Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Chương 45

Thấy đẹp mà chấn động thì ai cũng thế thôi, nếu như cái đẹp ở ngay trước mặt không quá một tấc, tâm thái muốn chống lại càng yếu đi ba phần, cả người có thể nói là lâm vào trạng thái thất thần.

Tống Dật Tương hiển nhiên cực kì am hiểu làm sao để thoát y phục người ta, một hai ba phát, y phục Phùng Ngọc Kiếm đã bị hắn cởi chỉ còn nội y mỏng manh, còn lại toàn bộ đã bị quăng xuống chân giường.

Y phục rất nhanh bị cởi hết, cả người Phùng Ngọc Kiếm như thể bị giáng cho một cái tát tỉnh táo lại, không hề trầm mê trong dị sắc tuấn mỹ khó gặp của Tống Dật Tương nữa, vội vã cố sức kéo lấy vạt áo, muốn đi nhặt y phục của mình, thế nhưng y phục đều đã ở dưới giường, người lại bị đè ở trên giường, có thể nói là có chút trắc trở.

Hắn phải ngang qua Tống Dật Tương thì mới có thể lấy được y phục của mình. Hắn vừa mới đưa tay, Tống Dật Tương lập túc dùng chân trụ ngay bụng hắn, không cho tay hắn với xuống dưới giường.

Tống Dật Tương vừa húc một cái, cũng không phải ngăn cản bình thường mà thôi, mà là dùng chút sức, khiến hắn thở không nổi, khí tức Phùng Ngọc Kiếm nghẽn lại, khuôn mặt sung huyết càng thêm đỏ bừng, Tống Dật Tương còn giả vờ hảo tâm kêu lên “Ôi, chưởng môn sư thúc không thẩn thận làm ngươi bị thương rồi sao?”

Không làm bị thương, thế nhưng tay hắn lại làm càn duỗi tới bụng, giả tình giả ý xoa giúp người kia.

Chỗ hắn xoa nắn gần bụng, lại tới gần hạ bộ, vị trí thập phần xảo diệu mẫn cảm.

Phùng Ngọc Kiếm không có kinh nghiệm, mặt đã hồng tới không thể hồng hơn, vội vã cầm tay Tống Dật Tương lại, khí tức có chút bất ổn “Chưởng môn sư thúc, không… không bị thương…”

“Thực sự không bị thương hả?” Hắn còn bỡn cợt hỏi thêm một câu.

Phùng Ngọc Kiếm vội vàng nói “Thực sự không có, cảm tạ chưởng môn sư thúc.”

“Cảm tạ cái gì, ngươi là đồ tử đồ tôn của ta, ta nên chiếu cố ngươi, Phùng ngốc tử, ngươi có buồn ngủ hay không a?”

Tống Dật Tương làm gì cũng khiến người ta khó dự liệu, Phùng Ngọc Kiếm căn bản là không biết phải làm thế nào để lấy lòng hắn, chỉ biết nếu cứ tiếp tục trên cùng một cái giường với hắn, chẳng biết lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì, vì vậy vội vã lắc đầu “Không buồn ngủ.”

“Ta vốn rất muốn ngủ, hiện tại không biết vì sao cũng bỗng nhiên không buồn ngủ nữa, có lẽ là vừa nãy ăn no giờ ngủ không được. Ta đây cũng không ngủ, ta dạy công phu cho ngươi nha.”

Vừa nghe Tống Dật Tương muốn dạy mình võ công, Phùng Ngọc Kiếm chân mày giãn ra mãn nguyện. Võ công hắn xảo diệu như thế, nếu có thể học một chiêu, võ kỹ của mình nhất định sẽ tiến thêm một bậc, vậy nên Phùng Ngọc Kiếm đến nói cũng run “Đa… đa tạ chưởng môn sư thúc.”

“Không cần khách khí.”

Tống Dật Tương thấy Phùng Ngọc Kiếm cười đến không phòng bị như thế, hắn đưa tay đặt ở trên lưng Phùng Ngọc Kiếm “Nào, trước tiên đem khí tụ lại đây.”

Phùng Ngọc Kiếm kinh ngạc nói “Không xuống giường ra đình viện luyện sao?”

“Không được, ta không muốn đi, lại càng không muốn đứng ở đình viện trúng gió, cao thủ võ công nếu là tâm tư trầm định thì ở đâu cũng luyện công được, dù là ở trên giường cũng giống như nhau.”

Hắn nói đến ‘trên giường’ thì còn đặc biệt ám muội dừng lại một chút, Phùng Ngọc Kiếm thứ nhất là không chú ý, thứ hai là thực sự quá kinh ngạc, vậy nên cũng chỉ gật đầu.

Phùng Ngọc Kiếm nghe sư phụ nói qua cao thủ chân chính luyện công vô hình, có lẽ chưởng môn sư thúc tuổi còn trẻ nhưng khả năng thực sự đã tới cảnh giới đó.

Hắn nghe lời đem dồn khí vào trên huyệt ở phần eo, không dám mảy may thả lòng.

Tống Dật Tương nói “Thế nào? Có cảm giác nóng nóng hay không?”

Hắn chưa bao giờ biết có thể đem khí vận tới huyệt đạo trên lưng này, vậy nên vừa vận tới, thắt lưng có chút nóng nóng tê tê.

Phùng Ngọc Kiếm chăm chú gật đầu “Tê nóng lên.”

“Lật người lại, chưởng môn sư thúc giúp ngươi phóng huyệt, đả thông huyệt đạo trệ tắc của ngươi.”

Hắn ngoan ngoãn xoay người, nhưng không biết được hắn chỉ còn một chiếc áo mỏng, trước ngực toàn bộ hé lộ, từ hướng của Tống Dật Tương có thể nhìn thấy rõ ràng da thịt tiểu mạch màu mật ong của hắn.

Nhãn thần Tống Dật Tương hiện tại tuyệt đối không thể gọi là chăm chú luyện công, ngược lại lóe ra dục vọng quang mang, được dung mạo tuấn mỹ làm nền càng thêm kinh tâm động phách.

Hắn đem búi tóc của Phùng Ngọc Kiếm cởi ra, Phùng Ngọc Kiếm thấy có chút quái dị, muốn quay đầu lại nhìn, Tống Dật Tương thấp giọng nói “Đừng nhúc nhích, khí thuận theo huyệt đạo ta nói chuyển vận.”

Hắn một hơi nói vài huyệt đạo, Phùng Ngọc Kiếm lập tức làm theo, chỉ có điều càng chuyển vận, mồ hôi nóng liền từng giọt từng giọt tích xuống giường phía dưới thân. Khốc nhiệt dị thường như thế khiến hắn vừa sợ hãi vừa khó chịu, khí lưu của hắn xoay chuyển càng nhanh, mồ hôi lại rơi càng nhiều, chi dưới càng không tự chủ được tê tê đau đau.

Hắn không biết tình hình lúc này là gì, Tống Dật Tương chỉ đem một ngón tay vuốt khẽ vào chỗ chân hắn, hắn tựa như bị cái gì đâm trúng, đau, tê, nhức, nóng cùng nhau vọt tới một điểm, không khỏi từ trong miệng khẽ kêu ra một thanh âm quái dị; mà sau khi kêu ra, một chút đau tê nhức nóng tất cả đều hòa tan thành ngọt ngào nồng đậm không tiêu tan, khiến muốn nhấc chân cũng trì trệ vô lực.

“Cảm giác tốt không, Ngọc Kiếm?”

Hắn không hề gọi ‘Phùng ngốc tử’ hay ‘Phùng Ngọc Kiếm’, mà gọi lớn ‘Ngọc Kiếm’ ngọt như mật.

Hắn cúi người xuống, ở sau tai Phùng Ngọc Kiếm gọi; Phùng Ngọc Kiếm nghe thấy, thân thể một trận run rẩy xẹt qua, khí tức từ bên tai chạy tới lòng bàn chân, mỗi chỗ chạy qua là một chỗ thoải mái cùng khó chịu không nói nên lời.

Tống Dật Tương đưa tay xoa xuống dưới, vuốt lòng bàn chân trần trụi của hắn, tiếp xúc trực tiếp so với vừa rồi qua một lớp y sam càng chấn động lợi hại hơn, hầu như muốn làm mê muội lý trí của hắn.

Lý trí còn sót lại của Phùng Ngọc Kiếm thấy cổ quái, nhưng hầu như không phát được tác dụng, bởi vì Tống Dật Tương đã xoay mặt hắn lại, gương mặt tuấn mỹ nhường đó càng lúc càng tới gần, người đâu còn chút lý trí nào; mà hắn cảm giác được bên môi một trận tê nóng, bị cạy mở ra, đối phương thổi vào luồng khí như hương lan cùng khẩu dịch không chút lưu tình quấn lấy hắn hết lần này tới lần khác.

“Ưm….”

Đôi môi non mềm hơi mở, Phùng Ngọc Kiếm cảm thấy kì dị vô lực, hắn há mồm, muốn phát ra thanh âm nhưng chỉ phát sinh được vài tiếng thở dốc không ngữ điệu.

Tống Dật Tương hình như rất minh bạch tình trạng của hắn, đưa tay luồn vào trong vạt áo hắn; Phùng Ngọc Kiếm kinh hoảng không ngớt thở hổn hển, nhưng như thể trẻ con mất đi hành vi năng lực, đến khả năng ngăn lại tay đối phương cũng không có.

Da thịt trong vạt áo non ẩm trơn nhẵn, chưa bao giờ bị chạm qua như vậy. Tống Dật Tương cúi đầu hôn lên ngực hắn trong vạt áo, hai tay vuốt ve eo cùng phía sau lưng; Phùng Ngọc Kiếm nghẹn họng, hoảng loạn giãy dụa thân thể, nhưng đem bản thân tiến càng thêm sát vào lòng Tống Dật Tương, mặc cho người kia làm càn trên người hắn lưu lại từng hồng ấn một.

“Dừng… dừng tay…”

Hắn lên tiếng hét chói tai, nhưng khi ra khỏi họng lại như nhỏ nhẹ như tiếng muỗi, hầu như thanh âm cũng không phát ra được, dù là muốn kêu cứu cũng kêu không ra.

***

Tiếng kêu của Phùng Ngọc Kiếm lại càng làm cho Tống Dật Tương thêm cường liệt âu yếm.

Thân thể hắn như hoàn toàn mở ra với Tống Dật Tương, mỗi khi Tống Dật Tương mơn trớn một chỗ nào thì chỗ đó sẽ như bị lửa thiêu đốt, vừa nóng vừa đau, khát cầu tiếp xúc càng nhiều hơn; nếu không phải thân thể hắn phát điên rồi thì chính hắn là người điên đang trong cảnh mơ, thân là một nam nhân, bị một nam nhân khác vuốt ve lại còn có cảm giác, hắn nhất định là điên rồi.

“Ngọc Kiếm, da thịt ngươi vừa nhẵn vừa mềm, so với nữ nhân sờ còn thích hơn, sờ lên lại co dãn, dường như vô cùng mịn màng.”

Như thể trêu đùa, khóe môi tuyệt mỹ của Tống Dật Tương thốt ra lời ca ngợi, thế nhưng loại ca ngợi này ngược lại khiến Phùng Ngọc Kiếm thầm nghĩ như bị đâm chết.

Ngay trước mặt hắn, Tống Dật Tương bỏ đi y vật, khuôn mặt tuyệt mỹ, lại thêm vóc người cường kiện tinh sấu, mà khố hạ đang biểu hiện tình dục lưu thoán, đến người không hiểu việc đời như Phùng Ngọc Kiếm còn biết cái kia của nam nhân chỉ dùng để làm gì.

“A… ư………”

Hắn còn không kịp kêu lên sợ hãi, Tống Dật Tương nhiệt tình ngăn lại môi hắn, một tay di chuyển qua eo hắn, đi tới chỗ tư mật chưa từng bị người nào âu yếm qua. Hắn liều mình lắc đầu chống cực, lại càng bị Tống Dật Tương ngang ngược cưỡng hôn, động tác tay lại càng thêm kích cuồng.

Một nam nhân bị vuốt ve như vậy nói không có cảm giác thì tuyệt đối là gạt người, huống chi hiện giờ hắn toàn thân suy yếu lại đang nóng như lửa mồ hôi tuôn ra, chỗ tư mật bị Tống Dật Tương âu yếm, đã không chịu nổi mà rung động. Hắn khẽ kêu lên một tiếng, xấu hổ chịu không nổi, tình dục phát tiết.

Hắn vừa thẹn vừa giận lại vừa vội, thân thể lại bị Tống Dật Tương đè vô pháp phản kháng, sau đó hắn run sợ phát hiện, Tống Dật Tương không chỉ vì cái này mà thỏa mãn, trái lại đưa tay đi xuống tới chỗ hắn đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Hắn khẽ rên một tiếng, mồ hôi thành chuỗi rơi xuống giường, cảm giác đau nhức tới cực điếm khiến toàn thân hắn cứng đờ. ‘Vì sao vậy?’ Nhãn thần hắn cường liệt cố nói ra ba chữ này, bởi vì nhãn thần Tống Dật Tương nghiêm chỉnh trả lời hắn “Bởi vì ta muốn cùng ngươi thân tâm giao hợp, ta không có thời gian chậm rãi dẫn dụ ngươi, ta chờ ngươi đã lâu rồi. Ngọc Kiếm, ta yêu ngươi, mãi cho đến lúc ngươi trở thành võ trạng nguyên ta mới chính thức biết ngươi là người ta phải đợi, người chính là người ta đợi kia, ta muốn ngươi lập tức trở thành người của ta.”

Cái gì yêu với không yêu, cái gì trở thành người của ngươi, mạc danh kỳ diệu như vậy, ai cũng không thể tiếp thu. Phùng Ngọc Kiếm càng cố sức giãy dụa thân thể, Tống Dật Tương ở chỗ cấm địa chặt chẽ của hắn lại càng làm càn. Hắn như con sâu nhỏ bị rơi vào mạng nhện vô pháp nhúc nhích, nước mắt cùng mồ hôi rơi xuống giường chiếu trang sức hoa lệ. Cả đời này hắn có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng ra mình thân là một nam nhân lại bị chưởng môn sư thúc đặt ở trên giường lăng nhục không có khả năng chống cự.

“Buông, buông…. ư…a!”

Đến nói cũng không nói xong được, nước mắt phẫn hận của Phùng Ngọc Kiếm tuôn rơi. Nếu như có thể chết, hiện tại hắn thà rằng chết đi cho xong, bởi vì thân thể hắn vì hết lần này đến lần khác được âu yếm mà mềm nhũn ra, bao phủ lấy cuồng tung (tung là dọc) của Tống Dật Tương, thân thể trong kích ái hơi rung động mà khát cầu rên rỉ, đến thanh âm cũng chỉ phát sinh âm hưởng cầu mị, thế nhưng không phải từ ý chí của hắn.

“Ta không thể thả ngươi đi, Ngọc Kiếm, ta đã nói rồi, ta với ngươi phải thân tâm giao hợp, hiện tại chỉ là thân thể, theo thời gian, ngươi sẽ yêu ta.”

Hắn sao có thể yêu một nam nhân, hơn nữa còn là người dùng thủ đoạn như vậy đối xử với hắn. Trái tim Phùng Ngọc Kiếm nguội lạnh, chỉ tại hắn đối với người khác không có tâm phòng bị, dẫn sói vào nhà, còn dùng hảo ngôn hảo ngữ đối đãi; có trách chỉ tự trách mình xuẩn ngốc.

Tống Dật Tương lau đi mồ hôi trên trán hắn, hôn lên môi hắn, chậm rãi giơ chân hắn lên. Toàn thân Phùng Ngọc Kiếm run lên, kiên quyết xoay mặt đi, vừa thẹn vừa giận nước mắt cuồng lưu, tình cảnh hiện tại khiến hắn biết hắn đã không còn cửa thoát, bởi vì đến khí lực để chống cự cũng không có.

“Ta yêu ngươi, Ngọc Kiếm, ta cũng không phải chỉ chơi đùa với ngươi thôi, ta yêu ngươi, là yêu thật sự, ta muốn ngươi cũng yêu ta, muốn ngươi cũng bất chấp tất cả mà yêu ta.”

Không có khả năng ta lại yêu ngươi, Phùng Ngọc Kiếm muốn điên cuồng hét lên như thế, nhưng cắn răng, không nhịn được từ kẽ răng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, sự cố xâm nhập cuồng bạo vượt quá mức tưởng tượng, mặc dù có chuẩn bị trước, nhưng quá kích cuồng, hắn tựa như bị xé thành hai nửa phát ra tiếng gào thét.

Rốt cuộc hắn kêu lên thảm thiết, nhưng Tống Dật Tương vẫn cố ý tiến tới, hoàn toàn không để tâm. Toàn thân Phùng Ngọc Kiếm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hiện tại đến kêu thảm cũng không phát ra được, chỉ có thể thở hồng hộc như sắp tắt thở, mà dị vật trong cơ thể lúc này chậm rãi trượt lên.

Hắn nắm chặt chăn vặn mình, đau đớn cùng cực cùng với một tia sảng khoái kỳ dị kích động tiến lên não, môi hắn tiếp tục bị bao phủ, đôi môi bị hôn cùng mút dây dưa vì tình dục thượng dương mà đỏ tươi. Thần dịch hương lan của Tống Dật Tương toàn bộ lọt vào yết hầu hắn. Hắn bị ôm càng thêm triệt để, chân dần dần có cảm giác, thân thể không nghe theo ý chí cong lên, khoái cảm ập vào từng chỗ trên da thịt hắn. Hắn đỏ mặt, thở không nổi kêu lên.

Bập bềnh trong khoái cảm lớn lao, hắn chịu không nổi đầu ngửa ra sau, đôi mắt si cuồng khép hờ, xuân tình bao phủ gương mặt, những huyệt đạo vừa được vận khí, tất cả đều tê dại khoái nhạc run lên.

Tống Dật Tương càng không thể khống chế được cuồng dã, những chỗ kia càng phóng đãng mong chờ hắn vuốt ve, hắn cũng không phụ sự kỳ vọng được âu yếm, khiến tình dục phiên lãng (sóng:))) càng thêm dữ dội.

Nước mắt tu phẫn (vừa xấu hổ vừa giận dữ) lại mang theo cuồng hỉ, kết hợp với mồ hôi cùng tiếng rên rỉ, trong không gian đều là khí vị của hai người giao hợp, Phùng Ngọc Kiếm trong từng đợt thủy triều đánh mất bản thân, cuối cùng khi tới đỉnh điểm, nhiệt tình của Tống Dật Tương tẫn tiết, hắn liền hôn mê bất tỉnh.

***

Ngọn đèn dầu chập chờn trong bóng đêm, như thể sắp tắt đến nơi phát ra chút diễm hỏa còn sót lại. Phùng Ngọc Kiếm toàn thân xích lõa nằm trên chính giường mình, bên người đã không còn ai, chỉ còn lại một cái chăn mỏng manh phủ lên cơ thể trần trụi của hắn.

Cả người run run chậm rãi ngồi dậy, chỗ thắt lưng cảm giác được sự khó chịu sâu sắc, chăn mỏng vì hắn ngồi dậy mà trượt xuống đùi. Trên người còn thấy đau đau, hồng ngân rõ ràng trước mắt, đưa tay chạm vào chính thân thể mình, vết cắn vết răng lại càng thêm rõ ràng.

Sờ tiếp tới chỗ tư mật gần bắp đùi, vẫn còn vừa ẩm vừa dính.

Tính tình hắn đơn thuần, võ công cao cường, lại chưa từng gặp phải sự sỉ nhục không thể chịu đựng nổi như thế, bị một nam nhân áp đảo trên giường thỏa mãn dục vọng. Thân thể hắn hơi nghiêng khỏi giường, nôn ra, nôn tới trong bụng không còn một cái gì vẫn còn không ngừng nôn khan, đến độ nước mắt nước mũi đều chảy dàn dụa, hắn mới thê thảm dừng lại.

Tóc đen rối tung, trên người đều là mùi của Tống Dật Tương, xốc chăn lên, trên chăn còn lưu lại chút vết bẩn, minh chứng cho bọn họ trước đó đã phóng đãng hoan ái thế nào.

Hắn chạm vào đôi chân trần, đến giày cũng không đi cầm một bộ đồ mới choàng lên người rồi lao ra cửa, vọt tới hậu viện, lấy nước lạnh, từng thùng từng thùng dội lên người mình tẩy rửa.

Hắn dội không biết đến mấy trăm thùng, đến tận lúc tay phát ê, phát đau, trên mặt đều tích đầy nước, hắn vẫn không ngừng dội tiếp. Mái tóc đen của hắn xoắn xuýt rối loạn, liên tục bị đọng nước, nhưng hắn như thể vẫn ngửi thấy được vị đạo buồn nôn của Tống Dật Tương.

Hắn nắm bàn chải lên, liều mình cọ rửa trên người, bởi vì dùng sức quá mức, mỗi lần cọ lại lưu lại vài hồng ngân, nhưng hắn không quan tâm, chỉ cần có thể tẩy đi vị đạo của Tống Dật Tương, bảo hắn tróc da toàn thân hắn cũng nguyện ý.

Hắn tẩy hơn mười lần, vị đạo kia vẫn không thể tiêu trừ, dường như vẫn còn sót lại. Toàn thân hắn run lên dữ dội, nhớ tới lúc Tống Dật Tương trút nhiệt lưu nóng hổi vào trong người hắn, vị đạo đương nhiên vẫn còn, tẩy thế nào cũng không đi được.

Dội thêm nhiều thùng nước nữa, nôn mửa thêm mấy lần, mãi đến khi khí lực còn sót lại tất cả đều tiêu hao hết, hắn mới mặc lên bộ y phục mới trở về phòng.

Bước vào gian phòng, bên trong tràn đầy mùi tình ái, hắn xé hết chăn bông, mền giường, đem tất cả những thứ nhiễm phải vị đạo tình ái mang tới tới chỗ trống, một mồi lửa thiêu sạch.

Hỏa thế vượng nhiên, con ngươi hắn phản chiếu ánh lửa thiêu đốt, hắn kéo chặt vạt áo, biểu tình thuần thực hậu lương trước đây đều bị quét sạch, chỉ còn lại im lìm băng lãnh cùng căm hận, tim hắn lạnh như băng tuyết, đến cảm giác buồn nôn vừa rồi cũng đã phai nhạt.

Lửa rất nóng, tim hắn nhưng lại ngưng kết đóng băng thành một mảnh, hận ý cường liệt như vậy, là tình cảm hắc ám mà suốt đời hắn chưa bao giờ nếm qua.

Cả một đêm hắn chăm chú quan sát ánh lửa, tựa như thống khổ rất nhanh sẽ thiêu đốt theo hỏa diễm gần như không còn gì.

***

Trời hơi sáng, phó tướng tìm nửa ngày rốt cục tìm được Phùng Ngọc Kiếm ngồi ở chỗ hẻo lánh của hậu viện, đang nhìn một đống tro đen. Lòng hắn nóng như lửa đốt bẩm báo “Tướng quân, có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Phùng Ngọc Kiếm đứng dậy, đến đầu cũng không ngẩng lên, thanh âm thiếu đi sự nhu hòa trước đây, nhưng thêm phần lạnh như băng “Chuyện gì?”

Lúc phó tướng đang nghĩ thanh âm Phùng Ngọc Kiếm rất quái lạ thì thấy một Ngọc Kiếm tướng quân trước đây luôn sạch sẽ chỉnh tể giờ tóc tai bù xù, nhãn thần như quỷ mãnh liệt nhìn hắn. Hắn lại càng hoảng sợ, bước lên phía trước “Tướng quân, người làm sao vậy? Sinh bệnh rồi sao? Sao sắc mặt lại thế này?”

Phùng Ngọc Kiếm quát lên “Đừng chạm vào ta.”

Tiếng hắn quát chói tai nghiêm khắc mang theo băng hàn, khiến phó tướng không khỏi lùi về sau một bước, nhịn không được cả người ớn lạnh, nghĩ Phùng Ngọc Kiếm hôm nay đặc biệt kỳ quái, rồi lại không nói được là kỳ quái ở chỗ nào, chỉ là nghĩ dường như người này đã thay đổi.

“Tướng quân, người không sao chứ?”

“Ta không sao, ta rất khỏe, ngươi có chuyện gì nói nhanh lên một chút.”

Hắn nói khỏe, còn  phó tướng nhìn thế nào cũng không thấy Phùng Ngọc Kiếm khỏe, nhưng lại không dám phản bác, đành phải bẩm báo chuyện trọng yếu của hắn “Là công công truyền thánh chỉ trong cung tới võ trạng nguyên phủ, nói cái gì muốn đem ngự trù cùng thị vệ trong cùng điều ra vài người tới bảo hộ hầu hạ cửu hoàng tử.”

“Vậy sao?”

Thấy Phùng Ngọc Kiếm không có phản ứng, phó tướng cho rằng hắn vừa tới kinh thành, cái gì cũng không biết, vội vã nói ra sự tình “Tướng quân, người chưa từng nghe qua trong cung có một cửu hoàng tử xuất quỷ nhập thần sao? Hắn là do quý phi Hoàng thượng yêu nhất sinh ra, quý phi chịu đố kị, bị Hoàng hậu nương nương cấp độc hại chết, liên quan đến cửu hoàng tử này cũng mất mạng. Hoàng thượng tức giận, việc này vừa tra ra, mấy vạn người cũng bị liên lụy, đến Hoàng hậu còn bị xử trảm. Quý phi nương nương chết đi lại là nghĩa nữ của Hoàng thái hậu, cửu hoàng tử bởi vì sống sót sau tai nạn, Hoàng thượng cùng Thái hậu cực kỳ sủng ái hắn, mà hắn lại là do nữ nhân Hoàng thượng yêu nhất sinh ra, bởi vậy tư cách của hắn với các hoàng tử khác không giống nhau, vậy nên hắn thường không ở trong cung. Nghe nói chỉ có vài người từng gặp qua hắn, cửu hoàng tử đó nói không chừng chính là chưởng môn sư thúc của người a.”

Vẻ mặt Phùng Ngọc Kiếm lãnh đạm, như thể không nghe phó tướng nói gì, lạnh lùng nói “Ngươi từ chức vị phó tướng này đi.”

“A?” Phó tướng cho rằng mình nghe lầm “Tướng quân, người nói cái gì?”

“Ta bảo ngươi từ chức phó tướng đi, rời ta càng xa càng tốt, tốt nhất đừng dính dáng tới ta nữa.”

Phó tướng biết rõ mình không nên hỏi, bởi vì với tư cách của hắn không có khả năng hỏi vì sao, thế nhưng hắn biết Phùng Ngọc Kiếm tính tình hiền lành, nhất định là có nguyên nhân mới từ thối hắn (sa thải), hắn nhịn không được vội la lên “Là ta làm gì không tốt sao? Tướng quân, ta rốt cuộc phạm lỗi gì?”

Khóe miệng Phùng Ngọc Kiếm lạnh lùng nhếch lên, mặc dù cười, nhưng mang theo hàn ý bức nhân “Ngươi không làm sai gì, chỉ là ta không sống lâu nữa.”

Phó tướng nhăn mày, tướng quân ngày hôm nay sao lại ăn nói bừa bãi như vậy, từ nãy đến giờ phản ứng đều rất kỳ quái “Tướng quân, tuổi người còn trẻ như thế, thân thể lại cường tráng, sao lại có thể không còn sống bao lâu?”

“Ta sắp phạm phải tội danh sát hại hoàng thân quốc thích lập tức xử trảm.”

Phó tướng nghẹn họng nhìn trân trối, thấy khóe miệng Phùng Ngọc Kiếm méo đi cười như không cười, hơn nữa ánh mắt hắn đăm đăm nhìn về phía trước một vật không biết là gì bị thiêu chỉ còn tro đen, như thể trúng tà, trong ánh mắt lộ ra sát ý băng hàn. Lòng phó tướng khiếp đảm, nghĩ Phùng tướng quân thật bất thường, bởi vì từ trước tới giờ chưa từng thấy qua nhãn thần hắn như thế.
Bình Luận (0)
Comment