Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Chương 80

Trên người Tố Phi Ngôn mang theo mùi hương khác trước, là mùi của Miêu Cương Thần tử, Hoa Tuyệt Hàn vừa ngửi đã biết là hắn tới chỗ Miêu Cương Thần tử báo bình an.

Nói thật, bảo hắn không đố kị là không thể, từ lúc phát giác mình yêu Tố Phi Ngôn, hắn rất hay nghi thần nghi quỷ, bởi vì Tố Phi Ngôn xinh đẹp như vậy, nếu lúc hắn không chú ý bị người ta bắt cóc thì phải làm sao bây giờ? (*trợn mắt*)

Nghĩ lại thì Thần tử dáng vẻ e thẹn nhu nhược, tuy rằng hắn không thích cái kiểu đấy, nhưng người thường chắc không được mấy người có thể chống lại được mỹ nhân nhỏ bé yếu ớt. Hơn nữa Tố Phi Ngôn với Thần tử lại qua lại gắn bó, từ lâu nghe đồn hai người có quan hệ không phù hợp.

Tuy rằng Thần tử đã có tình nhân Cổ Uyên Tư, theo lý mà nói thì Tố Phi Ngôn không có khả năng cùng Thần tử có cái gì ám muội, thế nhưng hắn cũng không dám lơ là, huống chi Tố Phi Ngôn còn ở chỗ Thần tử cả một buổi sáng.

Chỉ là báo bình an mà thôi, làm gì mất cả một buổi sáng?

Hoa Tuyệt Hàn vừa ghen vừa buồn bực hỏi “Hôm nay nếu ta cùng Thần tử bị rơi xuống núi, ngươi sẽ cứu ai?”

Tố Phi Ngôn chẳng cần suy nghĩ trả lời “Đương nhiên là Thần tử.”

Hoa Tuyệt Hàn chịu đả kích cực lớn, mặt mũi trắng bệch.

Tố Phi Ngôn lạnh lùng liếc hắn một cái “Ngươi rớt xuống núi cũng sẽ không chết, có gì phải lo?”

Hoa Tuyệt Hàn không thể giống như lúc trước nghe được lời nói thật sẽ cười lớn, hắn chậm chậm nói “Ta là nói… vạn nhất hai người chúng ta sẽ chết, ngươi rốt cuộc sẽ cứu ai a?”

Tố Phi Ngôn mang bữa trưa lên, biểu tình không thay đổi “Ngươi cho là mạng ngươi so với Thần tử quan trọng hơn sao? Thần tử là ân nhân lớn nhất đời ta, nếu không có thần lực của hắn hôm nay ta cùng Phi Văn không có khả năng sống trên đời.”

Đây là đáp án của hắn? Hoa Tuyệt Hàn tức tới mức hầu như muốn quăng bát đũa xuống.

Tố Phi Ngôn gắp thêm thức ăn vào bát cho hắn, thản nhiên nói “Nhưng ta sẽ nhảy xuống theo ngươi.”

“Ý gì…” Hoa Tuyệt Hàn dừng một chút, bỗng nhiên hiểu vì sao Tố Phi Ngôn chọn cứu Thần tử, nhưng nếu hắn thực sự chết, Tố Phi Ngôn cũng sẽ nhảy xuống vách núi.

Trên mặt hắn lập tức lộ ra nụ cười thỏa mãn, ăn từng miếng từng miếng một. Tuy rằng Tố Phi Ngôn không nói yêu hắn, thế nhưng có câu sinh tử tương tùy này thì so với cái gì cũng trân quý hơn.

(sinh tử tương tùy là sống chết đều theo nhau)

Hoa Tuyệt Hàn lập tức gắp không ít thức ăn vào bát Tố Phi Ngôn, thấp giọng nói “Ta cũng không nỡ để ngươi chết, hơn nữa chúng ta sống thân thân ái ái, so với chết biến thành thi thể thì sống thú vị hơn.” Hắn vươn tay nắm lấy cái eo mảnh mai của Tố Phi Ngôn.

Tố Phi Ngôn không nói gì, chỉ cầm khăn giúp hắn lau mồ hôi vì lúc nãy phải sửa cửa “Ăn nhanh đi, nguội sẽ khó ăn.”

Hoa Tuyệt Hàn lập tức ngoan ngoãn ăn, nhưng trong lòng âm thầm suy tính làm sao ly gián tình cảm giữa Tố Phi Ngôn cùng Thần tử, hơn nữa tốt nhất là để bọn họ sau này không gặp lại nhau nữa.

Chi bằng ngay tối nay hắn đi giết Thần tử cho xong như thế thì dứt khoát hơn.

Hắn vừa khẽ động sát khí, chung trong cơ thể liền chạy loạn, Tố Phi Ngôn dĩ nhiên biết.

Tố Phi Ngôn lạnh lùng nói “Ngươi nếu muốn cút khỏi nhà thì cứ việc đi giết người.”

Hoa Tuyệt Hàn kinh ngạc tới thiếu chút nữa không nói nên lời, lập tức nghĩ đến Tố Phi Ngôn cũng có thể khống chế phân nửa chung trong cơ thể hắn, vậy chứng tỏ chung trong người hắn có bất cứ biến động nhỏ nào Tố Phi Ngôn cũng sẽ biết.

Nói như vậy, Thần tử nếu đột nhiên chết, lẽ nào Tố Phi Ngôn lại không nghi ngờ hắn, xem ra hắn phải suy nghĩ kỹ hơn mới được.

***

Hoa Tuyệt Hàn mặc dù muốn giết Nhạc Nhã, thế nhưng vẫn không có cơ hội. Chỉ cần hắn hơi nổi lên chút sát khí, Tố Phi Ngôn lập tức có thể cảm giác được chung độc trong cơ thể hắn biến đổi, sau đó cả ngày cũng không thèm để ý đến hắn, cũng không làm cơm cho hắn. Hoa Tuyệt Hàn đã quen ăn thiên hạ đệ nhất trù nghệ của Tố Phi Ngôn, không thể ăn cái gì ở ngoài, đành phải ngoan ngoãn thu lại sát ý.

Không lâu sau đó Tố Phi Ngôn bắt đầu khám chữa bệnh trở lại, Hoa Tuyệt Hàn cũng cố tình ngồi xem, bởi vì lúc khám bệnh tình hình đặc biệt phải đụng chạm tới da thịt bệnh nhân, hắn hiện tại đã coi Tố Phi Ngôn là vật cấm, sao có thể để Tố Phi Ngôn chạm vào người khác.

Vì vậy hắn chỉ cần vừa thấy Tố Phi Ngôn muốn bắt mạch, mặt lập tức biến sắc kéo tay Tố Phi Ngôn giữ lại, không cho tay Tố Phi Ngôn đặt trên người bệnh nhân.

Bệnh nhân được khám chữa bệnh cũng không hiểu bọn họ đang làm gì, chỉ biết là sắc mặt Tố Phi Ngôn càng lúc càng lạnh.

“Ngươi muốn lập tức buông tay hay là muốn cút khỏi gian nhà?” Tố Phi Ngôn lạnh lùng nói.

Hoa Tuyệt Hàn chết cũng không chịu buông, thế nhưng càng không muốn ra khỏi nhà, đành phải ôn tồn nói “Sau này bắt mạch tất cả do ta làm, ngươi ngồi một bên, đừng quá mệt mỏi.” Hắn miễn cưỡng lôi kéo Tố Phi Ngôn sang ngồi một bên, cười trần an.

Hoa Tuyệt Hàn đối với những cô nương tới nhìn hắn cũng không mang khuôn mặt tươi cười nghênh đón như trước, trái lại tận lực giữ khoảng cách với các nàng, có lúc thậm chí còn dùng lời nói hung dữ, bởi vì hắn nghĩ những cô nương này rất phiền, quấy nhiễu thời gian hắn cùng với Tố Phi Ngôn.

Những cô nương này cũng có lúc ngồi bên người Tố Phi Ngôn, tươi cười tình tứ nói chuyện với Tố Phi Ngôn, Hoa Tuyệt Hàn vừa nhìn đã thấy nguy, vạn nhất Tố Phi Ngôn bị một trong mấy cô nương đó câu dẫn mất hồn phách, hắn chắc sẽ phát điên. Hắn lập tức chen vào bên cạnh Tố Phi Ngôn, để Tố Phi Ngôn chỉ có thể thấy mặt hắn, không chú ý tới những cô nương khác.

Mấy ngày tiếp đó, Tố Phi Ngôn phát hiện tâm tư Hoa Tuyệt Hàn căn bản không ở chỗ bệnh nhân, rốt cuộc nhịn không được quyết định muốn tự khám chữa bệnh.

Hoa Tuyệt Hàn vừa thấy hắn đứng lên, vội vã kéo hắn sang một bên, rất không vui nói “Đừng xem bệnh nữa, đi chơi với ta đi, chúng ta ban ngày bận bịu xem bệnh, buổi tối ngươi lại muốn xem y thư, có lúc nào rảnh rỗi cùng ta hả?”

“Ngươi nếu ngại buồn chán thì đi tìm người khác cùng ngươi, xem đó, một đám cô nương ngồi ở kia kìa!” Tố Phi Ngôn chỉ chỉ những người đến vì Hoa Tuyệt Hàn.

Hoa Tuyệt Hàn không nhịn được sung sướng hôn tay Tố Phi Ngôn, rốt cuộc cũng biết Tố Phi Ngôn không phải không ghen, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi “Ngươi đố kị a? Tố Phi Ngôn, trong mắt ta chỉ có ngươi, không có người khác, sau này sẽ không bao giờ liếc nhìn mấy cô nương này nữa, van cầu ngươi, dành cho ta một ít thời gian đi, ta yêu ngươi tới mức tim cũng đồng ý moi ra, ngươi nhưng một chút thời gian cũng không chịu cho ta.”

Hắn mềm giọng cầu xin, sắc mặt băng lãnh của Tố Phi Ngôn rốt cuộc ấm lên một chút.

***

Tố Phi Ngôn mặc dù không đáp ứng gì, thế nhưng từ đó về sau thời gian hắn xem bệnh rút ngắn bớt, trong một tháng chỉ khám nửa tháng, thời gian khác đương nhiên là bị Hoa Tuyệt Hàn lôi kéo đi du sơn ngoạn thủy. Để có thể khiến Tố Phi Ngôn nhoẻn miệng cười, Hoa Tuyệt Hàn luôn luôn phải xuất ra một thân kỹ năng mới có thể.

Không ngờ không quá một tháng sau, nhà Tố Phi Ngôn có hai người khách không mời mà tới, khiến Hoa Tuyệt Hàn sợ hãi chột dạ không ngớt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bởi vì là Tố Phi Văn mang theo Cao Dật Dũng tới gặp Tố Phi Ngôn.

Tố Phi Văn vừa thấy Tố Phi Ngôn vẫn sống yên lành, lập tức ôm lấy hắn khóc tới chết đi sống lại “Ca, ta biết ngươi cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ sống tốt mà!”

Hoa Tuyệt Hàn đứng một bên căng thẳng nhìn bọn họ. Hắn mặc dù đã xóa đi kí ức của Tố Phi Văn, nhưng cũng không xóa đi ký ức của tình nhân kia, vạn nhất tên này không cẩn thận nói lộ ra, với mức độ thông minh của Tố Phi Ngôn, sợ rằng đoán cái là đoán ra ngay lúc trước hắn ra tay với đệ đệ. Tuy rằng hắn cũng không làm gì, thế nhưng Tố Phi Ngôn yêu thương đệ đệ mình như thế, đến lúc đó hẳn là sẽ cho hắn một trận ra trò.

Hắn càng nghĩ càng nóng ruột, lập tức kéo Cao Dật Dũng ra ngoài phòng, vốn định tiêu trừ ký ức kia đi, rồi lại sợ khẽ động chung trên người thì sự tình sẽ càng bại lộ nhanh hơn, vì vậy thấp giọng nói “Họ Cao kia, ngươi nghe đây, chuyện ta đi Tô Châu ngươi một chữ cũng không được phép đề cập tới, tự ta sẽ cho ngươi một thứ cực kỳ có lợi.”

Cao Dật Dũng sửng sốt một chút, còn không kịp rõ Hoa Tuyệt Hàn nói gì, Hoa Tuyệt Hàn đã mạc danh kỳ diệu hạ một chung độc lên người hắn.

“Chung này là tráng tinh bổ dương, đảm bảo các ngươi buổi tối so với buổi sáng còn khoái hoạt hơn, ngươi chỉ cần tuân thủ lời thề không nói ra, ngươi sẽ không nợ ta bất cứ ân huệ gì.” Hoa Tuyệt Hàn vỗ vỗ bờ vai hắn cười nói. (khả ố quá: |)

Hắn dùng chung một lát Tố Phi Ngôn liền biết, lập tức từ trong phòng đi ra lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoa Tuyệt Hàn. Hoa Tuyệt Hàn mặc dù chột dạ, nhưng vẫn đầy mặt tươi cười chạy ra đón.

Tố Phi Ngôn không để ý đến vẻ tươi cười của hắn, lạnh lùng nói “Ngươi vừa hạ chung độc gì?”

Hoa Tuyệt Hàn nhếch khóe môi “Ta nghĩ ngươi với đối phương coi như là quan hệ thông gia, vậy nên liền cho hắn chút điều tốt.” Hắn tới gần bên tai Tố Phi Ngôn, mê đắm nói “Chính là cái đó của nam nhân đó mà, đảm bảo đệ đệ ngươi đêm nay tuyệt đối sẽ kêu những tiếng chưa từng kêu bao giờ.”

Tố Phi Ngôn cũng không quá tin tưởng lời hắn, mặt vô cảm nói “Ngươi lại có lòng như vậy sao, không phải trời sắp có mưa màu hồng đó chứ?”

“Đó là yêu ai yêu cả đường đi, Tố Phi Ngôn, ngươi đã nói đệ đệ ngươi hạnh phúc cũng như là ngươi hạnh phúc, ta đây để hắn càng hạnh phúc hơn một chút a!”

Hắn thuận miệng tán bừa, Tố Phi Ngôn tuy là không tin, thế nhưng nhìn Cao Dật Dũng quả thực không đau đớn gì, hắn liền quay đầu vào phòng.

***

Sáng sớm hôm sau chỉ thấy Tố Phi Văn mặt đầy xuân phong, trên mặt còn lưu lại vẻ vui sướng được tình nhân nhuận trạch, Hoa Tuyệt Hàn thấp giọng nói bên tai Tố Phi Ngôn

“Ngươi xem đệ đệ ngươi hài lòng thế nào, tuy rằng tình nhân của hắn không có khả năng cao siêu như ta, thế nhưng cũng đủ để khiến đệ đệ ngươi dục tiên dục tử. Sắc mặt đệ đệ ngươi so ra còn kém vẻ đẹp của ngươi lúc mới vừa được ta yêu qua, nhưng coi như cũng không tệ, có đúng không?”

Tố Phi Ngôn rót một chén trà tống vào miệng hắn, để hắn đừng có nói mấy lời mê đắm này nữa, hạ lưu không gì sánh được. Hoa Tuyệt Hàn len lén thở ra một hơi, xem như là đã bình yên tránh được một tai kiếp.

Tố Phi Văn cùng Cao Dật Dũng ở lại Miêu Cương nửa tháng, Hoa Tuyệt Hàn lúc đầu còn chờ đợi lo lắng, sợ rằng việc hắn tới Tô Châu bị vạch trần. Hơn nữa huynh đệ bọn họ nói chuyện không cho người khác ở đó, hắn cũng không biết bọn nọ nói cái gì. Thế nhưng Tố Phi Ngôn đối với hắn vẫn như trước, vậy nên hắn cũng dần dần yên lòng.

Nửa tháng sau, Tố Phi Văn và Cao Dật Dũng rời khỏi Miêu Cương, nói muốn đi mua lễ vật cho Thần tử, bởi vì sinh nhật Miêu Cương Thần tử sắp tới.

Hoa Tuyệt Hàn hoan hỉ vô cùng tiễn hai người khỏi cửa, ngay lúc hắn cho rằng tất cả đều đã qua, Tố Phi Ngôn mới lạnh lùng nhìn hắn một cái nói “Đệ đệ ta thực sự rất giống ta sao?”

Hắn sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đến nói cũng thiếu chút nữa không nên lời. Thực không xong, Tố Phi Ngôn đã biết hắn ra tay với đệ đệ mình, xem ra hắn sắp chết thảm rồi.

Tố Phi Ngôn nhìn hắn lộ vẻ lúng túng, không nói một câu bước về phòng.

Hoa Tuyệt Hàn vội vàng chạy vào nhà, mở miệng giải thích “Tố Phi Ngôn, ta có thể thề ta thực sự chưa chạm vào đệ đệ ngươi, ngươi lúc đó vừa mới chết, ta thực sự là ngu xuẩn đến cực điểm, còn nghĩ rằng trên đời còn một Tố Phi Ngôn nữa, vậy nên mới làm đệ đệ ngươi hôn mê rồi mang về. Thế nhưng tuy mặt giống hắn cũng vĩnh viễn không thể trở thành Tố Phi Ngôn thực sự. Lúc đó ta không biết ta thực sự yêu ngươi, ta thừa nhận lúc đó ta thực sự ngu ngốc…”

Hắn liên tục nói, chỉ thiếu điều hèn mọn quỳ xuống trước mặt Tố Phi Ngôn nhận sai, so với thái độ tự cao tự đại trước đây thì đúng là không giống, thực sự khác biệt cực lớn, có điều chỉ cần có thể khiến Tố Phi Ngôn tha thứ cho hắn thì hắn chuyện gì cũng nguyện ý làm.

Hoa Tuyệt Hàn thấy Tố Phi Ngôn vẫn trầm mặc không nói, không chỉ không dám để Tố Phi Ngôn làm cơm, còn tự mình đi làm cho Tố Phi Ngôn ăn.

Hắn không nấu ăn bao giờ, thức ăn đều cháy tới vô cùng thê thảm, nhưng Tố Phi Ngôn không nói gì ăn toàn bộ.

Cả ngày trôi qua, Hoa Tuyệt Hàn thấy tâm tình hắn hình như cũng không đặc biệt không tốt, liền nhỏ giọng hỏi “Tố Phi Ngôn, ngươi không giận ta chứ?”

Tố Phi Ngôn chưa từng thấy qua dáng vẻ hắn vừa xấu hổ vừa nịnh nọt như thế, nhịn không được cười khẽ “Ta bất quá là tùy tiện nói một chút, ngươi liền cung khai hết, sao có thể giận ngươi được a?”

Hoa Tuyệt Hàn thế mới biết Tố Phi Ngôn kỳ thực thông minh hơn hắn vạn lần, có thể nhìn ra hắn bất thường. Hắn chịu thua, ôm lấy Tố Phi Ngôn ca ngợi “Trên đời này ta chỉ kính phục mình ngươi, Tố Phi Ngôn, ngươi có thể khiến ta tự khai hết ra.” Hắn ôn nhu cười, thế nhưng tay bắt đầu làm bậy “Cũng chỉ có ngươi mới có thể khiến ta nổi lên ham muốn.” Hắn xoay người đóng cửa lại, để gió nhẹ có thể từ cửa sổ tiến vào, cũng để ánh trăng có thể chiếu lên mái tóc ngân bạch của Tố Phi Ngôn.

Hắn hầu như ngừng thở nhìn vẻ đẹp của Tố Phi Ngôn, Tố Phi Ngôn băng lãnh như thế chỉ để cho hắn ôm, hắn chỉ cần nghĩ tới chuyện này sẽ hưng phấn tới mức khó có thể khống chế.

“Giúp ta cởi quần áo, Tố Phi Ngôn.” Hoa Tuyệt Hàn lôi kéo tay Tố Phi Ngôn tiến vào trong y phục mình, rõ ràng là muốn Tố Phi Ngôn giúp hắn cởi y phục.

Tay Tố Phi Ngôn lướt qua ngực hắn, nhẹ nhàng gạt một cái, để thân trên xích lõa lộ ra. Hắn hưng phấn nắm tay Tố Phi Ngôn hôn mãnh liệt một trận khó chia lìa, sau đó ôm Tố Phi Ngôn lên giường.

Hoa Tuyệt Hàn thân thể gầy gò hoàn mỹ tràn ngập dục vọng, trên đời này không còn bất cứ ai có thể giống Tố Phi Ngôn khiến hắn huyết mạch phẫn trương.

Đã biết Tố Phi Ngôn không thèm để ý chuyện hắn ngu ngốc bắt cóc đệ đệ mình, Hoa Tuyệt Hàn lập tức làm ra vẻ thương cảm nói “Tố Phi Ngôn, ngươi xem, ta căn bản là người chưa nấu cơm bao giờ, để nấu cho ngươi ăn tay ta thiếu chút nữa là phỏng hết rồi, hơn nữa ta không hề biết làm mấy việc vặt vãnh, thực sự là mệt mỏi quá đi!”

Hắn vừa nói, vừa lôi kéo tay Tố Phi Ngôn tiến vào trong khố mình, xoa nhẹ lên chỗ không hề mệt thậm chí còn hưng phấn muốn chết.

Tố Phi Ngôn vừa đụng chạm, dục vọng của Hoa Tuyệt Hàn lập tức cứng rắn lên trong tay. Rõ là hắn nói mệt muốn chết, thế nhưng vẫn đang cố ý lôi kéo tay Tố Phi Ngôn chậm rãi khẽ vuốt, trên mặt còn một vẻ sắc dục huân tâm.

Hắn cuồng dã hôn môi Tố Phi Ngôn, cướp đoạt chất lỏng ngọt ngào, hạ thân càng nhẹ nhàng giãy dụa, để dục vọng sung mãn của mình ở trong tay Tố Phi Ngôn càng được yêu thương nhiều hơn.

“Không phải ngươi mệt chết đi sao? Mệt thì nên buồn ngủ chứ, không phải sao?” Tố Phi Ngôn hỏi lạnh như băng, vừa dùng lực một cái liền rút tay về.

Hoa Tuyệt Hàn há lại để hắn rút tay về, nắm lấy càng chặt, hơn nữa ấn càng thêm mạnh, để Tố Phi Ngôn hoàn toàn cảm nhận được dương cương của hắn bừng bừng phấn chấn.

Hắn cố ý cười không đứng đắn “Mệt chết đi a, nhưng ngươi vừa sờ một cái, ta liền hết mệt, sao có thể không xung động a?”

Hắn là chung thú tinh lực hơn người, được người yêu trong lòng âu yếm, đương nhiên không thể ủ rũ được.

Tố Phi Ngôn còn chưa kịp mở miệng, Hoa Tuyệt Hàn đã cách lớp vải đùa giỡn chỗ mẫn cảm nhất của Tố Phi Ngôn “Ta biết ngươi hôm nay xem bệnh cả ngày cũng đã mệt lắm rồi, vậy nên ta sẽ không quá đáng đâu, chỉ cần một chút là được rồi.”

Tay hắn hơi dùng lực xoa nắn, thân thể Tố Phi Ngôn liền không tự chủ được mà rung động. Hắn dùng môi lưỡi an ủi điểm nổi lên trước ngực Tố Phi Ngôn, thấp ướt quần áo Tố Phi Ngôn, nhiệt tình vuốt ve làm cho xương thịt tê dại, mà tay hắn ở dưới cũng chà xát liên tục không lơ là.

“Trước đây không có ta ngươi sống có phải rất cô đơn không Tố Phi Ngôn?”

Tố Phi Ngôn phút chốc khẽ kêu một tiếng, bởi vì ngón tay Hoa Tuyệt Hàn đột nhiên đẩy vào trong chỗ mẫn cảm của hắn, còn không ngừng dùng đầu ngón tay ma sát.

Hắn bắt đầu thở gấp, tình dục rất nhanh bị khiêu khích, Hoa Tuyệt Hàn kéo hắn lại gần, dùng chính hạ thân tràn ngập dục vọng của mình ma sát với chỗ mẫn cảm của hắn, để hai bên đều cảm nhận được đối phương cường liệt khát cầu.

Hoa Tuyệt Hàn hôn lên đôi môi mềm mại của Tố Phi Ngôn, để tiếng rên rỉ của Tố Phi Ngôn tiêu thất trong nụ hôn mãnh liệt của mình, tiếp đó đột nhiên tiến nhập cơ thể Tố Phi Ngôn.

Tố Phi Ngôn thở hắt ra, lưng lập tức cứng đờ.

Hoa Tuyệt Hàn nhìn dáng vẻ Tố Phi Ngôn thở dốc, cười đến cực kỳ hạ lưu “Lúc trước đệ đệ ngươi ở đây ngươi không cho ta chạm vào ngươi, tính ra cũng đã nửa tháng rồi ta không cùng với ngươi, cảm giác có dễ chịu hay không a?”

“Ưm…”

Tố Phi Ngôn kéo cánh tay Hoa Tuyệt Hàn, cả người tê ngứa không chịu nổi, chỉ có thể cảm thụ từng đợt sóng kéo tới.

“Thật tuyệt a, Tố Phi Ngôn, ngươi quấn lấy ta a, ta thấy vừa thoải mái vừa kích động, ngươi thế nào?” Hoa Tuyệt Hàn xấu xa cười.

Tố Phi Ngôn không trả lời, hắn càng cố sức xông vào, trên mặt còn mang vẻ thỏa mãn “Ngươi còn không nói ta sẽ hôn ngươi đó!”

Hắn căn bản không đợi Tố Phi Ngôn trả lời, liền bá đạo chiếm lấy môi Tố Phi Ngôn, một lần lại hai lần, hai lần lại ba lần, dùng đầu lưỡi khiêu khích ham muốn của Tố Phi Ngôn, đưa tiếng rên rỉ yêu kiều của Tố Phi Ngôn lúc lên tới đỉnh đều nuốt hết vào miệng mình.

Tố Phi Ngôn đợi khí tức bình ổn xong liền lấy khăn lau người. Hoa Tuyệt Hàn trước đây chưa từng giúp người khác lau thân thể, thế nhưng hiện tại không như thế nữa, hắn lập tức đoạt lấy khăn trong tay Tố Phi Ngôn, vẻ mặt mê đắm nói “Ta lau giúp ngươi.”

Tố Phi Ngôn cũng không phản đối, để cho Hoa Tuyệt Hàn lau giúp mình, nhưng Hoa Tuyệt Hàn cũng không phải chỉ là lau mà lần thứ hai lại chầm chậm dấy lên dục vọng.

Tố Phi Ngôn lạnh lùng nói “Không phải ngươi nói chỉ cần một chút là được rồi sao?”

“Một chút của ta với một chút của ngươi không giống nhau, nếu ngươi mệt thì cứ thả lỏng thân thể nằm trên giường, dù sao tất cả có ta liền không thành vấn đề.” Hoa Tuyệt Hàn cười vô lại.

Tố Phi Ngôn kéo chăn, một chút cũng không muốn để ý tới hắn “Ta mệt mỏi, ta muốn ngủ.”

Hoa Tuyệt Hàn ôm lấy hắn, cười đến cực kỳ hài lòng “Được, vậy món nợ cứ ghi vào đó, chờ chúng ta tỉnh ngủ thì ta sẽ đòi của ngươi.”

Tố Phi Ngôn coi như không nghe thấy, ngoảnh đầu đi nhắm mắt lại.

Hoa Tuyệt Hàn đem hắn kéo gần lại, để hắn dán tại trước ngực mình hỏi “Tố Phi Ngôn, vừa rồi có dễ chịu không?”

Thấy Tố Phi Ngôn không đáp lời, hắn hít vào một hơi thật sâu “Aii, ta biết ngươi kiểu gì cũng không nói dễ chịu mà, thế nhưng vừa rồi ta thực sự thoải mái muốn chết, ngươi vừa nhỏ lại vừa chặt, thực khiến ta ý loạn tình mê…” Giọng hắn càng thêm ngọt ngào “Tố Phi Ngôn, thành thật mà nói, ngươi rốt cuộc có yêu ta không, ta thực rất yêu ngươi, ngươi vì sao đến một câu ta muốn nghe cũng không chịu nói…”

Hắn còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một thanh âm phi thường trầm thấp phát ra từ người đang dính vào ngực hắn, nghe không rõ ràng lắm, nhưng Hoa Tuyệt Hàn vừa kinh vừa hỉ, kém điều nhảy dựng lên hoa chân múa tay. Hắn như thể phát cuồng hôn lên những sợi tóc ngân bạch của Tố Phi Ngôn, cười đến cực kỳ vui vẻ đắc ý.

“Nói lớn hơn một chút đi, vừa rồi ta không nghe thấy.”

Thấy Tố Phi Ngôn vẫn nhắm chặt hai mắt, hình như giả vờ ngủ, Hoa Tuyệt Hàn bất mãn hừ lạnh một tiếng, thế nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười thỏa mãn.

Hắn đem Tố Phi Ngôn xinh đẹp ôm sát vào người, ghé vào lỗ tai nói “Tố Phi Ngôn, ta cũng yêu ngươi a, có thể ôm ngươi như vậy, ta thấy thật hạnh phúc a! Hạnh phúc này tư vị không biết nên hình dung như thế nào mới được, nói chung là làm ta toàn thân thư sướng.”

Hắn dừng một chút, thanh âm càng trầm thấp nói “Còn nữa, ta yêu ngươi, Tố Phi Ngôn, muốn ta nói ta yêu ngươi nhiều thế nào không? Ta yêu ngươi cao như trời, sâu như biển, rộng như đất, nhiều như mây, thế nhưng những thứ này so ra vẫn kém tình yêu ta dành cho ngươi, dù sao ta chính là yêu ngươi, yêu ngươi, yêu ngươi…”

Hoa Tuyệt Hàn cứ lải nhải, Tố Phi Ngôn vẫn không trả lời, đợi tới lúc Hoa Tuyệt Hàn nói mệt ngủ thiếp đi, Tố Phi Ngôn mới mở mắt ra, tràn ngập ôn nhu cùng ái ý hôn nhẹ Hoa Tuyệt Hàn một chút, tiếp đó rúc vào lòng hắn ngủ.

Hoa Tuyệt Hàn tuy rằng nhắm mắt, nhưng khóe miệng không nhịn được cong lên, len lén hôn mái tóc trắng bạc đẹp đẽ của Tố Phi Ngôn, đem Tố Phi Ngôn ôm chặt vào ngực, như là đời này vĩnh viễn cũng không để người này rời đi khỏi lồng ngực ấm áp của hắn.

Tư vị của hạnh phúc ngọt ngào tới mức toàn thân ấm áp dễ chịu, tin tưởng rằng tư vị này, Tố Phi Ngôn cuối cùng cũng được thưởng thức rồi.
Bình Luận (0)
Comment