Hoa Tuyệt Hàn nhìn Tố Phi Ngôn nói biểu tình ngưng trọng, không hỏi nhiều lập tức nắm lấy thắt lưng Tố Phi Ngôn, thân hình khẽ động bước lên trên cây. Hắn vừa đứng vững, chợt nghe một trận tiếng bước chân đi về phía này.
“Ca, ngươi ở đâu? Mau ra đây đi!” Một nam nhân trên vai có một tuyết điêu cùng một hắc điêu đang đứng, vẻ mặt kinh hoảng hô to.
Hoa Tuyệt Hàn vừa nhìn rõ, không khỏi thất kinh, bởi vì nam nhân đó tướng mạo giống Tố Phi Ngôn như đúc, chỉ có điều hắn tóc đen, còn Tố Phi Ngôn thì tóc trắng.
Hai người quả thực đúc từ một khuôn ra, nếu tóc Tố Phi Ngôn cũng đen, Hoa Tuyệt Hàn chỉ sợ cũng không nhận được trong hai người ai mới là Tố Phi Ngôn.
Tố Phi Văn liều mạng gọi, còn Tố Phi Ngôn chỉ là lạnh lùng mà đứng ở trên cây, một tiếng cũng không trả lời. Tố Phi Văn khóc sướt mướt, ngồi phịch cả xuống đất để gào khóc.
“Ca, ta cầu ngươi ra gặp ta có được không? Ngươi đừng tới rồi lại không gặp ta, cũng không cho ta quay về Miêu Cương tìm ngươi. Van cầu ngươi ra gặp ta đi, chỉ cần thoáng một cái là được rồi.”
Một nam nhân cao lớn lúc này đuổi tới, hắn nhìn Tố Phi Văn khóc dáng vẻ như đứt từng khúc ruột, lập tức yêu thương ôm lấy, vụng về an ủi “Nói không chừng là lầm, trên đời này hắc điêu không phải đều như nhau sao? Nói không chừng đây là của người khác, không cẩn thận chạy tới đây mà thôi, ngươi đừng khóc nữa.”
Thân đệ đệ Tố Phi Văn của Tố Phi Ngôn tuy kiều mị lãnh diễm, nhưng tính tình phi thường bất hảo. Lúc này hắn đang thương tâm đến cực điểm, có thể nào tiếp thu mấy lời ngu xuẩn của Cao Dật Dũng.
Hắn thưởng cho Cao Dật Dũng một cái tát, kêu khóc “Ngươi nghĩ rằng đến thú cưng của ca ca mà ta cũng không nhận ra sao? Hỗn đản, ngươi im miệng cho ta, ca của ta nhất định là sắp chết, mới đem hắc điêu giao phó cho ta, hắn là đến nhìn mặt ta lần cuối, bằng không hắn ghét Trung Nguyên như thế, sao có thể tới tận đây. Hắn nhất định là đã xảy ra chuyện.”
Trong cơn giận dữ hắn điên cuồng đấm vào ngực Cao Dật Dũng, mất hết lý trí trút nỗi lòng “Ngươi là rất vui sướng nghe thấy ca ta sắp chết đúng không? Lúc trước hắn ném ngươi ra khỏi nhà, cho ngươi trúng gió gặp mưa, lòng ngươi sớm đã hận hắn muốn chết đúng không? Hơn nữa ngươi đố kị hắn ở trong lòng ta quan trọng hơn ngươi, vậy nên ngươi hận không thể khiến hắn mau mau chết?”
Cao Dật Dũng bị Tố Phi Văn đấm cho mấy cái, lại còn bị quy chụp cho vài tội trạng mạc danh kỳ diệu, nhíu mày một cách vô tội.
Hắn đem Tố Phi Văn gắt gao ôm vào ngực, nhẹ giọng dỗ dành “Đừng khóc nữa, ta bảo người ra ngoài tìm xem, ngươi còn khóc tiếp, lòng ta tan nát.”
Hắn hiển nhiên không biết an ủi người khác thế nào, bất giác càng nói càng lớn tiếng “Còn nữa ca ca ngươi tuy lạnh như băng khiến người ta ghét, thế nhưng ta yêu ngươi, đương nhiên sẽ không ghét hắn. Tuy rằng hắn ở trong lòng ngươi quan trọng hơn ta, có điều cũng không sao, chỉ cần ta yêu ngươi là đủ rồi.”
Cao Dật Dũng tuy rằng ăn nói vụng về, thế nhưng ái ý đối với Tố Phi Văn thì không phải nghi ngờ “Nói chung, ta mặc dù đố kị với hắn, thế nhưng ta cũng không mong muốn hắn chết, ngươi đừng khóc nữa, ta lập tức sai người đi tìm hắn!” Hắn ôm Tố Phi Văn đã khóc tới ngã vật ra, xoay người đi vào trong phòng chuẩn bị tìm người đến hỗ trợ.
***
Hoa Tuyệt Hàn vẫn ôm Tố Phi Ngôn đứng ở trên cây, thấy một màn như thế, không khỏi thấp giọng hỏi “Ngươi không xuống nói chuyện với hắn sao? Hắn một mực gọi ngươi, hơn nữa dáng vẻ hình như phi thường thống khổ.”
Biểu tình của Tố Phi Ngôn so với trước đây còn hờ hững hơn, nhưng vẫn nhìn chăm chú vào mặt Tố Phi Văn, trong mắt hiện lên một tia đau thương vì sinh ly tử biệt. Hắn lạnh lùng nói “Không cần, dù sao gặp cũng chết, không gặp cũng phải chết, hà tất phải gặp cho thêm thương tâm? Ta chỉ cần biết hiện tại hắn sống rất tốt, tình nhân của hắn cũng thương hắn thế là đủ rồi.”
Hoa Tuyệt Hàn cả đời chưa từng thấy qua nước mắt, nhìn dáng vẻ Tố Phi Văn khóc đến đau khổ tột cùng, nhịn không được hỏi “Vì sao hắn lại khóc?”
“Bởi vì lòng hắn thấy bi thương.”
Hoa Tuyệt Hàn đối với đáp án này không hề hài lòng, bởi vì trong mắt Tố Phi Ngôn một giọt lệ cũng không có “Thế nhưng ngươi không khóc a, lẽ nào ngươi không cảm thấy khổ sở hay bi thương sao?”
Tố Phi Ngôn thản nhiên nói “Bi thương thâm trầm nhất là đến nước mắt cũng không rơi được.”
“Ta nghe không hiểu, ta chưa từng đọc qua những điều này trong sách, ở nhân gian cũng chưa từng gặp qua.”
Tố Phi Ngôn nhìn về phía Hoa Tuyệt Hàn, thở dài một hơi nói “Vậy ngươi càng may mắn vì chưa từng có cảm giác thống khổ như vậy.”
Hoa Tuyệt Hàn thực sự không hề hiểu, hắn không hiểu lời Tố Phi Ngôn nói, lại càng không hiểu vì sao Tố Phi Ngôn lại nói thế. Hắn chỉ là ôm chặt eo Tố Phi Ngôn, không nói gì mà dành cho an ủi.
Hắn từ trên người Tố Phi Ngôn cảm giác được một loại bi thương cùng tuyệt vọng không thể diễn tả được bằng lời. Tuy rằng Tố Phi Ngôn không biểu hiện ra ngoài, nhưng hắn vẫn cảm giác được.
“Ngươi là vì nhìn hắn nên mới đem bản thân dâng cho ta đúng không?”
Tố Phi Ngôn không trả lời, nhưng đáp án đã rất rõ ràng.
“Ngươi cũng vì hắn mới mạo hiểm sinh mạng, đi cầu xin chung vương dạy ngươi chung thuật đúng không?”
Tố Phi Ngôn vẫn không nói một câu.
“Đệ đệ ngươi biết ngươi vì hắn mà thân trung kỳ chung, không chỉ mất đi cơ hội sống sót, còn không có khả năng có người định mệnh?”
Thấy Tố Phi Ngôn vẫn không có dự định mở miệng, trong mắt Hoa Tuyệt Hàn hiện lên một tia khát máu “Ngươi khiến ta rất muốn giết đệ đệ của ngươi, người ngu xuẩn như hắn sao có thể sống ở trên đời được?”
Đối với phản ứng kịch liệt của hắn, Tố Phi Ngôn chỉ thản nhiên liếc nhìn, tiếp đó yếu ớt nói “Cả đời này ta không oán cũng không hối hận, không được mấy người có thể giống như ta không hối hận với quyết định của mình, vậy mà ta làm được, ngươi nói xem, thế gian này còn ai hạnh phúc hơn ta?”
Hoa Tuyệt Hàn hoàn toàn không hiểu Tố Phi Ngôn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, hắn bất mãn nói “Ta không hề cảm thấy đời ngươi hạnh phúc, ngươi từ lúc mười tuổi tới mười chín tuổi đều bị chung vương ngược đãi. Mỗi lần dạy ngươi một loại chung thuật, oán hận của lão ta với ngươi càng sâu thêm một tầng. Lão dùng trăm phương ngàn kế để giết ngươi, chung độc trên người ngươi chẳng lẽ không làm ngươi thấy thống khổ hay sao? Mấy lần thổ huyết thổ vài đêm liền đều là giả hay sao?”
Hắn kích động lay Tố Phi Ngôn “Mà lúc mười chín tuổi, ngươi mặc dù trở thành Miêu Cương dược sư, cầm giữ địa vị cao nhất, thế nhưng chung độc trên người ngươi khiến ngươi không thể cùng một chỗ với bất cứ ai. Đừng nói là tình nhân, đến bằng hữu cũng ít khả năng, bởi vì bất cứ kẻ nào chỉ cần đụng vào máu, mồ hôi, thậm chí nước bọt của ngươi, cũng lập tức trúng độc mà chết. Cuộc đời cô độc như vậy vẫn xem như là hạnh phúc hay sao?”
Tố Phi Ngôn nhìn Hoa Tuyệt Hàn, thanh âm của hắn rất lạnh cũng rất bình thàn, có một loại bình thản như đã kinh qua sóng to gió lớn, rất đạm nhiên như bỏ qua ái hận tình thù.
“Ngươi không hiểu, Hoa Tuyệt Hàn, nếu như việc ta nên làm ta lại không làm, cả đời này ta sẽ hối hận. Ta không muốn trước khi chết vẫn còn nghĩ hối hận vạn phần, rằng nếu như lúc đó ta không làm những chuyện như vậy, sự tình có thể có cơ hội xoay chuyển hay không.”
Hắn dừng một lúc rồi nói tiếp “Thế nhưng chỉ cần là chuyện ta muốn làm, bất luận gặp phải thống khổ đáng sợ tới cỡ nào, ta vẫn sẽ không hề chùn bước mà làm tiếp.” Hắn cười đau đớn “Thống khổ thực sự rất đáng sợ? Ai dám nói mình chưa từng thống khổ? Ngươi phải xem thống khổ đó có đáng giá hay không. Ngươi ngẫm lại xem, ta nếu thật có thể sống lâu như vậy, ngươi sẽ để ta sống sót sao?”
Hoa Tuyệt Hàn run lên một chút. Nếu như trong người Tố Phi Ngôn không có nhiều chung cùng độc như vậy, hắn sẽ cho Tố Phi Ngôn sống đến giờ sao? Đáp án là phủ định.
“Huống hồ cái gì là thống khổ thật sự? Đó là do mỗi người tự xác định, người khác không có quyền xen vào. Cả đời này ta chưa bao giờ cho rằng mình thống khổ, vậy nên ngươi cũng không nên cho rằng ta thống khổ?” Đi cùng với kết luận này, là biểu tình đạm mạc của Tố Phi Ngôn.
Hoa Tuyệt Hàn người tự nhận so với nhân loại thông minh hơn vạn lần lắc lắc đầu nói “Tố Phi Ngôn, ta nghe không hiểu, hoàn toàn không hiểu, có lẽ là bởi vì trí tuệ của ngươi siêu phàm…”
Tố Phi Ngôn ngắt lời hắn “Ta cũng không có trí tuệ siêu phàm, là ngươi không có tình cảm. Hoa Tuyệt Hàn, ưu thế cùng khuyết điểm lớn nhất đời ngươi, chính là người không có tình cảm, vậy nên ngươi không cảm thấy bất cứ bi thương hay thống khổ, đương nhiên, cũng sẽ không cảm thụ được cái gì là tư vị ngọt ngào.”
Hoa Tuyệt Hàn nhíu mày.
Tố Phi Ngôn giáo huấn hắn về tình cảm? Hắn còn chưa thấp kém tới mức bị một nhân loại đê tiện giáo huấn.
Hắn cười lạnh nói “Ngươi là đang dạy dỗ ta đấy ư? Tố Phi Ngôn, đêm qua ngươi còn phóng đãng ở trên người ta thở dốc, dựa vào chung độc ta cho ngươi mới ngắc ngoải sống sót, ngươi đúng là tên không biết tốt xấu lại dám giáo huấn ta!”
Tố Phi Ngôn dù biết hắn không vui, nhưng chẳng hề che giấu “Đúng vậy, đêm qua ta ở trên người ngươi không chỉ là thở dốc, đến thanh âm phóng đãng gì cũng phát ra được, tư thế khó xử nào cũng cho ngươi bày ra, chỉ cầu ngươi nhanh chóng tiến vào trong cơ thể ta, thỏa mãn dục vọng của ta. Thế nhưng đó không phải là trọng điểm.” Giọng Tố Phi Ngôn vẫn đạm nhiên như trước “Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, ta không hề cảm thấy thống khổ, bởi vì ta thật tâm cảm thấy hạnh phúc.”
Ngữ khí hắn lại thay đổi, mang theo thương cảm nồng đậm “Lúc một người hạnh phúc, thống khổ cùng bi thương rất nhanh sẽ qua đi. Ngươi biết vì sao ta không gặp đệ đệ của ta không? Bởi vì ta biết hắn ở bên Cao Dật Dũng sẽ được hạnh phúc, ta muốn hắn nhớ kỹ cảm giác hạnh phúc.”
Hắn nhớ tới biểu tình của Tố Phi Văn bi thương gần chết, trong lòng đồng thời tích huyết “Ta không cho hắn nhìn thấy ta, là bởi vì cảm giác sinh ly tử biệt quá mức khó chịu. Đệ đệ ta biết hắn cả đời mắc nợ ta quá nhiều, ta không muốn hắn nghĩ vậy. Hạnh phúc của hắn cũng là hạnh phúc của ta, vậy nên cả đời này ta rất hạnh phúc.”
Sự tức giận của Hoa Tuyệt Hàn tiêu thất một cách kỳ diệu. Hắn khẽ hôn gương mặt Tố Phi Ngôn, trong lòng dấy lên một tình tự xa lạ “Ta không hiểu, ta vẫn không hiểu. Tố Phi Ngôn, ngươi cả đời này không thể nói là hạnh phúc được, đến lúc cuối cùng của sinh mệnh còn phải mất hết tự tôn mà bán mình cho ta, ngươi như vậy sao có thể gọi là hạnh phúc?”
Tố Phi Ngôn mỉm cười “Đó là bởi vì ngươi không có tình cảm, vậy nên không thể lý giải cảm giác của ta. Hoa Tuyệt Hàn, không phải ta châm chọc ngươi, cũng không phải đang thuyết giáo ngươi. Ngươi là người đầu tiên nghe ta nói những lời này, mà có lẽ cũng là người cuối cùng trong đời ta. Ngươi là người đầu tiên cùng ta hoan ái, đương nhiên cũng sẽ là người cuối cùng. Ta mong muốn có thể ở trong lòng ngươi lưu lại một chút vết tích.”
“Ngươi muốn nói rằng ngươi rất yêu đệ đệ của ngươi?”
“Tình cảm ruột thịt khó có thể dứt bỏ, ta phi thường yêu hắn, mong hắn mãi mãi hạnh phúc.”
Sức mạnh của tình yêu lớn như vậy, khiến một người lạnh lùng như Tố Phi Ngôn cam nguyện chịu mọi đau khổ, cho dù mất đi chính sinh mệnh mình, cũng muốn cho đệ đệ hắn sống hạnh phúc.
Hoa Tuyệt Hàn chưa từng gặp qua tình yêu thật tình chân ý như vậy, hắn không hiểu được nhân gian còn có vật như vậy. Hắn nhíu mày, dần dần cảm thụ được trong cơ thể Tố Phi Ngôn có một luồng khí chất thánh khiết mà người thường không có được. Hắn chưa từng cảm nhận được loại khí chất này ở người khác, điều này làm hắn tấm tắc lấy làm lạ, cũng khiến hắn nổi lên một loại ý muốn mỹ lệ khó hiểu.
“Ta cũng muốn nếm thử tư vị được yêu người khác, Tố Phi Ngôn, nói cho ta biết, yêu một người là có thể có hạnh phúc đúng không?”
Tố Phi Ngôn bỗng dưng run lên, không dám tin tưởng ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Tuyệt Hàn cực kỳ chăm chú “Ngươi vừa nói gì?”
Hoa Tuyệt Hàn nói rõ ràng minh bạch điều bản thân muốn, bởi vì đây là cá tính của hắn từ trước tới nay “Ta không muốn dùng con mắt để mê hoặc người khác nữa, nhưng vẫn như trước có thể khiến người khác yêu ta. Ta muốn hưởng thụ tình yêu thật sự, Tố Phi Ngôn, ta muốn yêu, cũng mong được người ta yêu.”
Hắn vươn tay ra, đem bàn tay Tố Phi Ngôn nắm vào tay, ý nghĩ ấm áp lập tức trào dâng, khiến Tố Phi Ngôn run rẩy bất ổn.
Hoa Tuyệt Hàn nhìn mặt hắn phi thường chăm chú, khẩu khí tràn ngập khát vọng vô hạn “Ngươi đã nói nguyện ý giúp ta học tất cả những điều trên thế gian, đúng không?”
“Không sai, ta đã nói thế.” Thanh âm của Tố Phi Ngôn đã có chút bất ổn, mất đi vẻ hờ hững cùng lãnh tĩnh mọi khi.
“Ngươi cũng nói có thể cho ta cưới nữ tử đẹp nhất Miêu Cương, đúng không?”
Hô hấp của Tố Phi Ngôn cứng đơ, sau đó lại dần dần khôi phục bình thường, cuối cùng hắn cũng lý giải ý tứ của Hoa Tuyệt Hàn, vì vậy thản nhiên nói “Không sai, ta cũng nói như vậy, cô nương đẹp nhất Miêu Cương đều muốn gả cho Miêu Cương dược sư, ta có thể giúp ngươi cưới được nàng.”
“Trước khi cưới nữ tử mỹ lệ đó, phải tiến hành — quá trình cầu ái phức tạp, ta nếu muốn nàng yêu ta, thì phải làm thế nào?”
Tố Phi Ngôn rút bàn tay ra khỏi tay Hoa Tuyệt Hàn, ngữ điệu khôi phục vẻ lạnh lùng như trước.
“Ta sẽ nói cho ngươi nên làm như thế nào.”
***
Hoa Tuyệt Hàn thực sự rất nghiêm túc, để học quá trình cầu ái, hắn thậm chí xem rất nhiều sách phong hoa tuyết nguyệt.
Những sách này hắn lật đi lật lại sắp rách đến nơi, đôi khi thấy chỗ không giải thích được, còn có thể nhíu mày phê bình “Làm gì mà phải khó khăn như vậy hả giời? Cứ giết quách mấy đứa ngăn trở đi, trực tiếp đoạt lấy đối phương là được rồi, hà tất phải lề mề như thế?”
Để có thể lý giải quá trình cầu ái của nhân loại, hắn thậm chí nửa đêm không ngủ xuyên không đi xem nhân loại rốt cuộc hẹn hò thế nào, mà lúc hẹn hò thì tâm tình cái gì. Hắn đem những lời tâm tình này ghi tạc vào trong đầu, phát giác nghe càng buồn nôn thì càng có hiệu quả. (: |||| thúc-thủ a!)
Hăng hái chăm học như vậy một tháng sau hắn phát giác nhân loại có hàng ngàn cách tỏ tình, với năng lực học tập của hắn mà nói, rất nhanh đã học được tinh túy ở trong đó.
Hoa Tuyệt Hàn trở lại phòng ở quán trọ, đắc ý thảo luận với Tố Phi Ngôn “Kỳ thực cầu ái cũng không khó a, ta chỉ phải nói vài câu ngon ngọt, động tác không nên quá nhanh làm đối phương sợ, rất nhanh là ta có thể có được tình yêu ta muốn. Quá trình cầu ái của nhân gian đơn giản như vậy, thật sự là đơn giản tới mức không có tính thách thức.”
Tố Phi Ngôn không có bất cứ ý kiến gì với lời nói của hắn, chỉ nhạt nhẽo nói “Vậy sao? Vậy ngươi đi thử xem xem thế nào.”
Hoa Tuyệt Hàn vuốt ve mái tóc ngân bạch của Tố Phi Ngôn, hiếu kỳ không ngớt hỏi “Tố Phi Ngôn, ngươi nói một chút xem cái cô nương đẹp nhất Miêu Cương có bộ dạng thế nào? Có đẹp hơn ngươi không? Vạn nhất mà không đẹp, chẳng phải là ta bị thiệt sao.”
(Ếu, đẹp nhất MC là em Nhã chớ:”>)
Tố Phi Ngôn nhìn hắn một cái “Ngươi nếu cứ nghĩ thiệt hay không thiệt thì không phải là chân ái.”
“Nói bậy! Ta xem nhiều sách như vậy, phát giác yêu căn bản là dựa vào vẻ ngoài, tiền tài cùng chức vụ. Bản thân điều kiện càng tốt thì càng có thể được nhiều tình yêu, đây là ta học được. Ngược lại ngươi mới là nói không giống với thế tục, vậy nên không chừng là ngươi sai rồi.”
Tố Phi Ngôn lẳng lặng nghe hắn nói, cũng chẳng muốn đi cãi cọ.
Hoa Tuyệt Hàn bỗng nhiên cười nói “Tâm tình ngươi không tốt sao? Có phải trách ta cả tháng nay lạnh nhạt với ngươi? Tố Phi Ngôn dù sao ngươi cũng không ham không muốn, kỳ chung ta nên cho ngươi thì cứ theo thường lệ mà cho thôi. Hơn nữa ngươi sẽ chết, ta cứ dính mãi lấy ngươi cũng không có gì hay. Bằng không nếu ngươi ngại quá mức buồn chán, vậy cái quá trình cầu ái này ta thử với ngươi trước xem thế nào?”
Giọng Tố Phi Ngôn trong nháy mắt lạnh tới cực điểm, đến nhãn thần cũng tản mác băng lãnh vô hạn “Cái loại yêu thương hư tình giả ý này ta không cần!”
Lời nói lạnh nhạt của hắn có thể khiến Hoa Tuyệt Hàn nở nụ cười, hắn ôm Tố Phi Ngôn hôn một chặp “Tố Phi Ngôn, mỗi lần nói chuyện với ngươi nếu không phải tức chết thì cũng là mừng chết. Ngươi là nhân loại thú vị nhất ta từng gặp, ta thực không muốn ngươi lại sớm chết như vậy. Chỉ tiếc kỳ chung ngươi đã dùng ba phần tư, ngươi sắp chết, có lẽ không quá một tháng nữa ngươi sẽ chết.”
“Tâm nguyện cả đời của ta đã đạt được, không còn tiếc nuối, vậy nên chết lúc nào cũng thế cả thôi.” Tố Phi Ngôn nói vô tình.
“Không được, ngươi còn giá trị lợi dụng, ngươi phải giúp ta theo đuổi được cô nương đẹp nhất Miêu Cương kia rồi mới chết được, bằng không ta tìm ai để bàn bạc đây?”
Hoa Tuyệt Hàn không nói gì nữa, hai người gió mặc gió, mưa mặc mưa, mỗi ngày đều đi, rất nhanh đã tới Miêu Cương.
Miêu Cương Dược sư trở về đương nhiên là đại sự, chỉ có điều Tố Phi Ngôn trước giờ không thích náo nhiệt, vì vậy chỉ có thôn trưởng đại diện tới thỉnh an. Còn hắn sau khi tới thỉnh an Miêu Cương Thần tử xong, tất cả trở lại như thường
Chỉ có điều phòng nhỏ hắn xem bệnh từ đó tụ tập không ít thiếu nữ thanh xuân tới tuổi cập kê. Dược sư hiện tại Tố Phi Ngôn tuy đã tới tuổi thành thân, thế nhưng tính cách hắn băng lãnh, không thích giao tiếp với ai, đối với nữ tử càng là liếc mắt cũng không thèm, hứng thú của cô nương Miêu Cương đối với hắn cũng phai nhạt dần. Thế nhưng bên người Tố Phi Ngôn có một vị nam tử anh tuấn dương cương lại thích cười, điều này làm cho các cô nương Miêu Cương lần thứ hai dấy lên lòng hiếu kỳ.
Tố Phi Ngôn tẫn trách giới thiệu “Vị này chính là dược sư tiếp theo, tên là Hoa Tuyệt Hàn. Y thuật của hắn cũng thập phần cao minh, từ nay về sau sẽ ở Miêu Cương.”
Hoa Tuyệt Hàn không chỉ thích cười, càng thích nói chuyện với các cô nương. Hơn nữa hắn tuy rằng là nam tử anh tuấn tuyệt thế, thế nhưng đối với mọi người vừa thân thiết lại vừa đáng tin.
Hắn nói thường đùa các cô nương khác đỏ mặt, lại có rất nhiều cô nương tuy chẳng có bệnh, cũng muốn giả vờ bệnh để mỗi ngày tới khám.
Hoa Tuyệt Hàn cũng biết các nàng không bệnh, thế nhưng hắn một chút cũng không ngại, còn hướng các nàng nháy nháy mị nhãn mê người, cười nói “Tố Phi Ngôn xem bệnh thật, còn ta chỉ xem bệnh giả thôi, các ngươi phải thường xuyên tới, ta mới không bị bệnh tương tư a!”
Nghe vậy, các cô nương mỗi người đều đỏ bừng mặt về nhà, từ đó về sau, nam tử được chú ý nhất ở Miêu Cương không phải Miêu Cương Thần tử, cũng không phải Miêu Cương Dược sư, mà là Hoa Tuyệt Hàn vừa mới tới.
***
Miệng Hoa Tuyệt Hàn ngọt như mật, nói ra thực sự ngọt tới tận đáy lòng. Hơn nữa hắn vừa anh tuấn phong lưu, lại tiêu sái thích cười, đừng nói là cô nương xinh đẹp nhất Miêu Cương tâm đã bị buộc vào người hắn, đến những cô nương khác cũng là đối hắn phương tâm ám hứa.
(thầm trao lòng dạ thiếu nữ)Hắn không giống Tố Phi Ngôn đến nói cũng không thích, trên thực tế, hắn phi thường thích nói chuyện, mỗi một câu lại kèm theo tiếng cười sang sảng, khiến cái phòng Tố Phi Ngôn khám bệnh cả ngày đều tràn ngập tiếng cười, hiển nhiên cá tính hắn cũng không có quái gở như Tố Phi Ngôn.
Nếu có người hỏi hắn với Tố Phi Ngôn có quan hệ gì mà hắn lại ở nhà của Tố Phi Ngôn, bao giờ Hoa Tuyệt Hàn cũng tùy miệng nói bừa, có lúc còn nói tới cực kỳ khoa trương, căn bản là kẻ khác khó có thể tin.
“Ta là muốn tới giết Tố Phi Ngôn, có điều Tố Phi Ngôn cũng không sống bao lâu nữa, vậy nên ta đợi hắn chết, đỡ phải dơ tay.”
Vừa nghe Hoa Tuyệt Hàn trù ẻo Tố Phi Ngôn tuổi còn trẻ đã sớm chết như vậy, người bệnh lớn tuổi sẽ nhíu mày.
Nếu có người mở miệng hỏi Tố Phi Ngôn rằng Hoa Tuyệt Hàn nói có thật không, Tố Phi Ngôn sẽ lạnh lùng nói “Hắn nói thế nào thì là thế nấy.”
Mọi người thấy Tố Phi Ngôn không phản bác, chí ít nhìn ra được hắn cùng Hoa Tuyệt Hàn giao tình không phải là đơn giản. Hơn nữa trước nay hắn không cho bất cứ ai vào gian nhà mình, hiện tại lại để Hoa Tuyệt Hàn ngủ bên cạnh, bởi vậy càng biết quan hệ giữa hai người bọn họ không giống người thường.
Còn Hoa Tuyệt Hàn trời sinh chính là hoa hoa đại thiếu gia, cá tính có vấn đề. Chỉ cần cô nương có hảo cảm thổ lộ tiếng lòng với hắn, hắn sẽ cùng cô nương kia ra ngoài cả ngày không về. Tuy nói hắn là dược sư tiếp theo, thế nhưng căn bản chưa từng xem bệnh cho ai.
Kết giao với vài cô nương xong, Hoa Tuyệt Hàn dần dần xác định, cùng cô nương đẹp nhất Miêu Cương mỗi ngày cùng một chỗ.
Vòng quanh Miêu Cương có thể thấy được bóng dáng thân mật của hai người, bất luận là sơn nham hãm tế, rừng cây thi tình họa ý, hay là trên đường người qua kẻ lại, đều có thể thấy hai người đang nói chuyện yêu đương.