[Miêu – Thử] Vi Quân Thanh Ti . Vi Quân Bạch Phát

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Lúc Bạch Ngọc Đường trở lại khách điếm, Triển Chiêu cũng đã trở lại.

Bất quá, hắn không đi một mình, mà là đi cùng với Đinh nguyệt hoa trở về.

Trên bàn, bày điểm tâm tinh xảo , đó là  Nguyệt hoa cố ý xuống bếp làm.

Triển Chiêu, vẻ mặt mệt mỏi, trần sương mãn y, chắc là do không được ngủ vài ngày tạo thành.

Bạch Ngọc Đường không có  hỏi Triển Chiêu, mấy ngày nay đi đâu?

“Muội  gặp  Triển đại ca ở Ứng Thiên phủ, cho nên liền cùng huynh ấy đến đây, Tiểu Ngũ ca, ngươi sẽ không ngại Nguyệt hoa phiền toái  chứ?”

Bạch Ngọc Đường, cầm một khối điểm tâm lên ăn.  “Ân, ăn ngon, có món ngon, ta như thế nào lại ngại  Nguyệt hoa đâu, bất quá Nguyệt hoa, ngươi cũng không thể chỉ thương mình  Triển đại ca của ngươi, mà  quên mất Tiểu Ngũ ca của ngươi a.”

“Tiểu Ngũ ca, ngươi là vì mỹ thực mới không chê Nguyệt hoa thôi?”

“Ha ha, Nguyệt hoa, ăn vị, Triển Chiêu, ngươi nhìn xem nương tử tương lai của ngươi không phóng khoáng, về sau, có tội ngươi chịu.”

“Tiểu Ngũ ca, ngươi nói xấu ta a.”  Nguyệt hoa, thẹn thùng, đồng thời thuận tay cầm lấy một khối điểm tâm, nhét vào  trong miệng Bạch Ngọc Đường , Bạch Ngọc Đường vẻ mặt  say mê. “Mỹ nhân hề, tặng ta món ngon hề, tô thủ cùng uy hề, hà địa cầu hề?”  Nguyệt hoa bật  cười. “Tiểu Ngũ ca, ngươi thực biết chọc cười a.”

“Đừng làm rộn, Ngọc đường, Nguyệt hoa.”

Triển Chiêu, thực không thoải mái, cũng không biết là vì cái gì, dù sao nhìn Ngọc đường cùng Nguyệt hoa chơi đùa, trong lòng hắn còn có điểm toan toan, có điểm buồn nôn, mi không tự giác nhíu lại.

“Triển đại ca, ngươi không thoải mái sao?”

Bạch Ngọc Đường, cũng nhìn thấy sắc mặt Triển Chiêu  đích xác có chút tái nhợt, không khỏi cũng đi theo lo lắng.  “Triển Chiêu, ngươi không sao chứ?”

Triển Chiêu cố nặn ra một cái tươi cười,  “Không có việc gì, có thể là hơi mệt một chút.”

“Triển đại ca, vậy ngươi mau nghỉ ngơi một chút, ta cùng Tiểu Ngũ ca, không sảo ngươi.”

“ Đúng vậy a, Triển Chiêu, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, cũng mệt mỏi  vài ngày, đừng  bạc đãi thân thể. Nguyệt hoa, ngươi chiếu cố Triển Chiêu, ta đi ra ngoài trước.”

Nhìn, Bạch Ngọc Đường, đi ra khỏi khách phòng, Triển Chiêu, rất muốn giữ y lại, nhưng hắn chỉ giật giật môi, cuối cùng cũng không có nói ra.

Đinh Nguyệt hoa, nhìn Triển Chiêu  muốn nói lại thôi, hốc mắt không khỏi đỏ lên, không khí trong phòng làm cho người ta có điểm hít thở không thông.

“Triển đại ca, ngươi nghỉ ngơi trước, Nguyệt hoa đi nấu chút cháo.”

” Nguyệt hoa....”

“Cái gì cũng không cần nói, Triển đại ca, ta nghĩ ngươi  mệt mỏi rồi, ta….”

Nhìn bóng dáng Nguyệt hoa  trốn chạy, “Ta nên làm như thế nào?”

Triển Chiêu, thật là quá mệt mỏi, hắn mỏi mệt rơi vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại, trăng sáng một vòng.

Nơi cửa sổ, truyền đến tiếng tiêu du dương:

Sậu vũ sơ hiết.

Đô môn trướng ẩm vô tự,

Phương lưu luyến xử,

Lan châu thôi phát.

Chấp thủ tương khán lệ nhãn,

Cánh vô ngữ ngưng ế.

Niệm khứ khứ,

Thiên lý yên ba,

Mộ ải trầm trầm sở thiên khoát.

Đa tình tự cổ thương ly biệt,

Canh na kham, lãnh lạc thanh thu tiết.

Kim tiêu tửu tỉnh hà xứ?

Thử khứ kinh niên,

Ứng thị lương thần.

Hảo cảnh hư thiết.

Tiện túng hữu thiên chủng phong tình,

Cánh dữ hà nhân thuyết? ( *)

(*): Đây là bài “ Vũ lâm linh “ là tên một nhạc khúc. Do Đường minh hoàng trên đường đi, nghe được tiếng mưa trong rừng ngân như tiếng chuông bỗng nhớ Dương Quý Phi, sai Dã Hồ làm hai khúc “Vũ lâm linh” và “Hoàn ai nhạc” 

Dịch nguyên bài : Nam Trân ( Vì trong truyện tác giả không có viết nguyên cả bài)

Tiếng ve thảm thiết, 

Quan trạm chiều tà,

Trận mưa vừa dứt.

Ngoài thành rượu tiễn khôn khuây,

Đang lưu luyến,

Dưới thuyền vội giục,

Tay nắm, mắt nhìn, lệ nhỏ,

Chưa nói ra đã ngắt.

Người đi,

Sóng khói dặm nghìn,

Trời Sở mây chiều thêm bát ngát.


Khách đa tình vốn đau lòng ly biệt,

Lại khổ nỗi,

Lúc trời thu trong mát,

Đêm nay tỉnh rượu nơi nao?

Bến liễu,

Lúc trăng tàn, gió rét!

Biền biệt ra đi!

Thôi, cảnh đẹp ngày vui ấy,

Lời rỗng tuếch.

Sau dù có trăm mối chung tình,

Khôn ngỏ cùng ai biết?

Triển Chiêu, si ngốc, đứng trước cửa sổ.

Dưới trăng sáng, Bạch y nhân, ngồi trên nóc nhà, nhất tiêu nhất ảnh, vô hạn tịch mịch.

Một đôi mắt âm trầm, trong bóng đêm gắt gao nhìn chằm chằm, khóe miệng kéo lên một tia cười âm hiểm.

Khóe miệng Triển Chiêu hiện lên một tia cười, đối với Bạch Ngọc Đường trên nóc nhà , cất cao giọng nói: “Ngọc đường, vào nhà đi, nếu không tiến vào, đồ ăn sẽ nguội.”

Nguyệt hoa, chống hai má, hai mắt lăng lăng nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn, trong lòng không khỏi muốn hỏi,  đồ ăn nấu lại ba lần, còn có thể nuốt xuống hay không?

Nuốt xuống là có thể nuốt xuống, chẳng qua mùi vị  thật sự không thế nào ngon, nhìn nhị vị ăn một miếng nhăn mặt nhăn mi  Đinh nguyệt hoa chỉ có thể  thở dài một hơi:  “Quên đi, giống như ăn độc dược vậy, để ta gọi tiểu nhị mang đồ ăn mới lên.”

” Lúc mang thức ăn lên, nhớ mang thêm một bộ bát đũa.”

“Bởi vì Diệp đại công tử của chúng ta  cũng tới.”

“Ha, ta vẫn nói người hiểu ta chính là Bạch Ngọc Đường. Nguyệt hoa ngươi không cần phải đi xuống, ta đã  giúp ngươi  kêu một bàn mới rồi.”

Lúc Diệp tô đi vào, phía  sau đi theo ba tiểu nhị, trong tay mỗi người bưng một cái khay.

Nhìn những món ăn từng món được bày lên bàn, Đinh nguyệt hoa  mở to hai mắt,  không nhịn được nói: ” Cát lợi đại hà, tạc kê phiến, thọ tự áp, canh hải mễ trân châu duẩn, tuyết duẩn ngư đầu, ngự phúc sí phao phạn ; Diệp đại ca, ngươi rất thần  đi.”

“Hắn đây không phải là thần, Giang Nam Diệp phủ công tử, chỉ có nghĩ không ra chứ không có làm không được.”

Bốn người ngồi vây quanh trước bàn, tinh tế thưởng thức, miệng đầy hương nhu, mùi vị ngon vô cùng.

“Đúng rồi, bóng đen vừa rồi là ai?”

“Ta nghĩ phải là thủ hạ của Bàng sủng.”

“Triển Chiêu, ngươi tra được gì rồi?”

Triển Chiêu, lấy ra một quyển án kiện, đưa cho Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường nhận lấy, cẩn thận  lật xem, một lát, khép lại văn kiện. [ ” Trên văn kiện án viết, người chết nam tính, thân cao trên dưới thất thước, trên người không có ngoại thương rõ ràng, khuôn mặt nạn nhân lúc phát hiện tẩm  trong nước, đã bị hư thối, không thể phân biệt, sau khi giải phẫu, phát hiện có dấu hiệu trúng độc, quần áo mộc mạc, ngân lượng trên người tổng cộng không vượt qua ba lượng, cho nên có thể bài trừ mưu tài sát hại tính mệnh, đế giày mài mòn không lớn, phải là người quanh vùng Ứng Thiên phủ, nhưng Ứng Thiên phủ thông báo, không có người báo thân nhân mất tích.”

” Lúc ta tới, Ứng Thiên phủ phủ nha cũng khai quan khám nghiệm tử thi, cùng miêu tả trong hồ sơ không khác nhiều.”

“Không nhiều, nhưng có khác.”  Bạch Ngọc Đường, mày kiếm nhất chọn.

“Bởi vì đã qua  ba tháng, thi thể hư thối  nghiêm trọng hơn, nhưng đồng thời cũng biểu hiện ra những chi tiết khác, thứ nhất, răng nanh của người chết có hiện tượng rơi ra, theo lý răng nanh của người là tối không bị hư hỏng, nói cách khác răng nanh bị rơi ra là chiếc răng giả, nhưng  ba tháng trước lúc khám nghiệm tử thi lại không có phát hiện.”

“Bởi vì nó  được làm từ bạch ngọc , không dễ làm cho người ta phát hiện, hơn nữa đây không phải là người thường có thể nhìn thấy.”

“Thứ hai, thi thể mặt ngoài xác thực không có ngoại thương, nhưng trên lưng  có vết trảo rõ ràng , ứng với do nữ tử gây nên.”

“Úc, vì cái gì không có khả năng là do chính hắn vô tình trảo thương?”

“Nếu là do chính mình gây thương tích, dấu vết cào sẽ từ dưới mà lên, mà không phải từ trên cao đi xuống.”

“Triển đại ca, vậy tại sao nhất định là nữ tử, mà không phải là nam tử?”

Mặt Triển Chiêu  đỏ lên, không biết như thế nào trả lời  vấn đề mà Nguyệt hoa hỏi, liền nhìn về phía Bạch Ngọc Đường cầu cứu, Bạch Ngọc Đường chỉ có cười khổ,  ” Nguyệt hoa, chờ ngươi trưởng thành rồi sẽ biết.”

Đinh nguyệt hoa vừa nghe, cũng hiểu được lý do, không khỏi thần tình đỏ bừng,  “Ta không để ý tới các ngươi nữa, ta về phòng  nghỉ ngơi trước.”

Bạch Ngọc Đường cùng Diệp tô hai người không hẹn mà cùng nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu hắng giọng một cái: “Cuối cùng, cũng là điểm đặc biệt nhất,  từ quần áo đến tiền bạc trên người nạn nhân đều thể hiện hắn là người nghèo, nhưng trên tay hắn lại có một  chiếc nhẫn nhìn như tầm thương nhưng thật ra vô giá.”

Triển Chiêu, mở  bàn tay ra.

“Diệp công tử là Giang Nam thủ phủ, tin tưởng nhất định gặp qua vật này.”

“Không sai, đây là tử đằng ngọc thế gian hiếm thấy, nếu lần đầu tiên nhìn thấy nó sẽ thấy nó là hàng giả tử đằng ngọc, nhưng nếu ở dưới đêm trăng, sẽ có mầu tử ngọc, mà ở mặt trên sẽ hiện ra hoa văn lốm đốm lóe sáng giống như sao. Người trong thiên hạ, không có mấy người may mắn được thấy qua hoặc có được, ta cũng vậy chỉ là nhìn thấy ở trong sách mà thôi.”

“Nó đích thật là  tử đằng giới.”

Triển Chiêu cầm nhẫn đi đến phía trước cửa sổ, đem nhẫn đưa lên dưới ánh trăng, quả nhiên xuất hiện hoa văn giống như sao trên trời.

“Bởi vậy có thể thấy được, người chết tuyệt đối không phải là một người bình thường, mà là một kẻ đại phú đại quý.”

“Cho nên, ngươi liền dùng bồ câu đưa tin, hỏi Bao đại nhân tin tức của một người, nhưng bồ câu chưa có trở về, mà lại có hai người đến đây.”

” Nguyệt hoa lo lắng, ta cũng lo lắng cho chiêu.”

“Hiểu rồi.”

“Chiêu truyền thư trở về  , hỏi Bao đại nhân hỏi thăm tin tức tử đằng giới, chúng ta cũng biết là không ổn, sau lại cũng chứng thật sự tình thực phức tạp.”

“Có phải hay không bởi vì chủ nhân của chiếc nhẫn là Bàng sủng.”

Diệp tô nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, trong lòng thầm nghĩ: Bạch Ngọc Đường,  so với ba năm trước đây ngươi càng làm cho người khác đoán không ra.

“Nếu người chết là Bàng sủng, như vậy Bàng sủng mà chúng ta gặp lại là người phương nào?”

“Một kẻ không phải là Bàng sủng so với Bàng sủng càng giống Bàng sủng.”

“Chiêu, các ngươi  không phải là ngay từ đầu liền hoài nghi hắn không phải là Bàng sủng thật chứ?”

“Không sai, Diệp đại ca, ta cùng Ngọc đường lần đầu tiên nhìn thấy hắn, liền phát hiện hắn rất giản dị tự nhiên.”

“Một người đích xác có thể thay đổi rất nhiều , nhưng hắn hắn sinh ra trong hoàn cảnh đó, sẽ không nhận thức được được nhiều thứ, mấy thứ này ngươi có thể không có phát giác, nhưng   nhất cử nhất động của ngươi, lại vô ý lộ ra. Tựa như Diệp đại ca, ngươi tuy rằng bình dị gần gũi, nhưng trong khung đã có  sự ngạo mạn riêng, loại này ngạo khí không theo thời gian mà thay đổi.”

“Cho nên, vô luận Bàng sủng có thay đổi như thế nào, nhưng hắn sống ở trong một gia đình xa hoa, cũng quyết định  bản chất xa hoa thấm vào con người hắn.”

” Lý do hắn giả mạo Bang sủng là gì?”

“Hắn có một người cha  có quyền, có một tỷ tỷ có thế.”

“Mục đích của hắn, hẳn chính là Hoàng Thượng.”

“Nhưng hắn vì cái gì vừa muốn mượn danh nghĩa Nguyệt Lăng Tiêu ?”

” Muốn sống yên ở trên giang hồ, không chịu ước thúc,  nhất định phải võ công nhất lưu đồng thời cũng phải có một hậu thuẫn vững chắc, mà thiên hạ có ai mạnh hơn được hoàng quyền.”

“Hắn muốn mượn tay hoàng thượng  diệt trừ Nguyệt Lăng Tiêu, đồng thời cũng muốn dùng Nguyệt Lăng Tiêu kiềm chế Hoàng Thượng.”

Ba người đồng thời lâm vào trầm mặc…

“Ngọc đường,  mấy ngày nay ngươi như thế nào?”

” Mấy ngày nay ta học Quan Âm cứu người trong nước lửa.”

“Ngày đó lúc Ngô cơ châm trà, ta đã cảm thấy có điểm không đúng, bởi vì phượng tiên trấp cũng không thích hợp với nàng, có vẻ rất chói mắt, lúc nàng kính trà, tay nàng vuốt qua cái chén, có một cỗ mùi, nhưng không phải là mùi phượng tiên, nhưng chỉ có một loại hoa giống phượng tiên đó chính là Mạn đà la.” (*)

“Mạn đà la, là một loại độc hoa nổi danh ở Tây Vực, có tác dụng mê huyễn.”

“Ta đi  hiệu thuốc bắc lớn nhất ở nơi đây, mua  các loại thảo dược, nếu có người đồng thời mua rất nhiều thảo dược lại không có đơn thuốc, hơn nữa mỗi loại chỉ mua một chút, người bình thường đều đã khả nghi, nhưng nơi đây lão bản ở hiệu thuốc bắc lại một chữ cũng không hỏi, đồng thời lại giúp ta gói thuốc phân chia tốt lắm, chỉ có thể nói lên một điều, có người vẫn bốc thuốc như vậy, cái gọi là gặp nhiều không trách.”

“Cho nên, Ngô cơ nhất định sẽ sinh nghi, cũng nhất định sẽ đi tìm ngươi.”

“Vậy ngươi cũng nhất định sẽ xứng  phương thuốc này?”

“Sẽ không.”

“Sẽ không?”

“Chính là lão bản tiệm thuốc kia nhiều chuyện, giúp ta đem mỗi thiếp dược đều ấn theo Ngô cơ mua gói lại, xứng tốt lắm, ta chỉ là ấn thiếp tiên dược mà thôi.”

“Nói cách khác ngươi là hạt miêu gặp phải tử chuột.” ( Mèo mù vớ phải chuột chết)

“Cái gì gọi là hạt miêu gặp phải  tử chuột, phải nói là đánh bậy đánh bạ, đắc lai toàn bất phí công phu.”

Nhìn thấy Bạch Ngọc Đường trừng mắt liếc Diệp tô, Triển Chiêu vì Diệp tô mà đổ mồ hôi, có chút nén giận: Diệp đại ca, ngươi là hồ đồ rồi phải không, biết rõ ngoại hiệu Ngọc đường là cẩm mao thử, ngươi còn nói tử chuột.

“Hắc, nhất thời nói sai, Bạch huynh bất kể góc, kia Ngô cơ có phải hay không đã chết?”

“Không có.”

“Ở Quan Âm miếu, là không thể giết người.”

“Quan Âm là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn , cho nên ở trước mặt Quan Âm ta chỉ có thể cứu người chứ không thể giết người.”

“Nhưng là…”

“Nhưng là, Diệp công tử lại thấy Ngọc đường xuất kiếm.”

“Ta chỉ là trùng hợp thấy.”

Bạch Ngọc Đường, nhìn Diệp tô, hỏi lại một tiếng: “Chính là trùng hợp sao?”

“Ngọc đường, kia Ngô cơ đâu?”  Triển Chiêu nhìn ra vẻ mặt Diệp tô  có điểm mất tự nhiên, vội vàng  hỏi Ngọc đường, ngăn Ngọc đường tiếp tục hỏi thêm.

“Bị Quan Âm cứu đi.”

“A, bị Quan Âm cứu đi?”

“ Đúng vậy a, bị Quan Âm đất cứu đi.”

“Nhưng là ta rõ ràng thấy Ngô cơ bị  kiếm của Bạch huynh  ….”

“Đó là ảo ảnh kiếm, ta chỉ là nương mùi của mạn đà la trong miếu, đồng thời dùng ảo ảnh kiếm pháp, cho nên  người bên ngoài thấy là ta một kiếm đâm xuyên qua tim Ngô cơ, nhưng đồng thời theo góc độ  của Quan Âm  cũng là cuối cùng một kích của Ngô cơ làm ta bị thương.”

“Ngươi đã sớm phát hiện Quan Âm có vấn đề?”

“Miếu thờ đã hoang phế từ lâu, tràn đầy bụi bậm cùng mạng nhện, Quan Âm cũng đồng dạng bị phủ đầy thứ đó, nhưng hắn có một chút  sơ hở .”

“Là ở chỗ nào, ta như thế nào không nhìn ra.”

“Chân.”

“Chân?”

” Quan Âm để chân trần, cho nên chân của hắn đáng lẽ cũng phải bám đầy tro bụi, nhưng chân của hắn lại bóng loáng, không thấy một chút tro bụi, bởi vì hắn là một kẻ có thói quen khiết phích , đặc biệt đối với  da thịt của mình, cho nên tuyệt không  thể để cho thứ không sạch sẽ gì đó bám lên.”

“Chỉ bằng điểm này.”

“Đương nhiên không phải, lúc ta xử dụng kiếm, kiếm của ta có xẹt qua  chân của hắn, chỉ tạo thành một miệng vết thương rất nhỏ , nhưng huyết vẫn chảy ra, nhưng miệng vết thương rất nhanh liền khép lại, nhưng cũng đủ để ta đoán ra hắn là người giả trang chứ không phải là tượng Quan Âm.”

“Ngày mai, chúng ta trở về Khai phong, Bàng sủng hẳn là đã quay về kinh sư rồi.”

Lúc Đinh nguyệt hoa đi vào trong phòng, ba người còn đang ngủ, Diệp tô ngủ ở trên giường, Triển Chiêu gục xuống bàn, Bạch Ngọc Đường nằm  thằng trên giường.

Một bàn  hỗn độn, Nguyệt hoa bất đắc dĩ  lắc  đầu.

Cầm lấy áo khoác, Nguyệt hoa nhẹ nhàng  nghĩ muốn đắp cho Triển Chiêu, nhưng Triển Chiêu lại tỉnh:  ” Nguyệt hoa, cám ơn ngươi.”

“Triển đại ca, ngươi không cần cùng Nguyệt hoa khách khí, như vậy có vẻ chúng ta rất phân cách.”

“Triển đại ca, ngươi đi tắm một chút, ta đi lấy cháo tới.”

” Nguyệt hoa …”

Lúc Triển Chiêu quay đầu lại, vừa lúc thấy Diệp tô tò mò mở to hai mắt, trong mắt có cảm giác tựa tiếu phi tiếu, mặt Triển Chiêu  đỏ lên, cúi đầu nói:  “Diệp đại ca, ngươi tỉnh.”

“Ân, tỉnh sớm một chút. A, con chuột kia như thế nào ngủ say như vậy, một chút động tĩnh cũng không có, có phải hay không giả ngủ a.”

Triển Chiêu lúc này mới phát hiện, bình thường  Bạch Ngọc Đường ngủ không sâu, lúc này ồn như vậy mà vẫn không có tỉnh lại, trong lòng không khỏi lo lắng, bước nhanh đi tới trước giường, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường, mặt đỏ  giống như phải lấy máu, Triển Chiêu vội vàng đưa tay đặt lên trán Bạch Ngọc Đường, nóng quá!

Diệp tô cũng cảm giác không được bình thường, mặt Triển Chiêu  trắng xanh, hắn cũng bước nhanh tới nhìn vừa thấy:  “Chiêu, Ngọc đường có phải hay không trúng độc.”

“Trúng độc?”

“Ngày đó, tay Ngô cơ giống như trảo phá cổ tay Bạch huynh .”

Triển Chiêu vội vàng nâng tay  Bạch Ngọc Đường lên, vừa nhìn, chỉ thấy chỗ cổ tay,  một đường huyết ti đang chậm rãi mở rộng ra, tâm chợt lạnh, liền ôm lấy Bạch Ngọc Đường: “Diệp đại ca, phiền ngươi chiếu cố Nguyệt hoa, ta mang Ngọc đường quay về Khai phong  tìm công Tôn tiên sinh trước.”

Diệp tô, nhìn bóng dáng Triển Chiêu rời đi, một cỗ mất mác nảy lên trong lòng.

.

.

.

TBC

Mạn đà la

Hoa Mạn đà la

(*): Mạn đà la có tên khác là: Túy Tiên Đào – Dương Kim Hoa – Cà Dược – Cà Độc Dược

 Mạn Đà La khí ấm, vị cay, có nhiều độc. Cây thường mọc ở đồng hoang, góc vườn, bên vệ đường hay trước sau nhà.

Hoa, quả, cành, hái vào mùa hạ, rửa sạch, phơi khô để dành dùng làm thuốc.

Hoa phượng tiên

Hoa Phượng Tiên

Hoa phượng tiên: còn gọi là móng tay, phượng tiên hoa, là một loài thực vật thuộc họ Bóng nước.

Bóng nước được trồng rộng rãi với mục đích làm kiểng.

Lá được dùng để nấu nước gội đầu làm cho tóc mọc tốt.

Cây còn được dùng trong y học, được ghi trong Bản thảo cương mục với tên phượng tiên (鳳仙). Hạt bóng nước được ghi trong Cứu hoang bản thảo với tên gọi Cấp tính tử (急性子). Theo những tài liệu cổ thì toàn cây có vị cay, tính ôn, hơi có độc, có tác dụng khử phong thấp, hoạt huyết, chỉ thống, thường dùng chữa phong thấp, bị thương sưng đau, rắn rết cắn.
Bình Luận (0)
Comment