Minh Châu Ký

Chương 86


Thanh Trì Đồng Tước quân hội quân, dưới sự chỉ huy của Đại công chúa Thượng Quan Đình, quân sư Âu Dương Thành và đại nguyên soái Cảnh Lan trong vòng mười ngày tiếp theo nhanh chóng công thành đánh chiếm Hàn Châu.
Thời gian này, cả Nhữ Cơ, Chiêm Du và biên giới Nam Quốc đều có chiến sự, Sĩ Đạt không thể chi viện kịp thời cho chiến trường Nhữ Cơ.
Thấy tình hình chiến sự bất ổn, Hoàng tử Mạch Bổn Tụ vội vàng rút về Sĩ Đạt, bỏ lại hoàng tộc Thượng Quan.

Ngày hai mươi bốn tháng mười một năm Vĩnh Khánh thứ hai tính theo lịch Nam Quốc, nghĩa quân đã đánh đến kinh thành Nhữ Cơ, bao vây toàn bộ hoàng cung.
Ngày này là ngày mà có lẽ toàn bộ dân chúng kinh thành Nhữ Cơ sẽ không bao giờ quên.
Thượng Quan Đình một thân giáp bạc, trên lưng ngựa thẳng tắp, anh khí ngời ngời, khí thế không hề thua một đấng nam nhi nào.
Đại quân trùng trùng điệp điệp, chúng tướng sĩ người nào cũng hừng hực khí thế chiến đấu.
Nhữ Cơ đế - chính là phụ thân của Thượng Quan Đình, cùng toàn thể hoàng thân quốc thích bị bắt giải đến trước điện.
Nhữ Cơ đế giãy giụa, hét lớn.
"Thượng Quan Đình! Ngươi đại nghịch bất đạo!
Ngươi dám tạo phản!
Bức cha thoái vị! Ngươi! Nghịch nữ!"
Thượng Quan Đình nhếch miệng, đáp thẳng.
"Thượng Quan Phong! Từ giây phút ngài đặt bút xuống ký hiệp ước trở thành nô lệ cho Sĩ Đạt, ngài đã không còn đủ tư cách để trở thành hoàng đế của Nhữ Cơ quốc!
Ngài dửng dưng trước cảnh bá tánh Nhữ Cơ bị bóc lột, đàn áp, chìm trong lầm than.
Ngài cùng hoàng tộc Sĩ Đạt hưởng thụ xa hoa trụy lạc trên xương máu của con dân mình.
Ngài cõng rắn cắn gà nhà, tàn nhẫn giết hại trung lương, nhưng lại cung phụng quân địch như tổ tông!
Thân làm con dân Nhữ Cơ, mang trong mình dòng máu Thượng Quan gia, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
Ngày hôm nay, đứng trước toàn thể thần dân Nhữ Cơ, ta mong ngài cùng hoàng tộc Thượng Quan kiểm điểm lại bản thân, cùng với, tự mình thoái vị, chuộc tội với Nhữ Cơ Quốc."

Binh lính cùng dân chúng trong thành nghe rõ từng lời Thượng Quan Đình nói.
Nhất thời, mọi người cùng đồng lòng lên tiếng.
"Thoái vị!"
"Thoái vị!"
...
Hoàng đế Nhữ Cơ nhìn cảnh này, nhất thời tức giận công tâm phun ra một búng máu, rồi ngã xuống.
Hoàng tộc Thượng Quan cùng toàn bộ quan lại còn sót lại đầu hàng, đặt dấu chấm hết cho chiến tranh Nhữ Cơ.
Nam Trì Đồng Tước quân - đại thắng.
Ba ngày sau, Thượng Quan Đình tổ chức đại điển đăng cơ, trở thành nữ đế đầu tiên trong lịch sử Nhữ Cơ quốc, cũng là nữ đế đầu tiên của tứ quốc đại lục.
Nữ đế lấy hiệu là Thuận Thiên đế, dời kinh đô về Thanh Trì, đại xá dân chúng, miễn thuế hai năm.
Thuận Thiên đế lọc lại toàn bộ quan lại, người còn dùng được đều giữ lại, thăng chức, những người trung thành với triều đình cũ hoặc những nhân tố mục ruỗng tồn tại trước đó được thẳng tay quét sạch.
Sắc phong Âu Dương Thành trở thành đương triều Thừa tướng, đứng đầu quan lại lục bộ.

Âu Dương Thành mười lăm tuổi trở thành Thừa tướng trẻ tuổi nhất lịch sử lập quốc Nhữ Cơ.
Sắc phong Kính Thập Nhất thành Binh bộ Thượng thư, Cảnh Dĩ thành Hộ bộ Thượng thư, Chu Ngưng Hương thành Hộ bộ Thị lang.

Chu Ngưng Hương - tức Xuân Hạnh - cũng chính thức trở thành nữ quan đầu tiên dưới triều đại mới.
Sắc phong Cảnh Lan thành chánh nhị phẩm Kim Giáp Tướng quân, phong Chu Tiễn thành chánh tam phẩm Thanh Thương tướng quân.
Mười vị quan lại, quý tộc có công ủng hộ Thuận Thiên đế trong chiến tranh Nhữ Cơ đều được phong tước vị Hầu, phu nhân được phong cáo mệnh.
Âu Dương đại nhân được hoàn lại chức thái phó, phủ được ban tước hiệu Đế sư.


Chu gia Đại lão gia được phong Trường Lạc Hầu.

Ba vị lão gia Chu gia còn lại được phục chức Huyện chủ.

Chu gia trở thành gia tộc lớn mạnh nhất, có sức ảnh hưởng nhất Nhữ Cơ Quốc.
Thuận Thiên đế cho xét xử công khai lại bản án của Cảnh Vương gia, bác bỏ tội phản nghịch, khôi phục tước hiệu, tổ chức đại tang cho Cảnh Vương gia.
Truy phong Cảnh Ý thành chánh tam phẩm Kim Thương tướng quân.

Truy phong Tôn Kỳ thành tam phẩm Thiết Phán Hộ vệ.
Truy phong Tề tướng quân - công bố đã tử chiến - thành chánh nhị phẩm Trường Thắng tướng quân.

Truy phong Dương quân sư - công bố đã tử chiến - thành nhất phẩm Quốc sư.

Đồng thời, Thuận Thiên đế ngay lập tức tổ chức khoa thi, cấp tốc tuyển chọn nhân tài bù đắp vào những vị trí còn thiếu.
Nhờ Nam Trì thương hội cùng lục bộ can thiệp, người dân nhanh chóng ổn định sau chiến tranh.
Hai tuần sau khi Thuận Thiên đế đăng cơ, Tề Hoành và Dương Nhạc gửi thư, ý muốn quay về Nam Quốc.
Thượng Quan Đình không tiện giữ người, bớt chút thời gian buổi tối, tổ chức một buổi tiệc tiễn biệt tại Hà Tiên Quán.
Thượng Quan Đình không mặc long bào, tùy tiện mặc một bộ cẩm bào màu lam thêu mẫu đơn bằng chỉ bạc.


Gương mặt của nàng trước đó đã mang vẻ đẹp quyến rũ câu nhân, nay trang điểm lên lại thêm một tầng yêu diễm, kinh tâm động phách.
Nàng đứng lên, nâng chén.
"Thượng Quan Đình, tại đây, kính Tề Hoành và Dương Nhạc một chung rượu này.
Đa tạ hai người các ngươi đã cùng trẫm đi con đường vất vả này đến cuối cùng.
Các ngươi phải nhớ, một ngày nào đó, nếu tiểu tử Giang Nguyên Ngọc ngốc nghếch kia bạc đãi các ngươi, các ngươi cứ việc đến Nhữ Cơ quốc!
Trẫm, luôn luôn giữ Phủ Trường Thắng tướng quân và Phủ Quốc sư lại cho các ngươi!
Quân vô hí ngôn!"
Tề Hoành bật cười thành tiếng.
"Đa tạ bệ hạ!
Nhưng mà, Tề Hoành ta kiếp này chỉ có thể làm người Nam Quốc, có chết thì cũng là con ma Nam Quốc, tuyệt không thể đổi!
Thần, chỉ có một chuyện muốn nhờ vả người, là xin người hãy chăm sóc cho nương tử của thần trong lúc thần trở về Nam Quốc.

Thần sẽ sớm quay lại đón người ạ!"
Nói rồi, nắm lấy tay Xuân Hạnh ngồi kế bên, cười tươi như hoa.
Thượng Quan Đình liếc hắn một cái sắc lẹm.
"Nhà ngươi đúng là giỏi khiến trẫm mất hứng!
Chưa gì đã hăm he cướp người từ trong tay trẫm!
Người, trẫm còn chưa dùng đủ đâu!"
Tất cả mọi người đều cười vui vẻ.

Dương Nhạc nhắc nhở Âu Dương Thành và Kính Thập Nhất mấy lời.


Hai tên nhóc trẻ tuổi rượu vào lời ra, khóc lóc như sinh ly tử biệt, hắn cũng bị ép uống không ít.
Tề Hoành cùng Cảnh Lan và Chu Tiễn thì không cần phải nói, lôi kéo Thượng Quan Đình, như những ngày còn trong quân, chén quân chén thần, uống không biết điểm dừng.
Xuân Hạnh cùng Cảnh Dĩ nhìn trận hỗn chiến trước mặt, không mưu mà hợp, tập trung ăn uống, từ chối tham gia.
Đến nửa đêm, Xuân Hạnh thấy mọi người đã ngà ngà say, mới buộc mọi người dừng uống, cho nha hoàng đem canh giải rượu lên, mỗi người uống một bát to rồi mới ai về nhà nấy.
Tiểu Âu Dương ôm lấy Dương Nhạc khóc đến đáng thương.
"Sư phụ ơi! Người không thể ở lại được ạ?
Người đi rồi con biết phải làm sao! Hu hu...
Con còn chưa học được mấy phần bản lãnh của người!
Cái chức Thừa tướng này nó sắp đè chết con...!Hu hu.."
Thượng Quan Đình hùng hổ đứng lên, lôi tiểu Âu Dương ra khỏi người Dương Nhạc, hậm hực.
"Ai cho ngươi lôi lôi kéo kéo người của trẫm?
Người đâu! Đưa Thừa tướng đại nhân hồi phủ!"
Thiếu niên đáng thương bị cấm vệ quân lôi xềnh xệch ra ngoài, quăng lên kiệu, đưa về phủ Đế sư.
Dương Nhạc vốn bình thường luôn treo một gương mặt bất biến, hiện tại, không biết là do men say, hay là do tâm tình được thả lỏng, hắn bật cười đỡ lấy Thượng Quan Đình.
"Bệ hạ cần gì so đo với một thiếu niên như vậy!"
Thượng Quan Đình cau chặt chân mày, điệu bộ bất mãn vô cùng.
"Ta còn chưa lên tiếng đâu! Hắn khóc lóc cái gì chứ!"
Xuân Hạnh tinh ý, nháy mắt với Dương Nhạc.

"Dương đại nhân! Ngài đưa bệ hạ hồi cung trước.
Phần còn lại để ta và Cảnh đại nhân lo liệu."
Dương Nhạc nhìn Xuân Hạnh cười tinh quái, không nói nên lời, thở dài đỡ Thượng Quan Đình ra xe ngựa..

Bình Luận (0)
Comment