[Miêu – Thử] Chấp Tử Chi Thủ

Chương 23

      Bạch Ngọc Đường ngồi trong phòng, y đang nghĩ, nghĩ tới rất nhiều chuyện, quá khứ, hiện tại, … tương lai … Ai có thể biết trước được tương lai, người trong giang hồ vốn dĩ là như vậy!

Là ai xảy ra chuyện gì?

Là chuyện gì?

Có ai bị thương sao?

Rõ ràng ta nghe được bên ngoài có tiếng người kêu cứu! “ Triển Chiêu! “ . Là hắn, hắn đã xảy ra chuyện gì? Hắn bị thương sao? Bạch Ngọc Đường hoảng hốt, y vội vàng đứng dậy ‘ đông ‘ “ huỵch ‘, mắt của y không nhìn thấy, tâm lại hoảng loạn mà đụng phải thanh kiếm Triển Chiêu để trên bàn , sau lại vướng chân vào chân ghế mà té ngã, bị đụng vào thắt lưng có chút đau sau lại bị ngã khiến khửu tay cùng đầu gối cũng đau, nhưng y chẳng quản nhiều đến vậy, mò mẫm tìm cánh cửa, rồi chạy vội ra ngoài.

Triển Chiêu! Triển Chiêu!

Ngươi xảy ra chuyện gì! Triển Chiêu! Vì cái gì đúng lúc này mắt của ta lại không nhìn thấy!

Triển Chiêu!

Bạch Ngọc Đường ra đến ngoài cửa, nhưng lại không biết nên đi hướng nào, y đưa tay cua loạn trong không khí, cố gắng tìm ra phương hướng, nhưng lại chẳng thể tìm ra, tất cả chỉ là một mảnh tối đen, trống rỗng …

Một chuỗi tiếng bước chân mang theo sự rối loạn đang hướng về bên này chạy tới, Bạch Ngọc Đường cảnh giác, dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng.

“ Bạch huynh đệ! Bạch huynh đệ! “

Là tiếng của Triệu Hổ.

“ Triệu Hổ! Xảy ra chuyện gì! Triển Chiêu làm sao vậy?”

Bạch Ngọc Đường theo tiếng mà bắt lấy Triệu Hổ, lớn tiếng hỏi. Triệu Hổ chột dạ, lại bị Bạch Ngọc Đường nắm chặt tay áo gặng hỏi khiến hắn không khỏi tâm hoảng ý loạn, nói quanh co: “ Này … A, không … Không có gì cả! Triển đại nhân muốn ngươi hảo hảo về phòng nghỉ ngơi, hắn chuyện gì cũng không có.”

Có quỷ mới tin! Bạch Ngọc Đường tức giận nghĩ, muốn lừa hắn thì nên kiếm người khác tới may ra còn có phần hy vọng.

“ Triệu Hổ! “ Bạch Ngọc Đường gằn giọng.

“ A! “ Triệu Hổ dựt mình, nhanh chóng phản ứng lại đáp: “ Triển đại nhân không cho nói – a! “ Cuống quít che miệng. Triệu Hổ cảm thấy lần này bản thân song rồi, nhanh quá hóa ẩu a ~

Bạch Ngọc Đường tức giận đến nghiến răng. Tốt, Triển Chiêu, ngươi thật giỏi!Dám gạt ta!  Bạch Ngọc Đường không thể không oán trách hắn. Nhưng y cũng là người hiểu rõ Triển Chiêu hơn bất kỳ ai. Nếu sự việc xảy ra không thực sự nguy cấp trọng đại hắn sẽ không tìm cách gạt y. Nhưng chính vì vậy lại càng khiến y đau lòng . Đều là bởi vì ta! Tại ta ngu xuẩn khiến bản thân gặp nguy hiểm, tại ta mà trong lúc nguy cấp nhất ta lại không giúp được gì cho hắn, ngược lại còn khiến hắn phải vì ta mà lo lắng, thậm trí gấp đến độ để cho tên ngốc Triệu Hổ tới gạt ta! Đều là bởi vì ta! Ta thực sự là –

Không!

Hiện tại không phải là lúc để cho ta ngồi ở đây mà hối hận! Mặc kệ Triển Chiêu đã xảy ra chuyện gì, nếu hắn đã không muốn để cho ta biết … Vậy …Tạm thời nên tin vào hắn. Tin hắn không có việc gì, tin hắn cho gặp phải chuyện gì cũng đều có thể tự mình giải quyết !

“ Triệu Hổ … “

Triệu Hổ hoảng sợ nhảy dựng lên.

“ Bạch huynh đệ! Ta có chết cũng không nói cho ngươi biết đâu! “

Này ngu ngốc! Bạch Ngọc Đường gầm nhẹ: “ Không cần ngươi nói cho ta biết! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, Triển Chiêu có phải hay không bởi vì nguyên nhân nào đó, hiện tại không thể tra án? “

Triệu Hổ suy nghĩ … Này hình như không có làm trái mệnh lệnh của Triển đại nhân …Triểu Hổ cúi đầu “ Ừ! “ một tiếng.

“ Tốt lắm …” Triển Chiêu, chuyện kia sau này ta sẽ tính sau với ngươi!

“ Triệu Hổ, ngươi dẫn ta đi gặp Bao đại nhân! “

“ A? Ân, là! “ Triệu Hổ ngơ ngác, nhưng cuối cùng vẫn là theo ý Bạch Ngọc Đường.

Tròng phòng Bao Chửng đang ngồi trên ghế cùng Vương Triều thảo luận cái gì đó. Vừa vào cửa, Bạch Ngọc Đường liền theo tiếng của Bao Chửng mà lần theo, một chưởng vỗ vào chiếc bàn bên cạnh Bao Chửng.

“ Bao đại nhân! Ta có việc bẩm báo! “

Bao Chửng hoảng sợ.

“ Bạch thiếu hiệp? Xảy ra chuyện gì? “

Bạch Ngọc Đường thâm hút một hơi, lấy lại bình tĩnh sau đó đem những manh mối mà y cùng Triển Chiêu mấy ngày qua tra xét được, từ đầu đến cuối nói hết cho Bao Chửng nghe.

“ … Ta cùng với Triển Chiêu vẫn chưa thực xác thực được án lần này cngf bát vương gia có liên quan, sợ nói ra sẽ chỉ làm cho đại nhan khó xử, liền tạm thời giấu diếm, nghĩ khi nào tra được nhiều manh mối có thể chứng minh mới nói sau, nhưng tình thế hiện tại không thể không nói, đành nói cho đại nhân biết rõ.”

Bao Chửng trầm ngâm, gật đầu: “ Các ngươi làm vậy thực sự là có lý. Bản phủ cũng không phải thiên vị vương gia, nhưng chỉ với những chứng cớ này mà nói, vẫn chưa thể chứng minh hắn cùng vụ án này có liên quan …”

Bạch Ngọc Đường vội la lên: “ Này còn không đủ, có kỳ lân kiếm! Nó cũng là một manh mối trọng yếu! Đáng tiếc ta cùng với Triển Chiêu hôm nay vòng vo khắp các tiệm đồ cổ, nhưng cái gì cũng tìm không được.”

Bát hiền vương đã tới tận nơi uy hiếp bắt Khai Phong giao ra kỳ lân vỏ kiếm thì hẳn phải có nghuyên nhân của nó. Mặc dù Khai Phong phủ nắm dữ vỏ kiếm đã lâu nhưng vẫn chưa phát hiện ra được vỏ kiếm này có gì bí mật, tuy vậy cũng không thể không nghi ngờ, thân kiếm vì sao lại biến mất, nếu đã là như vậy, có thể bí mật lại nằm ở thân kiếm.

Cho nên ngày đó bọn họ phụng mệnh phân công điều tra, việc Bạch Ngọc Đường bị bắt cũng đã gần như được sáng tỏ, nếu có thể tìm được kỳ lân kiếm kia, án này cơ hồ có thể xem như một nửa được phơi bày.

Nghe Bạch Ngọc Đường nói, Bao Chửng lộ vẻ đắc ý cười vuốt râu: “ Bạch thiếu hiệp, ngươi cùng Triển hộ vệ hai ngày nay bận việc …điều tra, chúng ta cũng không có ngồi nhàn rỗi.”

Bạch Ngọc Đường trong lòng vừa động.

“ Chẳng lẽ nói …”

Bao Chửng cười nói:” Vương Triều đã điều tra ra được một chút manh mối.”

Bạch Ngọc Đường mừng rỡ.

“ Vậy thì tốt quá! Vương Triều! Các ngươi đã tra ra được cái gì rồi?”

Vương Triều nói:” Thanh kiếm kia xem ra là cổ khí, cho nên phía trước chúng ta luôn tới các tiệm đồ cổ tìm kiếm, nhưng tìm lần toàn bộ vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì.

Nói chung, đã là cửa hàng đồ cổ chỉ cần có trân vật quý bấu gì hễ có khách hỏi là đều đem ra khoe. Chúng ta tới rất nhiều các tiệm hỏi qua, bọn họ đều nói gần đây sinh ý không tốt, cho nên không có nhập hảo hàng, chứ đừng nói đến cổ khí.

Tôi đã nghĩ, có lẽ kiếm kia là bị người thâu, là tang vật, cho nên không dám bán cho các tiệm đồ cổ, nên nếu cứ chờ tiếp cũng sẽ chẳng được gì. Vì thế  liền phái người điều tra tại các tiệm cầm đồ trong thành, quả nhiên, đêm nay ruốt cuộc cũng tra được.”

Bạch Ngọc Đường kích động nói: “ Kiếm kia đâu? Mau đem tới ta xem một chút! “. Y kích động mà quên mất hiện tại bản thân nhìn không thấy.

Bao Chửng nói: “ Bạch thiếu hiệp đợi một chút, đừng sốt ruột. Việc này sự tình liên quan đến nhiều mạng người, nếu đả thảo khinh xà, thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên Vương Triều khi điều tra nhìn thấy kiếm, nhưng chưa đem kiếm mang về, chỉ để lại vài người dám thị cửa hàng kia, hắn nhanh chóng quay về bẩm báo trước.”

Bạch Ngọc Đường vui vẻ nói: “ Thật tốt quá! Vương Triều! Mau đưa ta đi hiệu cầm đồ kia! Chúng ta đêm nay liền nghĩ biện pháp đem kiếm trở về! “

Bao Chửng nhìn hắn lâm vào trầm mặc.

Hành động lần này, nếu có một người đứng ra chỉ huy được là cái tốt nhất, nhưng Công Tôn Sách không có võ công, Bạch Ngọc Đường hai mắt lại không thấy, Vương Triều bọn họ bốn người năng lực không đủ, Triển Chiêu lại …

Bạch Ngọc Đường không nhìn thấy nhưng y cảm nhận được cũng hiểu rõ Bao Chửng bận tâm điều gì. Bàn tay y năm chặt lấy cạnh bàn, ngay cả đầu ngón tay do dùng lực quá độ mà trở nên trắng bệch.

“ Đại nhân, có thể để ta đi không? “

“ Không được! “. Bao Chửng không nghĩ nhiều liền quả quyết cự tuyệt. Vì chuyện lần này, Bạch Ngọc Đường đã chịu không ít khổ cực, nếu lần này sơ sẩy khiến y xảy ra chuyện gì, cho dù Triển Chiêu không truy cứu, hắn trong lòng cũng không khỏi băn khoăn.

Bạch Ngọc Đường trong lòng tràn đầy lửa giận, cố kiềm nén lại nói: “ Bao đại nhân … Ngài có phải cho rằng Bạch Ngọc Đường đã là phế nhân? “

Bao Chửng lâm vào thế khó xử.

“ Này …”

Nếu không cho y đi, con chuột này chắc chắn khôngđể Khai Phong có một ngày bình yên ; nhưng nếu cho y đi … Nếu có chuyện gì xảy ra, hắn biết làm thế nào với Triển Chiêu?

Suy nghĩ một hồi lâu, chung quy hít một hơi:” Hảo, Bạch thiếu hiệp, hành động lần này để cho ngươi chỉ huy. Nhưng ngươi ngàn vạn lần phải lưu tâm

Đến an toàn của bản thân, ngàn vạn lần phải nhớ đến điều này …”

Khóe môi Bạch Ngọc Đường nhẹ khêu lên một nụ cười, lại rất nhanh biến mất, y amnhj xoay người một cái, suýt nữa va phải Triệu Hổ vẫn theo sát phía sau.

“ Hảo! Chúng ta xuất phát! Vương Triều ngươi đi triệu tập người tới! Triệu Hổ ngươi ở lại bảo hộ Bao đại nhân! “

Triệu Hổ luống cuống.

“ A! Bạch huynh đệ! Ngươi không mang ta theo sao? “

“ Kia không có khả năng! “

Triệu Hổ: “… “  ( Hổ: Y.Y – Lee: Haizz thật tội cho ngươi ~)

Bao Chứng có chút lo lắng nhìn theo thân ảnh bạch sắc khuất dần, không khỏi thở dài.

“ Đại nhân? “

“ Không có việc gì … Ngươi cứ theo như lời bản phủ đi trợ Bạch Ngọc Đường đi.”

“ Tuân lệnh! “

END: Chương 23

 .
Bình Luận (0)
Comment