[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 12

 Trong lòng vô cớ bất an khiến Triển Chiêu bất giác rối loạn làm thế nào cũng vô pháp tĩnh tâm trở lại, và lúc này hắn lại càng nhớ đến người kia – Ngọc Đường…

Cũng bất chấp ngẫm nghĩ xem trong đó có hay không sử trá, Triển Chiêu lại sợ thương đến người vô tội, liền y theo tờ giấy làm không có báo cho  bất luận người nào biết, ngày hôm sau hắn liền một người một kiếm đi đến Ngọc Phong đình chờ người hẹn ước.

Khi Triển chiêu đến nơi, thời gian cách buổi trưa còn sớm, cũng không thấy có người chờ sẵn hay có mai phục, tựa hồ không có điểm gì bất thường. Triển Chiêu liền đi về bốn phía tinh tế dò xét một phen, phát hiện nơi này xung quanh trống trải, thật sự không có chỗ để ẩn thân, thế nhưng lại quá hẻo lánh, không có vết chân xung quanh, nếu quả thực ở đây phát sinh án mạng, xác thực khó bị người phát hiện. Chỉ là án mạng?… Mong là bản thân tự đa tâm …

Đang lúc tâm phiền ý loạn, bỗng nhiên thoáng nhìn xa xa xuất hiện một thân ảnh bạch sắc chậm rãi đi về phía này, nhất thời trong lòng khẽ động! Chẳng lẽ là…

Đến lúc Triển Chiêu thấy rõ dung mạo người đến, ảo não thở dài một hơi, trong lòng không khỏi tự giễu: “Triển chiêu a Triển chiêu, ngươi quả nhiên là chỉ cần sự việc có liên quan đến người kia, thì sẽ lập tức rối loạn a ~, cả chút nhãn lực cũng không có sao? Lại có thể nhìn nhầm một nữ tử là ‘y’?”

Hắn cũng không chần chờ thêm nữa, lập tức tiến về phía trước, nghêng đón bạch y nữ tử…

Còn chưa tới trước người, liền thấy nàng vẻ mặt vẻ giận dử, sát khí tỏa ra tứ phía, thật sự là bộ dáng muốn tìm người liều mạng a!

Triển Chiêu luôn luôn giữ phong thái quân tử mặc dù thấy nàng không có chút thiện ý nào, nhưng cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, ôm quyền hành lễ nói: “Triển mỗ gặp qua cô nương, xin hỏi cô nương là người thông báo tại đây phát sinh án mạng?”

“Chính ta!”Người quả nhiên ngữ khí càng bất thiện, hai chữ này hầu như là từ kẽ răng đi ra.

“Thế nhưng Triển mỗ cũng chưa phát hiện có bất luận cái gì bất thường a.”Triển chiêu ngữ khí vẫn như cũ ôn hòa. Nhìn trước mắt nữ tử xa lạ, Triển chiêu tâm trạng có chút nghi hoặc, nếu thật có án mạng tương ở đây phát sinh, nàng thế nào lại có can đảm một thân một mình đến tận đây, nói vậy hung thủ cũng không dám hiện thân đi; hoặc có lẽ, nàng mới là hung thủ?

Vậy lại càng không đúng rồi a! Nơi này chỉ có bọn họ hai người, nàng muốn giết ai? Chính ta?! Nghe ngữ khí của nàng, tựa hồ chính nàng đêm qua xông qua khai phong phủ, võ công của nàng hẳn là không cao lắm, nếu muốn lấy tính mệnh của ta thì đêm qua  là thời cơ rất tốt, hôm nay nàng lại tuyển chọn nơi đây – trống trải, không chỗ nấp, không sử trá, nếu muốn dùng độc thì hắn đã có đề phòng rồi nàng không có cơ hội, Triển chiêu tự tin người này căn bản không thắng nổi hắn!

Bạch y nữ tử xem Triển chiêu tựa hồ thả hồn miên mang suy nghĩ căn bản không sợ nàng không khỏi càng thêm buồn bực! Tức a >.<

“Lập tức sẽ có án mạng xảy ra…” Vứa nói xong bạch y nữ tử lập tức rút kiếm nhắm thẳng đến Triển Chiêu mà đâm tới, bắt đầu kể tội: “Ta giết ngươi phao thê khí tử phụ lòng nhân!”

Triển chiêu nghe nàng hét lên như vật nhất thời ngẩn ra không hiểu đây là chuyện gì xảy ra, đầu óc cũng đình trệ một lúc, chờ đến lúc phản ứng trở lại thì đã không kịp rút kiếm, chỉ phải chật vật dùng vỏ kiếm chống đỡ thế kiếm liều mạng của tiểu cô nương, trong lúc sơ ý hắn không khống chế được lực đạo, kết quả vô ý một chưởng khiến nàng té ngã nằm trên mặt đất!

Cho rằng tiểu cô nương có chuyện hiểu lầm, Triển chiêu bước lên phía trước giải thích: “Cô nương sợ là nhận sai người đi? Triển mỗ và cô nương chưa từng quen biết, sao lại có thể nói là phao thê khí tử a?” Vừa nói y vừa vươn một tay ra vốn là có hảo ý muốn đỡ nàng đứng lên.

Ai biết tiểu cô nương là giả ý để Triển chiêu nâng dậy, vừa đứng dậy nàng liền nắm chặt lấy tay y không buông, tay kia nanh chóng xuất kiếm đâm tới, không chút do dự muốn đoạt mạng y!

Triển chiêu cũng không phải là bệnh miêu, lập tức né tránh thoát khỏi tay nàng, ngẩng đầu lại nhìn thấy vị cô nương kia nghiến răng: “Ta đương nhiên không phải nói chính ta!”

Triển chiêu vốn tưởng rằng giải thích rõ ràng sẽ vô sự, ai biết cô nương kia không chịu nói lý vẫn không chịu buông tha! Võ nghệ của nàng tuy thấp, thế nhưng xác thực mang quyết tâm liều mạng, dĩ nhiên kích phát tiềm năng vô hạn, xuất ra toàn lực nhưng không hề có kết cấu, chỉ là chiêu chiêu muốn đoạt tính mệnh Triển chiêu! Triển chiêu không đành lòng thương tổn người vô tội, một mặt chống đỡ, một mặt nỗ lực hóa giải hiểu lầm: “Triển mỗ chưa bao giờ thú thê, cũng chưa từng cùng vị nữ nào dây dưa không rõ ràng, thế nên càng không thể có hài tử a!” Với khí thế liều chết không lùi của tiểu cô nương Triển chiêu chống lại có chút chật vật.

Nàng kia vừa nghe hắn làm ra cái loại sự tình này xong lại quên đến không còn một mảnh, gân xanh bạo nổi, lập tức một kiếm nhắm thẳng đến đỉnh đầu Triển chiêu chém!”Ngươi còn giả bộ! Chính mình đã làm chuyện tốt gì đều không nhớ rõ sao?!” Dám nói không bổn cô bổn cô nương cắn chết ngươi.

Triển chiêu càng thầm kêu oan uổng, giơ kiếm ngăn cản: “Triển mỗ chưa từng làm, gọi Triển mỗ làm sao nhớ kỹ?”

Lại thêm một sợi gân xanh bạo khiêu, tiểu cô nương cơn tức càng lúc càng thịnh, kế tục công kích mãnh liệt: “Không nghĩ tới đường đường nam hiệp ngự miêu Triển chiêu lại đúng là một kẻ nhu nhược dám làm không dám nhận!!!”

Triển Chiêu quả thực cảm thấy chính mình so với Đậu Nga còn oan hơn, ngươi chính là muốn dùng sức mạnh buộc ta nhận cũng phải khiến Triển mỗ biết người nọ là ai a! Song song còn phải một bên cẩn thận chống lại, một bên tiếp tục nỗ lực muốn biết rõ ràng sự tình bên trong là thế nào mà lại hiểu lầm đến trên người y: “Thỉnh cô nương nói rõ a, khiến Triển mỗ cho cô nương lời giải thích hợp lý!”

Bạch y nữ tử nghe xong cũng chịu thanh kiếm thu trở lại, thở hồng hộc, nàng mài răng thêm lần nữa, tràn dầy phẫn nộ nhìn y: “Hảo! Ta để ngươi chết minh bạch, hảo hảo ngẫm lại ngươi đối với Ngọc đường ca ca của ta làm gì?”Ta xem ngươi còn có thể giả ngu đến lúc nào?! Còn dám phủ nhận, ta không chỉ cắn chết ngươi mà còn cắn chết toàn bộ họ nhà mèo trong toàn thành khai phong, khiến cả họ nhà mèo của ngươi đoạn tử tuyệt tôn luôn. ( lee: Thật tội cho họ nhà mèo, chỉ vì một con ngự miêu mà sắp bị tuyệt tử tuyệt tôn =))

Triển Chiêu nghe tiểu cô nương nói xong trợn mắt há miệng không biết nên nói gì. Triển mỗ phao thê…? Còn khí tử…? Mà ‘nữ tử’ kia dĩ nhiên là…”Ngọc… Ngọc đường…?” Triển chiêu lúc này đã hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ chỉ khô khốc lặp lại hai chữ ‘Ngọc Đường’.

Thấy Triển chiêu phát ngốc, nói cũng nói không được một câu, cho rằng hắn đã biết không giấu được nữa nên tâm sinh hổ thẹn. Tiểu cô nương hừ lạnh một tiếng: “Nghĩ ra rồi sao?”Nói xong liền tiếp tục sự nghiệp đang dang dở: giơ kiếm hướng Triển chiêu điên cuồng chém tới…

Triển chiêu lúc này trong đầu căn bản trống rỗng, chỉ là theo bản năng huy kiếm tự vệ, cũng không có khống chế lực đạo, một kích tung ra khiến tiểu cô nương bị ném văng ra xa hơn năm thước!

Thẳng đến nghe được “Ai yêu ~!”Hét thảm một tiếng vang lên, mới đem Triển chiêu từ hỗn loạn kéo lại, lập tức nghiêm mặt nói: “Cô nương đừng vội nói bậy, Triển mỗ cùng Bạch huynh trong lúc đó tuyệt đối thị thanh thanh bạch bạch!”

Nói xong mới chú ý tới tiểu cô nương đang chậm rãi chống hai tay khởi động trên thân, nỗ lực muốn từ trên mặt đất đứng lên nhưng thủy chung có khí lực, không thể làm gì khác hơn là gian nan quay sang tàn bạo trừng hắn, bộ dáng chỉ có thể dùng hai từ ‘thê thảm’ để hình dung, gương mặt nhỏ lấm lem bụi đất, khóe miệng chảy ra tơ máu, cả người đều chật vật vô cùng! Lúc này mới phát giác chính mình vừa rồi ra tay quá nặng, khiến tiểu cô nương bị thương!

Triển chiêu lập tức tiến lên hảo tâm muốn giúp nàng kiểm tra thương thế, ai biết  cô nương giận dữ cũng không biết lấy đâu tới khí lực, một tay đẩy hắn ra, sau đó còn cười lạnh nói:

“Hanh ~! Hảo cho một câu Thanh Thanh bạch bạch, nam hiệp Triển đại nhân quả nhiên là chính nhân quân tử a ~, thai nhi trong bụng Ngọc đường ca ca đều nhanh bảy tháng, ngươi dĩ nhiên còn dám nói cùng huynh ấy thanh thanh bạch bạch?! Vậy có phải không Triển đại nhân ngài thiên phú dị bẩm sao ~?”

Triển chiêu vốn có tưởng khom lưng xuống dìu nàng, nhưng đang nghe tới câu “Thai nhi trong bụng Ngọc đường ca ca đều nhanh bảy tháng” xong, thoáng chốc như trúng ngũ lôi oanh tạc, khiến hắn mở mắt trợn tròn bất động tại chỗ!

Tiểu cô nương nhưng không có để ý đến phản ứng của hắn, tuy rằng hiện tay chân đã không còn khí lực đánh người, nhưng đừng coi thường nha, nàng vẫn còn ‘khẩu lực’ ngoài miệng vẫn đang không buông tha, tiếp tục lớn tiếng vì Ngọc Đường ca ca của nàng bất bình: “Triển chiêu! Ngươi có phải là nam nhân hay không! Mà ngay cả thân sinh cốt nhục cũng không chịu nhận! Buồn cười thế nhân hoàn còn xưng ngươi là quân tử khiêm tốn, ta xem bọn họ đều là mắt bị mù, bị bề ngoài của ngươi lừa bịp! ……..”

~~~~~~~~~~~~Xin phép tĩnh lược bớt đoạn mắng chửi của Ảnh Nhi muội muội.

Bị nàng mắng nửa ngày, Triển Chiêu mới hơi phục hồi tinh thần lại, thế nhưng trong đầu vẫn là không rõ chuyện gì xảy ra, một đống hỗn loạn. Lý trí hẳn là trước giúp tiểu cô nương xem thương thế, thế nhưng bàn tay khựng lại giữa không trung mãi không được. Song song ý thức không lắm thanh tỉnh mở miệng nói: “Ngọc, Ngọc đường hắn, hắn là nam tử a…”Ai biết bởi vì hắn quá mức kích động, thân thể đứng bất ổn, thân mình hơi nghiêng hơi lao về phía trước! Tiểu cô nương da đầu run lên ‘Không phải chứ? Chẳng lẽ Triển chiêu không đánh chết mà là muốn đè chết ta sao?’.

(Ngọc Nhi: Chưa biết ai nặng hơn ai đâu. Aaaaaa!! Ảnh Nhi: giơ chân đá, Ý ngươi nói bổn cô nương béo phải không? Láo!!!)

“Dừng tay!” Cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng hô! Hai người không tự chủ được song song nhìn lại…

Triển chiêu thật vất vả trấn định thân thể, tỉ mỉ nhận rõ bạch sắc thân ảnh đứng trước mắt thì, hắn lại một lần nữa bị chấn kinh rồi!”Bạch, Bạch huynh!? …” Y, y sao lại biến thành cái dạng này?! Đây thật là cái kia anh tuấn tiêu sái Bạch ngọc đường sao? Lẽ nào, lẽ nào cô nương nói chính là thực sự?! Thế nhưng…

Bạch ngọc đường thế nhưng sắc mặt âm trầm, căn bản không có nhìn hắn. Thẳng bước đi ngang qua Triển Chiêu tới cạnh tiểu cô nương, thân thiết hỏi: “Ngươi không sao chứ?” Một bên nói một bên nâng dậy nàng chuẩn bị ly khai. Tiểu cô nương không được tự nhiên từ trong lòng y giãy dụa, nhưng không chịu rời đi: “Ngọc đường ca ca, ta không đi! Ta ngày hôm  nhất định phải bắt hắn cho ngươi một cái công đạo!”

“Được rồi!”Bạch ngọc đường triệt để nổi giận: “Hắn nếu không tin, nhiều lời lại có ích gì? Chẳng lẽ còn muốn Bạch gia gia cầu hắn tin tưởng phải không?!”Nói xong ôm lấy nàng quay đầu liền đi.

Tiểu cô nương còn muốn phản kháng, muốn nói: “Thế nhưng, Ngọc…” Vừa xuất khẩu, lại đột nhiên nghĩ đến hài tử trong bụng Bạch Ngọc Đường, sợ chính mình lộn xộn bị thương đến, liền lập tức an tĩnh lại, không hề tránh động.

Triển Chiêu đứng ngây ra tại chỗ phát ngốc nửa ngày, thấy Bạch ngọc đường muốn rời đi mới giật mình tỉnh lại, lập tức xông lên phía trước muốn ngăn lại: “Bạch huynh!….”Ai biết vừa chạy đến chưa kịp nói hết câu, đã thấy tiểu cô nương nhẹ nhàng vung tay lên, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngát giống tối hôm qua…Cả người liền bất động.

Chết tiệt! Rõ ràng đã trúng chiêu một lần rồi, sao đến giờ vẫn sơ ý để trúng thêm lần nữa! Triển chiêu thầm mắng chính mình, hận không thể chạy theo tách hai bạch sắc thân ảnh kia ra thật xa, ôm lấy Ngọc Đường vào lòng, lưu lại y! Nhưng cuối cùng bất lực, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Ngọc Đường chậm rãi đi xa, từ từ tiêu thất…
Bình Luận (0)
Comment