Minh Dực Kiến

Chương 30

Chương thứ mười

Ngàn năm khó sửa yêu tính hung, ánh trăng trên đá thấy chân dung

Cửu Minh đóng cửa, lại vẫn chưa yên tâm mà thi hạ tiếp pháp chú, đến khi xác định chắc chắn không ai có thể xâm nhập mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về, một hơi vừa thở ra ban nãy ngay lập tức lại hít vào.

Hắn vừa rồi căn bản là nhất thời xúc động mới nói như vậy, chứ thật ra, trong đầu hoàn toàn không chút manh mối tiếp theo sẽ làm thế nào.

Hiện giờ trong phòng chỉ còn một mình hắn, quả nhiên là đã cưỡi lên lưng cọp.

Nguyên thần thoát thể? Thiếp hồn giao hoan? Tâm ý tương thông?!

Đùa cái trò gì vậy?! Ai muốn tâm ý tương thông với cái tên gia khỏa đã bẻ gẫy hai cánh của hắn, lại còn đá hắn vào Tỏa Yêu Tháp nhốt đến hai ngàn năm kia?!

Bất quá bây giờ mà bảo hắn trơ mặt quay ra tìm lão Huyền Quy Tinh nghĩ cách khác thì quá sức mất mặt, hồng phát yêu quái tà mắt liếc sang, hừ lạnh một cái, quản y làm cái gì! Cái tên gia khỏa kia chết cũng đáng!

Gác chân ngông nghênh ngồi xuống bên giường.

Căn phòng quá mức yên lặng, ngay cả tiếng hô hấp của Phi Liêm hắn cũng nghe không thấy, Cửu Minh trừng mắt nhìn hình dáng đang nằm trên giường, cuối cùng vẫn nhịn không được đi tới, gia khỏa kia …. chắc sẽ không mạc danh kỳ diệu mà cứ thế duỗi chân[1] đi?

Nhìn rồi lại nhìn, đám tiên thảo bảo bối lão Huyền Quy Tinh cất giấu quả nhiên lợi hại, miệng vết thương trên ngực đã không còn đổ máu, nhưng phần da thịt bị nhiễm đen lại không ngừng lan ra, quả nhiên giống như lão Huyền Quy Tinh kia đã nói, nếu cứ tiếp tục bỏ mặc thế này, không bao lâu nữa, Phi Liêm sẽ bị yêu độc xâm nhập toàn thân

Nam nhân kia vẫn yên lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt lộ ra một tia yếu đuối hiếm gặp nhỏ đến không thể nhìn ra.

Trừng mắt nhìn Phi Liêm nằm trên giường giờ đã vô lực phản kháng, trong đôi mắt Cửu Minh đột nhiên hiện lên một tia hung tàn độc địa..

Thật ra, trong hai nghìn năm tại Tỏa Yêu Tháp kia, hắn đã nghĩ ra không biết bao nhiêu cách trả thù y, mà ngày hôm nay, cái tên Tinh Quân khiến hắn thống hận mấy ngàn năm giờ đã như cục thịt nằm trên thớt gỗ, hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt thế này?

Yêu khí chậm rãi tràn ra toàn thân, bàn tay vươn tới đặt lên cổ Phi Liêm, hồng phát yêu quái cực kỳ đắc ý cười tà: “Phi Liêm à, ngươi chắc không ngờ bản thân cũng có ngày hôm nay đi?”

Nam nhân trên giường vẫn yên lặng như trước, cổ họng bị tàn khốc siết chặt khiến y bắt đầu khó thở, sắc mặt càng lúc càng xanh.

Cửu Minh vẫn không buồn dừng tay, ngược lại càng lúc càng siết chặt.

Đôi mắt tà mị cong cong, ung dung nhìn tên Tinh Quân trên giường vô lực phản kháng dần dần tiến tới tử vong.

Hắn nhớ tới lời cảnh cáo của Văn Khúc Tinh Quân, đừng cố hại Phi Liêm, nếu không, một khi Tham Lang nổi giận, hắn sẽ không gánh được hậu quả. Hừ, chẳng lẽ bọn họ cho rằng hắn sẽ sợ sao? Nực cười, quá sức nực cười, sinh tử luân hồi, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là chuyện đương nhiên, nếu thật sự có bị đánh đến hồn phi phách tán, này cũng không phải là một kết cục không tồi mà? Ha ha……

Chỉ sợ ngay cả lão Huyền Quy Tinh đang đứng bên ngoài cùng tiểu Kim Phong loay hoay trong trù phòng kia cũng không thể tưởng tượng được tình cảnh lúc này, nam nhân một khắc trước còn đe dọa bọn họ cứu người, nháy mắt sau đã sát tính nổi lên bức tử người ta.

Xà tính lật lọng, yêu tính hung lệ, cho dù có nhốt mấy nghìn năm cũng khó mà sửa được.

Nhưng ngay thời khắc sinh tử ấy, một điểm sáng lơ đãng chợt lóe lên, một điểm sáng nho nhỏ không hề thu hút lại khiến con yêu quái hung ác bạo ngược nhìn thấy mà như dính phải định thân pháp, cứng đờ bất động.

Đó là một chiếc răng nanh nho nhỏ, nhẹ nhàng trượt ra.

Chỉ thấy nó một màu trắng phau như tuyết, không có gì đặc biệt, được phi thường cẩn thận xỏ vào một sợi dây trắng bạc, sợi dây kia cũng không hề bình thường, nếu cúi đầu nhìn kỹ, sẽ thấy nó kỳ thực là một đoạn dây xích cực kỳ mảnh mai, là dùng tinh hồn luyện thành, trừ phi Tinh Quân hồn diệt, nếu không, dây này sẽ không bao giờ đứt ……

Cửu Minh làm sao có thể không nhận ra vật ấy, này…… Chính là ngày đó, trên đỉnh Thiên Uyên, bị thiên quân đạp gãy …… là xà nha của hắn!

Bàn tay đang siết lấy cổ họng Phi Liêm từ từ thả ra, hắn nhịn không được cúi xuống, nhẹ nhàng nhấc lên chiếc răng nanh của hắn, cảm xúc trên đầu ngón tay cực kỳ mượt mà, cảm giác giống như một khối bạch ngọc ôn nhuận, cũng không biết nó đã được trân trọng giữ gìn bao lâu, chắc cũng mấy nghìn năm đi, lâu đến mức, ngay cả một đầu bén nhọn cong cong cũng đã bị đầu ngón tay vuốt ve đến trơn bóng.

Biết rõ đối phương không có khả năng trả lời, hồng phát yêu quái vẫn nhịn không được mà thì thầm hỏi bán yêu đang ngủ say: “Ngươi giữ cái này làm gì?”

Vật ấy tuy nhỏ, nhưng lại khiến người ta như quay về ngày đó, cái ngày hai ngàn năm trước trên đỉnh Thiên Uyên.

Hắn vốn nghĩ rằng, cái tên gia khỏa mà trái tim dường như cũng làm bằng đá kia căn bản sẽ không đem việc này đặt ở trong lòng, càng huống chi mười năm ở chung kia, đối với thần nhân tinh thọ vô tận mà nói, bất quá chỉ như một cái chớp mắt.

Thế mà, chiếc xà nha trong lòng bàn tay hắn này, lại mang theo một thứ nhiệt độ cực kỳ ấm áp.

Hắn không thể tưởng tượng được, cái tên gia khỏa da mặt cứng ngắc như vách đá kia đã ôm loại tâm tình nào mà thu hồi xà nha bị đạp gẫy của hắn, lại như thế nào không phí công tiếc sức mà dùng tinh hồn luyện thành dây xích xuyên qua, và y sẽ dùng loại biểu tình nào mà đem nó đeo vào trong ngực…

Hồng phát yêu quái bỗng nhiên nở nụ cười.

Nụ cười này, không có cừu hận, cũng không có tà ác, đó chính là nụ cười mà Phi Liêm luôn muốn thấy lại, là tiếu ý kiêu ngạo chỉ thuộc về con yêu quái này.

“Có lẽ ở điểm này, ngươi và ta tâm ý tương thông! Ha ha……”

Cửu Minh đem xà nha trả lại trong vạt áo Phi Liêm, cúi người xuống gần, đem trán mình đặt lên trán y, “Đợi khi nào ngươi tỉnh, ta sẽ lại tiếp tục tính nợ cũ với ngươi!”

====================

Xuyên qua đám sương mù dày đặc cùng ảo ảnh, Cửu Minh tuy đã sống vạn năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên nguyên thần thoát thể mà tiến vào thân thể người khác.

Ảo ảnh trước mặt lại quen thuộc đến ngoài ý muốn, điện phủ rộng rãi sừng sững hiện lên giữa vòm trời, hắn làm sao quên được nơi đã bị Phi Liêm nhốt suốt mấy ngày, kiến trúc trước mặt còn không phải tinh điện của Liêm Trinh Tinh Quân sao.

Bước trên nền mây tiến tới đẩy ra đại môn, ánh sáng chiếu tới từng góc bóng đêm trong đại điện, mùi vị cũ kỹ phủ đầy bụi bặm khiến hắn có cảm giác nơi này đừng nói là tinh điện, nói là phế tích nghe còn có lý hơn.

Trong thứ không gian tĩnh lặng đến tử tịch, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của y, sải bước xuyên qua điện phủ, mở ra cánh cửa tẩm thiết, quả nhiên, trên chiếc giường làm bằng nguyệt thạch, có một nam nhân đang an tĩnh ngồi đó.

Tầng tầng trướng mạn rủ xuống xung quanh đã che khuất gương mặt y, Cửu Minh không kiên nhẫn vươn tay kéo một cái, thô bạo đem toàn bộ sa trướng khiến khung cảnh như mộng ảo xé rách. Gương mặt người đang ngồi trên giường có vài phần tương tự Phi Liêm, cũng là ngũ quan đứng đắn đến mức bình thản vô sắc, cũng là mái tóc nghiêm túc chỉnh tề bó buộc ngọc quan, có điều, trên thân thể ấy, không phải bộ y phục trắng xám như áo tang mà là thiên y vô phùng do Vân Nương tiên nữ tỉ mỉ dệt nên. Y ngồi đó, hoàn toàn bất động, không hiểu sao lại càng tăng thêm vài phần phong vị thế ngoại tiên nhân không nhiễm nhân gian khói lửa.

Cửu Minh bước qua sương khói lượn lờ trên mặt đất, đi đến bên giường.

Tẩm điện yên tĩnh không một tiếng động, không ai nói chuyện, không người đặt chân, thứ duy nhất tồn tại, là tĩnh mặc bất biến hàng tỉ năm.

Có đôi khi lúc, tĩnh mịch, cũng là một loại tra tấn.

Hắn không khỏi nhớ lại lần trước, bản thân bất quá chỉ ở nơi này chờ có mấy ngày, đã cảm thấy toàn thân như sắp phát điên, thế mà tên kia, lại có thể ở nơi như cái quan tài biến lớn này ngồi đến vạn năm, khó trách y ngay cả biểu tình trên mặt cũng khiếm khuyết. Đương nhiên, ở một nơi như thế này, vui cười tức giận đều trở nên dư thừa, người ở bên trong cũng dần dần quên mất, bản thân vẫn còn đang tồn tại.

Tinh Quân, đều sẽ tĩnh mịch thế này sao?

Người đang ngồi trên giường đột nhiên mở miệng: “Ngươi đến đây làm gì?”

Cửu Minh giật mình, này cũng không có gì là lạ, ở một nơi như mộ phần thế này, đột nhiên lại có một khối “Thi thể” mở miệng nói chuyện, cho dù có là yêu quái cũng bị y dọa sợ.

Đôi mắt mở ra hoàn toàn không phải xám trắng như trong trí nhớ mà là đen nhánh sâu thăm thẳm, giống như một đôi hắc lịch thạch chìm sâu nơi đáy nước đã lâu không thấy ánh mặt trời, đến khi gặp lại, sẽ phát ra ráng màu cực kỳ mỹ lệ.

Cửu Minh nghiêng người về phía trước, một tay chống xuống nệm giường, cúi đầu lại gần, tay kia thoáng nâng cằm Phi Liêm lên, cẩn thận quan sát đôi con ngươi đen bóng đang phát ra ánh sáng xinh đẹp tuyệt vời. Phi Liêm bản thể là tiên nguyên, lại bỏ đi chân thân đầu thai làm yêu quái, hạ xuống phàm trần. Yêu lực cùng tiên khí vốn luôn đối nghịch, trong cơ thể y hai luồng sức mạnh bất đồng luôn luôn tranh chấp khiến con ngươi không thể giữ được màu sắc bình thường mà trở thành xám trắng, thậm chí nhiều lúc còn gần như giống hệt phần tròng trắng bên ngoài. Nếu đứng nhìn từ xa, căn bản sẽ không thể phân biệt được đâu là con ngươi, toàn bộ hốc mắt đều trở thành một màu trắng bệch, chẳng trách đám tiểu yêu trong quân trướng ngày xưa, cho dù đã sớm nhìn quen mọi loại yêu tướng mặt mũi hung dữ, lại chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt Phi Liêm.

Có điều hắn không ngờ, đôi mắt của y, cự nhiên lại đẹp đến như thế.

Nhịn không được mà tán thưởng: “Tuy nói yêu quái so với thần tiên tự tại hơn, có điều, quả thật đáng tiếc cho đôi mắt này!”

Phi Liêm không nói gì, lặng lẽ tránh thoát bàn tay đang nâng lấy cằm y, hỏi lại lần nữa: “Nguyên thần li thể không phải chuyện thường, ngươi rốt cuộc đến đây làm gì?”

Cửu Minh không chút thú vị bĩu môi, khoanh tay ngồi xuống giường, hừ nói: “Còn không phải bởi vì yêu độc trong thân thể ngươi sao, nguyên thần ngươi giờ lại suy yếu, ta không vào, ai vào tu bổ cho ngươi?”

“Làm thế nào tu bổ?”

” Hợp hoan.”

“……”

“……”

“Ngươi là thư xà?”

“Thúi lắm!! Lão tử là hùng hay là thư ngươi còn không biết sao?!”[2]

“……”

Âm thanh răng nghiến vào nhau nghe kèn kẹt, nếu y thực dám lắc đầu, hắn cũng không thèm quan tâm bản thân đang ở nơi nào nữa, ngay lập tức hóa về thực thân náo loạn cho y xem! Có điều Phi Liêm cuối cùng cũng gật đầu: “Ta biết.”

Cửu Minh trừng mắt liếc y một cái, giận dỗi nện một quyền xuống trên giường: “Ngươi nghĩ ta muốn a? Nếu không phải lão ô quy kia nói lão vô phương mà ngươi thì sắp không được, ta còn lâu mới vào đây.”

“Ngươi có thể không quản ta.”

Tà nhãn đỏ rực lộ ra ánh sáng kỳ quái: “Ngươi nếu muốn chết, cũng phải chết trên tay ta.” Hắn vươn ngón tay tới, móng tay bén nhọn như thể nháy mắt sau sẽ đâm xuyên qua cơ thể Phi Liêm mà tóm lấy trái tim, không khí đột nhiên ngưng trọng, thế nhưng không bao lâu sau, con yêu quái kia lại đột nhiên cười như một tiểu hài tử, “Hơn nữa ngươi bây giờ cũng không khác gì khúc gỗ rồi, còn muốn trở nên cháy đen nữa sao? Sách, nhọ nồi kiểu ấy có Hắc Cầu là đủ rồi, không cần tăng thêm một khối than hoa đâu!”

“……”

Cái con yêu quái này, tính tình quả thật quá mức tùy hứng, nói gió là gió, nói mưa là mưa, Phi Liêm vẫn lặng lẽ không lên tiếng.

Cửu Minh mặc kệ y có đồng y hay không, phi thân nhảy lên giường, một tay đồng thời đẩy ngã đối phương, lắc người áp xuống, cũng không hổ danh hắn nhiều năm tích lũy kinh nghiệm giường chiếu cùng vô số nữ yêu, nhìn một loạt động tác này của hắn, quả thật là làm đến thuần thục.

Ngón tay móc một cái, dễ dàng nới ra đai lưng trên eo Phi Liêm, y phục tiên nhân vốn mềm nhẹ vô vật, chỉ trong chớp mắt Phi Liêm đã biến thành la sam nửa cởi. Y vẫn nằm yên trên giường không hề nhúc nhích. Thiên y mềm mại đều đã rơi đến nửa cánh tay, thân trên gần như trần trụi, thế mà y đến mày đều không nhíu, chỉ chăm chú nhìn lên hồng phát yêu quái đang ngồi trên người mình.

“Cửu Minh.”

“Gì?” Cửu Minh lơ đãng trả lời, gạt ra một sợi tóc rơi xuống mặt Phi Liêm, mái tóc vốn chỉnh tề vì động tác của hắn mà lỏng ra, trở nên có chút hỗn độn.

Nam nhân mộc kiểm này lúc nào cũng thực chỉnh tề, giống như dục vọng hoàn toàn không liên quan đến y, cho dù trước đây đã không ít lần nhìn thấy Cửu Minh cùng đám nữ tử yêu tộc quần áo bất chỉnh lăn lộn một chỗ, đôi mắt xám trắng kia lại vẫn thủy chung chưa từng có một chút xúc động. Nếu có thể khiến cho nam nhân như vậy nằm dưới thân mình, khiến khuôn mặt cứng nhắc kia vì *** mà vặn vẹo thống khổ, vậy, chẳng phải càng thú vị hơn sao?

Lại nghe thấy Phi Liêm hỏi hắn: “Mấy việc hoan ái này, không phải chỉ làm với người mình yêu thôi sao?”

Cửu Minh nghe vậy liền sửng sốt.

Hắn sống đã mấy vạn năm, nói thật, quả thực chưa hề thể nghiệm qua thứ tình cảm cực kỳ bình thường của con người kia. Hắn chưa bao giờ bạc đãi chính mình, dục vọng tới lại có yêu nữ mỹ mạo chủ động lên giường, hắn trước nay chưa một lần cự tuyệt, giao hoan qua đường đương nhiên cũng không ít, nhưng nếu nói đến cái gì mà tình ái chân thật kia, quả thực nửa điểm cũng không rõ.

Hắn từng nhìn thấy rất nhiều nam tử phàm nhân có thể vì một người con gái mà dấy họa binh đao, cũng từng gặp qua không ít nữ nhân vì lưu luyến si mê một người mà không tiếc lưu lại nhân gian dở người dở quỷ, cho dù trong yêu giới tình cảm nông cạn, nhưng cũng không phải không có tình nhân sinh tử tương tùy.

Hắn đã gặp qua vô số nữ tử phàm nhân, đẹp có xấu có, nhưng chỉ nháy mắt một cái, vài chục năm trôi qua, các nàng đã trở thành xương khô đọa nhập luân hồi; cũng từng thấy vô số yêu nữ, có mị có hung, nhưng đạo hạnh dù có cao tới đâu, ở trong mắt hắn, cũng chỉ là yêu quái thú thân mặt người; cùng từng gặp vô số tiên nhân, có thánh có linh, tự cho mình là thanh cao hơn người mà có cho hắn cũng hứng thú không được.

Nếu nói là vô duyên, còn không bằng nói hắn vô tâm.

Nhưng nam nhân nằm dưới thân hắn lúc này, phi tiên phi yêu, là tiên cũng là yêu, đã để lại cho hắn nhiều ký ức thú vị hiếm có, cũng từng khiến hắn đau đớn đến khắc cốt minh tâm, bất tri bất giác, trong sự vô tâm của hắn cùng y, số phận hai người dệt xuống từng tầng từng lớp ràng buộc vô hình, vô pháp cắt đứt.

Lúc này, nếu nói là vì “Yêu” hắn chỉ cảm thấy dường như hơi nhiều, cũng dường như không đủ.

Nếu là người khác, giờ phút này hẳn nên thổ lộ hết nỗi lòng, cùng nói lên tâm sự của nhau, đạp tan hết chướng ngại lúc trước, cùng nhau lưỡng tình tương duyệt, rồi cộng phó mây mưa.

Thế nhưng cố tình lại là con yêu quái tùy hứng đã quen này, từ trước đến nay đều là yêu nữ dâng thân đến tận miệng hao tâm tổn trí dò đoán suy nghĩ của hắn, mà hắn, đã bao giờ phải hao tổn tâm tư rào đón người khác đau? Chỉ dựa vào điểm này, cần gì quản có yêu hay không?

Khóe miệng nhếch lên, cực kỳ khinh thường nói: “Làm yêu quái nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn không biết, đám quy điều của nhân gian kia, yêu quái sẽ tuân thủ sao?”

Phi Liêm nghĩ nghĩ, dường như cũng cảm thấy có chút đúng, mà bản thân y, còn không phải cũng là một con yêu quái sao?

“Ngươi xác định muốn làm thế này?”

Cửu Minh đảo mắt xem thường: “Ngươi nghĩ đi một chuyến vào đây dễ dàng sao? Lãng phí của ta không ít yêu lực đâu! Muốn ta tay không ra về? Nằm mơ!”

Phi Liêm lại khó có một lần lộ ra do dự: “Không còn cách khác sao?”

Cửu Minh hai tay chống xuống, phân biệt đặt hai bên sườn Phi Liêm, từ trên cao nhìn xuống, phi thường khẳng định nói: “Bớt vớ vẩn đi!”

Phi Liêm ngũ quan thực đứng đắn, không chút lệch méo, dung mạo nhìn qua thật mộc mạc, lại bởi một đôi song đồng hàm chứa tinh quang mà trở nên cực kỳ đặc biệt.

Đường nhìn giao nhau dần dần đốt cháy không khí, Cửu Minh nhìn xuống đôi đồng tử hắc sắc thâm thúy kia, bởi vì sự tồn tại của hắn mà nhuốm lên một mạt đỏ sậm, nhịn không được muốn nhìn gần thêm chút nữa……

Lúc tới gần, trong mũi dường như lại ngửi thấy mùi vị mặt đất thơm ngát sau cơn mưa. Hắn vẫn còn nhớ rõ, khi bản thân mới chỉ là một con tiểu xà, hắn vẫn luôn thích chui ra khỏi động sau mỗi cơn mưa, hít vào không khí được mà làn mưa tẩy sạch, hưởng thụ thứ không gian tinh khiết nhất trong thiên địa.

Thế là lại nhịn không được, hắn muốn gọi về mùi hương trong trí nhớ kia.

Cúi đầu hôn lên đôi môi nhìn như băng lãnh bên dưới, lại bất ngờ phát hiện ra, hóa ra, nó cũng thật nóng ấm.

Đầu lưỡi linh hoạt đẩy ra làn môi không hề khép chặt, như linh xà tiến vào trong miệng đối phương, đầu lưỡi uốn lượn đầy sắc dục liếm qua một vòng rồi lại kéo theo chiếc lưỡi ngây ngốc bên trong cùng mình cộng vũ.

Phi Liêm không có kháng cự, thậm chí còn cực kỳ hiếu học bắt chước từng động tác của đối phương. Mục đích phi thường rõ ràng, bọn họ phải tu bổ nguyên thần, phương pháp là mập hợp, cho nên, y phi thường phối hợp với hắn.

Nhiệt độ từ nơi giao triền chậm rãi truyền ra, tưởng tượng đến lúc này kẻ bị hắn áp xuống hôn lại chính là cái tên hỗn đản Phi Liêm từng khiến mình hận nghiến răng nghiến lợi không thể xé thịt lột da y kia, Cửu Minh chỉ cảm thấy hoàn toàn khác lạ, bình thường, cho dù có là một bầy yêu nữ dụ hoặc vây quanh, hắn vẫn có thể tự khống chế chính mình. Nhưng lúc này, hắn nhịn không được sắc tính nổi lên, hai tay gấp gáp bắt lấy bả vai Phi Liêm, đem nam nhân kia gắt gao đè xuống trên chiếc giường nguyệt thạch, thô bạo chà đạp đôi môi nhạt màu kia, thóa dịch không thể nuốt hết âm thầm trào khỏi khóe miệng, thuận theo bên má Phi Liêm chảy xuống gối đầu.

Móng tay sắc bén thậm chí còn nhịn không được mà đâm vào da thịt, tuy rằng không phải quá sâu, nhưng một tia đau đớn cổ quái đó cũng dần dần bị niềm vui sướng thay thế, có một thứ gì đó, dường như đã thoát khỏi khống chế, khiến Phi Liêm không hề quen thuộc mà nhíu mày.

Cửu Minh thả ra đôi môi Phi Liêm, phiến môi màu hồng nhàn nhạt đã bị hắn nghiền cắn đến có chút sưng đỏ, vết nước lấp lánh đọng lại bên khóe môi ngoài ý muốn cực kỳ liêu nhân.

Cửu Minh chỉ cảm thấy hạ phúc càng lúc càng nóng, hắn phải cố gắng thở ra một hơi dài, mới có thể miễn cưỡng hòa hoãn một chút dục vọng kịch liệt trong lòng.

Đáng chết, hắn thế mà cứ như tên ngốc tử chưa hiểu tình sự, cự nhiên chỉ vì nhìn thấy Phi Liêm như thế này thôi mà suýt nữa đã bắn ra.

Phi Liêm đáng giận, rõ ràng đang ở thế hạ phong, cư nhiên vẫn có thể khiến hắn không chiếm được chút lợi thế nào.

Trong lòng đột nhiên muốn báo thù, Cửu Minh bất ngờ như ác hổ lao lên, một phen xé nát thiên y sớm đã không còn tác dụng hai bên tay, ở nơi lộ ra bên dưới há mồm cắn xuống, xà yêu răng nanh sắc bén, nhẹ nhàng cắn thôi cũng đã lưu lại đám đám hồng ngân như sắp xuất huyết trên da thịt. Một lúc sau, yêu quái sau một hồi chăm chỉ mới hơi nâng người lên, thỏa mãn nhìn xuống thành quả của mình, trên thân thể cơ bắp rắn chắc giờ đã loang lổ ái ngân khiến người ta chói mắt không thôi.

Hồng phát yêu quái ý do vị tẫn mà liếm liếm khóe miệng, sách sách tán thưởng nói: “Hương vị không tồi!”

Phi Liêm vừa bị gây sức ép một phen lúc này không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy, bản thân mình lúc này thất giống một món đồ ăn đã đặt sẵn lên mâm.

Cửu Minh lại hạ người xuống, nhẹ nhàng duyện cắn vành tai Phi Liêm, đầu lưỡi liếm lộng xoay tròn, tiếng động ẩm ướt rõ ràng truyền vào trong não, trong lúc bất tri bất giác, thân thể y cũng đã dần dần nóng lên.

=====================

Tác giả có chuyện muốn nói: Các vị đại nhân đợi lâu rồi, gần đây Live ta dọn nhà, đồ vật này nọ chuyển đến mệt sắp chết, hơn nữa công việc cũng có chút khó khăn, cho nên mới chậm chạp như thế, các vị đại nhân đừng trách ta nha! Ta cư nhiên một chương mà vẫn còn chưa tả xong H …… Má ơi…… Nhưng các vị đại nhân cứ yên tâm, vẫn còn phần sau mà, tuyệt đối không đơn giản như trên ti vi: hai người hôn nhau một cái rồi tắt đèn đâu ……

Còn như công thụ thế nào? Ai công ai thụ? A a, không đến cuối cùng ta nhất định không đơn giản để lộ đâu!! Dù sao Tiểu Cửu nhà chúng ta khẳng định không phải loại ngoan ngoãn nằm xuống cho Tiểu Phi thượng đâu nha!

==========

[1] Duỗi chân = chết đấy J) Ngôn ngữ của Minh nhi nhà mình đa dạng đáng yêu ghê =))

[2] Hùng chỉ giống đực, Thư chỉ giống cái. Bó tay vs câu hỏi của Liêm Ca J)
Bình Luận (0)
Comment