Chương mười một
Hắc tháp hỗn độn tù bách yêu, thiên luật sâm nghiêm trấn tinh hồn
Bầu trời ngàn dặm nhuộm một màu đỏ thẫm như máu.
Trong nền đỏ sẫm đó, thân ảnh màu xám vốn đã khiến người ta chú mục lại càng thêm nổi bật.
Hắn đi tới, theo thói quen quàng tay qua vai người đó, dõi theo tầm mắt của y, nhìn lên Cửu Tiêu trọng trọng xa xa.
Mây cao cuồn cuộn, cuồng phong mãnh liệt, bầu trời giống như mở ra một cái miệng lớn nuốt cả thiên trụ.
Bất quá, tất cả chẳng liên quan đến hắn.
Nhìn lại, vẫn là gương mặt quen thuộc không chút biểu tình kia.
Thế nhưng nhãn đồng đáng lẽ phải xám trắng giờ phút này lại sâu thẳm đen kịt như đêm.
Hắn nhất thời ngây ngẩn, mở to đôi mắt nhìn đối phương vươn tay không chút lưu tình đẩy hắn xuống đáy vực. Nháy mắt rơi xuống ấy thời gian như dần đông cứng lại, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng người nọ một thân đầy máu, mà trên tay y, đang cầm một đoạn cánh đen gãy nát…
!!
Đại xà đỏ đậm giật mình bừng tình, trước mắt tối đen một mảnh, bóng tối không ngờ lại có thể dày như thế, hắn tới tận bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy màn đêm nào sâu đến mức này.
Không có sao trời lập lòe, cũng không có mặt trăng mờ nhạt.
Không có đom đóm ngày hè, càng không có phản xạ mặt tuyết mùa đông.
Bóng tối này, giống như — thủa hỗn độn sơ khai!
Thế nhưng bên trong hỗn độn lại tràn ngập mùi tanh, cùng với yêu tức tận trời.
Giờ khắc này hắn chỉ mong bản thân đang ở trong một giấc mộng quá mức chân thật, thế nhưng cảm giác đau đớn không hề ngơi nghỉ như khoét xuống một khối thịt trên lưng đang nhắc nhở hắn…..
Làm gì có mộng chứ?!
Tất cả đều là thật!!
Y bẻ cánh của hắn ……
Nhốt hắn vào Tỏa Yêu Tháp……
Phi Liêm…… Phi Liêm! Phi Liêm!! Phi Liêm!!!
Cự xà đột nhiên rít lên một tiếng lớn, hoàn toàn không quan tâm trên người vết thương thê thảm thế nào, nhất mực hướng bức tường lạnh như băng lao tới. Va chạm giống như kiến càng đá cây, ngay cả một chút bụi cũng chẳng hề rơi xuống, thân xà tràn đầy thương tích lại nứt ra, miệng vết thương vừa mới ngưng kết chảy thêm từng đạo máu mới.
Hắn lại hoàn toàn không cảm thấy, càng vung lên chiếc đuôi cực lớn dồn hết sức lực toàn thân đập vào tường tháp, nếu là bình thường một cú đánh như vậy cũng đủ khiến nham thạch vỡ nát, thế mà hôm nay lại chỉ giống như trâu đất xuống biển, vô thanh vô sắc mà biến mất.
Lũ lũ tổn thương trên thân thể làm sao chịu được hắn hành hạ như vậy, đau đớn bị bẻ cánh như xâm nhập cốt tủy lần thứ hai ào tới, cự xà bất ngờ không còn chút sức lực, xụi lơ ngã trên mặt đất. Trong bóng đêm nhìn không thấy bất kì thứ gì lại có thể nhận rõ một thân xích lân từng lóe ra ánh sáng đỏ đậm giờ phút này đã giống như một mảnh vải bị lưỡi đao sắc bén rạch xé nhiều đường mà nát vụn, những nơi va đập trực tiếp chỉ sợ đã lân nát thịt tan.
Cho dù vậy, đôi xích đồng quật cường vẫn bất khuất như trước trừng trừng nhìn bức tường kiên cố trong bóng đêm.
Đột nhiên miệng xà mở to, yêu tức mãnh liệt từ hư vô xuất hiện, hung liệt thiêu đốt chân tháp, đáng tiếc, từng viên gạch nơi đây giống như đã được pháp thuật bảo hộ, hoàn toàn không có nửa điểm tổn thương, cuối cùng chỉ khiến hắn tổn hại thêm yêu lực bản thân.
Như ngọn nến lóe lên tia sáng huy hoàng cuối cùng rồi phụt tắt, xích xà cũng đã là nỏ mạnh hết đà, yêu tức nóng cháy rừng rực cứ thế biến mất, đầu xà nghiêng đi, lần thứ hai thoát lực rơi xuống.
Hắn thở hào hển, hung hăng trừng mắt nhìn bức tường ngăn trở hắn với thế giới bên ngoài trước mặt.
Tỏa Yêu Tháp, quả nhiên danh bất hư truyền.
Không có cửa, không có song, ngay cả ánh sáng cũng vô pháp lọt vào trong hắc tháp, khó trách đám đại yêu ngay cả thiên giới cũng thúc thủ vô sách, ở nhân gian gây ra không ít tai họa vừa nghe đến nơi này đã biến sắc.
Phi Liêm…… Ngươi là muốn đem ta nhốt trong này…… Ngàn năm? Vạn năm sao?!
Đây là, quy điều thiên giới của các ngươi sao?
Muốn ta phải khuất phục sao……
Không. Có. Đâu.
Thân rắn đột nhiên bạo khởi một tầng hồng quang u thâm, cả một thân xà xích lân đột nhiên tụ lại một tầng hỏa sắc rực rỡ. Yêu khí lại từ đâu xuất hiện?! Hắn thế nhưng lại dám khu động chân nguyên, muốn đem cả tính mệnh ra đánh cược một lần!!
Có điều hắn lúc này thân thể suy yếu, cho dù có dùng đến chân nguyên cũng tạo thành kết cục ngọc thạch câu phần …… Miệng vết thương bị máu nhuộm đỏ tươi, từng giọt máu rơi xuống từ từ hóa thành tinh thể lưu ly hỏa ngọc, chạm đất liền vỡ thành từng mảnh cực kì quý lệ, cuối cùng tan thành mây khói.
Hắn muốn thử một lần nhất kích dùng hết tính mệnh, không biết có thể lay động được Tỏa Yêu Tháp sừng sững ngàn năm này hay không?
Đúng lúc này, một cơn đau nhói đột nhiên đánh thẳng vào nơi bảy tắc trên thân xà, cường ngạnh cắt ngang thi pháp.
Bảy tấc là tử mệnh của hắn, là nơi đặt trái tim, chỉ bị nhẹ nhàng đánh một đòn cũng có thể khiến hắn đau đến mức gần như hôn mê.
Hồng quan trên xà lân chợt biến mất, tất cả trở về bóng tối tĩnh lặng.
Cảm thấy trên lưng có thứ gì đó khác thường đang đè lên hắn thế nhưng lại chẳng còn chút khí lực nào để hất đi, chân nguyên thụ thương, hắn ngay cả cái đuôi cũng nâng lên không nổi, thậm chí mỗi một lần hít thở đều cảm thấy mỗi thốn huyết quản đau nhức khó nhịn.
Trong bóng đêm một đôi con ngươi thanh sắc cực nhỏ đột nhiên lóe lên, tiếp tục hiện ra, thêm hai cái nữa, lại lóe lên… Cuối cùng dường như có đến tám đôi mắt cùng nháy. U hỏa xanh đậm chậm rãi hiện ra, trên lưng xà thô dày, một con Sơn Chu mình to như bánh xe từ từ lộ thân!!
Thị lực của Sơn Chu tối thiện nhìn đêm, cực hiểu đánh lén, con Sơn Chu này bị nhốt trong Tỏa Yêu Tháp cũng đã nghìn năm, nó biết rõ đám đại yêu quái cho dù có lợi hại cỡ nào, một khi đã bị thiên giới thu phục nhốt vào đây, không thụ thương thì cũng cực kì suy yếu, đa phần không chịu nổi một kích. Nó lúc trước đã sớm nhìn trúng con xích hồng cự xà này, đáng tiếc hắn nhìn qua có vẻ suy yếu, thế nhưng thuyền rách vẫn còn ba cân đinh, dị thú pháp lực cao cường, nó không dám coi nhẹ mà vọng động. Vốn đã định từ bỏ, thế nhưng không ngờ xà kia lại đột nhiên nổi điên, tự mình hại mình lao thân vào tường, lại càng không luyến tiếc động đến chân nguyên làm một kích cuối cùng.
Yêu vật muốn tu hành thật ra cực kì gian nan, nếu muốn đi đường tắt, chỉ có một cách ăn nguyên đan yêu quái khác, tu bổ bản thân. Nếu có thể đem nguyên đan luyện hóa thành kim đan, kia công lực tăng trưởng ngàn năm không ít.
Sơn Chu đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Minh Xà hủy đi nguyên đan vạn năm phí phạm như thế, vội vàng lao khỏi bóng đêm, nhẹ nhàng một kích đã đem cự xà to đến bất khả tư nghị chế phục.
Tám cẳng chân cứng rắn phủ đầy cương mao đem bảy tấc trên thân xà ôm trọn, đôi càng chứa đầy nọc độc dài ra cắm ngập vào lớp vảy, Sơn Chu tuy rằng chỉ là yêu vật thấp kém, thế nhưng một giọt độc của nó cũng có thể hại chết bầy Thủy tộc một hồ, đủ thấy độc kia có bao nhiêu lợi hại, thân thể cự xà kia ngay lập tức cứng còng. Sơn Chu thấy mình có thể hoàn toàn chế trụ cự xà liền không khỏi đắc ý, thả lỏng tám chân rời đi, đúng lúc này xà thủ vốn nên xụi lơ lại đột ngột nâng lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cắn về phía sau, một ngụm ngập răng xuyên qua thân thể nhện quái to như bánh xe!
Răng nanh sắc bén hoàn toàn vùi trong đầu Sơn Chu, giáp xác bên ngoài bị phá vỡ chảy ra một đạo dịch thủy oánh lục, một lúc sau Sơn Chu mạng đã không còn. Cự xà mở mồm, đem Sơn Chu dốc vào trong họng, răng nanh bên phải đị đánh gẫy, cắn nuốt cực kì bất tiện, hắn chỉ đành nghiêng đầu sang trái, ngẩng đầu ngửa họng cố nuốt, cuối cùng cũng ngậm hết toàn bộ vào miệng. Sơn Chu mình lớn như bánh xe, bất quả chỉ mấy miếng đã bị Cửu Minh hoàn toàn nuốt xuống.
Dịch thể Sơn Chu cực kì tanh hôi khiến người ta ghê tởm. Thế nhưng Cửu Minh lúc này cũng không còn lòng dạ đâu mà buồn nôn, trong bóng đêm vô biên, từng tiếng trùng di chuyển vù vù nhỏ vụn trên mắt đất khắp bốn phương tám hướng dội vào tai hắn.
U hỏa một điểm lại một điểm nổi lên, từ trong bóng tối, Sơn Chu một con lại một con hiện ra, từ từ đem hắn bao vây……
Ngay đúng thời khắc sinh tử, từ đâu vang lên một tiếng thú gầm.
Đám Sơn Chu hung ác vừa nghe thấy âm thanh này liền gào thét rối rít tháo chạy trở về bóng tối, điểm điểm u hỏa rất nhanh đã không còn, xung quanh lập tức ngay cả một âm thanh cũng không có.
Bốn phía lần nữa rơi vào bóng tối hắc ám vô pháp nhìn thấu.
Hắn cảm giác có thứ gì đó đang tới gần, nhưng nghe không thấy tiếng bước chân, thậm chí ngay cả một dao động cũng không hề có. Hắn chỉ có thể cảm nhận rõ một điều, kẻ đang đến thân hình lớn quá mức tưởng tượng.
Minh Xà nằm trên mặt đất, bộ dáng mặc người xâm lược.
Nhưng trong đôi mắt xích hồng, con ngươi dựng thẳng biến ảo, lóe ra ánh sáng bất khuất.
Sinh tử không khống chế được?
Không. Chỉ cần còn một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Hắn muốn đi ra ngoài, từ đại hắc tháp này thoát ra, sau đó tìm bằng được con yêu quái kia, cái tên Tinh Quân kia, hỏi y …… Vì sao?
“…… Nhữ không sợ Ngô?”[1]
Một thứ gì đó thật lớn tiến lại gần, là một bàn chân, một bàn chân thô to như cây cột phủ đầy mao nhung rậm rạp đạp xuống nền đá bên thân xà.
“Không.”
Đối phương một trận trầm mặc.
Thật lâu sau: “Ngàn năm rồi, mới gặp một con yêu không sợ Ngô hung…”
Giọng điệu quái vật thì thào giống như tìm được một thứ đồ chơi vừa ý, Cửu Minh trong lòng thầm nghĩ, tám phần lại gặp con quái vật buồn đến phát điên rồi. Không ngờ đối phương không hề có ý định ăn tươi hắn, trái lại cúi người ngửi ngửi thân xà: “Thương thế nhữ khá nặng, sao lại đến nước này?”
Cửu Minh một trận cắn răng, nhớ tới bản thân bị bẻ cánh, chịu đủ một thân đao thương tan nát, nếu không phải suy yếu đến mức này, hắn làm sao có thể bị đám Sơn Chu như kiến hôi của kia khi dễ, bây giờ lại gặp phải con quái vật trước mặt, hươu chết về tay ai lại càng không biết! Đủ loại khuất nhục hiện tại, đều do một kẻ ban tặng……
“…… Phi Liêm……”
Đối phương giống như cảm nhận được hung ý trong câu nói của hắn, cự xà thân thể suy yếu chỉ có lúc này mới phát ra duệ quang sắc bén như cương đao.
“Nhữ định ra khỏi tháp tìm gì sao?”
“Không sai.”
“Ngô khuyên nhữ không nên suy nghĩ nông nổi. Tháp này cao đến chín chín tầng, lại thêm bảo châu trấn tháp, phàm đã là yêu vật tiến vào đều không thể thoát ra.”
Cửu Minh vẫn không nhụt chí: “Ta không tin! Chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định sẽ rời khỏi Tỏa Yêu Tháp này!!”
Đối phương lại trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên cười ra tiếng: “Ngô là Đan Thao. Lời nói của nhữ, ngô mỏi mắt mong chờ.”
“Hừ.” Cửu Minh cũng không muốn cùng hắn đấu võ mồm, quái vật kia hiểu, nói xong cũng rời đi, bàn chân đột nhiên ngừng bước, để lại một câu: “Hy vọng nhữ có thể vượt qua ngàn năm, không điên không chết!”
Thâm ý trong câu nói khiến người ta da đầu phát run. Bàn chân đạp trên mặt đá vẫn vô thanh vô tức, giống như dưới móng vuốt là một tầng dày đệm thịt, bước đi để lại một làn gió khe khẽ đến bất khả tư nghị, mang theo vị huyết tinh tanh nồng.
Cửu Minh lúc này mới nhận ra, nguyên lai con yêu quái này lại chính là một tên trong Tứ Hung — Thao Thiết.
Thao Thiết là ác thú phía nam Thần Châu, lông đen có bốn mắt, cổ dài bốn chân, tính tình cực kì hung hãn, thích nhất ăn uống, không hề kiêng kị, đừng nói là thịt người, cho dù có là yêu quái thần tiên, chỉ cần hắn tóm được, không gì không thể ăn. Mãnh thú như thế đến cả Nhân Vương Nghiêu Thuấn cũng không làm gì được, đem nó với Cùng Kì, Hồn Độn, Đào Ngột đặt thành Tứ Hung. Mãnh thú vừa tới, chẳng trách đám Sơn Chu chỉ hận bản thân trốn không kịp vội vàng đào thoát. Một đám Sơn Chu như thế chỉ sợ cũng chẳng đủ cho nó dính răng.
Quái vật……
Cửu Minh thầm hừ một tiếng.
Đợi đến khi tiếng bước chân đã rời xa, hắn biết nếu có tiếp tục ở lại đây cũng chỉ thêm nguy hiểm, hắc tháp này bên ngoài nhìn như bình thường, bên trong lại không thể phán đoán, trong này không biết còn đang ẩn nấp bao nhiêu yêu quái. Hắn cũng không muốn lãng phí sức lực đi đánh nhau, đành phải nhẫn xuống đau đớn trên người, nâng lên thân xà theo tường đá bò lên. Thế nhưng chỉ cần động đậy một chút, nơi bị bẻ cánh trên lưng đã đau đến rút gần, mỗi một miệng vết thương trên người như chịu thêm ngàn lần kim đâm buốt nhức. Đợi đến khi hắn gian nan đem nửa thân treo lên xà ngang tại đỉnh tháp, một thân khí lực cơ hồ đã hao hết, may mà xà này cũng coi như rắn chắc vững chãi, bị một thân xà nặng như thế của hắn treo lên mà ngay cả tiếng kẽo kẹt cũng không có.
Nhẹ nhàng nhích người cuốn lấy xà ngang, Cửu Minh lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một tiếng.
Đau đớn cùng mỏi mệt rất nhanh đã kéo đến, hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể một lần nữa rơi vào mê man.
Ba trăm năm sau, hắn cũng không một lần gặp lại con Thao Thiết kia nữa, thương thế trên người vì bị thiên binh tổn hại nên cực khó khỏi hẳn. Trong tháp này đừng nói đến linh thảo thần dược chữa thương, ngay cả cỏ cũng chẳng mọc nổi lấy một cọng, không có dược vật hỗ trợ, hắn đành tùy tiện cơ thể tự thích ứng chữa trị, một chút lại một chút khép lại, yêu khí trong cơ thể cũng một giọt lại một giọt tích đầy, chính vì thế, hắn không thể không thật cẩn thận tránh đi đám yêu quái trong tháp, co mình nằm trên xà ngang trên đỉnh.
Ba trăm năm, hắn mất đến ba trăm năm mới có thể hồi phục.
Không có yêu lực, đừng nói săn mồi, ngay cả bản thân hắn cũng trở thành bữa ăn trong mắt kẻ khác, hắn chỉ còn cách học theo lão thử trốn trong bóng đêm không dám ló đầu ra.
Vì thế, hắn cũng đói suốt ba trăm năm.
Nhưng đối với thiên cổ dị thú tuổi tác có thể tranh thọ với trời đất mà nói, trăm năm ngàn năm bất quá cũng chỉ như một hồi mộng mị.
=========
Tác giả có chuyện muốn nói: Tiểu Cửu giết rất nhiều thiên binh a, cho dù nói đám kia đã vào luân hồi, bất quá cũng phạm phải không ít Thiên Quy, cho nên đành chịu khổ một chút…… Các vị đại nhân yêu thương Cửu Minh đừng đuổi theo giết ta nha ~~~~( Lôi ra cái nồi yêu thích nhất đội đầu bỏ chạy ~~~─_─ bb nha, ta trốn!)
============
[1] Nhữ = Ngươi, Ngô = Ta. (hình như đây là xưng hô từ thời xa xửa xừa xưa của Trung Quốc rồi) Có thể là do chị Live nghĩ rằng Đan Thao đã có từ rất lâu nên để nó xưng hô thế chăng. Ta đọc Tư Dân Thực Thiết thì cũng thấy Đan Thao xưng hô kiểu này nên để nguyên luôn