Bạch Ngọc Đường xoay lưng nằm cạnh Triển Chiêu, thầm giận bản thân, mới rồi thực sự không nên nóng máu tranh chấp với hắn làm gì.
Hiện giờ toàn thân nhức mỏi, ngay cả khí lực nhấc tay cũng đều không có. Đáng sợ nhất là đứa bé trong bụng dường như phản đối phụ thân chỉ lo thỏa mãn dục vọng, nhất thời quên mất nó còn tồn tại, liên tục nghịch ngợm giãy đạp. Bụng dưới đau đớn hợp với bắp thịt nhức nhối, khiến Bạch Ngọc Đường có phần không chịu đựng nổi.
Thân người khó chịu, tính tình cũng thêm nóng nảy.
Lúc này sức nóng của nỗi say đắm vơi dần, đầu óc trở nên rõ ràng, Bạch Ngọc Đường chợt nhiên nhớ ra một chuyện, lửa giận trong lòng nhất thời bị khơi lên, sắc mặt tối ám, lạnh giọng: “Mèo thối, chẳng phải ngươi nói sẽ để Ngũ gia ở trên sao hả?”
Có điều lúc này thanh âm của y hư nhuyễn vô lực, Triển Chiêu vẫn chưa nghe ra lửa giận chất đầy trong đó, ngược lại tựa như một câu dỗi hờn.
Triển Chiêu vốn rất lo lắng cho y, song khi hoan ái hỏi y vài lần y đều trả lời mình ổn, giờ lại nghe y bình tĩnh hỏi chuyện này, tâm tư càng thêm bình ổn.
Hắn nửa đùa nửa thật đáp chiếu lệ trả lời: “Ngọc Đường đúng là ở trên còn gì”
Kì thực Triển Chiêu quả tình có chút oan uổng, khi đó nhắm mắt tiến vào cơ thể Ngọc Đường, hắn hoàn toàn thuận theo bản năng, đến lúc sáp nhập hắn mới ý thức mình đang làm gì… Nơi đó, hóa ra nam nhân hoan ái phải dùng nơi đó? Trước kia hắn luôn cho rằng cấu tạo thân thể Ngọc Đường bị thuốc cải biến…
Chẳng qua hắn không thể nói với y thực ra hắn vốn không biết nam nhân có thể cùng với nam nhân…, mà dù có biết hắn cũng không làm.
Bạch Ngọc Đường thấy hắn không hề có ý hối lỗi, tiếp tục chơi trò giả ngu với mình, tức giận mỗi lúc một tăng, nhưng không còn sức đánh chửi, vậy là ôm bụng bắt đầu khổ sở rên rỉ: “Ai u —- bụng, bụng ta đau quá!! —- a…” Mèo thối, cho ngươi sốt ruột chết luôn.
Quả nhiên lời y lập tức khiến cho trái tim Triển Chiêu vặn xoắn, hắn vội nâng người, cẩn trọng xoay Bạch Ngọc Đường đối mặt với mặt mình, lo lắng kiểm tra một phen.
Nhìn sắc mặt Bạch Ngọc Đường hơi hơi tái trắng, hai tay ép chặt thành bụng căng tròn, tâm tư Triển Chiêu đau nhói.
Lập tức lăn ra khỏi giường, nhanh chóng nhặt lấy áo ngoài rơi tung trên đất mặc vào, quay lại nói với người kia: “Ngọc Đường, ngươi cố chịu một chút, ta đi kêu Bạch cô nương tới khám cho ngươi, yên tâm đi, không sao mà” Giọng nói có phần run rẩy, không rõ hắn đang an ủi Bạch Ngọc Đường hay đang tự an ủi mình.
Bạch Ngọc Đường thấy hắn định chạy ra ngoài gọi người, tức thì vươn tay kéo hắn: “Đừng, đừng đi!” Đùa gì vậy chứ? Một giường bừa bộn sau trận mây mưa, chính y còn trần như nhộng nằm đây, chẳng lẽ hắn thực sự muốn người khác đến xem? Bạch Ngũ gia ta còn mặt mũi nào nữa chứ?
“Ngọc Đường, tới nước này rồi, ngươi đừng cố chấp, đây không phải chuyện đùa đâu” Triển Chiêu còn tưởng Bạch Ngọc Đường cậy mạnh, lo âu ứ lên cuống họng.
“Ta không sao. Tiểu nha đầu kia bị thương, hôm qua đã không được nghỉ ngơi, vất vả mãi mới ngủ được, đừng làm phiền muội ấy.” Bạch Ngọc Đường tùy tiện nói một lí do, hai tay nắm chặt Triển Chiêu không chịu buông ra.
Mèo ngốc này rốt cuộc có biết ý thức hay không? Chỉ khoác mỗi lớp áo ngoài quần cũng không mặc cứ thế chạy ra bên ngoài. Cho dù hắn có lột hết da mặt của một quan viên Tứ phẩm, nhưng Bạch Ngũ gia còn muốn gặp mặt người đời.
“Nhưng mà, Ngọc Đường…” Thanh âm Triển Chiêu lo lắng nghẹn ngào, hắn biết tiểu cô nương kia bị thương không nhẹ, đêm hôm khuya khoắt đanh thức người ta quả là không ổn, có điều tình trạng Ngọc Đường…
Triển Chiêu chỉ hận không thể hung hăng tự vả một trận, chỉ đành trách mình nhất thời hồ đồ, không biết tiết chế. Lỡ như Ngọc Đường và đứa nhỏ thật sự có chuyện không hay, hắn dẫu có chết vạn lần cũng chưa hết tội.
“Ngũ gia ta nói ổn là ổn. Đứa nhỏ này đâu phải chỉ của mình ngươi, chẳng lẽ ta lại đem mạng nó ra đùa giỡn?” Bạch Ngọc Đường thấy vành mắt hắn hoen đỏ, trái tim bỗng dưng mềm nhũn, chỉ là cơn giận vẫn chưa tan hết, ngữ khí có phần lạnh lẽo.
Triển Chiêu nghe y nói vậy cũng tạm an lòng, thế nhưng cảm giác đau lòng không hề thuyên giảm.
Hắn trở lại giường cẩn trọng ôm giữ thân trên Bạch Ngọc Đường, để y tựa vào người mình, lo lắng dò hỏi: “Có đau lắm không? Ta phải làm gì bây giờ?”
Bạch Ngọc Đường thấy hắn căng thẳng vì mình như vậy thì hầu như không còn giận dữ, y vốn chỉ định làm hắn lo lắng một chút, hiện tại mục đích đã đạt, tâm tình cũng tự nhiên tốt hơn “Vậy ngươi xoa bóp cho ta, có lẽ ta sẽ dễ chịu hơn đó.” Dẫu rằng có chút không được tự nhiên, kì thực từ trong sâu thẳm Bạch Ngọc Đường vẫn thực hưởng thụ cảm giác được Triển Chiêu cung phụng.
Triển Chiêu nghe xong, nhẹ nhàng đặt tay lên phần bụng cao ngất của Bạch Ngọc Đường, bắt đầu khẽ khàng xoa vuốt.
Bạch Ngọc Đường chỉ thấy một luồng nhiệt lưu chậm rãi rót vào đan điền, dần dần lan khắp toàn thân, quanh thân dâng lên một cỗ ấm áp, thai nhi trong bụng cũng được dỗ dành, y biết Triển Chiêu sử dụng nội lực giúp mình an thai, tâm tư không khỏi ấm dần.
“Còn đau không?” Triển Chiêu dịu dàng hỏi y.
Bạch Ngọc Đường không đáp, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng bờ ngực Triển Chiêu, nơi đó có một vết thương, không dài, nhưng rất đậm, rất sâu…
Mèo con, nỗi đau của ta, làm sao so được với sự đau đớn của ngươi…
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, vô thức vươn tay xoa lên vết sẹo, lại bị Triển Chiêu bất ngờ bắt lấy: “Ngọc Đường, ngươi đã sớm biết, nên mới đâm ngay chỗ này đúng không?”