Chương thứ hai
Quỷ ảnh nghịch thường bích thượng tẩu. Tứ sí bức dực huyền không phi
(Bóng quỷ khác thường trên vách đá. Bốn cánh như dơi nhẹ nhàng bay)
Lời nói lúc say vốn dĩ không mấy khi thành hiện thực.
Nhưng riêng với Cửu Minh mà nói, điều đó chưa chắc.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, trong lều trại của Phi Liêm tướng quân trong trẻo mà lạnh lùng, một yêu quái xích phát như hỏa đã sớm ngồi lù lù một bên.
Thời gian qua đánh nhau liên miên, cả yêu quân lẫn thiên binh đều bị tổn thất, song phương chỉ còn cách tạm thời lui chiến, âm thầm chuẩn bị cho trận kế tiếp. Có điều hình như chiến sự biến hóa thế nào cũng không khiến Cửu Minh bận tâm, nhìn hắn vẻ mặt thản nhiên tự tại, không qua thông truyền đã tiến vào, tiến vào rồi cũng không buồn chào hỏi, tự mình gác hai chân lên ghế mà ngồi, một tay lấy bình, một tay lấy chén, không cần người mời đã thản nhiên rót trà ra uống.
Phi Liêm lại hoàn toàn khác hản, nghiêm mắt liếc hắn một cái liền quay về cẩn thận phân phó yêu quái cấp dưới vài sự vụ quan trọng, yêu quân dưới tay hắn tạm thời chưa lâm chiến mà nhận nhiệm vụ quản lý hậu cần phía sau. Yêu quái mỗi ngày một nhiều, sự vụ hỗn tạp trong quân đương nhiên cũng không ít, Phi Liêm lại như trước hành sự không kiêu ngạo không xiểm nịnh, không có nửa điểm cậy danh tướng quân, xử lý quân vụ mạch lạc mà không loạn, quân lệnh rõ ràng mà chuẩn xác, không dư thừa dài dòng, thuộc hạ của hắn cũng chỉ quan tâm lĩnh mệnh nghe lệnh, yêu quân vì thế cũng quy củ thủ luật, so với đám yêu quái không biết lớn nhỏ dưới trướng Cửu Minh không biết còn hơn gấp mấy lần.
Đến ngay cả yêu binh truyền lệnh trước cửa cũng quy củ hết sức, nếu không phải Cửu Minh dùng đôi mắt tham lam không thèm che giấu bản thân đang đói bụng trừng nó một cái, cộng thêm tiếng ‘ùng ục’ hợp cảnh phát ra làm yêu binh kia nhớ tới vị tướng quân trước mặt này là nhân vật nguy hiểm đến mức nào, thì chắc nó cũng không vừa run lẩy bẩy vừa để hắn đi qua như thế.
Phi Liêm tướng quân đã xử lý sự vụ xong, ngẩng đầu lên nhìn, giống như lúc này mới chú ý tới bên kia đang ngồi một vị khách không mời mà đến.
Cửu Minh hướng hắn nhếch miệng cười. Nhưng đối phương lại chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức đứng lên rời ghế, đi đến cửa trướng, nâng giọng hỏi: “Là ai đang trực?”
Yêu binh ngoài cửa vội vàng đáp: “Bẩm, là thuộc hạ, Hoàng Bảo!”
Lại nghe Phi Liêm tiếp hỏi: “Cửu Minh tướng quân đến thăm, vì sao không thấy thông truyền?”
Yêu binh kia sớm biết tính tình Phi Liêm khắc nghiệt, không khỏi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Cửu Minh bên kia còn đang nghĩ cách biện giải, đã thấy Phi Liêm buông lệnh: “Đã nhận nhiệm vụ truyền lệnh, lại không tẫn trách dám lơ là nhiệm vụ! Mang xuống, đánh ba mươi quân côn!”
Lệnh vừa ban ra đã có binh sĩ tiến vào đem yêu binh truyền lệnh kia tha xuống, không lâu sau, từ bên ngoài liền truyền đến âm thanh hình trượng đánh vào da thịt bình bịch, cùng tiếng yêu quái kia ai ai thảm thiết.
Cửu Minh vẫn ngồi nguyên tại chỗ bất động thanh sắc, trong lòng không khỏi đối với nam nhân này suy tư một vòng.
Phi Liêm kia không ngờ cũng có chút thủ đoạn, làm như vậy vừa xao sơn chấn hổ[1] với mình, vừa tạo uy tín trước mặt đám thuộc hạ, cố tình tỏ rõ quân lệnh vi tôn. Từ nay về sau nếu hắn lại tới, còn chưa đến gần doanh môn trăm bước, chắc chắn sẽ có yêu quái chạy đi thông báo cho người kia.
Phi Liêm lúc này mới xoay người, hướng hắn hơi chắp tay: “Không biết tướng quân đến thăm là có việc gì?”
Cửu Minh sách sách vài cái nhếch miệng, lắc lắc ngón tay: “Không phải đã nói chúng ta cứ gọi thẳng tên sao? Sao Phi Liêm đã quên rồi?”
Phi Liêm vô tình cùng hắn so đo mấy chuyện nhỏ nhặt, chỉ gật đầu.
Cửu Minh thấy thế ngoác cười đến càng rộng: “Lúc trước đã nói muốn cùng ngươi uống rượu, hôm nay thấy sắc trời không tồi, là thời điểm tốt nhất đi đạp thanh, liền mang theo một vò hảo tửu đến rủ ngươi a!”
” Không đi.”
” Ta phát hiện một nơi tốt …… Di? Ngươi không đi?” Cửu Minh lúc này mới nghe ra, cực kì ngạc nhiên nhìn chăm chăm nam nhân mộc vô biểu tình trước mặt. Bị cự tuyệt rồi!
Trong ấn tượng, bản thân hình như chưa từng bị ai cự tuyệt qua!…… Ha, cảm giác này mới mẻ nha!
Thử hỏi ai dám cự tuyệt con yêu quái nhìn qua lúc nào cũng tươi cười sáng lạn, nhưng thật ra hỉ nộ vô thường, một khắc trước còn cùng ngươi ôm vai bá cổ, ngay khắc sau đã muốn mời ngươi vào bụng làm khách này? Ngay cả Diêu Chư, Hắc Cầu đều chưa từng dám thử cự tuyệt Cửu Minh, cố tình lại có một kẻ không thèm do dự, cự tuyệt thẳng thừng như một lẽ đương nhiên thế này.
” Cái kia…… Ta có thể hỏi tại sao không?”
Phi Liêm điềm nhiên chỉ vào đám quân biểu cao ngất hai bên bàn, nói: “Quân vụ quấn thân, không rảnh đạp thanh.”
Cửu Minh đang muốn khuyên tiếp, Phi Liêm đã ngay lập tức đem câu nói đánh gãy: “Ta nghĩ tướng quân trong trướng cũng còn quân vụ chưa xử lý đi, mời trước tiên trở về làm xong đã rồi nói chuyện tiếp. Người đâu, tiễn khách.”
Chờ Cửu Minh phục hồi được tinh thần, bản thân đã bị đẩy khỏi cửa trướng.
Nhìn yêu quái hồng phát xích y sắc mặt âm tình bất định đứng trước cửa trướng, đám tiểu yêu xung quanh không một con nào dám đến gần.
Cửu Minh lặng yên đứng đó, bả vai hơi hơi rung động, dọa tới mức đám yêu binh bốn phía nháo nhào chạy trốn cách xa ba trượng.
Cuối cùng lại chỉ nghe thấy một tiếng cười hoan sướng từ miệng yêu quái phát ra.
Nếu đổi thành một đại yêu khác, bị đối đãi vô lễ như vậy, chỉ sợ không hủy đi quân trướng là không thể bỏ qua, thế nhưng cố tình hồng phát yêu quái này lại hỉ nộ vô thường, lúc này cư nhiên không thấy tức giận, ngược lại càng cười đến thoải mái, giống như phát hiện thứ đồ gì đó chơi rất vui.
Lại nghe hắn nâng giọng nói vọng vào trong trướng: “Ta sẽ lại đến!” Nói xong xoay người, không để ý tới ánh mắt cổ quái xung quanh mình, cứ thế đôi mày nhướn cao vui vẻ mà về.
Sau này, nam nhân xích y hồng phát kia liền trở thành khách quen trong trại.
Từng đem đến không biết bao nhiêu bao lớn bao nhỏ hảo tửu mỹ thực, đáng tiếc nam nhân diện vô biểu tình kia hoàn toàn không biết thưởng thức, cả đám đồ ngon rốt cục đều rơi vào tay đám yêu quái dưới trướng. Bất quá Cửu Minh cũng không so đo, vẫn vui vẻ không ngừng đem hết thứ này đến thứ khác sang, đám đồ có thể ăn có thể uống thì còn dễ xử lý, ngại nhất là những thứ không tiêu hóa được mà vẫn mang sang, cuối cùng đành chất đống vứt lại, quân trướng của Phi Liêm cũng không lớn, cửu nhi cửu chi (dần dần), bị đám đồ vật hắn vác sang phá đến loạn thất bát tao.
Đến một ngày, đôi mi cho dù trời sụp đất nứt cũng không nhăn một chút của Phi Liêm cuối cùng cũng nhỏ nhỏ nhíu lại.
Trời vừa về chiều, quả nhiên lại thấy yêu quái xích phát hồng y như một đoàn mây lửa thổi tới.
“Hôm nay quân vụ cuối cùng cũng xong rồi sao? Ngươi cũng không còn bận rộn lắm đi?”
Phi Liêm vẫy lui cấp dưới rồi đứng dậy: “Đi thôi.”
Lúc này đến phiên Cửu Minh mạc danh kì diệu đứng lên, bất quá mười ngày nay đây là lần đầu tiên Phi Liêm chủ động cùng hắn nói chuyện, hắn tự nhiên mừng rỡ mà gật đầu, nhanh nhẹn vòng qua chiếc bàn, hướng về cửa trướng, vội vàng đuổi theo Phi Liêm ra khỏi doanh trại.
Bọn họ hai người, một tên như cương thi mộc nạp vô tình, một kẻ tươi cười sáng lạn hưng trí phi dương, dường như không hề phù hợp, rồi lại cực kì lôi kéo sự chú ý của người khác.
Đáng tiếc đám yêu quái gần đó cũng không dám liếc mắt nhìn qua quá nhiều.
Từ đôi mắt của chúng, dễ dàng nhận ra sự sợ hãi không hề che giấu, một phần là vì Cửu Minh sức mạnh cường đại lại hỉ nộ vô thường, nhưng càng nhiều là sợ vị tướng quân Phi Liêm chỉ trong mười ngày ngắn ngủi đã đem một đám yêu quân rời rạc như cát loạn kia chỉnh đốn thành quân kỉ nghiêm minh; thủ đoạn cường ngạnh, mặc kệ ngươi mạnh yếu thế nào, đều chỉ lấy quân pháp ra định tội kia!
Chọc đến Cửu Minh thì chỉ có thể bị ăn luôn, nhưng nếu vi phạm quân quy, nhất định sẽ bị Phi Liêm quân pháp nghiêm phạt, đánh nát nguyên hình!
Hai người bọn họ một trước một sau rời khỏi quân doanh, nơi này là Thiên Uyên, là chốn sâu nhất trong thiên hạ, đáy cốc cực sâu, nơi này mặt trời mọc vào giờ Thìn, qua giờ Thìn sẽ lại lặn đi.
Cứ thế đi thêm nửa canh giờ, Cửu Minh cuối cùng nhịn không được hỏi: “Phi Liêm, ngươi định đi đâu?”
Phi Liêm hơi dừng bước, quay đầu nói: “Ngươi lúc trước mời ta đi đạp thanh, hôm nay có thời gian rỗi, vừa lúc nhận lời.”
Cửu Minh lúc này liền trợn mắt há mồm, nói nửa ngày, hắn hóa ra là muốn cùng mình ra ngoài đạp thanh?!
Không ngờ lời mời mười ngày trước hắn vẫn còn ghi tạc trong lòng….. Cửu Minh đột nhiên phát giác tâm tình bản thân lúc này phi thường hảo, chỉ tiếc lúc này sắc trời đã sớm đen, ngay cả màu cỏ còn nhìn không rõ, làm sao mà đạp được cái gì thanh nữa? Hắn a a cười, không hề mang ý đùa cợt, chỉ vào vách đá dốc đứng chót vót bên cạnh Thiên Uyên trước mặt, nói: “Chúng ta đi lên phía trên đi, ngươi biết bay không?”
“Không.”
Cửu Minh nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Như vậy phiền phức rồi, có cần ta mang ngươi lên không?”
Chỉ thấy Phi Liêm ngẩng đầu nhìn vách đá ẩn hiển trong mây mù, hai bước bước về phía ấy, nâng chân đạp lên vách đá, cả người nâng lên, chân sau lại đặt thêm một bước, hoàn toàn khiến bản thân song song với mặt đất, dễ dàng ngược vách bước lên, giống như xem bức tường đá dựng đứng chót vót trước mặt này như đất bằng mà nhẹ nhàng bước tới.
Bất quá chỉ trong nháy mắt, Phi Liêm đã đi xa đến hơn mười trượng, cảm giác kẻ bên dưới kia không đuổi theo, hắn mới kỳ quái quay đầu lại.
Cửu Minh lúc này mới hồi thần trở về.
Đáng nhẽ nên biết sớm mới phải, kẻ làm đến tướng quân yêu quái đâu phải đơn giản, có điều người kia vốn không khoe khoang không ngạo mạn, nếu không phải Đế Quân phát hiện ra hắn, nói không chừng giờ này vẫn còn làm một tên Thám báo Tả lộ tiên phong đi, thế thì không thú vị nữa rồi!
Nhếch miệng cười, bốn phía mặt đất bên cạnh hắn đột nhiên nổi lên một trận liệt phong, thổi vào mái tóc đỏ rực bay lên như lửa cháy hừng hực.
” Hô──”
Gió càng lúc càng nhanh, từ sau lưng hắn đột nhiên phá ra bốn chiếc cánh!
Chỉ thấy bốn cánh này không vũ không mao, lấy xương cánh làm khung, được màng da bao quanh nối lại, giống như bốn phiến cánh dơi cực đại. Thân cánh cường tráng hữu lực, tuyền một màu đen, chỉ có trên xương cánh mơ hồ lộ ra hồng quang, giống như được phủ một lớp vảy.
Lại thấy bốn cánh kia vỗ xuống, trên mặt đất lập tức nổi lên một trận gió mạnh, Cửu Minh cả người như tên rời cung, vụt bay lên, trong chớp mắt đã lơ lửng dừng lại ngay bên cạnh Phi Liêm.
“Đi thôi!”
Trên vách đá không có lấy một cọng cỏ, một cái bóng như quỷ mị vô thanh vô tức chuyển động, giữa không trung còn thêm một quái vật bốn cánh theo sau, mỗi một động tác đều linh hoạt đến không thể nắm bắt, cũng may vách đá này cao đến mức không có người muốn nhìn lên, nếu không chỉ sợ sẽ khiến kẻ nhìn thấy bị dọa đến hồn phi phách tán.
Lúc ra khỏi Thiên Uyên, trên trời đã chuyển thành trăng sáng.
Phía trên miệng vực vốn là một mảnh rừng cây tươi tốt, từ xưa đã ít người lui tới, cao ngút trải dài vài dặm, nhưng gần đây vì chịu yêu khí từ dưới cốc xông lên mà chậm rãi bắt đầu khô héo, cổ thụ che trời ngày xưa đã dần dần lụi tàn, chỉ còn thấy vài cành cây như cánh tay lão hủ hướng về phía bầu trời cao vời vợi như đang cầu viện. Đáng tiếc tiên nhân thiên thượng còn đang bận bịu khai chiến với đám yêu chúng nghịch thiên, không người chú ý tới tai kiếp đang dần dần lan khắp nhân gian này.
Cửu Minh lơ lửng trong không trung, nâng mắt nhìn về phía mảnh đất khô héo trải dài, cỏ cây yếu ớt vàng vọt làm sao chịu được luồng gió cánh hắn đập tới, nháy mắt thổi qua đã hóa thành tro bụi.
“Tám phần là Đế Quân vội đánh giặc nên quên mất làm mưa, nhân gian không tránh khỏi trận hạn hán này rồi.” Hắn nói như vậy thật cũng không phải không có căn cứ, lại nói vị Ứng Long Đế Quân kia vốn cũng là Thần Long thiên thượng, trong trận chiến Thần Vương thượng cổ từng tương trợ Hiên Viên Hoàng đế giết Xi Vưu, vì thế mà kiệt lực không thể làm mưa, khiến phàm gian chịu một trận đại hạn.
Nam nhân câm lặng sắc bén như ngọn thương cắm bên huyền nhai chợt hỏi: “Ngươi quan tâm nhân thế?” Đôi mắt xám trắng trong bóng đêm đột nhiên thâm thúy, cả người thoát ra một cỗ sát khí bất khả tư nghị, Cửu Minh không hề hoài nghi chỉ cần hắn hơi gật đầu, nam nhân này khẳng định sẽ dùng tội danh phản nghịch Đế Quân tru sát hắn ngay tại chỗ.
Cửu Minh khoanh tay nhìn ra xa, bên dưới sao trời, xa xa còn thấy vài điểm màu xanh, bàn tay tùy ý nâng lên, một đạo hỏa khí nóng rực chợt bùng thổi, khô héo nhanh chóng lan tràn khắp nơi, bất quá chỉ trong chớp mắt đã cắn nuốt hết thảy màu xanh vừa hiện lên trong tầm mắt.
Hạn hỏa vô thanh vô tức thiêu đốt mặt đất, dưới đêm trăng, bất khả tư nghị dần dần dâng lên một đợt khí nóng hầm hập như sa mạc dưới mặt trời thiêu đốt.
” Đừng lo, ta tạm thời không có ý định phản bội Đế Quân!”
Phi Liêm đối với câu nói bất trung của hắn cũng không có phản ứng gì, nhẹ nhàng từ trên vách đá bước lên, nhìn một mảnh khô vàng tiêu bụi trước mắt, ngay cả một mảnh cỏ cũng không còn, ngẩng đầu lành lạnh nhìn về phía con yêu quái đang đắc ý lơ lửng giữa không trung: “Ngươi không phải nói đi đạp thanh sao?”
“…… Đúng a!! Nha! …. Chết rồi!! Vừa rồi xuống tay quá nặng, cỏ năm mươi dặm quanh đây đều tiêu hết rồi……”
[1] Xao sơn chấn hổ: tương tự như rung cây dọa khỉ ấy:d
[2] Quân lệnh vi tôn: quân lệnh là cao nhất, chuyện gì cũng theo quân pháp
==================
p.s: Minh nhi à, e đáng yêu quá đi =))