Minh Dực Kiến

Chương 10

Chương thứ chín

Tinh hà huyết nhiễm thi lạc vũ, thị địch thị hữu vấn thiên tri

Ngân hà huyết nhiễm rơi mưa máu, là địch là bạn hỏi ông trời

Sau đó, Hắc Cầu cơ hồ đem toàn bộ quân doanh lật tung một trận, lại vẫn như cũ tìm không được tiểu long kia, đến lúc tới chỗ Phi Liêm, yêu quái với đôi con ngươi xám trắng lành lạnh ngưng mắt nhìn hắn một hồi, cuối cùng phun ra một câu: “Con rồng kia đã về Đông hải rồi.”

Hắc Cầu vẫn chưa yên tâm, tiếp tục phái yêu quân dưới trướng đi tìm hiểu, quả nhiên dọc đường đến Đông hải đều có yêu quái nhìn thấy một con tiểu long bay ngang qua, tuy nói long kia còn nhỏ nhưng yêu quái sơn dã làm sao dám to gan đi chọc vào long tộc, thế nên một đường trở về cũng coi như bình yên.

Biết bản thân trách lầm Diêu Chư, Hắc Cầu cũng đã từng đến tận nơi nhận lỗi, đáng tiếc đối phương đóng cửa không tiếp. Hơn nữa sau trận thắng lợi ngày đó, bên phía thiên giới cũng không dám tiếp tục chậm trễ nữa, liên tiếp phái ra từng đợt thiên binh thiên tướng cương mãnh, chiến tình khẩn cấp, Hắc Cầu hắn cũng không sức đâu bận tâm việc khác, đành phải đem việc này đặt sang một bên, chuyên tâm chém giết trên chiến trường.

Có điều Diêu Chư kia đâu có phải loại người dễ dàng bỏ qua cho kẻ đắc tội với mình, từ lần đó, y lại càng lúc càng tìm chuyện bới móc Hắc Cầu. Không nói đến chuyện liên tục châm chọc khiêu khích, y thậm chí còn trước trận tranh công, sau lưng phá rối, kết quả không đến nửa tháng, cuối cùng cũng đem Hắc Cầu chọc tức.

Lần đó vốn chiến thắng đã nằm trong tầm tay lại bởi vì Diêu Chư án binh bất động khiến quân tiên phong không được hỗ trợ kịp thời mà chịu khổ vây sát, hơn một trăm tiên phong yêu quái hầu như bị tận diệt, nếu không phải Hắc Cầu dùng lôi hỏa song pháp, trên đầu một đạo sét đánh đến long trời lở đất, dưới chân hỏa phần đốt đến vạn lý vân tiêu, cuối cùng hiểm hiểm mang được hơn mười yêu binh trở về đại doanh. Đám yêu quái trở về đều một thân trọng thương, đến ngay cả Hắc Cầu cũng huyết nhiễm khâm bào, một thân hoàng kim khôi giáp cũng có mấy vết đao chém ngang dọc vẫn còn rỉ máu.

Lúc đứng trong Đế trướng, tuy Hắc Cầu không muốn đùn đẩy trách nhiệm, nhưng phó tướng dưới tay hắn lại nhịn không được ấm ức, liều mạng xông lên chỉ trích Diêu Chư. Diêu Chư kia lại ngay lập tức thề thốt phủ nhận, y là chưa kịp tiếp ứng chứ không phải không tiếp ứng, nói rồi còn quay sang càng cười nhạo Hắc Cầu không biết tự lượng sức mình, dè bỉu đám yêu binh dưới tay hắn đều là một đám vô năng, vừa nhìn thấy thiên quân đã tè ra quần mà bỏ chạy. Hắc Cầu từ xưa đến nay với mấy lời khiêu khích của y đều là mặc kệ không để tâm, thế nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến yêu binh dưới trướng mình tử thương thảm trọng, không khỏi nổi giận nói qua lại mấy câu, Diêu Chư nghe được lại càng giống lửa đổ thêm dầu, khẩu bất trạch ngôn[1] trách cứ Hắc Cầu.

Nói nhiều tất sai, cuối cùng một câu: “Ngươi nếu thật có chút bản lĩnh, đi bắt thái tử Long tộc đến đây đi, tốt nhất là đem cái con Đông hải long thái tử kia trói lại, mang ra tế cờ trước trận!” của hắn đã hoàn toàn chọc Hắc Cầu nổi điên.

Đồng tử hắc trầm nháy mắt hóa thành vàng óng, khuôn mặt xấu xí vặn vẹo, khóe miệng nứt ra, răng nanh sắc bén hung mãnh nhe hết, long ngâm khiếu chấn, bốn phía xung quanh thân hình như thiết tháp ầm ầm nổi lên cuồng phong, trong Đế trướng tinh hỏa điện khiêu, đám yêu quái xung quanh chưa bao giờ nhìn thấy Hắc Cầu đại nhân ra trận vốn luôn trầm lặng ổn trọng lại có thể thất khống đến mức này, thân hình cao lớn giờ như con mãnh thú điên cuồng thị huyết.

Diêu Chư cũng cực hoảng sợ, chưa kịp mở mồm giải thích, đã thấy một đạo ánh sáng sắc bén từ bên trong cuồng phong lao tới, hình ảnh trước mắt không hiểu sao đột nhiên nứt ra ……

” Ba đát!!!!”

Một tiếng vật nặng đáp đất, thi thể phân làm hai chảy máu ồ ồ, máu tươi đỏ rực bắn lên kim giáp của Hắc Cầu, tăng thêm phần tiên diễm cho bộ giáp sớm đã phủ kín vết máu khô cạn từ lâu.

Tận đến lúc chết, kẻ từng đứng trong hàng ngũ tứ tướng kia vẫn không hề biết rằng, câu nói đó của y đã chạm đúng vào nghịch lân của Hắc Cầu.

Hắc Cầu diện vô biểu tình nhìn xuống Diêu Chư đã không còn sức sống, thi thể giật giật vài cái, từ trên thân thể tan nát dưới đất bốc lên một làn khói xanh, cuối cùng hóa thành một xác hươu bị chém làm đôi, trên đầu có bốn sừng, nguyên lai là một con Phu Chư [2].

Không khí bốn phía rất nhanh đã khôi phục bình thường, Hắc Cầu hướng Đế Quân trên tòa thản nhiên thỉnh tội, không ngờ Ứng Đế lại hoàn toàn mắt tiếc tai ngơ trước một màn giết chóc vừa rồi, vẫn như cũ cúi đầu nhìn xuống binh đồ trên bàn, cuối cũng nâng tay phất phất: “Mau thu thập sạch sẽ đi, ngươi muốn ta đêm nay phải tới doanh trướng của ngươi nghỉ ngơi sao?”

Hắc Cầu một trận kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Lại nghe Phi Liêm bên cạnh nói: “Diêu Chư mấy lần vi phạm quân lệnh, Đế Quân đã sớm có ý định trừ y.”

Ngòi bút trong tay Ứng Đế chợt ngưng lại, lúc này hắn mới nâng đầu nhìn về phía Phi Liêm, sau một lúc lâu, trong nụ cười mơ hồ ẩn hiện khí thế áp bách: “Ngươi hình như đối với tâm tư của bổn tọa rất hiểu biết!”

Phi Liêm lại hoàn toàn không bị khí thế của Đế Quân áp đảo, vẫn thản nhiên nói: “Nếu không thể hiểu rõ quân tâm, làm sao trung thành với quân lệnh?”

Hồng phát yêu quái bên kia vốn đang thèm nhỏ dãi chăm chăm nhìn lộc thi trên mặt đất lúc này phi thường kinh ngạc ngẩng đầu, cái tên cương thi kia không ngờ còn có chút tài năng xảo biện nha.

Hắn nhìn chằm chằm nam tử uy nghi không hề sợ hãi Quân uy kia, khuôn mặt tầm thường cứng ngắc dường như chưa từng e ngại điều gì. Nghĩ lại, ngay từ ngày đầu tiên nhận thức, hắn cũng chưa từng thấy y lộ ra nửa điểm sợ hãi. Mà nếu nói hắn vì khuất phục sức mạnh của Ứng Đế gia nhập, thì Phi Liêm thay vì nói là kinh sợ còn không bằng nói y chỉ trung thành với nhiệm vụ của mình.

Một con yêu quái không có biểu tình, nói chuyện cũng chẳng có chút cảm xúc, mỗi lần nhìn thấy một mặt khác thường của y, hắn không khỏi cảm thấy càng nhận thức y lâu bao nhiêu hắn trái lại càng lúc càng không nhận ra y nữa.

Thế nhưng, thế này không phải càng thú vị sao? A a……

=================

Mười năm.

Có lẽ ngay cả Ứng Đế cũng không ngờ tới, thiên quân kháng cự lại thật sự ngoan cường.

Trăm trận đại chiến, tiên gia tuy không thể so với yêu quân hung hãn, nhưng thắng thua là ở pháp lực cao cường, tiếp tục dây dưa từng ấy năm, có thắng cũng có bại, song phương đều tử thương vô số.

Trong lúc bất tri bất giác, dưới nhân gian mười năm đã trôi qua.

Đương nhiên, hồi trống trận quyết chiến cuối cùng cũng đã đến lúc phải vang lên.

Nam tử áo xám đứng vuông góc với vách đá, bên cạnh là hồng phát nam tử bốn cánh sau lưng nhẹ nhàng vỗ, cả người lơ lửng trên không, ánh mắt cả hai đều nhìn về một nơi trên mặt đất, chỗ đó, một thân ảnh cao lớn vững vàng như hắc tháp đang hướng về Đế trướng, trên đường đi yêu ma đều nhanh nhẹn tránh lui. Đến hôm nay, trên trời dưới đất đã vô tiên bất tri vô yêu bất hiểu, dưới trướng Nghịch long Ứng Đế có ba viên yêu tướng, ba kẻ ấy pháp lực cao cường, đánh đâu thắng đó, ngay cả thiên thượng tiên gia nghe tên cũng đều biến sắc.

Vị tướng quân làn da so với nhọ nồi còn đen hơn vén rèm đi vào, nam nhân xấu xí còn thắng cả quỷ dạ xoa đó chính là một trong ba vị yêu tướng kia, Hắc Cầu, mà hai kẻ còn lại, chính là hai người một đỏ một xám đang treo giữa không trung kia, Cửu Minh cùng Phi Liêm.

Cửu Minh nhìn xuống, không khí ngưng trọng đang tràn ngập doanh trướng, ngay cả một con yêu quái tầm thường cũng cảm thấy chiến ý của Đế Quân lúc này tăng cao chưa từng có.

Chắc là bởi vì bạch thư không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên án Ứng Đế kia đi?

Có thể trốn được tai mắt hàng trăm yêu quái, đem thứ đồ đó bình yên không tiếng động đặt trước bàn của Đế Quân, chỉ sợ kẻ tới…… cũng không có ý tốt.

Nhưng tất cả những việc này đối với Cửu Minh cũng chẳng có nửa điểm quan hệ, hắn như thường mà nhàn nhã vặn thắt lưng một cái, ngáp to đến mức khóe miệng cũng suýt nữa rách đến hai má, răng xà dày đặc lởm chởm lộ ra đến dọa người.

Nam nhân đứng bên tựa hồ đã sớm nhìn quen kẻ kia không thèm kiêng kị lộ ra yêu tướng, thấy Hắc Cầu vào trướng, liền thu hồi tầm mắt: “Đến lúc rồi.”

“Ân.” Thu hồi yêu tướng, lần nữa biến trở về hình người anh tuấn đến không thể xoi mói, Cửu Minh cào cào mái tóc như hỏa diễm đỏ rực, “Cũng nên đến rồi đi, đánh đến hơn… mười năm, ta sắp chán đến điên rồi!”

Phi Liêm liếc mắt nhìn hắn một cái, quen biết từng ấy năm, hắn dù có lạnh nhạt cũng đại khái phát hiện con yêu quái này tính nhẫn nại cực kì kém, đại chiến từng ấy năm giữa yêu vực cùng thiên giới ở trong mắt hắn bất quá chỉ là một cuộc dạo chơi. Thắng cũng được, bại cũng thế, chẳng liên quan gì đến hắn.

Đôi khi, y thậm chí nghĩ kẻ này còn có thể vì tìm kiếm chút mới mẻ mà cố tình bại trận. Nếu không phải bên trên còn có một con yêu long lợi hại hơn trấn trụ hắn, chỉ sợ đám yêu quân dưới tay hắn kia dù không phải bị ăn thì cũng bị đùa đến chết sạch sẽ. Hiện giờ đại chiến sắp tới, hắn vẫn một bộ dáng phất phơ, giống như trong lòng đã sớm tính toán kỹ càng, chờ trận này đánh xong sẽ tìm một nơi tiếp tục phong lưu khoái hoạt.

Còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên lại thấy hắn nói: “Thắng bại khó liệu, bất quá ta lại thật hy vọng ngày mai có thể thắng!”

Phi Liêm hơi cảm thấy kinh ngạc, Cửu Minh kia không phải không để ý thắng bại sao?

Cửu Minh quay đầu nói: “Ngươi không phải đã nói đợi đến ngày thắng lợi sẽ cười sao? Ta chính là đã nhẫn nại đợi đến mười năm đấy!”

Phi Liêm đột nhiên cảm thấy cả người như không thể điều khiển được mà run rẩy một trận.

“Chẳng lẽ ngươi ở đây mười năm, chỉ vì cái này?”

“Bằng không ngươi nghĩ là vì cái gì?! Cùng cái đám thiên binh thiên tướng kia đánh nhau đúng là mệt chết người…. ” Cửu Minh trừng lớn đôi mắt đỏ đậm, nói như thật, “Ngươi còn nhớ đã đáp ứng ta không, ngày mai nếu có thể thắng nhất định phải cười cho ta xem!” Hắn nghiêng đầu, quan sát khuôn mặt cương thi mười năm ở chung cũng chưa từng thấy một biểu tình thứ hai, nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy một biểu tình mới mẻ khác, nhịn không được bắt đầu hưng phấn, xoa xoa tay nói, “Được rồi. Ta cũng không còn kiên nhẫn chờ đợi bước lên cửu trọng thiên cung nữa rồi!”

Phi Liêm vẫn như trước không nói, nhãn đồng xám trắng đột nhiên trở nên thâm thúy.

Đáng tiếc, biến đổi rất nhỏ đó trong đêm đen lại khó có thể thấy được rõ ràng.

Một hồi tiên yêu đại chiến không thể dùng bất cứ ngôn từ nào để hình dung, điều duy nhất còn có thể nhớ đến rõ ràng chính là cửu thiên huyết hồng, sông Hán nhiễm đỏ, trong tiếng gió thổi văng vẳng như nghe được tiếng quỷ khóc thần gào, trong mây mù chỉ thấy thi hài ngang ngửa khắp nơi. Ba ngày sau, thế gian mưa to không ngừng, có điều cơn mưa lại không hề ẩm ướt. Dưới Địa phủ, Cầu Nại Hà như lún xuống, Mạnh Bà Thang cạn kiệt, vô số tiên gia yêu vật trọng nhập luân hồi, lịch kiếp tái tu.

Hắn cũng nhìn thấy, Ứng Đế bại trận.

Thua dưới tay tiên nhân vô danh khiến hắn cùng Phi Liêm bị thương nặng tại Linh Sơn Hà Cốc ngày ấy. Lúc này mới biết, nguyên lai tiên nhân cưỡi thương loan tay cầm bạc linh trường kiếm một thân sát khí kia chính là kẻ đứng đầu trong Thất Huyền Tinh Quân — Tham Lang Thiên Xu Tinh Quân!

Không oan a!

Trận đấu ngày trước ở Linh Sơn Hà Cốc, hắn cùng Phi Liêm thua không oan a!

Chính là có chút đáng tiếc, hắn nhìn không được nụ cười của Phi Liêm.

Cửu Minh đứng trên Thiên Phong, hắn thấy rất rõ, Ứng Đế bị bắt, Hắc Cầu thua, quân tâm tan rã, trong đám yêu quái đã có một số thức thời lặng lẽ rời đi.

Thế bại đã hiện ra rõ ràng.

Không ngờ trong đám thần tiên thiên thượng hèn hạ kém tài đó lại có một kẻ cường giả lợi hại như Tham Lang Tinh Quân.

Thiên binh thiên tướng thừa cơ đánh tới, giáp lá cà một trận, tiên yêu hỗn chiến bắt đầu, chỉ trong nháy mắt huyết nhiễm ngân hà thi rơi như mưa.

Rõ ràng bản thân đang là đại tướng bại quân, Cửu Minh lại vẫn không hề cảm thấy nửa phần thất bại không cam lòng.

Chỉ thấy hắn ha ha cười to không ngừng, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến, Cầu Nại Hà dưới Địa Phủ kia nói không chừng sẽ bị cả đám yêu quân này đạp cho sập mất!

Đám yêu tinh thấy tình thế không tốt, vội vàng thoái lui về sau, càng khiến thiên binh có dịp thừa thắng xông lên.

Nhìn chiến trường một hồi, biết có tiếp tục thêm nữa cũng chẳng được chút ưu đãi nào, hắn xoay người định rời đi. Không ngờ lại nhận ra Phi Liêm đang đứng sau lưng không hề nhúc nhích đang nhìn xuống đám yêu quân tất bại bên dưới, giống như không hề có nửa phần ý định lui bước, hắn không khỏi đi qua, một tay vỗ xuống bả vai y: “Ta nói Phi Liêm a, ngươi không phải đang định dùng thân tuẫn táng chứ?”

Đối phương không hề đáp lại, khóe miệng trên khuôn mặt cương thi vốn mộc vô biểu tình cũng không buồn cong lên một chút.

Thế nhưng hắn cũng đã sớm quen phản ứng của người này, cũng chẳng buồn để tâm.

“Ngươi xem tình trạng này, đại bại là không thể tránh rồi, chúng ta cũng không cần tiếp tục ở chỗ này thúc thủ chịu trói đúng không? Ngươi với ta cũng coi như có quen biết, ta có chỗ tốt sao lại không chia sẻ với ngươi chứ? Này, tại Đế Khuân Sơn ta có một chỗ ẩn thân, tuy nơi đó hơi hẻo lánh, bất quá cũng không dễ dàng bị tìm thấy, chờ tránh qua một hồi phong ba chúng ta liền rời khỏi, ngươi muốn đi cứu Ứng Đế cũng tốt, đi cứu Hắc Cầu cũng được, ta cùng ngươi đi! Dù sao nhàn vẫn cứ là nhàn!”

Mấy câu này hắn nói đến hoàn toàn không có nửa điểm tự giác của kẻ làm tướng, cư nhiên còn thuyết phục quân mình lâm trận bỏ chạy.

Đôi hắc châu vốn đang đông cứng rốt cục di chuyển, tầm mắt xoay lại gần, chậm rãi dừng trên người hắn.

Đang lúc hắn nghĩ đối phương sẽ đáp ứng, người nọ rốt cuộc lại nói ra một câu không hề có lấy nửa phần tình cảm.

“Ta không đi.”

” Ai ai! Đi thôi! Nếu thật bị bắt được, còn không biết sẽ bị nhốt vào Tỏa Yêu tháp mấy vạn năm a!” Hắn là vì không nỡ nhìn cái tên tên ngây ngốc này đi vào tử lộ mới hảo tâm chỉ điểm cho, thậm chí còn nguyện ý đem y đến hang ổ bí mật bản thân không muốn cho người ngoài biết, đáng tiếc, đối phương dường như lại không hề cảm kích.

Tiếng đánh giết bốn phía rung trời, mắt thấy thiên tướng bốn phương đã bắt đầu tới gần, bọn họ dù có lợi hại đến đâu hai đấm cũng khó địch bốn tay, hắn thì tự tin bản thân có thể phá vây xông ra dễ dàng, thế nhưng, vấn đề là cái người còn đang ngơ ngẩn không chịu đi này, chẳng lẽ muốn bị bắt thật sao?!

“Sách! Ta nói Phi Liêm a, ngươi vẫn là theo ta đi đi!”

“Ta không đi.”

Vẫn như trước làmột câu nói kia.

Ánh lửa dần dần tới gần chiếu vào đôi mắt huyết sắc, chiếu lên một thân đỏ rực của yêu quái, Cửu Minh bắt đầu nôn nóng nhìn quanh.

Đúng lúc này, người kia rốt cục nói nhiều thêm một câu.

“Ngươi cũng không thể đi.”

Tiếng đánh giết gần trong gang tấc khiến hắn không thể nghe rõ đối phương nói gì, đến lúc mở miệng định hỏi, cổ lại đột nhiên bị chế trụ. Cửu Minh vẫn như cũ không hề nghe thấy người kia nói gì, nhưng chỉ cần nhìn theo khẩu hình khép mở của y, lãnh khốc vô tình hệt như ngày xưa từng đánh giết vô số thiên binh trên chiến trường, hắn nhận ra chú quyết của y…

Là Thiên Ma Khóa.

==================

Tác giả có chuyện muốn nói: Rốt cục rốt cục…… Bánh răng số phận đã bắt đầu chuyển động……

===============

[1] Khẩu bất trạch ngôn: nói không suy nghĩ

[2] Phu Chư

=====================

P.s: Ta đã đi chơi về =)) mệt ơi là mệt nên chỉ làm một chương thôi nhá!! Đừng ném đá ta, mai ta cố được ta sẽ làm.

Minh nhi cứ chuẩn bị ngược đi là vừa. chương sau máu me rồi đấy=((
Bình Luận (0)
Comment