[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 37

“Chuyện đó…” Triển Chiêu có phần do dự, xem tình hình hiện tại, vụ án hóa ra không đơn giản như bọn họ nghĩ, trái lại còn vô cùng bất lợi đối với Ngọc Đường, thực sự không muốn để y lo lắng. Mặt khác, Triển Chiêu cảm thấy chuột bạch hình như còn giấu giếm điều gì đó, không biết có nên hỏi hay không, hỏi ra lại sợ người kia mất hứng.

Nhưng Bạch Ngọc Đường thật sự rất kiên quyết, nhất định nói là làm, Triển Chiêu đành phải thành khẩn kể hết mọi chuyện: “Lâm cô nương… Nàng ta tháng trước nhảy xuống núi tự vẫn, trong nhà chỉ còn một người cha già sau khi nàng mất đã hóa điên, đến nay hoàn toàn mất trí, lúc ta đến nhà bọn họ, ông ta gắt gao nắm lấy ta không buông, một mực khẳng định ta hại chết nữ nhi của lão. Rốt cuộc không hỏi được gì cả.”

Bạch Ngọc Đường vừa nghe Tú Tú cô nương vì nỗi nhục này mà tự vẫn, nhất thời vô cùng căm phẫn, không khỏi mắng to: “Súc sinh. Khi đó cho hắn chết quá tiện nghi rồi, lúc đó nếu không phải ta… Bạch gia gia lẽ ra nên tặng hắn thêm vài kiếm nữa mới đúng.” Trong cơn tức giận, Bạch Ngọc Đường suýt chút nói ra bản thân lúc đó sơ suất, bị trúng mê dược đến ngất đi, may là bản thân phản ứng nhanh, cấp tốc sửa lại.

Triển Chiêu hôm qua nghe Bao đại nhân nói qua án này, trong lòng có chút hoài nghi, còn nhớ hôm qua mọi người ở công đường thảo luận “Lẽ nào vụ án có liên quan đến Ngọc Đường?” Triển Chiêu thấy Bao đại nhân thần sắc kì quái nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, trong lòng lập tức nhói lên.

Bao đại nhân nhìn Triển Chiêu đáp: “Thật sự có liên quan đến Bạch thiếu hiệp.”

Nói xong bèn quay về phía Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Bạch thiếu hiệp có biết một người tên là Phí Lương Nghĩa?”

Bạch Ngọc Đường tuy rằng tâm tình không tốt nhưng đối Bao đại nhân vẫn là vô cùng kính trọng, liền cung kính chắp tay đáp: “Đại nhân, Bạch mỗ chưa từng nghe qua.”

“Có người tố cáo Bạch thiếu hiệp mấy ngày trước ở phụ cận Hiểu Đường Sơn hành hung giết người, chúng ta ở hiện trường tìm được Họa Ảnh của ngươi, nạn nhân chính là Phí Lương Nghĩa.” Bao đại nhân nghe Bạch Ngọc Đường nói không biết người này, liền nghĩ có người muốn vu cáo hắn, chỉ là thủ đoạn quá tầm thường, như vậy cũng chỉ là loại vô danh tiểu tốt, bị thua thiệt nên muốn trả thù, cũng không phải án tử khó khăn gì, hiện tại Bạch Ngọc Đường chỉ cần cung cấp một ít đầu mối, tìm ra ai đánh cắp kiếm của hắn là chân tướng rõ ràng, vụ án như vậy là xong.

Lại thấy Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, trả lời: “Hóa ra là hắn sao, ta biết, đúng là hắn bị tại hạ giết.”



Mọi người nghe Bạch Ngọc Đường nói xong đều rất sửng sốt, không thể tin được, có người lại đem tội sát nhân chụp lên đầu mình sao? Chỉ là sau đó nghe Bạch Ngọc Đường nói người nọ chính là một tên *** tặc ác bá, Triển Chiêu nghĩ chỉ cần tìm được nhân chứng chứng minh Bạch Ngọc Đường là vì dân trừ hại, việc nghĩa nên làm là ổn. Vậy nên tuy trong lòng có hoài nghi, nhưng để tránh cãi nhau với y, chọc y nổi giận, Triển Chiêu đành tự mình đi điều tra kỹ càng hơn, chắc hẳn Bao đại nhân cũng nhìn thấu Bạch Ngọc Đường có chuyện khó nói nên cũng không tiếp tục truy vấn.

Hiện giờ y cứ ấp a ấp úng, Triển Chiêu chắc chắn suy đoán của mình là đúng, hơn nữa với tình hình này, nếu Ngọc Đường vẫn không chịu nói thật, cung cấp đầu mối khác thì y thật sự sẽ phải gánh trên lưng tội danh giết người, cho nên Triển Chiêu cũng không thể quản có chọc giận người nọ hay không, dứt khoát hỏi: “Ngọc Đường, Phí Lương Nghĩa quả thật là ngươi động thủ giết chết? ” Không phải là Bạch Ngọc Đường vì bảo vệ Bạch cô nương nên thay nàng gánh tội chứ?

Triển Chiêu dù tin tưởng Bạch Ngọc Đường đối với mình hữu tình, cũng biết tính nết thương hương tiếc ngọc của y, Bạch cô nương dù đối với y không phải huynh muội ruột thịt nhưng tình cảm sâu sắc, vả lại Ngọc Đường một lòng hiệp nghĩa, thà rằng chính mình gánh tội thay cũng sẽ không để nàng chịu cảnh lao ngục khốn khổ.

“Việc này Bạch gia gia có thể gạt ngươi sao? Tất nhiên là ta giết.” Bạch Ngọc Đường mặc dù ngữ điệu chắc chắn, nhưng vẫn nghe ra có chút lo lắng.

Y thực sự không muốn cho Triển Chiêu biết mình mất mặt như vậy, cứu người không xong còn phải nhờ tiểu nha đầu kia cứu lại, cho nên mới một mực khẳng định là mình giết.

Y không nghĩ tới tầm nghiêm trọng của sự việc lần này, trong lòng còn đang oán giận tiểu nha đầu kia chỉ lo khoe công, nói chuyện tốt mà không nói chuyện xấu, không thèm cho hắn biết Tú Tú cô nương đã chết, hại hắn hiện giờ không có cách nào tự bào chữa; đồng thời cũng thầm buồn bực mấy ngày nay ở cùng với Triển Chiêu, chỉ lo hưởng thụ con mèo kia cung phụng, cư nhiên đem Họa Ảnh vứt ở đâu cũng không phát hiện.

“Ngọc Đường, ngươi phải biết, hiện giờ Lâm cô nương đã chết, phụ thân nàng thì điên rồi, ta vừa đi vừa hỏi thăm bách tính trong thôn, họ đều nói Phí Lương Nghĩa ngày thường thái độ làm người ổn trọng hiền lành, thường xuyên giúp đỡ mọi người xung quanh, tuyệt không làm ra chuyện vô đạo đức như vậy.” Triển Chiêu muốn y cân nhắc tình hình hiện tại mà nói rõ ràng mọi chuyện.

Không chỉ vậy, Triển Chiêu còn đi tìm Bạch Nhị Nha, nhưng đến nơi lại không thấy người, không biết là đi đâu, có thể nào… chạy tội rồi.

“Ý của ngươi là ngươi không tin ta, cho rằng ta đang gạt ngươi phải không?” Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nói vậy cũng biết tình thế nghiêm trọng, chắc hẳn tiểu nha đầu kia lại phóng đại sự thật, Phí Lương Nghĩa căn bản không phải một tên côn đồ hoành hành ngang ngược ác bá một phương cái gì, chẳng qua là một tên tiểu nhân nhát gan trong ngoài không đồng nhất mà thôi, cho nên người trong thôn mới bị bề ngoài của hắn lừa bịp, cái này thực là tạo nghiệt mà. Nhưng dù gì y vẫn không muốn bị mất mặt trước Triển Chiêu, huống hồ đây nếu thật là tử tội, y càng không thể khai ra tiểu nha đầu kia.

Chính là trong lòng không khỏi có chút bối rối, y cũng không phải sợ chết, thường ngày hành hiệp trượng nghĩa ỷ kiếm giang hồ, sớm đã đem chuyện sinh tử vứt ra sau đầu, chỉ là hôm nay, cái mạng này vốn không còn của một mình y nữa, trong người y còn có một tiểu sinh mệnh cần dựa vào y mà sống, chí ít thì trong lúc này, y không thể chết.

“Ngọc Đường, ta cũng rất muốn tin tưởng ngươi, nhưng việc này liên quan đến mạng ngườ. Đến nước này rồi ngươi vẫn không chịu nói thật sao?” Triển Chiêu có chút nóng nảy, ngữ khí không tránh khỏi nặng nề hơn.

“Ngũ gia ta nói đều là nói thật. Ngươi còn muốn ta nói cái gì nữa?” Bạch Ngọc Đường bị ép hỏi cũng bắt đầu phát cáu.

“Không thể nào. Phí Lương Nghĩa là bị người chém một kiếm mất mạng, ngươi nếu giết hắn dễ dàng như vậy tại sao còn bất cẩn đánh rơi Họa Ảnh? Ngươi nếu là vì báo thù cho Lâm cô nương, tại sao không biết Lâm cô nương đã chết? Hơn nữa tên họ của tên ác nhân ngươi cũng không biết?” Triển Chiêu không nhịn được nữa rống lên. Bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể chiều Ngọc Đường, chỉ có chuyện này là tuyệt đối không thể nhượng bộ. Hắn không muốn biến Ngọc Đường thành một tên bất nghĩa, nhưng hắn cũng không thể nhìn Ngọc Đường đi chịu chết.
Bình Luận (0)
Comment