Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 106

Một tên lớn một tên nhỏ gầy đang ẩn núp ở một nơi cách xa chiến trận, bọn chúng đang quan sát hết thảy tất cả. Đột nhiên

“Mau cứu ta...” Một giọng nói mệt mỏi suy kiệt truyền đồng thời vào đầu bọn họ.

Tên gầy quay đầu về phía quản trường hoàng cung, miệng nói: “Chủ nhân gặp nguy hiểm.”

“Cái gì, sao có thể được?” Tên mập kinh ngạc. Chủ nhân của bọn họ thần thông quản đại vô cùng, làm sao có ai có thể gây khó dễ cho người được.

Đột nhiên tâm linh bọn họ nghĩ tới một hình bóng.

“Sẽ... Sẽ không phải là con nhỏ đó chứ.” Tên mập to lớn lo lắng nghĩ.

Tên gầy kia thì đã bước khỏi cửa sổ, để lại một lời: “Không quản nữa, trước mắt phải cứu lấy chủ đã.” Dù cho phải chết.

Trong đêm tối, hai thân ảnh phi nhanh như bay hướng về phía quản trường hoàng cung, nơi Thiên Tuệ đang giao đấu cùng người đá.

...

Thân ảnh ẩn hình của người đá từ từ tiếp cận Thiên Tuệ, bà ta đã canh chuẩn thời cơ ra tay.

“Chịu chết đi,” Phía trên là ngọn đá sắc bén, dưới đất là những thân cây nhọn nhô cao lên, trên công kích chứa đựng bao nhiêu là linh lực đủ để giết chết một đạo quân nghìn người, trúng phải chiêu thức này bà ta tin chắc Thiên Tuệ sẽ chết không thể nghi ngờ.

“Cuối cùng cũng ra,” Làm nàng đợi mãi mà.

Những công kích đó hướng vào người Thiên Tuệ thì đồng dạng cả khu vực này đã bị băng hóa, một băng phiến lớn cũng đồng thời đè xuống trên người bà ta. Sinh tử cường giả giao tranh đôi lúc cũng chỉ như một khoảng khắc này mà thôi.

Đúng vào lúc này ánh kim lóe sáng trên tay bà ta, mọi hành động của hai người như bị dừng lại trong thoáng chốc.

“Ha ha ha ha, có thể ngươi rất mạnh, nhưng phàm là con người thì nguyên hồn đều yếu đuối cả, pháp bảo này của ta có thể kéo nguyên hồn con người vào Linh giới, ở trong này nguyên hồn không hề có nhận thức, không hề kháng cự, mặc người chém giết. Đến lúc đó ta hoàn toàn có thể tiêu diệt ngươi rồi con nhóc à.” Bà ta vừa bước vào ngưỡng cửa của một thế giới khác vừa vui vẻ suy tư. Là chủ nhân của pháp bảo này nên linh hồn bà ta có thể tự do di chuyển, hành động trong không gian này.

Thế giới này hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Thế giới này không hề có sự sống nào khác, chỉ là một mảng không tĩnh lặng đến mức tịch mịch. Pháp bảo này đã giúp bà ta giết được vô số kẻ mạnh, đoạt lấy ký ức giá trị từ nguyên hồn bọn họ. Nó chỉ có một điểm yếu là chỉ lấy được nguyên hồn đã suy kiệt thôi. Bà ta không biết rõ nguyên hồn của Thiên Tuệ như thế nào, nhưng trải qua trận chiến lâu như vậy nguyên hồn chắc chắn đã suy kiệt như bao kẻ khác nên bà ta đánh cược một phen.

Rất may là bà ta đã bước vào đây, tức nghĩa rằng nguyên hồn của Thiên Tuệ thật sự đã suy kiệt. Nếu bà ta giết chết Thiên Tuệ trong này thì ngoài kia nàng sẽ không có bất kỳ phản kháng nào, chắc chắn bị người đá này đâm xuyên trái tim.

“Đây rồi,” bà ta đứng trước một hắc tuyền. Mọi linh hồn bị bắt vào đây đều từ hắc tuyền trồi lên, bà ta chỉ việc giết chết nó đi và thu lấy ký ức.

Đột nhiên một cảm giác như toàn bộ thế giới nghiền ép lên thân thể mình, cảm giác nguyên hồn đang bị tổn thương cực độ xuất hiện. Hắc tuyền dẫn động, từ sâu trong hắc tuyền hiện lên một thân ảnh, nhưng nguyên hồn này lại không giống với hình ảnh Thiên Tuệ ở ngoài kia.

“Điều này... A... A... A...” Trong thần kinh của bà ta như bị thiên đạo thiêu đốt, vô cùng thống khổ, ánh mắt bà ta chỉ mới vừa lướt qua một góc thân ảnh đó thôi đã không thể chịu nổi, nguyên hồn như sắp nổ tung ra. Thế giới đó vỡ nát toàn bộ, bà ta trước lúc ý thức sắp mất đi cố gắng động niệm thoát khỏi đó.

Hình ảnh cuối cùng bà ta lướt qua được là một góc pháp tắc hoàng kim uy mãnh phát ra từ người đó.

Đồng thời ở bên ngoài Thiên Tuệ sững người. Nàng kinh ngạc khi ý thức được mình đột nhiên dừng lại trong thoáng chốc.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

Đối với những thứ chưa từng biết này luôn làm Thiên Tuệ sinh ra tò mò, nhưng cảnh tượng trước mắt đã thu hút nàng.

Người đá đó, đã hoàn toàn bị bao phủ bởi hầm ngục băng giá của Thiên Tuệ, những song chấn của băng ngục cắt đứt tứ chi người đá, trên tay phải là một miếng kim loại đã vỡ làm hai.

Bà ta đã ngất đi nhưng ý thức về xung quanh vẫn còn lại. Từ khi bị giam vào băng ngục này thì linh lực trong người bị thiêu đốt đi một cách chóng mặt, chẳng mấy chốc bà ta sẽ cạn kiệt linh lực.

Thiên Tuệ chạm vào tảng băng người đá, cảm nhận được sự lụi tàn của linh lực bên trong, miệng lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng bắt được ngươi.”

Đột nhiên cảm giác nguy hiểm, băng thuẫn được nàng thi triển ra bên phải, có một cây thiết chùy ghim vào đó.

“Chủ nhân,” Một tên lớn một tên gầy xuất hiện bên cạnh người đá. Trên tay bọn họ cầm một kiện pháp khí, đặt vào người đá đó, rút ra nửa thân thể của một cô gái.

“Hừ, chạy đi đâu...” một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ sâu trong người đá, cơ thể như bị thứ gì đó kéo lấy không thể thoát ra ngoài được.

Thiên Tuệ rất tò mò nên đứng nhìn cảnh tượng trước mắt này. Nàng không thể thấy hết được tràng cảnh trong thức hải người đá. Đó là hai bàn tay to lớn quấn chặt lấy thân cô gái, không cho thoát ra ngoài.

“Bổn vương sẽ thôn phệ ngươi, trả lại món nợ này...” giọng nói lạnh lẽo vang vọng trong không gian thức hải.

“Muốn đụng vào con gái ta sao, mơ đi.” Giọng nói ấy vừa dứt lời, một ý niệm xuất hiện cắt đứt hai cánh tay kia, nhờ đó hai tên bên ngoài có thể kéo cô gái này ra ngoài, chỉ có một thân ảnh là ở lại.

Thân ảnh kia nhìn hướng vừa li khai kia, miệng lẩm bẩm: “Thật xin lỗi con.”

“Ha ha, thật không ngờ lại là một cường giả tá thi hoàn hồn, bảo sao lại có nhiều bổn sự giam giữ ta đến thế. Hừ, giờ nguyên hồn ngươi đã cạn kiệt rồi, nhanh chóng trở thành thức ăn của ta đi.” Giọng nói bí ẩn thèm thuồng vang lên.

Một nguyên hồn nhân dạng, mặc áo của các pháp sư cũ xưa, vẫn bất động. Bà ta nhìn vào vô định mà thở dài: “Không ngờ chỉ lướt qua thoáng chốc thôi mà luân hồi lẫn linh hồn của ta đều bị tan vỡ, chỉ còn lại ý thức như bây giờ. Nhưng mà toàn bộ thù hận lẫn chấp niệm đều bị tiêu trừ đi, nhờ thế ta mới có thể thoát khỏi thân xác của con gái ta.” Rốt cuộc thì kiếp đầu tiên của cô gái đó là gì thì giờ phút này bà ta chẳng màng đến nữa.

“Cũng tốt thôi, nghiệp ta gây ra quá nhiều, kết thúc ở đây cũng tốt.” Bà ta nhắm mắt lại, như buông xuôi mọi sự, phó mặc cho số phận. Những luồng khí tức giết chóc vô tận từ linh hồn Quỷ Thạch vương đang bao vây bà ta.

“Không, một trong 12 đại phù thủy, Đỗ Thích, ta chỉ có thể chết trên tay mình.” Bà ta mở mắt ra quát lớn, giọng nói đầy kiên định vang khắp thức hải, quyết tâm bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.

“Ngươi...”
Bình Luận (0)
Comment