“Triển đại nhân, huynh chỉ vừa mới trở về, chẳng lẽ lại định đi đâu?” Trương Long nửa đêm ra ngoài đi tiểu, đã thấy Triển Chiêu đứng trước cửa phòng chần chừ do dự, không dám đẩy cửa tiến vào.
Nhớ đến chuyện ở đại sảnh hồi tối, phút chốc đã đoán được bảy tám phần, quả không ngờ mà. Triển đại nhân anh minh uy vũ thế nhưng cũng có ngày này, hơn nữa ngay ngày đầu tiên trở lại đã…
Chỉ là Triển đại ca cũng thật ngốc nghếch, hai người bên nhau lâu như vậy rồi, bụng Bạch thiếu hiệp lớn đến vậy rồi, vậy mà huynh ấy cứ như chẳng hay chẳng biết, báo hại mọi người cuống hết cả lên. Hắn nhớ khi Triển đại ca trở về từ Hãm Không Đảo, trong phủ nhận được thư của Lô đảo chủ, nói Bạch thiếu hiệp tới Khai Phong Phủ tìm Triển đại ca, nếu gặp thì hãy báo lại, lúc đó hắn còn thấy rất kì lạ, Cẩm Mao Thử trước giờ hành động tùy tiện, đến Khai Phong tìm Triển đại ca gây sự là chuyện thường tình, đã quan tâm y như thế, sao còn đặc biệt muốn bọn họ hồi đáp?
Sau đó, lúc thấy Triển đại ca thần sắc ảm đạm trở về, hắn nghĩ hẳn rằng kẻ có thể khiến cho huynh ấy lộ ra vẻ mặt đó cũng chỉ có Bạch Ngọc Đường, nhất định Triển đại ca đã bị y làm tổn thương, bèn không dám nhắc tới nữa.
Ngày ấy hắn còn cảm thấy khổ sở giùm Triển đại ca, cứ nghĩ huynh ấy với Bạch thiếu hiệp tình sâu ý đậm, được Ngũ Thử đưa về Hãm Không Đảo chữa thương, người kia nhìn thấy huynh ấy vì mình mà trọng thương như vậy sẽ cảm động khôn xiết, không chừng còn lấy thân báo đáp, vậy mà cuối cùng lại chỉ thấy mình Triển đại ca thương tâm trở về.
Bây giờ ngẫm lại mới hiểu, hóa ra trước khi Bạch thiếu hiệp tới Trùng Tiêu Lâu, y đã hoài thai nhi tử, khó trách Triển đại nhân vội vàng đuổi theo cứu y.
Phỏng chừng trên Hãm Không Đảo, hai người mỗi ngày đều là ngọt ngào quyến luyến, miễn cưỡng trở lại, nói là hôn mê ba tháng, ai tin nổi đây? Lúc quay về phủ chẳng phải rất khỏe mạnh sao? Chả có vẻ gì gọi là trọng thương vừa khỏi.
Tính tình Bạch Ngọc Đường vốn đã không tốt, hiện giờ trong bụng lại mang cốt nhục của Triển đại ca, phỏng chừng sẽ càng không biết kiêng dè, thấy Triển đại ca hiền lành nhẫn nại, nên thường ăn hiếp huynh ấy, mới khiến người ta tức giận bỏ đi, rồi sau đó lại hối hận, bởi vậy mới đuổi đến đây.
Có lẽ mấy vị huynh đệ lo y bụng mang dạ chửa một mình bôn ba,mới vội gửi thư thông báo cho bọn họ biết.
Tuy Triển đại ca nổi danh khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, song buộc huynh ấy phải nói ra sự thật kinh thế hãi tục trước mặt mọi người, chưa cả thành thân đã có đứa nhỏ, vi phạm luân thường đạo lí, đúng là làm khó huynh ấy. Có điều nghĩ đến huynh ấy giấu diếm mọi người quá lâu, báo hại bọn họ lo lắng không yên, Trương Long vẫn thấy trong lòng bực bội.
Vậy nên nhìn thấy vẻ bối rối của Triển Chiêu, bèn không kìm được định trêu đùa một chút, vừa lúc có thể trút giận.
Triển Chiêu nghe ra trong lời Trương Long phảng phất chút vị châm biếm, nhưng lại không thể để mất thể diện trước mặt huynh đệ, đành phải trả lời qua quýt: “À, ta định ra ngoài một lát. Vụ án đại nhân nhắc đến chiều nay, Ngọc Đường đã nói hãy còn một nhân chứng nữa, ta muốn đến đó hỏi thăm tình hình xem sao.”
“Triển đại ca, huynh vất vả thật đó nha. Khuya rồi mà vẫn ra ngoài điều tra? Hai người chỉ vừa hồi phủ, huynh không cố gắng chăm sóc người ta, chẳng phải kì cục lắm ư? Triển đại ca, ta xin thất lễ, nhưng giờ huynh đã xem như người có gia thất, việc công dĩ nhiên trọng yếu, song huynh cũng nên dành chút thời gian săn sóc gia đình, huống chi người ta sẽ trả cho huynh một đứa cơ mà.” Trương Long suýt nữa bật cười thành tiếng, cũng may sắc trời tối sẫm, Triển Chiêu mới không nhìn ra vẻ cười quái dị cố nén trên gương mặt hắn.
Nào lại có người đêm hôm khuya khoắt ra ngoài tra án? Triển đại ca quả nhiên không biết nói dối, bịa ra lí do vớ vẩn nhường đó mà cũng đòi bịa.
Hắn nói, cố ý ngoảnh đầu về phía cửa phòng Triển Chiêu, nhân tiện dùng tay huých người kia một cái.
“À… Vụ án này có liên quan tới Ngọc Đường, vì vậy ta muốn mau chóng điều tra rõ ràng, miễn cho đêm dài lắm mộng.” Triển Chiêu nghe hết mấy lời căn dặn ‘thành khẩn thấm thía’ của hắn, xấu hổ vô cùng, gương mặt thoạt đỏ thoạt trắng. Hắn cũng biết mình nói dối chẳng hề có sức thuyết phục, nhưng lời đã ra khỏi miệng, lại không có cách thu hồi, vả chăng hắn cũng không thể nghĩ được lí do gì khác, chỉ đành xoa xoa bờ ngực có chút đau đớn, gãi đầu tiếp tục giả ngây.
“Chuyện ấy đâu cần vội vàng quá đáng. Sớm mai đến đó cũng không muộn đâu. Ai nấy đều biết trong vụ án kia, Bạch thiếu hiệp hoàn toàn vô tội, căn bản không cần lo lắng. Huynh cứ an tâm về phòng nghỉ ngơi, trông nom “chị dâu” quan trọng hơn nhiều!” Trương Long thấy hắn vẫn không thừa nhận, tiếp tục khích bác, cuối cùng sửa đổi cả lối xưng hô. Vừa nói vừa đẩy Triển Chiêu vào phòng.
Triển Chiêu vừa nghe cách xưng hô của Trương Long với Bạch Ngọc Đường, sắc mặt lập tức đỏ thấu, càng thêm lúng túng vô vàn, cứng rắn giữ tay hắn lại, ngăn hắn tiếp tục đẩy mình, cãi cố: “Đâu cần phải vậy. Không cần vậy đâu, đường đi đến đó xa xôi, sáng mai mới đi e rằng buổi tối sẽ không về kịp, Ngọc Đường ở phủ còn có Công Tôn tiên sinh, đừng quá lo lắng.”
Trương Long thật sự tò mò, hắn chưa từng thấy Triển đại nhân ngày thường trầm ổn lộ ra vẻ mặt thẹn thùng nhường ấy.
Khuôn mặt Triển Chiêu lúc này quả khiến bất kì kẻ nào nhìn thấy đều sẽ nảy sinh ý muốn trêu chọc, hết sức hài hước dễ thương.
Trương Long xích lại gần hắn, che miệng ghé vào tai hắn, nói nhỏ: “Triển đại ca, người ta có bầu, tính tình đổi khác chút ít cũng là điều khó tránh khỏi, huynh ráng nhẫn nại một xíu, khoan dung một xíu, trở về dỗ dành người ta, rồi sẽ ổn cả thôi mà. Quãng đường về sau còn dài, huynh tính ngủ đêm ở ngoài suốt hả? Hồi nương tử ta mang thai lần đầu cũng vậy, suốt ngày lôi ta ra làm bao cát, ta phải nhịn nhục dỗ nàng cả ngày…”
Trương Long kiên nhẫn truyền thụ kinh nghiệm đau thương một thời, bởi trong đám người ở Khai Phong Phủ, tuy rằng Triển Chiêu lớn hơn bốn người bọn họ, nhưng nói đến chuyện phu thê, toàn Khai Phong Phủ từ trên xuống dưới, Triển Chiêu là kẻ duy nhất không có kinh nghiệm. Đại khái đó cũng là điểm duy nhất bọn họ hơn được Triển Chiêu, vậy nên lời của Trương Long mang theo tự tin xen lẫn đôi phần khoa trương.
“Hả? À, biết, biết rồi, ngươi nên về nghỉ sớm đi, không cần bận tâm đến ta.” Nghe hắn thao thao bất tuyệt một hồi, Triển Chiêu thực sự chỉ muốn độn thổ, giọng nói bắt đầu lắp bắp, để tránh hắn lại nói tiếp, vội vàng đi trước một bước hạ lệnh tiễn khách.
Trương Long tựa hồ vẫn thấy chưa đủ, vỗ vỗ bả vai Triển Chiêu, nói: “Triển đại ca, thật khổ cho huynh, nhưng không sao hết, nam nhân ai cũng phải qua cửa này, chịu khó vài tháng là xong.”
Hắn nhìn bộ dạng Triển Chiêu như đã thẹn quá thành giận, sắp sửa bùng nổ đến nơi, tức khắc sửa lời: “Ai da, khuya rồi khuya rồi, ta phải đi ngủ, Triển đại ca cũng nghỉ sớm nha.” Nói xong, nhanh chóng quay đầu chuẩn bị về phòng.
Còn chưa kịp chuồn, đã bị Triển Chiêu cuống quýt gọi lại: “Chờ, chờ chút.”
Trương Long cho rằng Triển Chiêu đang định tính sổ với hắn, không dám quay đầu, do dự đáp lời: “A? Triển đại ca muốn dặn dò gì chăng?”
Lại nghe Triển Chiêu ngập ngừng mở miệng: “À… Huynh, trước mặt Ngọc Đường, vạn lần đừng gọi y là “chị dâu”.” Nếu để Ngọc Đường nghe thấy, từ nay ta khỏi vào cửa luôn đó.
“Phụt ~ haha — khụ khụ…” Trương Long rốt cuộc vẫn không thể nhịn được cười, ai biết Triển đại ca lại sợ… “Lão bà” đến thế Song bởi cười quá đột ngột, hắn cũng không kịp phản ứng, kết quả bị sặc nước miếng.
Sau đó hoảng hốt nhận ra chính mình thất thố, trận cười của hắn quả thực có phần quá trớn, sẽ làm tổn thương tự tôn của Triển đại ca, vì vậy che miệng, quay đầu, nghiêm mặt nói: “Khụ khụ, ta hiểu, ta hiểu, khụ, khụ khụ…” Nói rồi, vừa ho khùng khục, vừa cấp tốc xoay người về phòng.
Triển Chiêu vẫn còn chưa hết xấu hổ, song lại bất giác nhớ tới lời của Trương Long khi nãy: [Dỗ dành người ta… Dỗ dành cả ngày…]
“Khả thi thật hả… Nhưng mà phải dỗ thế nào?” Ngọc Đường giờ đang nổi nóng, mình còn chưa kịp mở lời y đã phát hỏa, hoàn toàn không có cơ hội dỗ dành.
Triển Chiêu quanh quẩn trước cửa phòng hồi lâu, mấy lần muốn đẩy cửa tiến vào, bàn tay phân vân áp lên cánh cửa, thở dài: “Ai ~ Thôi thì đành chờ ngày mai Ngọc Đường hết giận, tranh thủ làm hòa với y vậy. Mặc dù lo cho Ngọc Đường, chính là nếu y thấy mình, y sẽ nổi giận, tổn hại thân thể, nên hắn vẫn không vào phòng.
Hắn thần người đứng đó một lúc, nghe thấy bên trong dần dần im ắng, nghĩ rằng Ngọc Đường đã ngủ, lúc này mới thấy an lòng đôi chút, hi vọng cơn giận của y sẽ tan đi cùng giấc ngủ.
Có điều giờ hắn biết làm gì đây, đâu thể ngủ trong sân được. Lỡ để người ta nhìn thấy thì biết giải thích thế nào? Đêm hôm khuya khoắt, hắn không có ý quấy rầy người khác, hơn nữa nếu để họ biết hắn bị Ngọc Đường đuổi cổ thì còn mặt mũi nào nữa.
Thôi, tốt nhất hắn thức luôn đi. Nếu đã nói ra khỏi miệng, chi bằng tới đó một lần xem sao, giả sử ngày mai Trương Long có rêu rao chuyện đêm nay, ta cũng có cớ chống chế.
Bởi vậy, Triển Chiêu phi thân, lặng lẽ vượt tường, tan vào bóng đêm mờ mịt…
Hắn vừa rời đi, cửa phòng đột ngột hé mở, bên trong hiện ra một mảnh bạch sắc.
“Mèo thối, mèo ngu, mèo ngốc. Nói đi liền đi.” Bạch Ngọc Đường cắn môi, rủa xả không ngớt. Tuy nhiên trong lòng đã dâng lên chút hối hận, có lẽ hắn thực sự không cố ý…