Miêu Mễ Bất Phát Uy

Chương 2

Mao Tiểu Mễ ôm hai chân ngồi ở một góc sáng sủa trong công viên, đôi mắt mèo tuôn ra từng giọt từng giọt nước mắt thật to, theo hai gò má chảy xuống dưới.

Nó cúi đầu yên lặng khóc, cơ thể nhịn không được run lên từng đợt, hai tay không rảnh rỗi mà vặt cỏ dại ở cạnh chỗ ngồi, cái vẻ này với kiểu một con mèo nhỏ đang tức giận, giơ móng vuốt cào cào cỏ có bao nhiêu là giống nhau.

“Loài người xấu xa, loài người thối nát, loài người đại xấu xa, loài người đại thối nát……” Mao Tiểu Mễ vừa thấp giọng chửi rủa, vừa khóc nấc, có phần thở không thông.

Chuyện tốt này đều do con người xấu xa, tồi tệ mà ra cả!!! Nhớ lại những chuyện đã gặp phải đêm qua, nó lại không thể nào ngừng khóc được….

Nó sáng sớm đã xuất phát từ ngọn núi mà yêu tộc sống, đi miết ba ngày mới đến được thế giới loài người. Lúc vào đến được thành phố đã là buổi tối, kết quả hắn lại có phát hiện đáng kinh ngạc: con người và hắn mặc hoàn toàn không có giống nhau! – Các cô gái ở đây mặc váy ngắn, để lộ thật cao cái bắp đùi trắng nõn, dưới chiếc áo khoác ngắc như cái yếm lộ lộ những bộ ngực cao ngất – làm cho mặt nó đỏ bừng, không dám nhìn lâu; Ở nơi này nam nhân mặc áo ngắn tay, quần cũng không dài đến đầu gối, ngồi ở trên vỉa hè, ăn cái đồ ăn mĩ vị gì đó có tên là “Thịt dê xiên”, vui vẻ uống bia.

Nhưng chính nó thì như thế nào?

Mao Tiểu Mễ tự nhìn quần áo trên người: Bên ngoài khoác một cái trường bào, mái tóc thì được dùng dây buộc thành một cái búi tóc to ở đằng sau. Bộ dáng quái thật. Nếu không phải lúc nó đến trong thành là buổi tối, nó hoàn toàn có thể thu hút một đáng đông “vây xem”.

Hơn nữa Mao Tiểu Mễ lại nấp ở chỗ tối lén lút quan sát nhóm người này, thế nên mới phát hiện thêm một điều rằng ngay cả tiền của nó cùng tiền bọ họ cũng không giống nhau. Khi nó xuất môn, tộc trưởng còn tỏ ra rất đau lòng mà dúi vào tay nó hai loại kim loại sáng bóng, nó được tộc trưởng bảo cho biết rằng đó là tiền, có thể dùng nó để mua thứ này thứ kia. Nhưng là những người này đâu có sử dụng loại tiền đó đâu, họ chỉ cần dùng mấy tờ giấy mỏng manh là có thể đổi được xiên thịt rồi mà. Nó nuốt lấy ngụm nước miếng chảy ròng.

Nó biết chính mình mặc quần áo thực lạ mắt đi, nên chỉ dám ẩn ở một góc tối, trong lòng trăm ngàn rối rắm. Nhưng nó rất thông minh nên lập tức hiểu được vấn đề — quần áo của mình nhất định là đã lỗi thời rồi! Nghe nói lần đến nhân gian gần đây nhất của tộc trưởng đã là chuyện của một trăm năm trước. Từ đó mà suy, quần áo của nó hiện tại cũng khẳng định là của một trăm năm trước lưu lại rồi, đều đã thành đồ cổ hết! Nó oán hận dậm chân một cái, trong lòng còn thầm oán ca ca tại sao mỗi năm khi viết thư về cho nó không chịu kể nhiều chuyện về thế giới của nhân loại hơn? Hại nó hiện tại vô công rồi nghề bỗng làm trò cười cho thiên hạ.

Cẩn thận quan sát thêm một lần, nó lại phát hiện vấn đề mới – hóa ra nhân loại trừ bỏ tiền giấy còn dùng một mảnh kim loại có hình tròn tròn màu bạc mà từ cuộc trò truyện của họ có thể biết cái loại đó được gọi là “Tiền xu”. Một cái tiền xu màu vàng bằng 5 hào tiền giấy, một cái tiền xu màu bạc là 1 hào tiền. Mười cái tiền xu màu bạc là một đồng, mà một đồng vừa vặn là giá của một xiên thịt dê.

Mao Tiểu Mễ nuốt nuốt nước miếng, từ trong cái túi hành lí lấy ra cái túi tiền mà tộc trưởng đã đưa cho nó. Nó cẩn thận dốc nhẹ một cái, phát hiện có mười miếng vàng lá, 50 thỏi bạc…. Hắn thấy màu vàng của tiền xu cùng màu vàng của vàng lá trông khá giống nhau nha, không biết có phải hay không là cùng một loại?

Nghĩ đến liền làm, nó lén lút bước đến sau gian hàng bán thịt dê xiên, một tay lấy ra hai miếng vàng lá, một tay chỉ về phía xiên thịt dê. Nó dùng thanh âm nhỏ nhỏ hỏi: “Này… Cái này…… Có thể hay không đổi được đồ ăn?”

Lão chủ kia thấy nó hành động lén lút như vậy, lại ăn mặc như vừa từ phim trường chạy ra, cho nên ban đầu còn tưởng rằng nó muốn gây rối, chính là khi gã đem ánh mắt mình nhìn về phía hai mảnh vàng miếng thì mắt ngay lập tức tỏa ra ánh sáng.

Gã nhanh tay giật lấy miếng vàng lá, cẩn thận lật xem một chút, xác nhận cái cầm trong tay với cái dây chuyền đang đeo trên cổ vợ lão là cùng một loại. Ngay tức khắc, cặp mắt gian tà híp lại thành một đường: “Đương nhiên, đương nhiên là có thể mà!”.

Gã lúc này cũng cố không quan tâm tới việc Mao Tiểu Mễ sao lại mặc kì quái như vậy, gã đem hai miếng vàng lá bỏ vào cái túi tiền đeo trước mặt, một tay liền vơ lấy hơn mười xiên thịt dê nhét vào tận tay Mao Tiểu Mễ.

Mao Tiểu Mễ mở lớn hai mắt nhìn, trong lòng cực kì vui vẻ: Ai u, thật không nghĩ tới hai cái lá màu vàng này lại giá trị như vậy, chỉ với hai miếng vàng mà đổi được những mười xiên thịt dê, nó vốn nghĩ chỉ có thể đổi được một xiên thôi nha!

Nó vô cùng vui vẻ, giơ lên những xiên thịt dê còn vương mỡ hưng phấn bước đi khỏi hàng thịt xiên, hơn nữa nhìn vào mặt tâm lý mình được lời từ con người làm cho nó càng thêm cao hứng  mãi không thôi.

Cứ như vậy, Mao Tiểu Mễ cả đêm đi từ đầu đến cuối con phố ăn vặt, đem tiền tiêu như nước cho mấy cái quán ở đây. Nó đem tiền trên người cống hết cho thịt dê xiên, cho gói nước sốt gà, ma lạt năng* cáp tiên tử*… Chờ  cho đến khi Mao Tiểu Mễ lại theo bản năng cầm lấy túi tiền dốc mới phát hiện đã chẳng còn gì vương ở tay nữa rồi.

Đến tận lúc này, Mao Tiểu Mễ mới phát hiện mình hình như mới tiêu “một chút” mà sao đã “nhanh” như thế hết tiền? Cư nhiên đem tiền tộc trưởng cấp cho dùng một năm trong một đêm đã đem tiêu hết sạch! Nhưng cho đến lúc này nó vẫn không cảm thấy có vấn đề gì cả, dù sao nó cũng là Mèo tinh, không ăn cơm vẫn là chịu được, chính là trong lòng vẫn không tránh khỏi oán thầm tộc trưởng. Như thế nào lại chỉ cho nó một chút tiền cỏn con như vậy?

Ôi chao! Chỉ trong vòng trăm năm giá cả hang hóa đã chênh nhau thật nhiều mà!

Chờ cho đến khi chợ đêm đóng cửa, Mao Tiểu Mễ tùy tiện liền tìm một cái gò nhỏ nhô lên khỏi mặt đất, cũng không sợ áo khoác trên người bị dơ, cứ như vậy ôm một cái bụng đã đánh chén đến no nê cùng nụ cười tươi tiến vào mộng đẹp.

Sang buổi sáng ngày thứ hai Mao Tiểu Mễ biết được chân tướng –

Khi những tia nắng ấm của sớm mai ôn nhu vuốt ve lên đầu của Mao Tiểu Mễ, nó từ trong những giấc mơ ngọt ngào bừng tỉnh, sau đó thoải mãi mà nằm trên mặt đất vươn mình một cái “Ôi cái eo lười”, mà tại ngay một góc nhỏ phía sau, thanh âm hai người đang bàn luận, trêu tức nhau vang lên.

“Ngày hôm qua cái tên mặc trường bào kia, còn giữ mái tóc của kẻ ngốc đến quầy hàng của ngươi hả?”

Vừa nghe đến câu này, Mao Tiểu Mễ theo bản năng cúi đầu nhìn qua bộ dạng của chính mình, trong nháy mắt liền xác định được bọ họ là đang nói đến nó. Nhưng là…… Vì cái gì mà người này khi nói về nó, giọng lại mang đầy sự ác ý như vậy? Rõ ràng ngày hôm qua, người ở phố này đối với nó đều siêu cấp tốt đẹp mà, khi nói với nó giọng cũng thập phần hòa nhã cơ, vẫn đối với nó cười thật tươi nha… Tại sao vừa qua một đêm, đến sáng đã thay đổi nhanh như thế?

“Có thể không đến sao? Cái kia là người có tiền mà, còn không phải gian hàng nào nó cũng đến mua một lượt sao?”

Thanh âm người thứ hai vang lên: “Cũng không biết kẻ ngốc đó từ nơi nào mà đến đây a, bộ dạng trông như thế vốn rất tốt, chính là lại bị điên a. Tay cầm lấy vàng bạc mà đi đổi lấy thứ đồ ăn vặt… Thật là khờ chết mà!!!!”

Người thứ nhất lại nói: “Ha ha, cũng không phải là… Nó nghĩ mình từ phim trường chạy ra… Nó đang nghĩ mình đang quay phim ở đâu chắc?”

“Thiết, quay phim mới không tìm đến cái loại ngu ngốc như nó!!”

Đến lúc này Mao Tiểu Mễ mới hiểu được, nguyên lai chính mình bị bọn người kia cho rằng là kẻ tiêu tiền như rác. Này còn không phải nó đã đánh giá miếng tiền vàng kia quá thấp sao? Thỏi bạc kia so với suy tính của nó hẳn cũng là đáng giá hơn rất nhiều đi? Nếu không những người này sẽ không mang khuôn mặt cười tươi cho nó nhìn. Trước mặt thì tươi cười với nó, sau lương lại mắng nó ngu ngốc!

Mao Tiểu Mễ hắn thuận lợi sống qua 125 tuổi –nó vẫn tự hào mình là đứa trẻ thông minh nhất của Miêu tộc, có nghĩ cũng không nghĩ đến nó vừa mới bước chân vào xã hội loài người đã bị bọn người xấu lừa cho một vố, học phí cho bài học này quả là không hề thấp a!

Đến bây giờ thì nam tử hán Mao Tiểu Mễ sụp đổ, không nghĩ tới sẽ bị mấy kẻ tham lam ở nơi xa lạ này làm cho phải khóc thầm. Nó đứng lên, một bên lau nước mắt một bên nghiêng ngả lảo đảo chạy qua cái ngõ nhỏ, khi chạy qua chỗ hai tên chủ sạp hàng tham lam tối qua, hắn khóc nức nở hét lên: “Loài người, ta đã nhìn sai người!!!!”. Sau đó không đợi hai người kia phản ứng, nó nhanh chóng chạy vượt qua.

Từ ngã tư đi xuống đường phố, có một cái công viên nho nhỏ. Bất quá công viên hơi nhỏ nhưng hoàn hảo có đủ mọi thứ, bên trong không chỉ có mấy loài hoa cỏ, còn có vài thiết bị tập thể dục đơn giản cho người già và trẻ nhỏ chơi đùa, tập thể dục. Nhưng do vừa bị đả kích nên Mao Tiểu Mễ như thế nào có tâm trí mà để ý đến điều này chứ? Nó tùy ý tìm một bãi cỏ nhỏ, ôm hai chân ngồi xuống, hồn phách không biết đã lạc đến nơi nào rồi! Vừa nức nở khóc vừa ngẫm nghĩ đến những trải nghiệm của ngày hôm qua, trong lòng lại đem nhân loại ra mà mắng thêm lần nữa.

Nhưng tốt xấu gì miêu tinh cũng là đứa nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, ngồi khóc hơn mười phút, Mao Tiểu Mễ liền ngừng bặt tiếng khóc, sau đó dùng hai nắm tay nhỏ của mình dụi dụi mắt. Nó đã nhận ra để mà có thể tồn tại ở thế giới loài người, thì kiến thức của nó về nhân loại thực sự là quá ít, khẳng định là sẽ rất khó khắn. Rơi vào hoàn cảnh này, tuy nó nghĩ chính mình sẽ không quá chật vật nghèo túng, nhưng hiện tại kiên cường chẳng phải sự lựa chọn tốt gì cho cam – nó vẫn là nên nhanh nhanh chóng chóng tìm ca ca mà ỷ lại thôi.

Trong tay nó có thư của Mao Thư Trần gửi về, trên đó ghi rõ địa chỉ nơi ở của Mao Thư Trần nha – mà nó đã sớm thuộc làu rồi cơ –Thành phố A, đường Ánh Dương, phố Ánh Dương, khu số 5, tầng 3, phòng 1.

Nó vỗ vỗ mông đứng dậy, mở to đôi mắt đỏ lên vì khóc ngắm nhìn xung quanh một chút, liền phát hiện nơi công viên nhỏ mà nó đang đứng cứ nhiên ở trên đại lộ Ánh Dương. Nó vui đến độ co chân nhảy cao một hồi, trên khuôn mặt bẩn nhỏ nhắn lộ ra tia sáng như ánh mặt trời, lòng tràn ngập vui vẻ, chân theo hướng nhà của ca ca nó chạy miết.

Mọi người cho TN lải nhải một chút nha!

Xin lỗi mọi người, TN làm phiền một chút nha! Hôm trước TN vì chưa đọc tác phẩm đã edit nên đã gọi Tiểu Mễ là “hắn”… Nhưng vì TN đọc lại rồi, thấy để là “hắn sẽ không thích hợp lắm nên TN đã đổi lại là “nó”.

Còn ở chỗ “Loại người là đáng ghét nhất” không biết có phải là đã bắt đầu vào chương 2 không nữa, vì bản QT của TN có một số không ghi chương… Thế nên TN cứ để đó trước nha. Khi nào biết chính xác TN sẽ sửa nha!

Hoa hồng lộ: Chắc là sương sớm đọng ở trên bông hoa hồng. Cái này, TN tra google không giỏi nên chỉ đoán theo cảm tính thế thôi. Tra từ điển Hán – Việt thì “lộ” trong câu này là “sương” nên TN mạn phép để vậy cho nó đỡ tối nghĩa nếu TN sai, mọi người chỉ bảo nha!

Còn Ma lạt năng và cáp tiên tử là hai món ăn vặt gì đó TN tra google và cả từ điển đều không ra, lại không có biết chữ Hán của hai món đó… Mong mọi người thông cảm nha!
Bình Luận (0)
Comment