Chương thứ ba
Trên đỉnh Linh Thứu trong hư cốc, diễm ngộ mỹ nương nơi hoang vu
Linh Thứu Sơn, còn có tên khác là Ngũ phong sơn, nằm trong dãy Phục Lĩnh, núi này bao gồm năm ngọn cao ngút ngàn trời mây, trên đỉnh núi tịnh không có cây cối, như dùng tầng tầng lớp lớp đá khối chồng lên, vì vậy mới có tên như thế. Trong núi cảnh sắc tuyệt đẹp, phía đông có Li nhạc hỏa châu, phía bắc có Ngọc giản quỳnh chi, phía tây có Li nông dao thất, phía nam có động quang châu thụ, đỉnh núi dưới ánh nắng như được mạ một lớp vàng, phạn xạ ra ánh hoàng kim.
Có câu thơ viết về nơi này: “Thử cảnh chi ứng thiên thượng hữu, khởi tri thân tại diệu cao phong.” (Cứ nghĩ cảnh tượng như thế này chỉ trên trời mới có, nào ngờ bản thân vẫn đang đứng trên đỉnh núi tại nhân gian)
Đỉnh núi phía đông nhìn ra biển, mỗi mùa đều bị cuồng phong thổi quét, thế núi trắc trở, từ lâu đã hiếm có bóng dáng con người.
Mà lúc này, tại nơi tiên thánh ấy, lại nổi bật hai thân ảnh một hồng một xám.
Cửu Minh ngồi trên khối đá cực to, gác chân chống má, một bộ biểu tình ngang tàng chán chường.
“Đến cái nơi hoang sơn dã lĩnh này làm gì a?”
Linh Thứu Sơn hắn cũng đã từng đến, nơi này phong cảnh không tồi, khí hậu cũng mát mẻ…… Đúng rồi, còn đám gà rừng trên núi, tuy rằng có nhỏ một chút, nhưng mà thịt rất là ngon!
Quay đầu nhìn Phi Liêm phía sau.
Tuy không thể hiện ra nét mặt, nhưng trong lòng hắn thật ra vẫn có chút vướng mắc.
Vừa rồi, Phi Liêm hoàn toàn không nhìn đến đám thiên binh thiên tướng đứng đầy Nam Thiên Môn mà ngang nhiên mang hắn đi qua. Tuy không để ý tới biểu tình của đám thiên binh kia nhưng hắn tuyệt đối có thể đoán ra, đám gia khỏa phụng mệnh Thiên Đế canh giữ đại môn mấy ngàn năm này nhất định là chưa từng gặp ra thần tiên nào nhìn thấy yêu quái không những không diệt trừ mà còn ngang nhiên cho nó theo mình như thế này.
Cửu Minh lại nhìn về phía Phi Liêm, thật ra, gia khỏa này cũng không thể nói là kiêu ngạo, chẳng qua tám phần là y cảm thấy không cần nói mà thôi.
Thế nhưng dù có nghĩ thế nào, một con yêu quái phạm tội đợi phán như hắn, làm sao có thể đơn giản như vậy mà mang khỏi thiên đình?!
Nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên thiên không tĩnh lặng, nói không chừng chút nữa sẽ có một đại đội thiên binh thiên tướng từ trong mây nhảy ra, phất cờ hò hét muốn bắt trở về…… Có điều thực tế, bầu trời vẫn tĩnh lặng như trước, ngay cả một con chim bay qua cũng không có.
Lúc trước đã nghe Văn Khúc Tinh Quân nói qua, Tỏa yêu tháp sập, Thất Nguyên Tinh Quân phải hạ phàm tìm châu, nhất định vì nơi này có bảo bối nên Phi Liêm mới dẫn hắn đến đây.
Chẳng lẽ Phi Liêm nghĩ hắn sẽ hỗ trợ tìm châu sao?
Nói đùa!! Tỏa yêu tháp mà trùng tu được, hắn còn không phải sẽ bị nhốt thêm mấy nghìn mấy trăm năm nữa sao!! Hắn còn không định đào hố chôn mình đâu!!
Bên kia, Phi Liêm cũng không phải không nhìn thấy nghi hoặc trong mắt hắn, cũng không phải không để ý xích đồng đang chăm chú nhìn mình.
Mà bởi vì nhìn thấy quá rõ ràng, cho nên mới không muốn đôi mắt ấy dời đi.
Màu sắc của lửa.
Lúc này là sáng sớm một ngày hè, cuối biển mây phía đông, mặt trời bắt đầu nhô lên, ánh sáng hồng rực nhuộm thắm chân trời, tươi đẹp như hà y của mỹ nhân, tầng tầng lớp lớp sóng mây như đang hạ xuống, đỉnh núi như con thuyền trôi nổi giữa biển mây. Trên đỉnh núi mang tên Ly nhạc Hỏa châu, màu hồng rực phủ xuống khắp nơi, Cửu Minh nguyên thần đã hồi phục hoàn toàn, mái tóc đỏ rực không còn một điểm khô vàng theo gió bay lên, sức sống ngông cuồng mạnh mẽ như lửa bốc rừng rực.
Dưới nhiệt độ của mặt trời, Phi Liêm nhìn hắn, đột nhiên lại có ảo giác, chắc là bởi vì màu tóc đỏ rực kia đi.
Y trầm mặc một lúc khá lâu, mới nhớ ra phải trả lời câu hỏi của hắn.
“Nơi đó có long tức, không biết là bảo vật gì.”
Cửu Minh nhíu mày, cho dù hắn không có ý định trợ giúp, thậm chí còn mang ý đồ phá rối, nhưng ít nhất cũng phải biết bắt đầu phá từ đâu chứ?
“Không biết làm sao mà tìm?”
“Biết rồi còn tìm làm gì?”
“Ngươi……” Cửu Minh quả thật muốn tóm cổ áo Phi Liêm lên mà lắc, chẳng qua nhớ ra trên cổ mình vẫn còn gông xiềng vô hình của Phi Liêm, đành nhịn xuống phát tác, nhe răng nói, “Ngươi chẳng lẽ mỗi lần đều không chút manh mối thế này mà vừa tìm vừa đi sao?”
Thấy y không nói, Cửu Minh lại càng thêm khẳng định.
Bình mình đỏ rực không những không nhuộm được chút đỏ ửng nào lên gương mặt cứng ngắc kia của y, ngược lại, càng khiến quầng thâm dưới mi mắt thêm đen thẳm, y nhất định rất mệt mỏi, cái tên gia khỏa không biết biến báo này nhất định đã một thân một mình đi khắp thế gian tìm từng tiên tức nhỏ nhất, thế còn không phải mò kim đáy bể sao, có điều một khi đã nhận lệnh Đế quân, dựa theo cá tình của Phi Liêm, y nhất định phải hoàn thành bằng được, cho dù có là mệnh lệnh vừa nghe đã biết không có khả năng thực hiện.
Trái tim không hiểu sao nhói lên một cái, Cửu Minh lầm bầm nói: “Ngươi sao không đến phủ đệ mấy tên vương hầu quý tộc mà tìm? Đám người đó nhất định có bảo bối, sao phải chạy đến mấy chỗ hoang sơn dã lĩnh này……”
Phi Liêm lại đáp: “Bảo vật có thể chấn trụ Tỏa yêu tháp, cho dù có là Hoàng Đế nhân gian cũng không thể có được.”
Cửu Minh cũng rõ ràng đạo lý này, quả thật, bảo bối chân chính làm sao có thể ở trong tay phàm nhân? Dù có cơ duyên, cuối cùng sẽ rơi vào tranh đoạt, cuối cùng không còn tung tích.
“Kia, đầu tiên cũng nên tìm mấy loại sách vở kì bí gì đó, hoặc là hỏi thăm mấy truyền thuyết chốn nhân gian chứ…… còn tốt hơn cứ tìm mù mịt vô phương vô hướng thế này.”
Đôi mắt xám trắng chăm chú nhìn hắn một lát, như đồng ý như không.
Sau đó mới bình tĩnh nói:” Ngươi ở đây đợi ta là được rồi.”
Nói xong xoay người hướng chân núi đi tới, mặt trời càng lúc càng lên cao, bóng đen dưới chân càng lúc càng ngắn. Thân ảnh màu xám, càng nhìn càng đơn độc. Y dường như đã quen thuộc độc hành, thậm chí còn không dùng pháp lực cùng địa vị của mình cưỡng chế ai đó hiệp trợ, cứ một mình hoàn thành hết thảy mọi việc, thản nhiên xem đó là chuyện đương nhiên.
Cửu Minh cảm thấy, hắn không muốn nhìn thấy một Phi Liêm như thế.
Có lẽ hắn hận y quyết tuyệt vô tình. Nhưng hắn đồng thời cũng phi thường rõ ràng, Phi Liêm một mình rời khỏi thiên đình, bỏ lại thực thân, ẩn núp trong vạn yêu, sự kiên định này quả thật lần đầu tiên hắn được chứng kiến. Một Tinh Quân hạ phàm, thân ở giữa vạn yêu, không có bên ngoài hỗ trợ, cũng không có nội ứng bên trong, chỉ có một thân một mình. Trên đầu có Ứng Long Đế Quân, bên dưới có trăm yêu nhìn ngó, chỉ hơi kém kiên trì một chút sẽ rước lấy kết quả nguyên thần câu diệt. Ở trên chiến trường, thứ y phải đối mặt là thiên giới chiến tướng, là đồng điện tiên ban, hôm nay gặp lại đã là nhất yêu nhất tiên, hai quân giao chiến, làm sao có thể khoan dung?
Bỗng nhiên nhớ tới trong lần đó trong Linh Sơn Hà Cốc, một kiếm kia của Thiên Xu, cho dù có là đồng tông Tinh Quân, đao kiếm cũng là hai phía hướng vào nhau. Trong nháy mắt mũi kiếm kia đâm vào, y chẳng lẽ, không cảm thấy khổ sở sao?
Cho nên, y không thể không đơn độc một mình.
Hiện giờ, cho dù có phiền toái đến đâu, bất quá cũng chỉ là tìm châu mà thôi, cũng không có nguy hiểm trọng trọng gì.
Bởi vậy một mình y, cũng không sao.
“Đáng giận…… Ngươi đứng lại cho ta!!” Cửu Minh sải nhanh bước chân đuổi theo.
Phi Liêm dừng bước, quay đầu nhìn về phía yêu quái không hiểu sao lại nổi giận kia, cước bộ rầm rập như muốn đem cây cỏ bên dưới đạp thành đất bằng mới hả dạ.
Hắn không phải ngại phiền sao? Nếu thế, y một mình đi tìm cũng không phải không thể. Huống chi, tìm châu chỉ là nhiệm vụ của Thất Nguyên Tinh Quân bọn y, không quan hệ gì tới hắn.
Cửu Minh không nhìn vào khó hiểu trong mắt người kia, chỉ cảm thấy lúc này nếu hắn chỉ liếc mắt một cái thôi, rất nhiều chuyện trước đây sẽ bị hắn quên đến sạch sẽ.
Hắn khoanh tay hừ nói: “Ta đi cùng ngươi!! Trên Thiên cung nằm nhiều ngày như thế, xương cốt đều ngứa đến điên rồi! Vừa lúc giãn gân giãn cốt một chút.”
Phi Liêm vẫn cảm thấy kỳ quái, y vẫn còn nhớ rõ, hai ngàn năm trước Cửu Minh thích nhất chính là trốn việc, nếu không phải Ứng Đế hạ nghiêm lệnh, hắn ngay cả chiến trường cũng không muốn lên, đừng nói ngủ vài ngày, ngủ mấy trăm năm cũng không thành vấn đề.
Mặc dù trong đầu thì nghĩ thế, nhưng y lại không muốn cự tuyệt.
Thanh âm, thực ồn, khiến y quên mất thói quen im lặng mấy vạn năm, có điều ầm ĩ như vậy …… Cũng không tồi.
Cửu Minh liếc mắt nhìn y một cái, không ngờ tầm mắt lại không thể dời đi.
Trong đôi nhãn đồng xám trắng dường như có một nụ cười mỉm rất nhẹ, cực kì bất khả tư nghị.
Có điều ý cười này rất nhanh đã biến mắt nơi đáy mắt. Cửu Minh lấy lại tinh thần, trong lòng không hiểu sao lại có phần ảo não, nhớ tới lời hứa trước kia, lời mà kẻ kia đã hứa, sau khi thắng lợi sẽ cười cho hắn xem.
Hồng phát yêu quái nhịn không được dùng giọng nói ồn ào của mình che giấu đi hỗn loạn không hiểu sao lại xuất hiện nơi nội tâm: “Sững sờ chỗ này làm cái gì? Mau đi!! Sớm tìm được sớm về mà bẩm báo!!” Nói xong lại rầm rập đạp chân, bước về phía trước, hoàn toàn quên mất bản thân khi nãy còn dự định phá rối người kia ……
=============
Xích phát yêu quái đập cánh bay quanh sườn núi.
Hắn không định tìm kiếm loanh quanh trên mặt đất như tên Phi Liêm kia, hắn trước tiên muốn kiểm tra hình dáng của ngọn núi này.
Phàm là bảo vật, phần lớn đều được giấu sâu trong lòng núi, ở nơi có thiên địa linh khí.
Lượn một vòng, liền phát hiện mặt phía nam của Linh Thứu Sơn có một sơn cốc dài đến hơn mười dặm, trong cốc cỏ cây rậm rạp, đủ thấy nơi này vạn vật sinh trưởng thuận lợi, nói vậy đây nhất định là nơi quy tụ linh khí. Hắn hạ cánh, rơi xuống bên người Phi Liêm, chỉ về hướng sơn cốc nói: “Hẳn là ở chỗ kia.”
Nói xong, đôi cánh dơi cực lớn nháy mắt thu lại, tùy tay phất một cái, biến thành bộ dáng phàm nhân, bất quá cho dù không có xích phát hồng rực, mâu đồng sắc đỏ, thân hình cao lớn dẫn theo vài phần biếng nhác cùng thái độ coi thường mọi thứ, hắn nhìn qua vẫn cực kỳ ngông cuồng dẫn người chú mục.
Cửu Minh quay đầu nhìn qua Phi Liêm vẫn bạch mục hôi y(mắt trắng áo xám) như trước, nhíu mày: “Ngươi sao vẫn thế này?”
“Có chỗ nào không ổn?”
Cửu Minh trừng lớn hai mắt: “Ngươi muốn đám phàm nhân kia vừa nhìn thấy ngươi liền hô yêu quái rồi lôi tới một đám đạo sĩ nhàn rỗi thích chõ mũi vào chuyện người khác sao? Ngươi không thấy phiền, ta thấy!”
Phi Liêm im lặng.
Mấy vạn năm, y vẫn ngồi một mình trên thiên cung, cũng không giống Thiên Xu thường xuyên được Thiên Đế mệnh chỉ hạ phàm phục yêu hàng ma, cho dù hai ngàn năm trước tuân lệnh ẩn náu bên cạnh Ứng Đế, quanh người lại đều là một đám yêu quái, sẽ không ai để ý dùng mạo của y có gì kì quái, thời gian trước xuống thế gian tìm châu, chỗ y đặt chân đều là thâm sơn cùng cốc, lại càng ít cùng phàm nhân tiếp xúc, không giống Cửu Minh ở nhân gian chạy chơi đến ngàn năm, sớm quen thuộc hết nhân thế quy củ.
Nghe Cửu Minh nói như vậy, Phi Liêm liền gật đầu, thi triển huyễn pháp, ánh sáng hiện lên, Cửu Minh lại nhìn …… Cái này có gì khác a! Ngoại trừ con mắt chuyển từ trắng sang đen……
Cửu Minh nhẫn xuống phát tác, cố gắng nhếch khóe miệng lên nói: “Sắc mặt của ngươi có thể bình thường hơn một chút không?” Cái mặt hoàn toàn không có một xíu máu kia nhìn như cương thi, ai vận khí không tốt nửa đêm đụng phải y còn tưởng xác chết đội mồ!
Phi Liêm lập tức nghe theo.
“Ngươi mặc cái gì quỷ gì vậy?!” Cửu Minh lại tiếp tục bới móc, xông tới vươn tay tóm lấy một góc áo, ghét bỏ bĩu môi một cái: “Màu đã xám xám bàng bạc, lại còn là vải bố!! Giờ đã là thời đại nào a?! Đổi, đổi ngay!”
“Đổi thành gì?”
“Ít nhất cũng phải là tơ lụa!”
“Hảo.”
“Còn cái gì dưới chân ngươi kia ── giày cỏ?! Từ hai ngàn năm trước đi? Bền thật a!”
“……”
Một phen gây sức ép trôi qua, dựa theo sự chỉ đạo của Cửu Minh, Phi Liêm quả thật thay đổi một lượt trang phục toàn thân.
Có điều……
Đầu đội yển nguyệt quan[1] tử kim, trên quan còn khảm minh châu, viên nào viên nấy to như trứng bồ câu. Một thân trường nhu[2] thêu vàng thêu bạc, nửa cánh tay áo còn thêu vảy cá năm màu rực rỡ. Thắt lưng bằng tơ lụa được gài bằng đai ngọc, điểm xuyết bảo thạch hồng lam. Dưới chân là đôi giày tơ lụa màu đen, cực kì mềm mại thoải mái.
Bảo vật vô tội, mỗi thứ chỉ cần tùy tiện vứt xuống trần gian đã có giá trị thiên kim. Thế mà phối trên người cái tên diện vô biểu tình nhãn thần đông lạnh kia, sao lại giống như ….. Vật bồi táng?!
Cửu Minh nhìn nửa ngày, cuối cùng thở dài bỏ cuộc.
Giống như lời đám phàm nhân hay nói: Có người, cho dù có khoác long bào cũng không giống thái tử!
Bất quá quên đi, người nhờ ăn mặc ngựa nhờ yên[3], tốt xấu gì cũng đã có chút giống người, không đến mức chỉ đi đường cũng gọi đến phiền toái.
Thế là hai yêu một trước một sau, rời khỏi đỉnh núi đi vào sơn cốc trù phú kia.
Sơn cốc này quả nhiên là nơi linh khí thiên địa quy tụ, cây cối rậm rạp, tiếng gió reo trong tán lá không ngừng vanh lên, ngẩng đầu là vòm trời xanh thẳm, trước mắt là rừng cây xanh tốt che cả chân trời. Nói cũng kỳ quái, ngày mùa hè oi bức đứng trên đỉnh núi vẫn cảm thấy nóng nực không chịu nổi, còn thêm đám ruồi muỗi đuổi theo phiền người, không hiểu sao khi vào cốc rồi, lại chỉ cảm thấy không khí mát mẻ, gió nhẹ vi vu, ruồi muỗi hoàn toàn không có, trong cốc rộng lớn trầm tịch, nước chảy róc rách, khiến người ta thoải mái tinh thần.
Trong cốc hoa thơm chim hót, quả thật có chút cảm giác như lọt vào chốn thần tiên.
Trong gió truyền đến tiếng cười thanh thúy như chuông của nữ tử, xuyên qua bụi hoa tùng rập rạm thấp thoáng thân ảnh ôn nhu mơ hồ, theo tiếng cười đến gần, liền gặp ngay bên cạnh một khối cự thạch cực lớn ở giữa sơn cốc có một chiếc lều bạt bằng lụa trắng dựng đó, lụa mỏng theo gió bay lượn, nhìn có vẻ như thật như ảo, ngoài trướng có trải một tấm bố thật dày, mặt trên đặt rất nhiều trà bánh hoa quả, đủ loại ngon miệng phong phú, xem ra là có người đến đây du ngoạn.
Trong không khí có mùi son phấn thơm ngát khiến người ta suy tưởng, từ phía sau, ba nữ tử mặc la quần bằng sa mỏng cười đùa chạy ra, nhìn thấy Phi Liêm cùng Cửu Minh hai yêu liền không khỏi giật mình. Ba nữ tử này tướng mạo đều rất đẹp, mà nhìn cách ăn mặt kia, có vẻ là nữ quyến[4] nhà giàu, có điều lá gan cũng thực lớn, ở nơi hoang vu lại nhìn thấy hai gã nam tử xa lạ, cư nhiên một chút kinh hoảng cũng không có.
Trong ba người, nữ tử mặc la sam màu đỏ bước lên trước, hướng bọn họ hơi cúi người hành lễ, cất lên giọng nói ngọt ngào, ôn nhu vấn an: “Tiểu nữ bái kiến nhị vị công tử, ta là nữ quyến của Trương lão gia ở thành Tây dưới chân núi, gia quy trong nhà rất nghiêm, bình thường đều không cho nữ tử ra khỏi cửa, có điều chúng ta ở trong phủ buồn chán đến hoảng, thừa dịp lão gia đi xa bàn chuyện làm ăn mới dám trốn ra, mong hai vị công tử giúp một lần, đừng tố giác chúng ta với lão gia, chúng ta xin hậu tạ … ” Vừa nói, thắt lưng nhỏ nhắn không vết tích uốn éo một cái, bộ ngực đầy đặn khẽ vươn, mị thái thản nhiên, thi triển hết kỹ xảo mê hoặc ngọt ngào như mật ong.
Hoàng sam nữ tử cùng thanh sam nữ tử đứng phía sau đều là tuyệt sắc lệ nhân, có điều nhìn qua có vẻ không lớn mật như hồng sam nữ tử kia, chỉ dám từ xa xa rụt rè đánh giá hai người nam tử xa lạ, thấy một kẻ mặc dù trên người quần áo xa hoa, thế nhưng vẻ mặt lại cứng ngắc, hơn nữa tướng mạo cũng cực kì bình thường. Nam tử bên cạnh ngược lại tươi cươi đầy mặt, tuy một thân quần áo đơn giản nhưng diện mạo anh tuấn, đôi mày dài như muốn bay lên, dẫn theo vài phần tà mị không thể cưỡng lại, đôi mắt cong cong chỉ cần quét tới một lần đã khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Thế nhân đều yêu thích vẻ ngoài, hai nữ tử kia cũng không ngoại lệ, hơn nữa Phi Liêm bộ dáng hoàn toàn không dễ tiếp cận, đối với mị nhãn của hồng sam nữ tử hoàn toàn như không thấy, hai người liền không còn hứng trí với y. Ngược lại vị kia, tựa hồ hiểu rõ tất cả, thấy nữ tử dần bước đến gần cũng không tránh đi, khóe miệng nhếch cười, bàn tay to kéo một cái, đem thân thể mềm mại kia ôm vào lòng.
“Cũng tốt! Chạy nửa ngày, cuối cùng cũng có chỗ nghỉ!!”
Hồng sam nữ tử cũng hơi giật mình, không ngờ đối phương hoàn toàn không có ý định giả vờ từ chối, cánh tay đang ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng cường tráng hữu lực, siết đến mức khiến nàng cảm thấy có chút đau đớn, có điều nam nhân càng tuấn tú khỏe mạnh thì lại càng khiến nữ tử khó lòng chống cự. Hồng sam nữ tử mị cười, thân thể mềm mại thả lỏng, ngã vào ***g ngực Cửu Minh, liếc về phía sau ra hiệu với hai nữ tử kia.
Thanh sam nữ tử vội vàng tiến lên, ôm lấy cánh tay Cửu Minh, dịu dàng nói: “Ta chưa từng gặp công tử nào phong lưu tuấn tú như chàng, hôm nay chỉ trông mong có thể cùng tỷ tỷ hưởng ơn mưa móc……” Nàng nhìn qua thanh thuần động lòng người, lời nói ra lại cực kì lớn mật. Cửu Minh liếc mắt nhìn nàng một cái, vươn tay vuốt lên đôi má đào mịn màng, đôi mắt mị hoặc khẽ híp nhìn đến mức thanh sam nữ tử thắt lưng đều như muốn nhũn ra.
Hồng sam nữ tử thấy thế, khẽ đẩy nàng một cái: “Muội muội, em đừng dọa công tử!”
Thanh sam nữ tử vội vàng hồi thần, giống như hoảng sợ mà vội vàng tránh đi đôi mắt có thể khiến người ta thần hôn mê đảo kia, ấp úng nói: “Ta vào giúp hai công tử chuẩn bị một chút……”
Hồng sam nữ tử quay đầu thấy Cửu Minh chỉ cười không nói, liền vội vàng giải thích: “Công tử xin đừng trách, muội muội tuy cũng là tiểu thiếp của lão gia, nhưng vào phủ chưa đến nửa năm, mới không biết thế nào là cực lạc chi đạo!” Nàng quay đầu nhìn về phía hoàng sam nữ tử còn đang xấu hổ đứng bên cạnh Phi Liêm không biết xuống tay thế nào, liền lắc lắc cánh tay Cửu Minh, nũng nịu nói, “Công tử, vị bằng hữu kia của ngài chắc cũng mệt rồi đi, không bằng cùng vào trong lều nghỉ ngơi dùng chút hoa quả, được không?”
Cửu Minh ha ha cười, một tay ôm lấy thắt lưng mềm mại của nàng ta, sải bước hướng vào trong lều.
“Lời này không tồi! Ta quả thật cũng đang đói bụng!”
Lời này như chú ngữ, Phi Liêm nghe xong cự nhiên cũng không cần ai mời, bước theo đi vào bên trong.
===========
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu Cửu a Tiểu Cửu, ngươi sắc tính không đổi, cẩn thận bị Phi Liêm PIA……
==========
[1] Yển nguyệt quan: mũ đội đầu của đàn ông thời xưa
[2] Trường nhu: loại quần áo dài làm bằng loại vải mềm. ta không tìm được minh họa
[3] Người nhờ ăn mặc ngựa nhờ yên: Giống như câu “Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” của VN. Có điều Liêm ca nhà mình chắc là giống lúa có khả năng kháng cự phân bón =))