[Miêu – Thử] Vi Quân Thanh Ti . Vi Quân Bạch Phát

Chương 19

  Ba năm, vội vàng lại qua ba năm.

Đêm đó gió thổi qua thu trì, làm gợn lên từng vòng sóng, tâm hồ cũng gợn sóng.

Mỏng manh thu y ngăn không được cơn gió nhập thu, rượu trong tay đã lạnh đã tàn, tâm cũng thiếu.

Không trung, trăng sáng cũng bị mây che khuất, cả trời tối đen.

Rượu khuynh.

Dọc theo lá thu rơi đầy thềm đá, đi lên Lăng Tiêu các mờ ảo, giống như đi vào tiên cảnh, đưa tay như muốn ôm lấy cả bầu trời, vân trung nguyệt, nhập hoài một mảnh trời thu mát mẻ.

Tóc đen, ba năm đã biến thành đầu bạc, có phải hay không ứng với  câu kia: Triêu như thanh ti mộ thành tuyết.(*)

(*): Tương Tiến Tửu ( Lý bạch)

 Trích đoạn:

“君不見: 

黃河之水天上來,

奔流到海不復回?

又不見:

高堂明鏡悲白髮,


朝如青絲暮成雪 “

Quân bất kiến: 

Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,

Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!

Hựu bất kiến:

Cao đường minh kính bi bạch phát, 


 Triêu như thanh ti mộ thành tuyết

 Dịch thơ:

Há chẳng thấy: 

Nước sông Hoàng từ trời tuôn xuống

Chảy nhanh ra biển, chẳng quay về,

Lại chẳng thấy:

Thềm cao gương soi rầu tóc bạc 


Sớm như tơ xanh, chiều tựa tuyết? 

Chính là, quân không thấy.

Tâm  đã mất, lồng ngực chỉ còn cảm thấy đau, là cố ý là ngẫu nhiên trong lúc vô tình nhắc nhở  ta, hướng tiêu lâu, duyên tẫn kiếp này.  Ba nghìn phiền não, một mảnh gương sáng, mỗi ngày vì ta mà khóc.

Dưới lầu, truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một tiếng thanh lộ ra nóng lòng, tâm ưu…

Trút bỏ bi thương, rửa trôi u sầu, ta có ta thương, ta có ta ai, nhưng chỉ là đối với chính mình không phải là người khác, ở nguyệt Lăng Tiêu, ta là độc nhất vô nhị Thiếu chủ, dưới một người, trên mọi người .

Hờ hững  nhìn Lăng Tiêu đệ tử quỳ rạp ở dưới chân , thong dong tao nhã phất tay ý bảo bọn họ đứng lên, không có cảm tình hỏi: “Kinh thành đã xảy ra chuyện?”

“ Đúng vậy, Thiếu chủ.”

“Chủ thượng có gì phân phó?”

“Nguyệt Lăng Tiêu một trận chiến, tức lui.”

Chậm rãi cân nhắc thưởng thức hàm nghĩa trong bảy chữ  kia, một trận chiến tức lui? Trong lòng  không khỏi lạnh lùng  cười: tức lui, sợ là lui không được.

Nguyệt Lăng Tiêu, giang hồ thánh địa, triều đình nể trọng, một trận chiến tức lui, rõ ràng là được chim quên ná, đặng cá quên nơm, có mới nới cũ. Hoàng quyền, chung quy không chấp nhận được người khác.

“Các ngươi bẩm lại với chủ thượng, Bạch Ngọc Đường tất không vũ mệnh.”

“ Dạ.”

Giang hồ, có người là có  giang hồ, có người tất có phân tranh, có phân tranh tất có khoái ý ân cừu, vậy nên cũng không thể thiếu được người trong công môn.

Triều y, một tầng thâm mầu tựa huyết, chính là, mạt hồng ảnh kia vẫn còn như  lúc trước sao?

“Mèo con, tái gặp lại, chung quy chỉ là cảnh còn người mất.”

* * *

Hắn đến đây, cũng giống như lúc ban đầu gặp gỡ, người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, thiên hạ vi công.

Bốn vị ca ca cũng tới, ba năm không thấy, bọn họ đã già đi nhiều, hẳn là vì “Ngũ đệ “, trong lòng ấm áp, huynh đệ kết nghĩa, chỉ có kiếp nầy không có  kiếp sau. Bàn tay cùng nắm, dù có vạn ngữ cũng nghẹn ngào.

Không phân hỏi, không phân nghi, trong mắt chỉ có thân thiết, thương tiếc, hiểu nhau, có được huynh đệ như thế, cuộc đời này còn cầu mong gì.

Không phải cố ý vắng vẻ, chính là khi gặp lại mới phát giác, tâm giống như song ti võng, trung có ngàn ngàn kết, tình tự, nào có phải muốn chặt đứt liền chặt đứt được đâu.

Rút đao đoạn thủy thủy càng lưu, tình nhược thủy, diệc trường lưu.( Rút đao chém nước nước càng chảy mạnh, tình yêu ví như nước, cũng như thế chảy dài)

Ước hẹn, ước hẹn Túy uyên các, tình cũng hẹn.

Chờ, chờ một năm lại một năm, chờ một lát đợi một lát, nhân sinh mấy độ, cuối cùng cũng phải mệt mỏi, vũ đánh mỏng sam, uổng tự tương tư, không phải không biết hắn, thiên hạ giai không phụ duy phụ Bạch Ngọc Đường.

Xuân tiên lâu, Phần cầm đàn thực là hảo cầm.

Cầm, là tri âm, khi tri âm đánh đàn, cho nên, Cho dù Phần cầm che dấu tốt bao nhiêu chung quy cũng không thể che hết được tâm ý.

Tình nhân lệ, ta nhìn minh châu rơi xuông đất, lạnh lùng nhìn, rồi không hề nhìn lại.

Vỗn không phải là hữu tình nhân, lệ trên má, lưu lại ngân, không đọng lại.

Khai phong, cảnh như trước, nhân như trước, chỉ là tâm đã không còn.

Cự tuyệt  tay mèo con, quật cường xoay người đi vào phòng, không để ý tới bi thương trong mắt hắn, là vì có tâm trả thù, là vì tùy hứng  giận dỗi, dù sao,Nguyệt hoa của ngươi, Diệp huynh của ngươi, thương ta quá sâu,  nếu  ta thương bọn họ, chỉ sợ  con mèo ngốc nhà ngươi sẽ lại đem trách nhiệm lãm lên mình, ta đã biết ngay kết quả, thì cần gì phải làm điều thừa, thương ngươi thì ta đau lòng, nhưng ta vốn kiêu ngạo, cho nên, dung ta một hồi đi.

Giang Nam, cổ thành, sóng vai mà đi, mặc cho mưa bụi bình sinh.

“Triển Chiêu, cuộc đời này không phân phụ.”

Ta kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, lời thề vừa rồi là con mèo da mặt mỏng này nói sao, ta cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười. Hắn nói ra, nhất định là vì bị ta bức nóng nảy, chính là… Mèo con, Bạch Ngọc Đường không bao giờ …  là chỉ chuột bạch đơn giản đạo tam bảo, tù ngự miêu nữa. Trên người của ta có nhiều lắm cố kỵ, từng bước sai, ta chết thì cũng thôi, mệt ngươi, phi ta nguyện, huống chi trận chiến này liên quan tới thiên hạ thương sinh linh.

Thương sinh linh, thiên hạ, phúc lợi,  Bạch Ngọc Đường ta chung quy rất nhẹ, biết không địch lại, cần gì tranh?

“Cuộc đời này chỉ là kim lan, chỉ là huynh đệ.” Mèo con, buông tay đi, lúc này buông tay, ta và ngươi may ra còn có thể ở giang hồ cùng vọng, nếu không buông tay, chỉ sợ bích lạc hoàng tuyền cũng vô duyên gặp lại.

Giang Nam, tửu lâu, một bàn mỹ vị, ta trêu chọc Nguyệt hoa, Nguyệt hoa xấu hổ, chọc người yêu thương, đột nhiên dưới ánh nến nàng toát lên phong tư yểu điệu, có lẽ, đây mới là thần tiên mỹ quyến mà thế nhân ca ngợi .

Dưới lầu, cước bộ tuy nhẹ, nhưng  mùi hương thơm ngát tỏa ra bốn phía, vẫn đủ để cho ta biết Diệp tô đến đây.

Bốn người, nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn, các hoài tâm sự, lòng ta buồn bả: Tình, một chữ, sinh tử cùng hứa, chỉ tiếc rằng lòng người vội vã, chưa minh tâm,đã khiến người khác tâm lạnh, đổi lấy bản thân cũng mệt, Tình ai nói là ngọt, khổ, đắng hơn cả hoàng liên.

Tâm,chỉ còn đau đớn, trong lòng rõ có nghĩ ngờ, nhưng tại sao lại không chịu suy nghĩ.

Ngô cơ, mặc dù thiện dụng độc, nhưng khả năng của nàng còn không có đủ để đối phó với ta, chính là, vì sao đau lòng không hiểu.

Kéo ống tay áo lên, trên cổ tay, một cái tế ngân, hồng tựa huyết.

Lúc này mới cảm thấy sáng tỏ, Ngô cơ dụng độc mặc dù không ngoan, nhưng có câu là: Hữu tâm tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm.

(*): Nghĩa đen: -Chú tâm đầu tư công sức vào trồng hoa nhưng không thành. 

– ( Thé nhưng): Vô tình ( Không cố ý) Cắm một cành liễu vu vơ mà nó vẫn mọc.

Nghĩa bóng: – Điều cố gắng làm thì không đạt được còn điều không muốn thì bỗng dưng lại đến. 


Ba năm trước đây, ngoài thành Tương Dương, tự mình ngoan với mình, một thanh chủy thủ nhập tâm, vẫn không giữ lại được mèo con, lại ở trên người của mình để lại một đạo thương.

Tâm mạch thương, tổn hại ngũ âm.

Ngay cả, võ công thiên hạ độc bộ thì đã như thế nào, một khúc tình u, dẫn  cũ tật.

* * *

Mã chạy gấp, phong tật khiếu.

Trong mộng, là tay của ai, mặc ta nắm, là vai của ai, mặc ta cắn, là lệ của ai, vì ta mà rơi, là ngực ai ấm áp, ôm ta đi vào giấc mộng.

Ta muốn biết, mông lung mở hai mắt, hắn vẻ mặt tiều tụy, trong mắt hắn che không được sự lo lắng quan tâm.

Trong lòng thở dài, nghĩ muốn đoạn tương tư chung nan đoạn.

Ban tay không tự giác xoa khuôn mặt mèo con, mèo con gầy, tâm không hiểu bắt đầu đau, ta biết nước mắt của ta đã che dấu không được.

“Ngọc đường, ta sẽ không buông tay.”

Thanh sa trướng, ngăn cách ta và ngươi, nhưng ta biết, tình ti bất đoạn.

Đế sư kinh đô, phồn hoa giống như cẩm, lại ngăn không được đế quốc suy bại từng bước.

Trên đường mọi thứ vẫn như cũ, bình thường, có lẽ là hạnh phúc lớn nhất . Đáng tiếc, kẻ chí ở thiên hạ đã quên mất hạnh phúc lớn nhất chính là bình thường.

Mà ta, cũng đã quên mất hạnh phúc.

Ngẫu khế tiểu trúc, trong phòng  nhất cảnh nhất vật đều làm cho ta cảm động.

Đom đóm đầy trời, nhìn trùm sáng nho nhỏ, chợt lóe chợt lóe trong bàn tay ta, tuy nhỏ nhưng thực mạnh mẽ, giống như lòng ta.

“Chấp tử chi thủ, dữ chi giai lão.”

Trên đời, có việc so với  cái này đẹp hơn  sao?

Ta nở nụ cười, ba năm, ta chung quy vẫn là quên không được, không bỏ xuống được, tình thâm không hối hận.

Dưới ánh trăng, kiếm vũ, sánh vai mà đi.

* * *

Băng tâm hồ, nhất phiến băng tâm.

Diệp tô, ta cảm thấy đáng thương cho hắn, không bằng nói ta thực đồng tình với hắn, dù sao yêu một người ngươi không thể nói hắn có gì sai, nếu tình yêu không ích kỷ, cũng sẽ không  làm người bị thương.

Tình yêu của Diệp tô đối mèo con , ta tin tưởng không thể ít hơn so với ta, may mắn duy nhất của ta có lẽ chỉ vì chấp nhất của mình.

Hỏa Lăng Tiêu  hiện ra vốn trong tầm dự liệu của ta, chỉ là khi thấy  nó, cảm xúc của ta vẫn có chút không khống chế được.

“Ngươi vì Triển Chiêu, thế nhưng lấy kiếm chỉ hướng sư phụ?”

Huyết, nhiễm hồng áo trắng, cũng khiến khuôn mặt hồng nhuận trở nên tái nhợt , sư đồ mười ba năm, tình như cha con, nhưng ta của hiện tại, lại giống như la sát, ngộ phật thí phật, gặp thần thí thần.

Trong mắt không có cảm tình đó là giả, đó là lừa mình dối người, nhưng ta  biết tính sư phụ, cho nên ta dùng biểu tình tối lạnh lùng, tối tàn khốc, thản nhiên  nói: “Thiên hạ, ta chỉ trông nom  mình  Triển Chiêu.”

Kiếm, như quỷ mỵ, âm trầm quỷ dị.

“Nghiệt đồ.”

Trời, thiếu một góc, Nữ Oa có thể vá ; tâm, thiếu một góc, chỉ sợ là không người có thể lấp đầy?

Kiếm, hiểu ý ta, đương nhiên hiểu rõ lòng ta, kiếm ý cùng hợp, một kích tất phá.

Ngoài thành Tương Dương,.

Ta kiêu ngạo  xoay người, ta có thể thua, nhưng tuyệt sẽ không thua tự tôn.

Ta cố tỏ ra tuyệt tình, cũng chỉ  là vì làm cho mèo con yên tâm rời đi, có lẽ, mèo con, bị đạo nghĩa ép tới quá nặng rồi, ta cần gì phải lại thêm một tầng tình nghĩa?

Tiếng chân, đi xa, lòng ta bình tĩnh vô ba.

Hỏa Lăng Tiêu, cứu không chỉ là Diệp tô, còn có thiên hạ đi?

Khi tỉnh lại, đã là kinh năm.

Sư phụ lão, ta cũng lão.

Sư phụ  lão, là vì người cứu tên đồ đệ bất tài, động chân khí cuối cùng.

Ta lão,  là bởi vì lòng ta quá mực bình tĩnh.

Gió thổi qua tai, truyền đến tiếng sư phụ nói nhỏ: “Ngọc nhi, tùy duyên đi.”

Ta không trả lời, không phải không biết như thế nào trả lời, mà là không hiểu nên buông như thế nào. Tùy duyên, hai chữ hảo viết lại khó hiểu, duyên, ngộ duyên, tri duyên, tích duyên, tùy duyên, duyên thiển, duyên ly, duyên mạc, duyên tuyệt.

Nhân sinh, duyên phận không gì hơn cái này, làm gì chấp nhất.

* * *

Ba năm, ở Lăng Tiêu, ta đạm mạc rất nhiều, cũng nhìn mọi thứ lạnh nhạt đi rất nhiều, sống cũng thoải mái  rất nhiều.

Hai năm trước, sư phụ nhặt  về một nữ hài tử, gọi là  Nguyệt kiếm nô, ta cũng không có chú ý nhiều lắm.

Nguyệt kiếm nô, thực hoạt bát, chính là có khi khinh suất, ta cũng không phải không thích nàng, chính là ta có điều lạnh nhạt.

Trong đình, sư phụ thực có hứng thú  nghe chuyện xưa của Kiếm nô.

Lúc ta đi qua, nghe được  hai chữ “Triển Chiêu”, ta không tự chủ được  dừng cước bộ, đứng ở một góc, lắng nghe, mi,  nhíu lại, sau mặt cũng nhăn lại, mi không thể giãn ra.

Vào đêm, không trăng không sao.

Ta không để ý đến Kiếm nô  ngạc nhiên, sư phụ kinh ngạc cùng hiểu rõ, nhìn vào mắt sư phụ, hơi nước dần dần cũng mê mắt của ta.

Bên trong thạch thất chỉ có ta cùng sư phụ.

Lúc đi ra khỏi thạch thất, lòng ta đã minh.

Ta không muốn bị cuốn vào triều đình, nơi đó thị phi nhiều lắm, mà những thị phi đó không thể dùng đúng hay sai để đánh giá, bạch cùng hắc cũng rất khó để phân rõ, nơi đó chỉ có một loại màu thích hợp nhất —— màu đỏ.

Hậu môn thâm như hải, còn cung môn thì sao?

Sư phụ… Ta chậm rãi quay đầu trở lại, có chút suy nghĩ  nhìn về phía thạch thất, nếu ta là vì Triển Chiêu như vậy sư phụ thật là vì thiên hạ thương sinh linh sao?

Ta không tin, nguyệt Lăng Tiêu, chưa bao giờ vì thiên hạ thương sinh linh.

Nó cùng với hoàng quyền, một tiếng hiệu lệnh, có thể di động tứ phương.

Động tứ phương? Ta lạnh lùng cười, khi dùng là lương tướng, khi không cầ chỉ như cỏ vứt đi, cương dịch chiết, thịnh dịch suy, hưởng tột đỉnh vinh quang, quyền cao dịch chấn chúa, hôm nay có thể gọi tứ phương, ngày sau cốt không thấy.

Sư phụ hiểu được, ta cũng sáng tỏ, chỉ là có chút ngân cố tình nhìn không thấu.

Sư huynh, ta không khỏi buông tiếng thở dài, hắn là người tốt, chính là tâm khí quá cao, nếu, nếu hắn không vào nguyệt Lăng Tiêu, thì cuộc đời của hắn có thể bình thường nhưng ít ra có thể hạnh phúc.

Hạnh phúc đi.

* * *

Kiếm, không có vào ngực sư huynh, tâm tình của ta cũng chẳng có nhiều lắm xao động.

Sư huynh, mở to hai mắt, hắn không tin, một kiếm động thiên hạ kia của Bạch Ngọc Đường, không phải là cao thủ.

Trên thân kiếm huyết chưa khô, như còn chảy máu,  như tình nhân lệ.

Vì thiên hạ, vì một thứ căn bản không có khả năng có được , sư huynh ngươi buông tha cho rất nhiều thứ, kết quả là chính là một đống hoàng thổ lấp phong lưu.

Ngẩng đầu nhìn trời, thương ưng phi.

Ta nghĩ tới Phần cầm, nữ tử không ngẩng đầu vỗ về cầm huyền, cả đời phụ.

Ngực cứng lại, ta nở nụ cười, thời gian không nhiều lắm.

Một trận chiến tức lui, ta cười khổ.

Lui từng bước, trời cao biển rộng, chính là, ta đã không còn đường thối lui.

“Ngọc nhi, ngươi hiểu chưa?”

Đến  đây ta thật sự hiểu được, sư phụ ngươi cấp đồ đệ ra một nan đề, không biết vận khí của  đồ đệ  còn có … hay không?

Một tấc tương tư một tấc bụi.

Lúc ta tuyên đọc  thánh chỉ không có  cảm giác gì, nhưng  biểu tình của mọi người  trong Khai Phong Phủ đều là —– khiếp sợ.

Khiếp sợ? Ah, cũng đúng, ai có thể nghĩ đến  Bạch Ngọc Đường ta sẽ vì  Triển Chiêu lại cầu Hoàng Thượng tứ hôn.

Mèo con, liều lĩnh kéo ta rời khỏi Khai phong, đi tới ngẫu khế tiểu trúc, hắn cần một đáp án.

Ngẫu khế tiểu trúc, tên này cũng không tốt, ngẫu khế, ngẫu nhiên nghỉ ngơi, không ở lâu.

Nhìn vào mắt mèo con  , đôi mắt trong suốt, ôn hòa bất tri bất giác nhiễm đầy mỏi mệt, khốn đốn. Nhẹ giọng gọi  mèo con dừng cước bộ, quay về ôm lấy hắn, không buông tay.

Ta biết lời của ta thực vô tình, nhìn vào mắt mèo con, vô ba vô lan, ta biết, hắn đã mất tâm.

Ngồi ở  trước bàn trang điểm, nhìn một đầu tóc bạc, khóe miệng, huyết tràn đầy.

Mèo con, ta có thể  phụ thiên hạ quyết không phụ ngươi, cho nên, đừng bao giờ buông ta.

Ngoài phòng, kiếm khí.

Hết thảy đều nằm trong tính toán của ta, nhìn Ngô cơ vẻ mặt nghi hoặc , ta cười đến thực vui vẻ, thật sự vui vẻ.

Sư huynh, cám ơn ngươi, ít nhất ở trong lòng ngươi còn là vì tốt cho ta, cho ta bày một cái hảo cục, một cái cục có thể phá.

Ta đem họa ảnh ném cho  Ngô cơ, nếu như không có cự khuyết làm bạn, họa ảnh không cần lưu.

Mèo con, ngươi là hiệp chi đại nghĩa, vì nước vì dân, bất quá, Bạch Ngọc Đường chính là một con  chuột, con chuột trộm đồ thiên kinh địa nghĩa, thiên hạ này ta nghĩ muốn trộm chỉ có lòng của ngươi.

* * *

Cùng thủ giang sơn vi quân tiếu.

Ngô cơ, rất đẹp, đẹp nhất là tay.

Nhìn Triệu trinh, Ngô cơ khuynh ngã vào lòng ta, “Chỉ mong kiếp sau cùng quân phùng.”

Cùng quân phùng, ta không biết là xuất phát từ thương hại hay là gì,  ôm lấy Ngô cơ dần dần lạnh như băng . Nàng là một cô gái không tồi, chính là, nàng bị ba nam nhân tính kế, đây là số mệnh thật đáng buồn của nàng.

Quay đầu nhìn về phía Triệu trinh ngồi trên long ỷ, ta cười đến càn rỡ.

Cười cái gì? Hắn khó hiểu.

Đúng vậy, hắn làm sao có thể hiểu được, với hắn mà nói, quyền lực nặng hơn so với hết thảy, vì hoàng quyền, hắn có thể phản bội bằng hữu, vì hoàng quyền, hắn lấy không cần thân tình, vì hoàng quyền, hắn hy sinh tình yêu. Bất quá, được giang sơn lại như thế nào?

Sư huynh, ta không khỏi nghĩ tới hắn, hắn thực có được giang sơn sao? Ta cũng nghĩ tới sư phụ, người thực  là vì thiên hạ thương sinh linh sao? Lại nhìn Ngô cơ chưa khô huyết, nàng lại là vì cái gì?

Bức rèm  che sau ngai vàng không gió mà động, ta mở to mắt nhìn phía sau bức rèm che kia một mạt minh hoàng tiều tụy , hiểu rõ cười.

Triệu trinh cho ta hứa hẹn, là Triệu trinh hứa hẹn.

Ta không tin lời hứa  của đế vương  nhưng ta tin lời hứa của Triệu trinh, quân tử chi nặc.

Ngoài phòng, hỏa như hải.

Ta thong dong quay đầu, một giọt lệ, rơi xuống từ trong mắt đế vương.

Một giọt là đủ rồi.

Một giọt, một cái chớp mắt, thay xà đổi cột.

Lãnh cung, một vòng thê nguyệt, một mảnh đoạn hoàn.

Thái hậu, một thân minh hoàng, tựa như trời chiều, vãn chiếu.

“Ngươi thực may mắn.”

Ta cười cười, có điểm  trẻ con:”  Đúng vậy sao?”

Thái hậu, liếc mắt nhìn ta một cái, thoải mái cười ha hả, “Xem ra, ngươi rốt cục phá cục.”

Gật gật đầu.

* * *

Ta nói rồi, cục chỉ cần là do người thiết, luôn luôn sơ hở, nhưng sơ hở chỉ tại một cái chớp mắt, một câu, vừa động.

Kiếm không có vào bả vai sư phụ, chính là một cái chớp mắt, một cái chớp mắt trao đổi, ta đã hiểu được dụng ý của sư phụ.

Nguyệt lăng châu, thiên hạ cự độc, nhưng chỉ đối  võ giả, gặp mạnh càng mạnh.

“Muốn hỏa lăng châu có thể, cũng không cần khi sư diệt tổ, chỉ cần ngươi chết.”

Tiếng sư phụ  truyền âm lọt vào tai, ta đã muốn sáng tỏ, một ván đã bố.

Hướng tiêu lâu, hồng y huyết nhiễm, đổ  là cửu tử nhất sinh.

Hồn phách quy hề, vô sở luyến, tâm hải vô ba.

Sư phụ làm cho ta nghe từng chuyện  về mèo con , cần chính là lòng ta gợn sóng, cho dù là một chút gợn sóng, cũng đủ lan rộng.

Người đổ chính là đổ một chữ “si” trong lòng đồ đệ của người, ít nhất hắn thắng, một ván tức phá.

Bên trong thạch thất, tóc đen đầu bạc, ở một cái chớp mắt.

Thử nhập giang hồ, không nghĩ cùng quân phùng, cố tình cùng quân phùng.

Cổ thành nội, tiểu trúc lý, quân tâm một mảnh.

“Sinh không khí, tử cùng tùy.”

Đắc quân một câu, ngọt như đường.

Mèo con, kỳ thật thiên hạ ai tọa ta cũng không quan tâm, nhưng là… Mưu nghịch chi tội, ta còn  không nghĩ tới.

Dù sao, ta còn là Bạch Ngọc Đường.

Có lẽ cuộc đời này, không thể cùng tùy, nhưng ta vẫn muốn trở thành Bạch Ngọc Đường  trong lòng ngươi, cho nên, ta phải bố cục.

Tóc đen ba nghìn, thiếu niên bay lên, hào khí can vân.

Ba nghìn đầu bạc, giấu tâm mai tâm, chỉ vì quân sinh.

Tức tương phùng, sao có thể bỏ qua?

Cho nên, vì quân một câu, nguy hiểm bao nhiêu cũng muốn sống.

Nội viện u lan, ta ăn vào  ‘ y nhân tụy ’, vừa động là toàn cục động.

Thái hậu thử chính là tình, ta thử chính là tâm.

Nguyệt lăng châu, theo sư phụ đã cứu ta một mạng, nhưng lại càng làm tâm mạch  tổn hại thêm.

Y nhân tụy, là thuốc gì, thái hậu không biết, nhưng ta lại biết,  năm đó sư phụ cho an tín Vương gia uống chính là thuốc này –  y nhân tụy.

Nhập khẩu, lửa nóng, giống như tình nhân trải qua tình yêu cuồng nhiệt, dần dần có một chút băng ý, tựa như tình nùng tiệm đạm, cuối cùng chỉ còn lại lạnh như băng, tình bạc như vậy.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tâm đau  như bị cắn, tình dục tuyệt, khấp huyết lệ.

“Không thể tưởng được ngươi dùng tình  như thế.”

Chịu đựng mê muội, ta ngẩng đầu nhìn về phía thái hậu, quỳ xuống cũng không khuất hai đầu gối, cùng huyết,: “Thái hậu, thành toàn.”

Mới trước đây, sư huynh cũng rất thương ta, cho nên ta tin tưởng, cho dù hắn thay đổi nhiều lắm nhưngcảm tình  đối với ta sẽ không thay đổi.

Sư huynh,  ngã xuống, hàm chứa cười, lúc hắn  ngã xuống, thần động,: “Ngô cơ.”

Kiếm pháp Ngô cơ  cũng không cao minh, nhưng nắm bắt thời cơ  không tồi.

Thái hậu, kinh ngạc  nhìn Ngô cơ, sau đó quay đầu, nhìn ta, kiếm chỉ Hoàng Thượng, cục khởi.

Trong mắt Triệu trinh  không có bối rối, ở dưới kiếm của ta, rất trấn tĩnh.

Ta nghĩ hắn hội trở thành một  đế vương chân chính, nhưng vào lúc này ta cũng không quan tâm, chỉ cần tay ta động, tin tưởng tất cả cục đều không cần bố cũng không cần phá, tay hơi ra sức, vết máu hiện lên.

Thái hậu, trong mắt có ti bối rối, ta biết tâm thái hậu rối loạn.

“Thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn cho Triển Chiêu.”

Triệu trinh không tin mở to hai mắt đánh giá ta, thái hậu vẻ mặt  khó hiểu, quỳ trong trần ai nhưng lòng ta minh như kính.

Ven hồ, Ngô cơ hỏi ta, nàng sai ở đâu?

Nàng sai ở, không nên làm cho ta kiếm chỉ Hoàng Thượng.

Nếu hắn không tính trước kỹ càng, hắn sẽ không thờ ơ. Nguyệt Lăng Tiêu, là hắn kiêng dè, nhưng ở dưới kiếm hắn lại rất trấn định.

Ngô cơ, từng đứng ở  bên cạnh sư huynh, cho nên mới có thể ở đường hoàng  xuất hiện trong hoàng cung.

Thái hậu nhìn thấy Ngô cơ, trong mắt là kinh ngạc.

Sư huynh, ngươi cứuNgô cơ từ Quan Âm miếu  trở về, có phải hay không vì chính là hôm nay cục phá.

Bởi vì hắn thực hiểu, nữ nhân từ yêu chuyển sang hận là đáng sợ nhất.

* * *

Giang Nam,  tháng ba, cây cối xanh tươi, chim ríu rít.

Thái hậu, không có thất tín với ta, nàng cuối cùng thành toàn  ta.

An tín Vương gia, cả nước cùng ai, hết thảy hôn khánh bị hủy bỏ.

Ngày ấy, linh đường gặp lại, nhìn mèo con một thân lam y, thấy được trong mắt hắn toát lên vẻ như trút được gánh nặng, ta đã hiểu rõ.

Chuyện của An tín Vương phi, ta rất sớm đã nghe sư phụ nói đến, người kể lại chuyện của người, những chuyện đã qua của người, chỉ là sư phụ không nhớ rõ, bởi vì mỗi lần say rượu, người mới có thể kể, khi tỉnh  lại thì đã quên.

Ta sẽ không thành sư phụ, mèo con cũng sẽ không là  An tín vương gia thứ hai, mạng của ta do ta không phải do trời.

Vội vàng lại là ba năm, nhiều thứ đã thay đổi nhưng cũng có thứ chưa bao giờ đổi.

Nguyệt hoa gả cho Diệp tô, ta không biết tình yêu của bọn họ  như thế nào, nhưng nhìn hai người bọn họ cùng nhìn thấy hạnh phúc trong mắt bọn họ, ta tin tưởng bọn họ thực khoái hoạt.

Kiếm nô cùng Triệu hổ cũng thành  vui mừng oan gia.

Khai phong hết thảy đều thực bình tĩnh.

Triệu trinh cũng không có thất tín.

Ngẫu khế tiểu trúc, đom đóm vẫn đầy trời.

Ta mở cửa ra, vẻ mặt ngạc nhiên.

Đứng ở cửa chính là hắn, mang theo cười hoài niệm, ta cũng cười.

Đình giữa hồ, cùng say một trận.

Sau khi mất đi còn có thể một lần nữa có được là ông trời đã vô cùng ban ân.

Có lẽ, chúng ta không có khả năng lặp lại lúc trước nhưng có thể một lần nữa bắt đầu.

Sáng sớm, vụ tán.

“Triển Chiêu ở Giang Nam.”

“Ta biết.”

“Vì sao không đi tìm hắn?”

“Bởi vì ta đang đợi ngươi.”

“Ta?”

Ta cười nhìn Triệu trinh khó hiểu,: “Bởi vì hắn là ngự miêu của ngươi.”

Hắn, sửng sốt một chút,  sau đó cười to, “May mắn, hắn là   ngự miêu của trẫm.”

Ta bị hắn nói ngược lại có chút sửng sốt.

“Nếu hắn không phải là miêu của trẫm, thì sao có thể cho trẫm một lần nữa nhìn thấy một con chuột.”

Mặt ta đỏ lên, chén rượu trong tay, hất về phía Triệu trinh.

Hắn cười né qua, “Ngươi là Bạch Ngọc Đường, một trong ngũ thử – Cẩm mao thử, hãm  không ngũ nghĩa.”

Ta cười, cười phóng tâm.

Ta nhìn mèo con, đi về phía ta.

Chúng ta chia lìa  lâu lắm, lâu lắm…

Cuộc đời này không hề buông tay

  [ Hoàn ]
Bình Luận (0)
Comment