[Miêu – Thử] Vi Quân Thanh Ti . Vi Quân Bạch Phát

Chương 14

 Cục, chỉ cần là người bố trí, nó liền nhất định sẽ bị giải, chính là muốn giải cục thì đại giới phải trả thực không đoán được.

Bạch Ngọc Đường nhìn Bàng sủng vẻ mặt không cam lòng , trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Một cái cục, vì bố nó, chặt đứt ân, tuyệt  nghĩa, cơ quan tính tẫn.

Một cái cục, vì giải nó,  thương thân,  hủy tình, bất đắc dĩ chỉ còn một tiếng thở than.

Bạch Ngọc Đường, nhìn lên trời cao, lệ, chảy xuống.

Trời đất bao la, đường về ở nơi nào?

“Thiếu chủ nhân?”

“Thương ưng, đem Bàng sủng  về, chôn ở bên cạnh lão nhân gia đi, đúng rồi,  cũng mang Phần cầm về Nguyệt Lăng Tiêu đi.”

“ Dạ, Thiếu chủ nhân có phải hay không, không trở về Nguyệt Lăng Tiêu nữa?”

“Vì cái gì hỏi như vậy?”

“Lúc ta tới, chủ nhân đã nói khi Thiếu chủ nhân thấy Triển Chiêu sẽ không trở lại nữa.”

“Sẽ không, ta sẽ trở về, nhất định sẽ trở về.”

Thương ưng, thật cao hứng, thực sự cao hứng.

Bạch Ngọc Đường nhìn ra được Thương ưng cao hứng, ảm đạm cười,: “Việc xong rồi, trở về đi.”

“Vậy chúng ta đây chờ Thiếu chủ nhân.”

“Thương ưng, ta sẽ trở về, ta sẽ để cho Nguyệt nô mang ta trở về.”

Ngẫu khế tiểu trúc, đầy trời đom đóm.

Triển Chiêu, đẩy cửa ra.

Trong phòng, không có một bóng người.

Ba ngày nay hắn tìm  Bạch Ngọc Đường  nhưng không thấy, gương mặt hắn không khỏi ủ rũ, trong mắt là vô cùng  lo lắng.

“Ngọc đường, ngươi đang ở đâu?”

Nhìn theo bóng lưng Triển Chiêu rời đi, một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở ngẫu khế tiểu trúc.

Dâng hương, đánh đàn.

“Đinh “, ngây ngốc nhìn đàn đứt dây: “Huyền đoạn, nhân thệ.”

Triển Chiêu khiếp sợ  nhìn Bạch Ngọc Đường, tiếp nhận  thánh chỉ trong tay Bạch Ngọc Đường. Xung quanh không  một tiếng động, mọi người ai cũng khó hiểu  nhìn Bạch Ngọc Đường ý cười trong suốt .

“Mèo con, lần này ta nhất định sẽ uống xong rượu mừng của ngươi mới trở về.”

Triển Chiêu, trong mắt là tuyệt vọng, thật sâu tuyệt vọng.

“Lão ngũ, đây là có chuyện gì?”  Triệt địa thử nhịn không được tới gần hỏi Bạch Ngọc Đường, không nghĩ tới, Triển Chiêu lại tứ hôn, mà đối tượng tứ hôn vẫn là Đinh nguyệt hoa, bất đồng chính là, lần trước người xin thánh chỉ là Triển Chiêu, mà lần này lại là Ngũ đệ nhà mình.

“Lão ngũ, đầu óc ngươi có phải hay không cháy hỏng?”  Xuyên sơn thử, cho rằng đầu óc Ngũ đệ nhất định là phá hủy.

“Nhị ca, Tam ca, Nguyệt hoa muội tử cùng mèo con là trời đất tạo nên, ba năm trước đây không thành là bởi vì ta, hiện giờ, ta chỉ là hoàn thành  nguyện vọng của hai người bọn họ trước kia mà thôi.”

“Lão ngũ, vậy ngươi cùng Triển Chiêu…”

“Huynh đệ, bạn tốt, sinh tử chi giao. Về sau, là muội phu, thân thích, hảo hàng xóm, có phải hay không, mèo con?”

“ Đúng vậy.”

” Không phải chỉ có ta mới thường xuyên đi cửa sổ hay sao, không thể tưởng được mèo con ngươi cũng học  đi cửa sổ từ lúc nào vậy?”

Không để ý tới Bạch Ngọc Đường ám phúng, vẻ mặt Triển Chiêu  âm trầm.

“Ta nói mèo con, ngày mai chính là ngày vui, không ở Khai phong hảo hảo xử lý công chuyện, chạy đến chỗ ta làm cái gì? Có phải hay không nhìn xem ta có chuẩn bị hỉ lễ hay không a?”

“Đủ rồi, Bạch Ngọc Đường.”

Tượng đất cũng có ba phần tính nóng, huống chi là người.

Triển Chiêu, thực thật sự sinh khí.

Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu nhất rống, nhất thời cũng không thể nói rõ, hai người cứ như vậy nhìn lẫn nhau.

“Ngọc đường, vì cái gì, vì cái gì?”

“Cái gì vì cái gì, ông trời ban thưởng lương duyên, đắc thê như thế, phu phục gì cầu?”

Bắt lấy tay Bạch Ngọc Đường, “Theo ta đi.”

“Ta mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Không nhìn Bạch Ngọc Đường  phản kháng, Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường, thả người nhảy lên…

Hai người xô xô kéo kéo đi tới ngẫu khế tiểu trúc.

“Ngọc đường, vì cái gì, ngươi cần phải giải thích cho ta?”

“Mèo con,  Bạch gia gia ta làm việc, đã bao giờ cần phải  giải thích cho người khác?”

Triển Chiêu bị những lời  của Bạch Ngọc Đường  đổ vừa vặn, đúng vậy, theo nhận thức đến hiện tại, chuột bạch chưa từng giải thích bao giờ, có phải hay không là do mình quá bao dung cưng chìu sủng nịch chỉ chuột trắng nhỏ này.

Buông tay  Bạch Ngọc Đường ra, Triển Chiêu đứng ở một bên mặc không lên tiếng, này cũng làm cho Bạch Ngọc Đường  đang nổi giận cũng phát được hỏa.

“Ngọc đường, ta nghĩ ngươi.... Ai, ta có cái  này trả lại cho ngươi.”

Cầm lấy viên hỏa tiêu linh châu mà Triển Chiêu đưa cho, trong lòng Bạch Ngọc Đường đã là bách chuyển ngàn chiết, nếu không phải là viên châu này, thì chính mình cùng Triển Chiêu sao lại tình sai kiếp nầy.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường vẻ mặt đau khổ, khinh khẽ đi tới trước mặt, hai tay xoa hai tay Bạch Ngọc Đường, ôn nhu nói: “Ngọc đường.”

Bạch Ngọc Đường, mờ mịt ngẩng đầu, chống lại đôi mắt của Triển Chiêu nhu tình như nước.

“Ngọc đường, ngày ấy có phải hay không Diệp đại ca đã nói những thứ gì, khiến ngươi hiểu lầm .”

“Mèo con, mặc kệ Diệp đại ca nói qua cái gì, ta đều tin tưởng mèo con.”

“Vì cái gì yêu cầu Hoàng Thượng tứ hôn?”

“Ông trời tác hợp cho.”

“Nói bậy, ngươi biết rất rõ ràng trong lòng  Triển Chiêu  chỉ có một Bạch Ngọc Đường, cuộc đời này tình hệ duy quân một người.”

Tâm, phanh một tiếng.

Nếu như nói không cảm động thì đó là giả, Bạch Ngọc Đường nghe được những lời của Triển Chiêu chính là xuất phát từ đáy lòng, nhưng khi ngươi đã buông tay, này tình lại làm cho người ta động dung được mấy phần?

“Mèo con, ta nói rồi, ta và ngươi tình sai kiếp này, tội gì tự lầm. Nguyệt hoa, hiền lương thục đức,nhất định là một hiền thê lương mẫu, hảo hảo quý trọng, không nên vì một người qua đi mà lầm hảo nhân duyên.”

Nhìn bóng dáng Triển Chiêu rời đi, làm cho Bạch Ngọc Đường tan nát cõi lòng, Bạch Ngọc Đường biết lần này buông tay, từ nay về sau chỉ còn là người lạ.

“Mèo con, đừng đi.”

Thì thào nói nhỏ tưởng chừng như không thể nghe thấy, nhưng bước chân của Triển Chiêu  lại ngạnh sinh ngừng lại.

Nếu nhất định không thể gần nhau, vì cái gì không thể phóng túng một lần, nếu ngày mai  là sinh tử cùng đồ, vì cái gì không thể ủng quân nhập hoài.

Ánh trăng, ôn nhu chiếu vào hai bóng người đan chặt vào nhau.

Triển Chiêu ngây ngô  hôn Bạch Ngọc Đường, hôn qua trán Bạch Ngọc Đường xuống mi, cuối cùng hạ xuống môi.

Hơi hơi khẽ mở chu thần, đáp lại  cái hôn ngây ngô của Triển Chiêu.

Sa trướng màu trắng, nhẹ nhàng buông.

Nhẹ nhàng cởi xuống hai cánh tay ôm bên hông, Bạch Ngọc Đường yên lặng  nhìn Triển Chiêu.

Nhẹ nhàng  nhặt lên bạch y rơi rụng trên sàn nhà, cố nén thân thể không khoẻ, Bạch Ngọc Đường chậm rãi đứng đến, hơi hơi hoạt động một bước nhỏ, cả người nháy mắt đau đớn khiến sắc mặt Bạch Ngọc Đường  trở nên thực tái nhợt, trên trán cũng toát ra  mồ hôi lạnh, bám vào mép giường, Bạch Ngọc Đường hít vào một hơi thật sâu.

Gương đồng, chiếu lên khuôn mặt Bạch Ngọc Đường  tái nhợt.

Lệ, không tiếng động rơi xuống.

Buồn ngủ mông lung trung, Triển Chiêu vươn tay bất an sờ tìm.

Hoảng hốt, nhớ lại hình ảnh Ngọc đường ý cười trong suốt  tuyên chỉ tứ hôn, lại nhớ lại cái hôn ngây ngô mà lại ngọt ngào, nhớ lại la tiêu trướng cá nước thân mật, nhớ lại một đêm vô tận triền miên.

“Ngọc đường.”

Mãnh  mở mắt ra, cũng không thấy người trong lòng ở đâu, tâm Triển Chiêu  dật thót, ngay cả hít thở cũng không thông . Cuống quít đứng dậy, chiếc chăn phủ trên người rơi xuống, cúi đầu, lọt vào trong tầm mắt là kinh hồng.

“Ngọc đường”

Vạch trần sa trướng, thấy Bạch Ngọc Đường đang ngồi ở trước gương đồng, Triển Chiêu thở ra được một hơi, phủ thêm áo lam, lặng lẽ đi tới gần Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường ngồi ngay ngắn ở trước kính, im lặng trữ thần lắng nghe tiếng gió thổi qua ngoài cửa sổ.

Triển Chiêu, dừng bước, Bạch Ngọc Đường im lặng  như thế làm cho Triển Chiêu có loại bất an nói không nên lời .

Phong, thổi vào trong phòng, thổi bay một đầu tóc trắng.

Bạch Ngọc Đường, chậm rãi xoay người, bình tĩnh nhìn Triển Chiêu, “Mèo con, ngươi cần phải đi.”

“Ta sẽ không đi, ta  vẫn sẽ cùng ngươi.”

Bạch Ngọc Đường, lắc đầu, giơ tay lên, chỉ vào trên bàn: “Trên bàn là hạ lễ ta đưa cho ngươi.”

Nhìn theo ngón tay Bạch Ngọc Đường  chỉ, Triển Chiêu nhìn thấy một kiện giá y màu đỏ, tâm Triển Chiêu   đau đớn. Đi đến trước bàn, cầm lấy, giá y nhẹ như tơ liễu, mỏng  như  cánh thiền.

Triển Chiêu, chua sót cười: “Tối hôm qua là vì cái gì?”

“Trả lại cho ngươi  một mảnh tình thâm,  của ta một đoạn tình si.”

“Vì cái gì?”

“Vì hận.”

“Hận?”

“Triển Chiêu, ngươi có biết ta hận ngươi bao nhiêu sao?”  Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Triển Chiêu thản nhiên cười, đưa tay cởi xuống áo trắng, lộ ra thân hình trắng nõn, mà mặt trên che kín vết sẹo màu đỏ sậm, sâu cạn không đồng nhất, trên cánh tay cũng có những vết cắt.

“Những vết thương này là Hướng tiêu lâu vĩnh viễn không bao giờ nhạt phai, kia vạn tiễn xuyên tâm, là bằng chứng ngươi bỏ ta không để ý ; những vết cắt  trên cánh tay này mỗi một vết, là ta tự tay một đao một đao cắt xuống, chỉ cần ta nhớ tới ngươi một lần, ta liền cắt một đao, đao đao hận ý, chí tử không ngớt.”

“Ngọc đường, lúc trước là ta không đúng, nhưng ta có bất đắc dĩ của ta.”

“Bất đắc dĩ, Triển Chiêu, một tiếng bất đắc dĩ của ngươi có thể làm cho những chuyện đã xảy ra như chưa từng xảy ra sao, ngươi có thế để cho ta đầu bạc đổi tóc đen sao? Bất đắc dĩ, hảo một cái bất đắc dĩ.”

“Ngọc đường, ta biết ta có lỗi với ngươi, ta nguyện ý dùng cuộc đời của ta đến vuốt lên thương thế của ngươi, dùng yêu của  cả đời ta đến hóa giải  hận của ngươi.”

Bạch Ngọc Đường giật mình nhìn Triển Chiêu, đột nhiên cuồng tiếu, nói: “Cả đời, khi ngươi còn sống, ta không cầu. Triển Chiêu, ngươi nhớ kỹ, cả đời đều phải nhớ kỹ, phát có ngàn ti, hận có ngàn nặng, tóc đen không hiện, hận này vô tuyệt.”

Triển Chiêu, thì thào  lặp lại lời Bạch Ngọc Đường nói, thân mình lay động lung lay sắp đổ: “Ngọc đường, ngươi gạt ta, đúng không? Ngươi nói dối.”

Cười lạnh, trong mắt lộ vẻ ngoan tuyệt vẻ: “Triển Chiêu, ta muốn ngươi dùng những ngày còn lại đối mặt với một người, ngươi căn bản không thương, ta muốn ngươi cả đời cùng nàng, đối tốt với nàng, tẫn một trách nhiệm của một trượng phu, bồi nàng xem tẫn phong hoa, xem tẫn xuân sắc, bất ly bất khí.”

Triển Chiêu, hoảng sợ  nhìn, nhìn một Bạch Ngọc Đường mà hắn căn bản không biết.

“Triển Chiêu, hận một người, không phải là muốn hắn chết, mà là phải để hắn sống không bằng chết, ha.....”

“Ngươi hận ta, ta không còn lời nào để nói, nhưng Nguyệt hoa là vô tội.”

” Để cho một kẻ vô tội chôn cùng, không phải là trừng phạt tốt nhất sao?”

Triển Chiêu, tâm, lương.

Trong gió, phát cuồng vũ.
Bình Luận (0)
Comment