Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Chương 74

“Cho ta sống sót, dùng hết khả năng có thể kéo dài sinh mệnh của ta, ta sẽ đem tất cả của ta hiến dâng cho ngươi. Ngươi muốn ta kêu ta sẽ kêu, ngươi muốn ta cười ta sẽ cười, ngươi muốn ta khóc ta cũng sẽ khóc. Tất cả tùy ngươi không chế, chỉ ngoại trừ ý chí tư tưởng vô pháp khống chế ra, ngươi có thể được toàn bộ của ta. Hơn nữa ta sẽ dùng hết những điều ta biết cho ngươi càng hiểu rõ thế gian này.” Tố Phi Ngôn nói từng chữ từng chữ.

Trên mặt Hoa Tuyệt Hàn không hề có vẻ vui sướng, chỉ có lạnh lùng khinh bỉ cùng phẫn nộ không dám tin tưởng. Hắn không cách nào hình dung được sự chấn động trong lòng “Ngươi là đang nói cho ta biết, ngươi phi thường sợ chết, sợ tới mức đem chính bản thân ngươi bán cho ta, giống như kỹ nữ vì bạc mà bán thân đúng không?”

Trong cuộc đời Tố Phi Ngôn có lẽ chưa từng có ai hình dung hắn tới khó nghe như vậy, nhưng mặt hắn không đổi sắc đáp lại “Nếu ngươi muốn nghĩ như vậy thì cũng được.”

Hoa Tuyệt Hàn phẫn nộ ném sách xuống đất, khàn giọng rống to hơn “Ta thật không tin nổi ngươi lại nói như thế! Tố Phi Ngôn, ta cực kỳ tán thưởng ngươi, tán thưởng thái độ ngươi hờ hững với tất cả, coi khinh thế tục hỗn loạn, không quan tâm sinh mệnh dài ngắn, vậy nên ta mới cho ngươi sống tới giờ. Thế nhưng hôm nay ngươi lại nói cho ta biết ngươi là kẻ sợ chết, sợ tới mức nguyện ý bán linh hồn để đổi lấy sinh mệnh được kéo dài?”

“Ngươi nói không sai.” Tố Phi Ngôn mặt vô cảm nói.

Hoa Tuyệt Hàn đứng lên đi tới trước mặt Tố Phi Ngôn, hắn không thể lãnh tĩnh được, càng không thể tin tất cả những điều hắn nghe. Toàn bộ người trong thiên hạ đều có thể hướng hắn đưa ra yêu cầu này, chỉ có Tố Phi Ngôn là không thể. Hắn có thể nào tin Tố Phi Ngôn mình kính nể lại cũng nông cạn như người thế tục, bảo hắn chịu đựng thế nào đây?

Hắn tức giận đập bàn gầm thét “Ngươi tốt nhất là cho ta một lý do thật hay vào, Tố Phi Ngôn, ngươi muốn sống, rốt cuộc là vì cái gì?”

Trái ngược với vẻ nóng nảy tức giận của Hoa Tuyệt hàn, Tố Phi Ngôn quá mức lãnh tĩnh, lãnh tĩnh như người sắp chết “Chẳng vì sao, ‘ham sống sợ chết’ chỉ bốn chữ đó là đủ rồi, tối nay nếu ta không nhanh kéo dài tính mệnh, vài ngày nữa sẽ chết.”

Hai mắt Hoa Tuyệt Hàn lộ ra hàn lãnh đến cực điểm, hiển nhiên tâm tình đang đứng ở biên giới muốn bạo phát, bất cứ lúc nào cũng có thể vượt khỏi giới hạn, làm ra chuyện đáng sợ.

Hắn lạnh lùng nói “Tố Phi Ngôn, ta rất mất hứng, hơn nữa là phi thường mất hứng, hóa ra ngươi cùng người thường giống nhau như đúc, ta từng nghĩ ngươi là đặc biệt nhất, nguyên lai là bị lừa, lại bị hành động cao minh của ngươi lừa rất nhiều năm. Bây giờ ta mới biết ngươi chính là ngu xuẩn như vậy, còn bị ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay.” Hắn dừng một chút “Ngươi biết chọc vào ta kết quả thông thường là gì không?”

Thần tình của Tố Phi Ngôn có chút cải biến, băng lãnh vẫn như cũ khiến người ta run lên, thế nhưng ánh mặt trời chiếu vào gương mặt tuyệt diễm của hắn, mang theo thánh khiết quang mang.

“Ngươi muốn giết ta cũng được, thế nhưng ta muốn kéo dài tính mạng. Ngươi có thể đáp ừng điều kiện này, cũng có thể chọn không đáp ứng, quyền quyết định ở trong tay ngươi. Ta nếu chết tuy rằng không có ảnh hưởng gì tới ngươi, thế nhưng ta sống cũng không quấy nhiễu ngươi, giúp ta kéo dài tính mệnh cũng không tốn quá nhiều thời gian của ngươi, ngươi chỉ cần dùng chút chung độc trong cơ thể ngươi rót vào cơ thể ta, ta có thể sống thêm ít lâu.”

Hắn liếc Hoa Tuyệt Hàn, chậm rãi nói “Cả đời này ta chưa từng cùng kẻ nào một chỗ, chỉ có ngươi, nhưng cũng không phải là ta cam tâm tình nguyện. Hiện tại ngươi không cần mượn chung độc để khống chế ta, ngươi có thể yêu cầu ta làm bất cứ chuyện gì. Mặc kệ là chuyện hạ lưu dơ bẩn tới cỡ nào, chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ cam tâm tình nguyện làm.”

Hoa Tuyệt Hàn hiển nhiên là tức phát điên rồi, lạnh nhạt châm chọc “Ta không biết ta có hiểu sai ý không, ngươi nói cho ta biết xem, dù là ta trói ngươi vào giường dùng mọi cách lăng nhục, ngươi cũng sẽ không nói câu thứ hai; dù là ta muốn ngươi làm chuyện so với kỹ nữ còn thấp hèn hơn, ngươi cũng sẽ đáp ứng sao?”

Tố Phi Ngôn cũng không vì bị Hoa Tuyệt Hàn châm chọc mà chịu đả kích, hắn vẫn như cũ vẻ mặt lạnh lùng “Nếu như đó là mong muốn của ngươi, ta sẽ làm.”

Trong mắt Hoa Tuyệt Hàn bắn ra hàn quang muốn đẩy người khác vào chỗ chết. Hắn căm giận đập bàn một cái, cái bàn phát sinh tiếng nổ ầm ầm, lập tức chia năm xẻ bảy rơi xuống đất. Đúng là Hoa Tuyệt Hàn không chỉ tức giận không thôi, hắn là phẫn nộ tới mức khó mà khống chế.

Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn Tố Phi Ngôn thiếu phần kính nể lúc trước, thêm rất nhiều vẻ dâm loạn, như thể hắn đang nhìn tiện kỹ so với kỹ nữ còn thấp hèn hơn.

Hắn lạnh lùng cười, nụ cười đó không có ý tốt, hắn bây giờ quả thật đang cười, thế nhưng ngữ khí hoàn toàn không giống như vậy.

“Ta thật vui mừng vô duyên vô cớ lại được một tên tính nô, vui tới mức ta không biết nên hình dung thế nào. Tố Phi Ngôn, ta sẽ không quá thương hương tiếc ngọc đâu, một khi kịch liệt lên, mười mấy nữ nhân cũng bị ta dọn dẹp hết. Hiện tại được một tính nô xinh đẹp không gì sánh được như ngươi, ta phải ngẫm lại nên làm thế nào lăng trì thân thể ngươi, chi bằng… trước hết ngươi tự biểu hiện thành ý nha!”

“Ngươi muốn ta biểu hiện thế nào?”

Ngữ khí của Tố Phi Ngôn tự nhiên như thể hỏi chuyện thời tiết, so với uống nước giếng còn vô vị hơn. Ánh mắt khinh thường của Hoa Tuyệt Hàn phẫn nộ lạnh lùng nhìn Tố Phi Ngôn toàn thân trên dưới, từ đầu tới chân, lại từ chân lên đầu, hoàn toàn không bỏ sót chỗ nào.

Hắn một lần nữa ngồi xuống giường, thanh âm ương ngạnh lộ ra ý băng lãnh cùng khinh bỉ “Trước tiên cởi quần áo ra, đừng cởi nhanh quá, khiến ta thấy không thú vị, cũng đừng quá chậm, khiến ta mất kiên nhẫn.”

“Ngươi đáp ứng?” Tố Phi Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Hoa Tuyệt Hàn.

“Hừ, giống như ngươi nói, đáp ứng ngươi đối với ta mà nói không có gì phức tạp, không đáp ứng cũng chẳng có gì khác, so sánh hai bên, hình như cái đầu đối với ta có lợi hơn, bởi vì ta chưa từng xem qua dáng vẻ ngươi quyến rũ người khác. Huống chi giao dịch này ta căn bản một điểm cũng không thiệt, muốn ta sử dụng kỳ cổ trên người ngươi thực sự dễ như trở bàn tay, không thể coi là có gì hy sinh.”

Thanh âm của Hoa Tuyệt Hàn trở lên lạnh hơn, càng ngang ngược, cũng càng thêm không vui, nghe chói tai “Cởi quần áo ra, để ta nhìn thân thể trong trắng của ngươi. Thân là một tính nô nghe lời, thân thể của ngươi có đẹp không, có khiến ta thấy ham muốn không là rất quan trọng. Tuy rằng ta đã nhìn qua thân thể ngươi vô số lần, thế nhưng thưởng thức dưới tình huống ngươi cam tâm tình nguyện thì đúng là lần đầu tiên.”

Tố Phi Ngôn không phí thời gian làm ra vẻ gượng ép, hắn buộc tóc mình lại, cởi y phục, tự nhiên như thể thường xuyên ở trước mặt người khác thoát y, động tác linh hoạt cởi vạt áo ra, đem áo mặc tuột khỏi vai, tiếp đó khom người cởi cái quần che đậy thân thể.

Bản thân Tố Phi Ngôn có một loại xinh đẹp khó có thể hình dung, khi hắn cởi y vật, toàn thân trên dưới không mảnh vải che thân, cơ thể xích lõa dưới ánh mặt trời chiếu rọi toát lên ánh sáng mỹ lệ.

Người bình thường mà khỏa thân thì sẽ cảm thấy không được phòng vệ mà che che giấu giấu, hắn nhưng vẫn thản nhiên như lúc có mặc y vật, một chút cũng không tổn hại ngạo khí băng lãnh vốn có. Không ai có thể phủ nhận Tố Phi Ngôn như vậy, thực sự mỹ lệ ngạo nghễ tới mức làm cho tâm trí dao động.

“Ngươi thỏa mãn chưa?” Giọng Tố Phi Ngôn không hề có chút ấm áp nào.

Hoa Tuyệt Hàn lạnh lùng nhìn kỹ hắn, ánh sáng mặt chời như hàn châm thấu xương, hắn nói “Đem tóc của ngươi phi tán một chút ở phía trước.”

Hoa Tuyệt Hàn vừa ra lệnh, Tố Phi Ngôn liền làm theo, đem một ít tóc phủ phía trước, sợi tóc rất dài màu ngân bạch vừa vặn che như không che chỗ tư mật của hắn, thoạt nhìn thực sự mê người tới cực điểm.

“Đỡ hơn vừa rồi, nhưng vẫn chưa tới mức khiến ta tình dục rối loạn. Ngươi rất đẹp a, Tố Phi Ngôn, chỉ tiếc đẹp như đầu gỗ không hấp dẫn được ta.”

Tố Phi Ngôn mở miệng “Ngươi muốn ta phải làm thế nào?”

“Xem ra ngươi thực sự rất muốn sống sót, vậy đi, ta muốn ngươi tới trước mặt ta quỳ xuống, ta chưa từng thấy ngươi quỳ trước ai, ta muốn mình là người đầu tiên.”

Tố Phi Ngôn không nói thêm câu nào, hắn kính cẩn nghe theo đi về phía trước, sau đó quỳ xuống trước mặt Hoa Tuyệt Hàn.

Hắn an tĩnh ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, như nô lệ thấp hèn đối với chủ nhân cao quý của mình.

Thế nhưng Hoa Tuyệt Hàn không chỉ không hài lòng, lại tức giận không thể ức chế, hai tay hắn nắm chặt, trên mặt lộ vẻ khinh bỉ.

Âm điệu của hắn tuy duy trì bình thường, nhưng kỳ thực đã sắp bùng nổ tức giận “Ngươi nói xem, ta phải làm thế nào để kéo dài tính mạng của ngươi?”

Thanh âm của Tố Phi Ngôn băng lãnh như hàn tuyết, nói nhỏ “Người được Miêu Cương Thần tử cứu như ta, trong đời sẽ phát tác ba lần, lần thứ ba nếu không có được tình yêu của người định mệnh, sẽ thực sự chết đi. Đệ đệ ta vốn chết cùng lúc với ta, nhưng hắn từ năm ngoái đã phục sinh, còn ta vẫn chưa.”

Hoa Tuyệt Hàn lạnh lùng nói “Nói vào trọng tâm.”

“Ta như vậy là bởi vì chung vương hạ rất nhiều chung cùng độc lên người ta, ở trên người ta bất luận là dịch gì, chỉ cần một giọt có thể độc chết ngàn vạn người. Cũng bởi vì thể chất như thế, cho nên mới kéo dài tình mạng ta, nhưng cũng chặn mất đường sống của ta. Ta cả đời này không thể cùng ai kết hợp, càng không có cách nào có người yêu ta. Miêu Cương Thần tử không thể đoán được tương lai của ta, đó là bởi vì ta căn bản không có tương lai.”

Hoa Tuyệt Hàn lạnh giọng nói thêm một câu “Ta bảo ngươi nói vào trọng tâm.”

Tố Phi Ngôn quỳ trước Hoa Tuyệt Hàn, nhãn thần băng lãnh không vì tư thế khuất nhục mà có chút cải biến nào, sắc mặt vẫn ngạo nghễ. Cuộc đời hắn tràn ngập bi ai, thế nhưng từ ngữ khí của hắn không nghe ra bất cứ sự oán hận nào.

“Chung độc có thể kéo dài tính mệnh của ta, nhưng trong cơ thể ta đã có hầu hết các loại chung. Trong tám, chín năm học chung thuật, chung vương hạ các loại chung độc nghĩ muốn giết chết ta, nhưng không thành công, chung cùng độc ở trong cơ thể ta hình thành một trạng thái cân bằng kỳ quái.”

Hoa Tuyệt Hàn mất kiên nhẫn lạnh giọng nói “Những điều này ta đã biết rồi, ta muốn ngươi nói vào vấn đề chính.”

“Đấy chính là vấn đề chính, ta dựa vào chung để kéo dài tính mệnh, càng là chung hiếm quý thì càng dễ kéo dài tính mệnh ta. Thế nhưng kỳ trân chung không phải cứ muốn là có thể thấy, ngươi là chung thú, trên người có chung độc hiếm quý khắp thiên hạ. Hiện tại ta chỉ cần ngươi ở trong cơ thể ta hạ cổ độc kỳ lạ, như vậy ta chí ít có thể sống thêm một, hai tháng.”

Hoa Tuyệt Hàn đã nghe đủ. Hắn đối với yêu cầu cứu mạng của Tố Phi Ngôn chỉ thấy khinh thường cùng phẫn nộ. Hắn giữ ngữ khí lạnh lùng, cơn tức trong lòng tuyệt đối không vì dễ dàng có được Tố Phi Ngôn mà tiêu tán.

“Từ trước đến nay ta vốn không phải là người có lòng tốt, ngươi nên biết trao đổi điều kiện với chung thú tàn nhẫn như ta sẽ phải nỗ lực trả giá lớn. Ngươi cũng biết lợi dụng ta, lừa dối ta sẽ không dễ dàng như trong tưởng tượng của ngươi đâu.”

Hắn dùng lực nắm lấy cằm Tố Phi Ngôn, khí lực to lớn đủ để bóp nát xương, thế nhưng Tố Phi Ngôn không kêu một tiếng, không hề phản kháng, thuận thế ngẩng đầu lên nhìn Hoa Tuyệt Hàn.

Ngón tay Hoa Tuyệt Hàn gần như thô bạo xoa nắn đôi môi đỏ mọng của Tố Phi Ngôn, hắn nở nụ cười, một nụ cười dữ tợn độc ác cùng dâm loạn “Tố Phi Ngôn, ngươi từng thấy kỹ nữ phục vụ nam nhân như thế nào chưa? Ta nếu đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có, ngươi phải làm thế nào để ta có hứng thú đây?”

Tố Phi Ngôn giơ tay cởi y sam của Hoa Tuyệt Hàn ra, tiếp đó chủ động hôn lên mặt cùng cổ Hoa Tuyệt Hàn.

Hoa Tuyệt Hàn đẩy hắn ra “Như thế có gì thú vị? Quên đi, ngươi đi ra ngoài đi, ta sẽ không kéo dài tính mệnh của ngươi.”

“Ta nên làm như thế nào?” Giọng Tố Phi Ngôn không chút chấn động.

“Nên làm như thế nào? Nói như thể ngươi là hoàng hoa khuê nữ không hiểu việc đời vậy. Ngươi nghĩ đôi môi đỏ mềm mại đó dùng để làm gì?”

Hoa Tuyệt Hàn ôm lấy Tố Phi Ngôn đặt ngang lên giường, xoay ngươi cởi bó áo của mình, thân thể rắn chắc phát sinh thảo hương đặc biệt.

Hắn lãnh khốc ra lệnh “Ngươi giúp ta cởi quần, có điều chỉ có thể dùng miệng để cởi, không thể dùng tay. Nếu ngươi hoàn toàn không có biện pháp khiến ta có chút cảm giác với ngươi, ngươi lập tức cút ra ngoài. Ta cần một tính nô vô vị đến cực điểm làm gì?”

Nói xóng, hắn cố ý đè thấp đầu Tố Phi Ngôn xuống. Tố Phi Ngôn lần đầu tiên ở cự ly gần như vậy nhìn bộ vị từng dằn vặt mình, cũng từng gây cho mình vui thích vô thượng. Nó duy trì trạng thái nam tính nguyên bản, biểu thị hiện tại Hoa Tuyệt Hàn đối với hắn một chút ham muốn cũng không có.

Hắn nghe lời cúi đầu, dùng hàm răng cắn khố đầu của Hoa Tuyệt Hàn, dây trên khố đầu từ lâu đã nới lỏng, đầu hắn tiếp tục di chuyển, y phục che đậy bộ vị đó liền được cởi ra.

Hoa Tuyệt Hàn thấy hắn hơi chần chờ, khẩu khí càng thêm lạnh lẽo nói “Nếu nghĩ như vậy là đủ rồi thì cút ra ngoài cho ta.”

Tố Phi Ngôn không thể ra khỏi cửa, hắn tiếp tục cúi đầu, đôi môi đỏ tươi rơi vào bộ vị to lớn đó, ở phía trên khẽ vuốt vài lần. Sau đó mở miệng nhẹ nhàng ngậm vào, dùng lưỡi chạm nhẹ, giống như Hoa Tuyệt Hàn từng làm với hắn.

Động tác của hắn tuy rằng ngây ngô, nhưng chỉ là nghĩ đến Tố Phi Ngôn lúc trước tuyệt đối sẽ không làm như vậy, đã đủ khiến kẻ khác tình dục bừng bừng phấn chấn, kích động khó lòng ức chế.

Hoa Tuyệt Hàn chấn định khí tức, đôi mắt lợi hại lạnh lùng nhìn dáng vẻ Tố Phi Ngôn hầu hạ hắn, ánh mắt hắn băng lãnh, rồi lại chăm chú cực kỳ

Bộ vị dương cương dần dần cứng lên trong miệng Tố Phi Ngôn, đồng thời mang hương vị nam tính vô cùng nồng đậm. Nó vừa đứng thẳng lên, cũng thoáng chốc cường tráng lên không ít. Tố Phi Ngôn trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn vô pháp ngậm hết, chỉ có thể tận lực kích thích ham muốn của Hoa Tuyệt Hàn.

Theo tình dục giương cao, hô hấp của Tố Phi Ngôn cũng không thông thuận như trước, gương mặt hắn một mảnh hỏa hồng nóng bỏng, yết hầu cũng vì cảm nhận được khí tức của Hoa Tuyệt Hàn mà biến đổi, ấn ký giáng thanh sắc lập tức theo thân nhiệt tăng mà dần dần đậm lên, trở nên cực kỳ rõ rệt.

“Ư…”

Tố Phi Ngôn thở dốc, thân thể hắn run rẩy, bởi vì bàn tay Hoa Tuyệt Hàn bắt đầu xoa nhẹ bắp đùi hắn, động tác như vậy phi thường ám muội, khiến trong cơ thể hắn nóng bừng lên. Bàn tay to lớn xoa đùi hắn không bao lâu lại đột nhiên đi xuống, vuốt ve chỗ đêm qua tiếp nhận Hoa Tuyệt Hàn.

Tố Phi Ngôn gắt gao cắn môi dưới, nhưng thở càng lúc càng gấp, Hoa Tuyệt Hàn lớn tiếng ra lệnh “Không được phép cắn môi, ta thích nghe tiếng của ngươi.”

Hắn như thể dùng hết thiên tân vạn khổ mới thả lỏng môi ra được, thân thể vô pháp khắc chế liên tiếp run, nhục nhã cảm giác được vui sướng khác thường.

“Lại đây, ngồi lên đùi, dựa lưng vào ta.”

Hoa Tuyệt Hàn khó kiềm chế được xung động ham muốn trong lòng, thẳng tay kéo Tố Phi Ngôn dậy, ôm hắn đặt lên đùi mình cố sức ấn xuống, phát sinh tiếng gầm nhẹ sung sướng.

“A a… A…”

Trong nháy mắt đó, chỗ vừa được làm trơn của Tố Phi Ngôn lần nữa bị dương cương thật lớn của Hoa Tuyệt Hàn xâm nhập, cả người run không ngớt, vô thức muốn chống cự, lại bị Hoa Tuyệt Hàn khóa chặt eo, không thể động đậy.

Hắn chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Hoa Tuyệt Hàn, theo mỗi một lần luật động sẽ khiến toàn thân hắn từng trận run.

Hoa Tuyệt Hàn khẽ cắn phía sau hắn, liếm hôn cổ hắn, đưa tay ra phía trước vuốt ve dục vọng gắng gượng từ lâu của hắn. Khoái cảm cuộn trào mãnh liệt từ hạ thân bắt đầu lan tỏa, thoáng cái trở nên quá mức kịch liệt.

Tố Phi Ngôn không thể chịu nổi dục vọng dằn vặt, hơi vặn vẹo, đột nhiên bị Hoa Tuyệt Hàn xoay người đặt trên giường, hai tay bị kiềm chặt. Nhãn tình băng lãnh bởi vì bị tình dục giày vò mà cau mày, đôi môi không ngừng run rẩy trong khoái cảm, bất giác cởi bỏ sự lạnh lùng, thay bằng kiều diễm tuyệt thế.

Hắn cố sức thở dốc, toàn thân tình dục dậy sóng nên run rẩy, ấn ký giáng thanh sắc trên cổ tràn ra ánh sáng tiên diễm. Hoa Tuyệt Hàn mê muội nhìn hắn toàn thân vô lực, xinh đẹp thở dốc từng trận, mãi đến lúc này mới khắc sâu được cảm nhận, bất cứ nam nhân bình thường nào cũng sẽ vứt bỏ hết thảy chỉ mong thấy được biểu tình cam tâm tình nguyện của Tố Phi Ngôn.

“Ngươi là của ta, Tố Phi Ngôn…”

Ngôn từ tràn ngập ham muốn chiếm giữ không lo lắng gì phát ra khỏi miệng một cách đơn giản. Hắn vuốt ve đôi môi đỏ mọng xinh đẹp đang run rẩy của Tố Phi Ngôn, dần dần hướng về phía hàm răng, mơn trớn cái lưỡi, giống như nhắc nhở một lát nữa sẽ cho nó một nụ hôn.

Hoa Tuyệt Hàn rốt cuộc kiềm lòng không đặng cúi đầu chạm nhẹ vào môi Tố Phi Ngôn, thấp giọng dụ dỗ “Hôn ta.”

Tố Phi Ngôn làm theo ôm lấy hắn, cái lưỡi linh xảo tham nhập vào trong miệng hắn. Hoa Tuyệt Hàn trêu đùa đầu lưỡi Tố Phi Ngôn, không ngừng hôn, hạ thân không hề báo trước gia tăng tốc độ.

Tố Phi Ngôn bị chàng kích mãnh liệt toàn thân run lên, cứng đờ như sắp đạt tới đỉnh. Hoa Tuyệt Hàn giơ tay ôm lấy đầu hắn, luồn ngón tay vào những sợi tóc màu ngân bạch, hôn càng thêm kịch liệt, hạ thân liên tục chạm vào bên trong mềm mại của Tố Phi Ngôn.

Theo tiết tấu cực nhanh, Tố Phi Ngôn toàn thân hư nhuyễn vô lực. Hắn nắm lấy vai Hoa Tuyệt Hàn, đôi mắt trước nay lạnh lùng giờ mông lung, như si như cuồng ngẩng đầu lên, để Hoa Tuyệt Hàn tùy ý hôn lên màu sắc tiên diễm trên yết hầu hắn, phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.

***

Tố Phi Ngôn chậm rãi mặc quần áo vào, tay chân hắn bủn rủn vô lực, còn Hoa Tuyệt Hàn mặt mày rạng rỡ ôm hắn vào lòng. Tố Phi Ngôn sau một khắc lập tức đau đớn thở dốc, chung độc kỳ lạ chui vào người hắn, cảm giác đau khổ không thể diễn tả. Thế nhưng cũng chứng tỏ Hoa Tuyệt Hàn thỏa mãn với biểu hiện vừa nãy của hắn, đồng ý truyền chung độc vào người hắn.

“Rất đau đúng không, Tố Phi Ngôn? Vốn trong cơ thể ngươi kỳ chung cùng độc huyết cân bằng một cách khéo léo, hiện tại cưỡng ép bỏ thêm chung độc khác để kéo dài tính mệnh, đừng nói là trên giường giao hợp với ta, mà sau đó chung độc tăng lên, đến cả việc y phục chạm vào da thịt cũng sẽ khiến ngươi đau tới mức muốn ngất xỉu, có khi mỗi đêm sẽ đau đến độ không ngủ được. Nhất là lúc vừa truyền chung độc trong vòng mấy canh giở còn khó chịu hơn chết, ngươi còn muốn kéo dài tính mệnh không?

Tố Phi Ngôn chảy mồ hôi lạnh, cảm giác đau đớn quả thực thấu tận xương. Hắn không trả lời, thế nhưng nhãn thần cầu mong sống sót đã trả lời tất cả.

Người hắn trước khi chết nhất định phải gặp, ở trong lòng hắn quan trọng hơn tất cả.
Bình Luận (0)
Comment