêu Cương.
1
Tất nhiên hắn đã là nỏ mạnh hết đà, Cừu Nhạn Quy thầm nghĩ, nếu như có thể gặp lại thiếu chủ một lần thì tốt quá.
Sau đó lại tự giễu mà nghĩ, cho dù không gặp được, chết ở nơi gần thiếu chủ cũng tốt.
Có lẽ là ông trời quan tâm, mong ước hèn mòn của hắn đã thành sự thật, hắn đã gặp được thiếu chủ thật.
Tả Khinh Việt vẫn phô trương loá mắt như thế, có điều lần này là tới lấy mạng hắn.
Thiếu chủ muốn giết hắn, Cừu Nhạn Quy cũng không bất ngờ gì, thậm chí ngay lúc sắp nghẹt thở đã có cảm giác được giải thoát.
Lúc thần chí bất ổn, hắn như nhìn thấy thiếu chủ quay người cười nói với hắn, "Chờ sóng gió qua đi, ta dẫn ngươi về Miêu Cương."
Khi trước mắt Cừu Nhạn Quy mơ hồ, tìm vui trong cái khổ nghĩ rằng.
Hắn thế này liệu có tính là đã theo thiếu chủ về Miêu Cương một chuyến không.
Chỉ tiếc không thể tận mắt nhìn thấy nơi thiếu chủ sinh sống.
Nhưng Cừu Nhạn Quy đã thoả mãn lắm rồi, dù cho có lẽ cả đời này của thiếu chủ cũng không biết, thích khách của y không hề phản bội y.
3
Trung cổ khó trái, nhưng hắn chỉ nhận một chủ tử.
Ngoài nhà ngục truyền đến tiếng bước chân, Cừu Nhạn Quy thu lại nét mặt thất vọng, cảnh giác nhìn ngoài cửa.
Một đám người đi vào, giống như y giả, Cừu Nhạn Quy vô thức di chuyển tầm mắt, không biết đang mong đợi điều gì.
Nhưng đến khi người cuối cùng tiến vào, cũng không có bóng hình mà hắn muốn gặp.
Cừu Nhạn Quy tập trung nhìn đám người trước mặt, sau đó lại cụp mắt, che giấu chút lạc lõng thoáng qua, lẳng lặng dịch về sau.
- - Vào ngay lúc này.
"Cút ra hết đi." Đột nhiên, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, trong giọng điệu chứa sự ngạo nghễ và không kiên nhẫn trước sau như một.
Đám thầy thuốc đáng thương rắm cũng chưa đánh được cái nào, dám giận không dám nói vội vã lui ra.
Cừu Nhạn Quy tức tốc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ảm đạm dần len lỏi một tia sáng, phản chiếu giữa con ngươi chỉ có một bóng hình cao lớn.