Miêu Hành Bá Đạo

Chương 7

Dự cảm của Mao Thư Trần rất đúng – cho dù Mao Thư Trần có thể không để ý đến bán thử yêu cùng một phòng với mình kia, nhưng điều này không thể đại biểu tiểu Lưu không để ý đến con mèo yêu như Mao Thư Trần.

Chỉ mới nửa tháng đầu tiên ở chung, tiểu Lưu bị hắn khiến cho sợ tới mức biến thân 5 lần, khóc 8 lần, nửa tháng tiếp theo, tiểu Lưu nếu không xin đi trực đêm cũng mang hành lý đến ở nhà của trưởng khoa Vương. Mao Thư Trần bị thái độ như đi trên phiến băng mỏng này của hắn làm cho phiền muộn, cả ngày nghĩ cách làm thế nào để con chuột nhát gan kia đừng sợ hãi như thế nữa, dần dần đem chuyện gặp chó ngốc một tháng trước để ra sau đầu.

Mao Thư Trần tuy rằng nhìn qua lãnh đạm, nhưng việc này cũng không đại biểu hắn không để ý tâm tình người khác. Hắn từng thử ‘nói chuyện’ với tiểu Lưu, nhưng còn chưa nói được mấy câu, tiểu Lưu liền khóc bù lu bù loa, làm cho Mao Thư Trần cực kỳ không vui.

Về bán yêu, Mao  Thư Trần trước kia ở trong tộc cũng từng nghe nói: bán yêu là hỗn huyết hậu duệ của con người và yêu tinh, có một tỷ lệ nhất định kế thừa năng lực của yêu tinh, tỷ như 5 giác quan linh mẫn, thể chất cường kiện; nhưng bán yêu khi đối mặt với yêu tinh thiên địch, năng lực chống đỡ của bọn họ yếu hơn yêu tinh rất nhiều, thậm chí có thể hình dung là ‘trói gà không chặt’, đây là lý do vì sao tiểu Lưu bình thường trước mặt người khác có vẻ ngại ngùng im lặng, khi đối mặt Mao Thư Trần lại đặc biệt không thể khống chế run lẩy bẩy khóc nỉ non.

Trưởng khoa Vương cũng lén nói qua vài lần với Mao Thư Trần, nói cái gì ‘tiểu Lưu buổi tối giấc ngủ không tốt ảnh hưởng đến công tác vào ban ngày’ linh tinh, Mao Thư Trần tuy rằng tỏ ra không quan tâm, trên thực tế cũng để ở trong lòng.

Mao Thư Trần xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng quyết định vẫn nên sớm dọn ra ngoài thì tốt hơn.

Hôm nay, Mao Thư Trần mới vừa tan tầm đã bị trưởng khoa Vương chặn lại ở cửa văn phòng: “Này, Mao Thư Trần, ở bên kia nhà tôi có một chỗ đang tìm người hợp thuê, cậu có hứng thú không?” Trưởng khoa Vương sau khi dọn ra khỏi ký túc xá, mua một căn nhà ngay tiểu khu bên cạnh đại học A, cách bệnh viện trực thuộc A đại cũng không xa, chỉ là giá cả có hơi cao.

Mao Thư Trần nghe xong nhíu mày: “Hợp thuê? Tôi không quen hợp thuê cùng người khác.” Phòng ở chính là không gian riêng tư, hắn thà rằng thêm chút tiền thuê toàn bộ cũng không muốn cùng người khác chung sống trong một mái nhà, nếu gặp gỡ người có tính cách cổ quái hoặc ăn ở mất vệ sinh thì thật phiền toái.

Trưởng khoa Vương cười nói: “Phòng này không phải loại phòng giống của tôi, là một biệt thự nhỏ đơn độc ở mặt sau tiểu khu, không gian rộng lớn, giá cũng không cao, nếu có cơ hội cậu nên đi xem qua một chút.” Trưởng khoa Vương có vẻ rất nhiệt tình với chuyện này, nhưng Mao Thư Trần biết, hắn nhiệt tình như thế cũng bởi vì không muốn bản thân dọa con chuột nhỏ kia.

Mao Thư Trần gật đầu, nhận tờ giấy ghi địa chỉ từ tay trưởng khoa Vương, nói cảm ơn sau đó rời đi.

Trên tờ giấy viết địa chỉ phòng cho thuê, Mao Thư Trần vừa nhìn thấy, quả nhiên là một biệt thự nhỏ đắt giá, thật sự kỳ quái, cư nhiên loại biệt thự này cũng muốn tìm người hợp thuê?

============

Đợi đến ngày được nghỉ, Mao Thư Trần cứ dựa theo địa chỉ phòng ở mà tìm, khi vừa thấy, quả thật rất tốt, mặt sau tiểu khu kia có một biệt thự sa hoa hai tầng, tầng trệt chiếm không dưới 300 m2, phía trước là bãi cỏ, phía sau là hoa viên, có người còn dùng hàng rào tre vây quanh nhà mình một vòng, bên trong hoa cỏ khoe sắc, đẹp kinh khủng. Lại nhìn hai bên đường khu biệt thự trồng những cây lớn, xanh um tươi tốt, rất vừa ý.

Dù sao cũng là động vật, Mao Thư Trần đối với cây cối hoa cỏ và vân vân rất có hảo cảm, cơ hò là vừa thấy hoàn cảnh tiểu khu liền yêu thích rồi, nhưng trong lòng cũng hoài nghi tiền thuê chỗ này có thể hay không quá cao.

Khi hắn đi theo địa chỉ trên tờ giấy đến chỗ cho thuê phòng, rất xa trong sân nghe thấy tiếng chó tru lên. Ánh mắt Mao Thư Trần sáng lên, nhìn chăm chú, quả nhiên thấy vài con chó săn thân thể phì nhiêu, bộ dáng hung hãn đáng sợ, vừa thấy người xa lạ như Mao Thư Trần tới gần, không biết chết sống điên cuồng sủa.

Mao Thư Trần không hề sợ, đẩy cửa vào trong sân. Mấy con chó săn xông tới gầm nhẹ nhìn hắn, như chỉ cần hắn có động tác gì, bọn chúng sẽ nhào lên cắn xé.

“Hừ, một đám ngu xuẩn.” Mao Thư Trần lạnh lùng cười, bọn chó săn rốt cuộc cảm thấy hắn không phải một tên dễ chọc, bị hắn trừng mắt nhìn không có lực chống đỡ, đều chạy trốn cả, chống không được uy áp của Mao Thư Trần, chân mềm nhũn liền tiểu ra.

– chó săn và vân vân, Mao Thư Trần thích nhất.

Hắn đi tới ấn vang chuông cửa, trong lòng quyết tâm chỉ cần tiền thuê không quá cao nhất định phải thuê, dù sao hắn rất ít khi vừa lòng với phòng ở.

Rất nhanh bên trong cánh cửa vang lên tiếng trả lời: “Ai đấy?” Người trả lời là một người đàn ông, giọng nói trầm thấp, nhưng kỳ quái chính là Mao Thư Trần cảm thấy hình như nghe qua giọng nói này ở đâu rồi.

“Hà tiên sinh phải không? Nghe nói chỗ này của anh có quảng cáo cho thuê phòng? Tôi đến xem phòng!” Mao Thư Trần cao giọng trả lời.

“Ô, anh đợi một chút, hiện tại tôi sẽ mở cửa.” Theo giọng nói của người đàn ông truyền đến, đó là bên trong cánh cửa những tiếng vang lách cách, trong đó lại có âm thanh vật gì đó rơi xuống, người đàn ông thét lên, sau đó liên tiếp những âm thanh đồ vật rơi xuống lầm rầm. Mao Thư Trần hoàn toàn có thể dựa vào âm thanh đó tưởng tưởng ra trong phòng người đàn ông có bao nhiêu loạn, thế cho nên khi hắn mở được cửa phải cần vượt qua lắm chông gai.

Qua gần 10 phút, cửa biệt thự rốt cuộc mở ra, Mao Thư Trần đem biểu tình không kiên nhẫn thu hồi, nháy mắt thay vào cái mặt nạ lãnh đạm xa cách của hắn.

Kết quả ngoài dự kiến của hắn chính là khuôn mặt quen thuộc cùng với một đôi tai màu vàng phía sau cánh cửa tò mò nhìn ra: “Anh đến xem phòng à…ôi chao? Bác sĩ Mao?”

Trên đỉnh đầu Mao Thư Trần nổi lên gân xanh: “Thật bất hạnh, đến xem phòng chính là tôi.”

Đúng vậy, hiện tại chủ cho thuê đứng trước mặt Mao Thư Trần không phải ai khác, đúng là Hà Trung Toàn đồng chí mới xa cách gần một tháng – một ‘bảo cẩu’ làm xong cái kia giải phẫu lại dám vây một tấm thảm quanh thân đuổi theo chiếc BMWs. Mao Thư Trần hận không thể xoay người bước đi ngay lập tức, nhanh chóng cách xa con chó này mười vạn tám ngàn dặm vĩnh viễn không gặp lại.

Chỉ là còn chưa chờ hắn nói lời tạm biết, Hà Trung Toàn đồng chí dị thường nhiệt tình liền cao hứng phấn chấn kéo hắn vào cửa, hưng phấn biểu lộ trong lời nói: “Bác sĩ Mao, thật khéo nha! Không nghĩ tới anh sẽ đến nhà tôi xem phòng! Nếu là người quen tôi sẽ không nhiều lời nữa, giá phòng anh cứ đưa ra, đừng khách khí, tôi không thiếu chút tiền ấy.”

… Chủ cho thuê nhà này vừa gặp mặt chưa tới 5 phút, sao liền nói đến chuyện tiền thuê?

“Không, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ đi ngang qua, người qua đường mà thôi. Tôi thấy anh ở một mình cũng tốt, tôi sẽ không đến làm phiền đâu.” Mao Thư Trần xoay người định đi, lại bị Hà Trung Toàn gắt gao nắm lại,”Bác sĩ Mao, người tới là khách, đi cái gì!” Hà Trung Toàn nhiệt tình vô cùng, lôi kéo cánh tay Mao Thư Trần không buông, loài chó vốn mạnh hơn loài mèo rất nhiều, hắn cứ như vậy lô kéo Mao Thư Trần giống y chang kéo một con mèo chết, Mao Thư Trần giãy giụa hoàn toàn không làm cho hắn rối loạn chút nào, cái đuôi vẫy liên tục.

Cái đuôi như bàn chải lớn trước mắt Mao Thư Trần quay qua quay lại, làm cho tâm tình hắn bực bội muốn hắt xì: “Tôi nói… Hà tiên sinh này, anh có thể thu hồi cái đuôi trước được hay không?”

“A? Cái đuôi gì cơ?” Cho đến khi bị Mao Thư Trần nhắc nhở, Hà Trung Toàn mới đột nhiên phát hiện mình cư nhiên quên thu hồi lỗ tai và cái đuôi, cứ như vậy ra gặp khách. “Ai nha, thật có lỗi, tôi ở nhà ngốc một mình, không chú ý đem chúng xuất ra.” May nắm hôm nay người đến xem phòng là Mao Thư Trần, nếu là người khác, thân phận yêu tinh của hắn nhất định bị bại lộ. Hà Trung Toàn phi thường ngượng ngùng nhức đầu, nhanh chóng thu cái đuôi cùng lỗ tai trở về.

Vừa thu lại, trực tiếp đem một cái lỗ trên quần jeans của hắn bại lộ trước mặt Mao Thư Trần.

Quần jeans của Hà Trung Toàn đều là quần thắt lưng cao, cái đuôi xuất hiện thường bị bó buộc không thoải mái. Vì thế hắn hoặc không làm chứ nếu làm phải làm cho tới, đem năm sáu cái quần jeans cắt cái lỗ để dành cho cái đuôi thò ra ngoài. Chỉ là mọi người đều biết đó, cái đuôi khi thu lại rồi cho nên cái lỗ tự nhiên cũng lộ ra.

Mao Thư Trần nhìn chằm chằm cái chỗ như ẩn như hiện khi Hà Trung Toàn di chuyển, chỉ cảm thấy đại não ong ong đau đớn.

– cùng một chủ cho thuê lôi thôi lếch thếch, không có mắt thẩm mỹ như thế ở cùng một chỗ, thật sự không thành vấn đề hay sao?

Không, trước đó hắn càng muốn hỏi: đồng chú chủ cho thuê nhà, quần lót của anh đâu?
Bình Luận (0)
Comment