Chu Tiễn và Cảnh Ý đánh một trận này, kéo dài đến trời tối.
Hậu quả cũng không đến nỗi thê thảm như Xuân Hạnh nghĩ.
Hai người trừ nhìn có chút chật vật thì vẫn có thể tự mình đứng lên đi lại được.
Chu Tiễn quệt máu trên khóe miệng, cười với Cảnh Ý.
"Lần sau bổn công tử sẽ cho muội thua tâm phục khẩu phục!"
Cảnh Ý vịn bả vai đau nhức của mình, cũng cười đáp trả hắn.
"Bất cứ lúc nào, nô tì nguyện phụng bồi!"
Xuân Hạnh buồn cười nhìn cả hai, cũng không nói thêm gì, cả ba người liền hồi phủ.
Sau bữa cơm tối, Xuân Hạnh đưa Chu Tiễn đến thư phòng gặp Chu đại lão gia.
Chu đại lão gia ngồi sau thư án, cố ý bày ra sắc mặt không vui.
Chu Tiễn trên mặt đầy vẻ không tình nguyện.
Xuân Hạnh huých nhẹ vào khuỷu tay Chu Tiễn, hất hất mặt về phía trước.
Chu Tiễn trợn mắt nhìn trời một cái, liền bước lên một bước, quỳ xuống.
"Phụ thân! Chuyện ban sáng là con không đúng, không nên ngỗ nghịch với người.
Xin phụ thân trách phạt!"
Chu Đại lão gia kinh ngạc nhìn nhi tử của mình một cái, từ khi nào mà tên nghịch tử nhà mình lại hiểu chuyện như vậy rồi!
Ông chuyển mắt nhìn Xuân Hạnh, thấy nghĩa nữ của ông đang nhìn ông mỉm cười, gật nhẹ đầu.
Ông khẽ nhướng mày, sau đó làm ra bộ nghiêm túc, hỏi.
"Thật là biết sai?"
Chu Tiễn cúi đầu, một bộ dáng "nam tử hán đại trượng phu - dám làm dám chịu".
"Nhi tử biết sai! Thỉnh phụ thân trách phạt!"
Hồi lâu, nghe tiếng Chu đại lão gia cười.
"Đứng lên đi!
Ngưng Hương, con đã nói chuyện với Nhị đệ của con chưa?"
Xuân Hạnh nhẹ nhàng đáp.
"Bẩm phụ thân, nữ nhi chưa nói.
Khi nào xuất phát, nữ nhi sẽ nói rõ cho Nhị đệ."
Ông gật gật đầu.
Tiểu tử Chu Tiễn trẻ tuổi nóng tính, chuyện của quân Đại Công chúa lại là tuyệt mật, trong phủ tai vách mạch rừng, cần cẩn thận.
Ông nhìn Chu Tiễn, chậm rãi nói với hắn.
"Qua hai ngày nữa, Đại tỷ của ngươi đi huyện Thanh Trì bàn chuyện làm ăn, ngươi theo học hỏi một chút!"
Chu Tiễn tiu nghỉu, nói tới nói lui vẫn là bắt hắn đi học làm ăn.
Xuân Hạnh bên cạnh cười nhìn hắn.
"Yên tâm, chuyện ta đã hứa với đệ, ta sẽ thực hiện được."
Chu Tiễn vừa nghe lại lập tức phấn khởi như cây non vừa được tưới nước, gật đầu đáp ứng.
"Đệ đã hiểu!
Phụ thân yên tâm! Con sẽ trợ giúp cho tỷ tỷ hết mình!"
Chu đại lão gia liếc hắn một cái.
"Ngươi đừng gây thêm phiền phức cho tỷ tỷ ngươi là ta đã cảm tạ trời đất rồi!
Sau này đi theo Ngưng Hương, cố gắng mà học hỏi, rèn luyện bản thân cho tốt!
Không được nóng nảy hấp tấp.
Còn nữa, tự mình bảo trọng, chú ý an toàn!
Đừng để cho mẫu thân ngươi phải lo lắng!"
Tuy giọng điệu của ông không tính là dễ nghe, nhưng từng câu từng chữ đều là quan tâm hắn.
Chu Tiễn liền cười toe toét hành lễ với ông.
"Nhi tử đã biết!"
Chu đại lão gia gật đầu, cho Chu Tiễn về phòng trước, ông muốn nói chuyên riêng với Xuân Hạnh.
Ông bước vào trong thư án lấy ra một cái ngọc bội đỏ sậm đưa cho Xuân Hạnh, rồi nói với nàng.
"Đây là ngọc bội của Chu Phủ ta.
Nếu Đại Công chúa cần trợ lực, con cứ việc cầm ngọc bội này đến Chu gia ở cả ba Châu gặp các nghĩa thúc của con nhờ trợ giúp.
Ngưng Hương, con chính là đại biểu Chu gia ta!
Có việc cần, cứ việc gửi thư cho phụ thân! Đừng ôm hết mọi thứ một mình, có biết chưa?
Nếu rảnh thì để ý tới đệ đệ của con một chút! Đừng để nó gây họa!"
Xuân Hạnh không kiềm được, quỳ xuống, lệ nóng quanh tròng.
"Phụ thân! Nữ nhi bất hiếu, làm cho phụ thân phải lo lắng!"
Ông liền đỡ nàng đứng lên.
"Con không cần phải nghĩ nhiều.
Bọn ta là con dân Nhữ Cơ, đây cũng là trách nhiệm của bọn ta.
Ngược lại, từ ngày con vào phủ, con đã trợ giúp Chu Phủ không ít.
Việc con đang làm, lại là đại nghĩa, làm sao phụ thân có thể khoanh tay đứng nhìn.
Cực khổ cho con, nữ nhi ngoan của ta!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hai ngày sau, Xuân Hạnh mang theo Chu Viễn đi Thanh Trì.
Xuân Hạnh nhìn tên nhóc tràn đầy sinh khí đang đứng ngồi không yên trên xe ngựa, bất đắc dĩ cười lắc đầu.
"Chu Tiễn, lần này chúng ta đi Thanh Trì, không phải để làm ăn, mà là ta mang đệ đi đầu quân."
Chu Tiễn tròn mắt nhìn Xuân Hạnh.
"Ta cứ tưởng tỷ mang ta ra ngoài rèn luyện trước, không ngờ lại trực tiếp quăng ta vào quân doanh! Tỷ cũng thật là mạnh tay a!
Nhưng mà, theo ta biết, huyện Thanh Trì làm gì có quân doanh nào nhỉ?"
Xuân Hạnh không trả lời, chỉ phẩy phẩy quạt, hỏi hắn.
"Trận chiến Sĩ Đạt và Nam Quốc lần trước, đệ biết được bao nhiêu?"
Nói tới chủ đề này đúng là trúng tủ của hắn, tiểu Chu Tiễn liền thao thao bất tuyệt.
"Biết chứ!
Nghe nói ban đầu hai bên ở thế cân bằng, sau đó không hiểu tại sao Nhị hoàng tử của Nam Quốc phản bội, Hoắc Dương tướng quân suýt thì bỏ mạng.
Sau đó, nghe nói Hoàng đế của Nam Quốc hiện tại đích thân dẫn binh tới cứu viện, quân Nam Quốc liền chuyển bại thành thắng, đánh cho Sĩ Đạt không còn manh giáp.
Đệ còn nghe nói, Nam Quốc hoàng đế vô cùng mạnh mẽ, là nhờ có tứ đại trụ cột chống lưng, gồm có Hoắc Dương Tướng Quân, Tề Hoành tướng quân, một vị quân sư họ Nghiêm, và Dư Quý Quận chúa.
Đặc biệt là vị Quận chúa đó, nghe nói là một kỳ nhân.
Đệ thật sự vô cùng tò mò, rất muốn gặp một lần xem nàng ta có đúng là ba đầu sáu tay hay không."
Xuân Hạnh bật cười, Quận chúa mà nghe được chắc là sẽ phản ứng đặc sắc lắm!
Sau đó, nàng lại hỏi.
"Đối với hoàng tộc Nhữ Cơ, đệ có suy nghĩ gì?"
Không ngờ, tiểu công tử này lại nhíu mày hồi lâu, rồi mới thở dài, nói như một ông cụ non.
"Tỷ là người Nam Quốc, nên không rõ cũng đúng.
Phụ thân lúc trước làm Huyện chủ, ta cũng có biết một chút da lông.
Vị hoàng thượng và bọn người họ Thượng Quan đó, đã là một đám vô dụng từ lâu.
Triều đình Nhữ Cơ lúc trước nhờ có Cảnh vương gia, là cữu cữu ruột của Thượng Quan hoàng đế chống đỡ.
Lúc Sĩ Đạt vừa đến, Cảnh vương gia cũng dẫn dắt quân đội Nhữ Cơ ứng chiến, nhưng Thượng Quan hoàng đế lúc đó chả biết sao lại nghe lời sứ thần Sĩ Đạt, đầu hàng Sĩ Đạt, xử chém cả nhà Cảnh vương gia.
Sau đó, Thượng Quan hoàng đế làm tay sai, để cho Thất hoàng tử của Sĩ Đạt là Mạch Bổn Tụ nắm thực quyền, thẳng tay đàn áp những cuộc khởi binh của quân Nhữ Cơ ta.
Phụ thân bảo, hoàng tộc Nhữ Cơ đã không còn hy vọng, liền cùng các vị thúc thúc mỗi người một hướng, rời khỏi kinh thành, cáo lão từ quan."
Cảnh Ý đang ngồi kế bên Xuân Hạnh, lúc nghe Chu Tiễn nhắc đến Cảnh vương gia, người liền run lên một cái, sau đó xoay người nhìn ra cửa sổ, hồi lâu không phản ứng.
Xuân Hạnh thu hết động tĩnh vào đáy mắt.
Nàng bình tĩnh nghe Chu Tiễn nói hết, rồi bình tĩnh nói với hắn.
"Chu Tiễn.
Thật ra, ta đến Nhữ Cơ không phải để làm ăn.
Ta và một vài vị khác của Nam Quốc, lần này đến Nhữ Cơ là để phò trợ cho Đại Công chúa Thượng Quan Đình đánh Sĩ Đạt.
Lần này dắt đệ đi, là để đầu quân vào quân của Công chúa."
Chu Tiễn nghe xong liền trợn to mắt, kinh ngạc nhìn nàng.
"Tỷ tỷ! Tỷ đừng đùa! Đại Công chúa còn đang bị phạt canh giữ hoàng lăng,..."
Nói tới đây liền tắt ngúm.
Xuân Hạnh nhướng nhẹ mày, nhìn hắn, ý bảo nói tiếp.
Chu Tiễn nghẹn một hơi, như nghĩ ra điều gì ghê gớm lắm, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Không sai!
Chính là Thượng Quan Đình công chúa đó đó!
Sao nào? Giờ đệ muốn rút lui có thể nói với ta, ta lập tức cho người đưa đệ hồi phủ."
Chu Tiễn vẫn chưa dám tin, lẩm bẩm.
"Đệ không phải ý đó.
Chỉ là đệ chưa bao giờ tưởng tượng, một Công chúa lại có thể lĩnh quân khởi binh.
Hơn nữa lại còn nhận sự trợ giúp từ Nam Quốc.
Đúng rồi! Tỷ nói là một vài vị Nam Quốc, lẽ nào..."
Xuân Hạnh mỉm cười.
"Không phải Hoắc tướng quân, nhưng cũng là một trong bốn vị lúc nãy đệ nhắc đến đấy.
À, nhân tiện, Tề Hoành là võ tướng, nhưng hắn cũng là một văn quan kiệt xuất, đương triều Vĩnh An Hầu của bọn ta."
Tức thời, Chu Tiễn liền bừng bừng ý chí.
"Ta nhất định sẽ theo hắn rèn luyện thật tốt để có thể trở thành một tướng quân tài giỏi!"
Nói xong, nghĩ nghĩ, liền nhìn Xuân Hạnh bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Tỷ tỷ, thật ra tỷ là ai?"
Xuân Hạnh phì cười.
Tên ngốc này giờ mới thắc mắc nàng là ai.
"Ta là một trong bốn vị nghĩa muội của cái vị ba đầu sáu tay mà đệ mới nhắc lúc nãy đấy!"
Chu Tiễn không thể tin nhìn Xuân Hạnh.
Sao hoàng đế Nam Quốc lại cử hết mấy người trâu bò sang đây thế này?
Cảnh Ý lúc này cũng quay vào, do dự một hồi, cũng cắn răng hỏi.
"Tiểu thư.
Trong bốn vị nghĩa muội của Dư Quý Quận chúa Nam Quốc, có hai vị từng tham gia chiến tranh Sĩ Đạt.
Người là..."
Xuân Hạnh hơi ngạc nhiên.
"Xem ra muội cũng biết không ít nhỉ!
Ta chính là một trong hai người đó đó!"
Lần này cả 2 thiếu niên đều kinh dị nhìn Xuân Hạnh.
Xuân Hạnh lại cười như hoa.
"Ta chỉ là một tay chân nhỏ, không đáng nhắc đến."
Nói xong nghe phu xe báo đã đến nơi, lại nói với cả hai.
"Đi! Chúng ta đi gặp đầu não!".