Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 112

Trên mảnh đất tăm tối, đâu đâu cũng là một màu chết chóc, không hề được ánh sáng chiếu tới nên cây cối đều mục nát, đất đá tỏa ra một mùi hôi khó chịu, mùi đến từ những xác chết.

Gào... Gào... Tiếng ác thú gào thét vang vọng trong đêm đen, những ác thú bay lượn khắp nơi trong khoản không này, trong bọn chúng phần nhiều đều đang hướng sự tập trung về một phía.

Rẹt... Một kiếm trảm xuống, cắt đứt thân thể hắc điểu làm đôi. Máu huyết vươn trên lưỡi kiếm hoàn toàn bị hấp thụ, lưỡi kiếm đỏ tươi như máu, thân đen như một màu chết chóc giống nơi đây và người cầm kiếm cũng vậy.

Người đó có mái tóc dài phất phơ trong gió lạnh, bộ quần áo trên người đã nhiễm đỏ máu và trên khuôn mặt cô cũng vậy. Cô ấy đã chém giết bọn chúng nhiều giờ liền rồi, chiến khí và oán niệm của những thứ bị cô chém qua đang bị đẩy lên đỉnh điểm. Ánh mắt cô đỏ tươi như máu, trong cô bây giờ chỉ còn có ý niệm tàn sát tất cả ở đây, cho tới khi không còn một ai. Đó là Minh Hoa.

Thây cốt chồng chất như núi, chân Minh Hoa đạp lên chúng, chém giết tất cả mọi tồn tại đến gần mình. Sát khí phát ra khiến cô giống như tử thần, dần dần lũ hắc thú này cũng ý thức được sự nguy hiểm đến từ cô, bọn chúng rút lui, ẩn mình vào bóng tối, tuy nhiên không rõ vì điều gì mà ánh mắt chúng vẫn đặt trên người Minh Hoa, một giây không rời.

Mái tóc dài xõa xuống che đi khuôn mặt, cô thở ra hổn hển, nhưng ánh mắt lại không có vẻ gì là mệt mỏi cả, tinh thần vẫn vô cùng minh mẫn, tập trung, vì cô cảm giác được, chỉ cần lơ là một giây thôi là mạng sống có thể mất bất cứ lúc nào, nhất là ở cái nơi quỷ quái này.

Ánh mắt đỏ ngầu của cô dần dần lộ ra con ngươi, chiến khí giết chóc vơi đi phần nào. Cô bắt đầu nhìn qua thứ mình đang cầm trên tay, như đang muốn nhớ ra điều gì đó.

Đúng rồi, tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Minh Hoa ngửa mặt nhìn xung quanh, nhưng đâu đâu cũng là bóng tối tờ mờ, thi thoảng còn có mùi hôi nồng từ xác chết bốc lên khiến cô cảm thấy khó chịu. Trong đầu cô bắt đầu hồi tưởng lại từng mảnh vỡ, hình ảnh lần cuối cô thấy được là một trận pháp hắc ám, cô xông vào đó, cứu một người ra. Lúc tâm trận phát nổ cũng là lúc toàn bộ hình ảnh dừng lại đó.

“Ta là... Minh Hoa.”

Minh Hoa đã lấy lại ý thức nhưng vẫn còn hơi thẫn thờ, lắc lắc đầu để giúp tỉnh táo hơn. “Nơi này, có lẽ là thế giới bên kia đi,” lẩm bẩm xong thì bắt đầu cầm lấy thanh kiếm rồi cất chân bước đi, không hề mảy may đến những ánh mắt đói khát phía sau.

Nơi đây tất cả mọi vật đều chỉ có một màu tối, dến cả những cây cỏ, ao hồ nước đọng nhìn chẳng có gì khác nhau cả. Vừa đi trong đầu cô hồi tưởng về một đoạn ký ức, tuy trong lòng còn nhiều tiếc nuối nhưng cô không hề hối hận vì hành động đó của mình chút nào.

“Hừm, cũng tốt thôi, nếu có người phải chết thì chỉ cần ta là đủ rồi.” Mái tóc đen dài che đi cảm xúc của cô.

Lúc này có một cảm giác quen thuộc trong thân thể cô, là thứ mà hai năm trước đã mất đi ấy, ma lực.

“Không thể nào, ta đã bị phế rồi, sao ma lực có thể xuất hiện trong người ta? Hay do đặc thù nơi này?” Hiện tượng này vô cùng kỳ lạ, cô chưa từng biết có người bị phế đi đan điền lại có thể phát ra ma lực, nên chỉ cho đó là sự thần kỳ tại nơi đây.

Đột nhiên có một tia sáng từ nơi đâu đó xẹt qua tầm mắt làm Minh Hoa chú ý. Cô liền nhanh chân chạy đến nơi ánh sáng phát ra mà không để ý rằng dưới chân cô đều là khô lâu.

Trước mắt cô nơi đó là một cánh cổng phát ra huyết quang, nhưng thứ khiến cô chú ý là sinh vật đang bảo vệ cánh cổng. Nó không được to lớn cho lắm, khác với lũ ác thú mà cô gặp. Đó là một con ám xà mọc ra từ trên người con linh cẩu.

Rầm... Vù ù ù ù... Tiếng bước chân từ trên cao đáp xuống kéo theo tiếng gió lạnh vù vù đánh thức con quái ác. Đó là một con vật gần giống như phượng nhưng rất xấu xí, cái mỏ chứa răng sắc bén.

Gào o o o... Con quái điểu to lớn thét lên một tiếng rồi xông về phía cánh cổng. Nó bắt đầu phát uy áp ra xung quanh mình, phô trương lực lượng của bản thân.

“Cấp bậc này... Là thiên ma,” khí thế mà Minh Hoa cảm nhận từ nó ở trên Thiên Tuệ một bậc nên cô phỏng đoán đây là tu vi của nó có lẽ ở mức đó.

Đôi cánh vươn to lớn xé gió, làm khuấy động không trung. Thân hình nặng nề ấy lại nhanh tới nỗi hóa thành một ngọn gió, sắp chạm đến cánh cổng.

Sắp chạm đến cánh cổng thì con ám xà bắt đầu động, lấy thân hình nhỏ yếu hơn đối kháng với nó, chặn đứng quái điểu. Con quái điểu như gặp phải một bức tường vô hình, khí thế uy mãnh đều phải dừng trước sửu tinh.

Con ám xà gào lên, xông tới lộ ra nanh vuốt, tỏa ra khí tức tương đồng với quái điểu. Hai con cùng xuất ra từng đạo hắc ám tấn công nhau, hai bên đều rơi vào thế giằng co ngang bằng. Chúng liên tục né tránh và trả đòn nhau.

Minh Hoa chợt phát hiện ra cánh cổng lúc này đang bỏ trống, bây giờ mà không nhân cơ hội này thì còn đợi lúc nào nữa. Thế là từ một khoản cách khá xa đó, cô liền thi triển Thiên Di bộ pháp, lấy đà bức tốc.

Hai bên tách ra giữ khoản cách, con quái điểu chuẩn bị tấn công lần nữa thì đột nhiên lực lượng xung quanh ám xà thay đổi quỉ dị. Ở trên không trung nơi ám xà đứng, xuất hiện hình hài ẩn hiện của một con hắc cẩu ba đầu. Vì không khí có chút quỉ dị làm Minh Hoa hơi quay đầu lại, cô thấy được cảnh tượng này.

“Đó là gì vậy?” Minh Hoa chưa kịp suy nghĩ thì nó phun ra hơi thở chết chóc về phía quái điểu, con quái điểu tan thành mây khói mà không hề có sức chống cự. Ngay sau đó hình bóng con hắc cẩu hóa thành hư không.

Xà là loài động vật rất mẫn cảm với nhiệt, nó cảm ửng được một sự tồn tại nào đó gần đây. Cái đầu linh cẩu bèn quay lại sau lưng, nó đã thấy Minh Hoa cách cổng rất gần rồi.

Gào o o... Nó gào thét lên, bằng tốc độ nhanh nhất phi tới hòng ngăn chặn Minh Hoa bước qua cánh cổng. Nhưng đã quá muộn rồi, Minh Hoa lại bức tốc lần nữa phi thẳng vào cánh cổng. Lúc Minh Hoa qua được cổng mọi thứ như trở lại bình thường, con ám xà lại nằm xuống trước cổng như chưa từng có chuyện phát sinh, tiếp tục bảo vệ nơi đó khỏi mọi sự xâm nhập.
Bình Luận (0)
Comment