Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 129

Tại mặt trận Tiên thổ phía bắc này, khói lửa mịt mù, lệ khí ngập trời, mùi máu của cả tiên nhân ma chúng bốc lên nặng nề, ma binh liên tiếp rút lui, trong khi đó đạo quân tiên giới do Sóc Thiên chỉ huy liên tiếp nghiền ép chúng.

Ở tận nơi chỉ huy nơi đây của chúng đang bị đoàn binh của Hiên Viên Chấn Thiên quấy nhiễu, không thể ra lệnh chỉ huy được nên dành để quân chúng tự sinh tự diệt, Ma Hậu dù rất muốn hội họp với bọn chúng nhưng vướng phải sự ngăn cản của Hiên Viên Chấn Thiên.

Keng... Keng... Keng... Tiếng binh khí va chạm nhau vô cùng sắc bén. Vết thương vừa khỏi nên bà ta di chuyển rất chậm, chỉ có thể nhờ kinh nghiệm bị động đỡ đòn, tránh đi những đạo kiếm ý mãnh liệt nguy hiểm của Chấn Thiên.

Cường giả giao phong, đoàn binh hai phe đều muốn tránh bị ngộ thương nên không thể nào lại gần khu vực này.

Áo giáp trên người Ma Hậu, không có chỗ nào lành lặn hết, cả y phục dạ hành trên người Chấn thiên cũng có những vết rách do bị ma lực cắt qua. Nhìn qua thì có vẻ như cả hai bọn họ đều đang rất cân sức nhưng nghĩ kĩ sẽ thấy thế trận không hề giống thế. Ánh mắt Ma Hậu vô cùng tập trung, càng trở nên căng hơn theo thời gian giao chiến, bà biết rõ mỗi phát kiếm ý ghim vào cơ thể sẽ vô cùng tổn thương đến chiến lực, còn ánh mắt của Chấn Thiên từ đầu đến cuối vẫn chỉ là sự dửng dưng vô cảm, như đang xem thường đối thủ, ánh mắt đó khiến bà ta chỉ muốn băm cậu ra.

Một kiếm chém tới, Ma Hậu dùng ma chưởng đón lấy.

Ma Nham Liệt Trảo... Ma Hậu đáp trả Chấn Thiên bằng vuốt trảo sắc bén, Chấn Thiên nhanh nhẹn sử dụng quang thuẫn đánh trượt đòn tấn công của bà ta. Hai người lập tức kéo giãn khoản cách.

“Tấn công sắc bén nhưng lại có thể chuyển đổi lập tức thế công thành phòng ngự, thân pháp của thằng nhãi này tại sao lại có thể linh hoạt như vậy.” Ma Hậu suy nghĩ trong lòng. Càng giao chiến với cậu bà ta càng đánh giá cậu cao hơn, mà càng đánh giá cao bao nhiêu chứng tỏ người trước mắt này không thể lưu lại, nếu để cho tên nhãi này thời gian trưởng thành thêm thật sự rất không ổn.

Chấn Thiên cũng cảm thấy sát ý của bà ta với mình ngày càng cao hơn, từ đánh giá thưởng thức qua kiên dè, phải ra tay hạ sát. Càng giao chiến với Ma Hậu Chấn Thiên cảm giác như bà ta đang quen dần với tốc độ công kích của mình rồi và điều này không hề tốt chút nào.

Cậu đánh ngang với Ma Hậu nhờ vào kiếm ý sắc bén và thân pháp quỷ dị vô tung vô ảnh, cậu không thể so đấu pháp với bà ta do cách biệt tu vi quá lớn, không thể tạo thành thương tổn cho cơ thể thiên ma kia được mà chỉ dùng tiên lực phòng thủ, nếu để bắt kịp tốc độ thì Chấn Thiên hoàn toàn không phải đối thủ. Ở tình thế này chỉ còn nước tốc chiến, đánh nhanh thắng nhanh mà thôi. Nhưng vấn đề là...

"Ngự", Kẻ tu luyện linh lực đạt đến tu vi nhập môn có hai mươi phần trăm sinh ra "ngự", là một phần linh lực có ý thức của bản thân sinh ra để bảo vệ thân thể, là phòng tuyến cuối cùng của cường giả, có thể coi là lá chắn bổn mạng theo suốt đời của một cường giả. Một cường giả như Ma Hậu khả năng rất cao là vẫn còn "ngự", bắt buộc phải huỷ nó nếu muốn kích sát bà ta.

Chấn Thiên và Ma Hậu cùng đối mắt nhau, không ai động cả, Ma Hậu âm thầm tập trung ma lực vào bàn tay mình, còn Chấn Thiên thì cầm một cục đá ở sau chân lên, trên đầu lưỡi kiếm được phủ thêm tiên lực. Hai người vô cùng cảnh giác, chỉ chờ đối phương động mà phản kích...

Trong không khí chém giết rần trời, huyết tinh phủ sóng, binh sĩ hai phe gào thét mà nơi đây lại yên tĩnh một cách lạ thường. Chấn Thiên là người di chuyển trước, thi triển bộ pháp quỷ dị làm cả người như biến mất tại chỗ, cùng lúc ném cục đá lên cao...

“Phong Ma Khởi Kích,” ngay khi bắt được tàn ảnh, Ma Hậu lập tức phản ứng, hai bàn tay phóng ra hắc phong ác sát, tuyệt kỹ mà bà ta từng dùng để tấn công ba thiên tướng hai mươi năm về trước. Ma phong mang theo phân nửa thực lực của cường giả thiên ma như tạo thành bức tường càn quét áp vào người Chấn Thiên.

Chấn Thiên nhếch môi, An Dương thúc thúc đã từng chứng kiến chiêu thức này, tuy bên ngoài ma phong mãnh liệt, bá khí phát ra có lực chấn nhiếp rất lớn nhưng uy lực lại dàn trải không hề mạnh như tràng cảnh phát ra. Chiêu này đủ sức càn quét cường giả dưới đại tiên nhưng Chấn Thiên đâu có phải là tiểu tiên bình thường, cường giả đại tiên cậu giết nhiều không xuể.

Lưỡi kiếm mang theo tiên lực, tập trung toàn lực đâm vào một chỗ duy nhất trước tràng ma phong này. Kiếm đâm ra mang theo kiếm ý sắc bén, xé rách toàn bộ đòn tấn công của Ma Hậu. Bà ta đã bị bất ngờ không phòng thủ kịp thời, mũi kiếm ý gần chạm vào người bà ta thì bị một lực lượng vô hình cản lại, đúng như Chấn Thiên đã dự đoán, là "ngự".

Keng... Cú đâm của Chấn Thiên làm "ngự" của Ma Hậu vỡ nát, xung lực khiến hai người bị văng ra. Từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ tấn công mà không có hậu chiêu. Hòn đá ném lên kia là có mục đích của nó, trở thành bàn đạp.

Đạp lên hòn đá, thi triển thân pháp quỷ dị một lần nữa tiếp cận Ma Hậu, cánh tay xoay ngược tay kiếm, xoay vòng cả cơ thể trông như một cơn gió lốc, một cơn lốc với kiếm ý lâm lẫm.

Thiên Tường Phong Thiểm!

“Khốn khiếp, Ma Phong Hộ Thuẫn.” Ma Hậu bị một đòn bất ngờ, cơ thể hành động theo bản năng dựng hộ thuẫn, nghênh đón trực diện.

Cánh tay xoay tròn, liên tục vung ra kiếm ý chém tan nát hộ thuẫn, chém liên tiếp vào cơ thể Ma Hậu. Cơ thể thiên ma liên tiếp xuất hiện vết thương, huyết nhục văng ra, mỗi đạo kiếm ý đi vào cơ thể còn làm bà ta bị nội thương mà thổ huyết.

Phụt! Phụt! Máu chảy từ miệng, từ thân Ma Hậu không ngừng... Ma Hậu triệu hồi ma côn đập vào người Chấn Thiên, Chấn Thiên xoay người né tránh thì một loạt ma lực phóng về phía cậu làm cậu phải tránh đi. Đám ma lực vừa rồi đã cứu lấy Ma Hậu, bà ta nhanh chóng lùi ra xa.

Một đám tướng lĩnh đã trở lại viện trợ bà ta kịp thời, dù thế nhưng bọn chúng bị không khí căng thẳng nơi đây chấn nhiếp, không dám lại gần, chỉ ở ngoài quan chiến.

Ma Hậu mang tu vi thiên ma hậu kì mà lại vô cùng chật vật khí đấu với một tiểu tiên hậu kỳ như Chấn Thiên thì thử hỏi qua trăm năm nữa cậu sẽ trở nên đáng sợ tới bậc nào kia chứ.

Đầu tóc rối bù, tay cầm ma côn chảy máu nhỏ giọt, tình hình này vô cùng bất lợi với bà ta, nếu không làm gì... nếu bỏ mạng lại đây sẽ tạo thành một bức tường tâm lí không hề có lợi cho ma giới lúc này, bà ta không thể chết được.

“Hừ tên nhãi, ta công nhận thực lực của ngươi, nhưng nơi đây là địa bàn của Ma tộc bọn ta, ngươi nghĩ rằng có thể thắng ta trong nhà của ta sao?” Giọng nói bà ta cũng trở nên dữ tợn hơn.

Chấn Thiên mặt không đổi sắc đáp trả: “Của Ma tộc? Lũ sâu bọ ma giới các ngươi đã chiếm cứ nơi đây quá lâu rồi, hôm nay chúng ta tới đây để lấy lại nhà mình.”

Bà ta không nói gì thêm, chỉ nở một nụ cười đầy bí ấn, Chấn Thiên cũng cầm chắc thanh kiếm của mình, với một kẻ chinh chiến trên sa trường nhiều năm như thế chắc chắn có rất nhiều thủ đoạn, cậu không được lơ là cảnh giác.

Bà ta giơ hai tay kết ấn, chưởng xuống nền đất lạnh, Chấn Thiên cảm thấy bất ổn, ngay lúc cậu thi triển bộ pháp rút ra khỏi đó thì gần như có một nguồn lực vô hình đè xuống, áp chế toàn thân bất ngờ đến mức cậu không kịp chuẩn bị mà phản kháng.

“Thái Sơn Trọng Áp.” Ma Hậu quát khẽ, đến lúc này có thể thấy những dải cổ ấn như những cành lá nhanh cây in trên mặt đất bắt nguồn từ dưới bàn tay bà ta lan đến chỗ Chấn Thiên. Pháp ấn này sử dụng trọng lực đè ép toàn bộ sinh vật trong phạm vi cho phép của Ma Hậu. Bị trọng lực đè ép nên Chấn Thiên phải gắng gượng, chống kiếm xuống đất đứng vững, Ma Hậu cũng bị ảnh hưởng, nhưng do bà ta thi triển ma pháp này nên phần nào đó chịu ảnh hưởng ít hơn.

Cái Ma Hậu muốn chỉ là giảm đi thể lực của Chấn Thiên mà thôi và khi nhìn thấy Chấn Thiên như vậy thì nó có vẻ khá công hiệu. Bà ta đã quyết định đúng, tuy bà ta cũng không thể di chuyển lúc này được, nhưng đây là một doanh trại của chỉ huy, nơi đây số lượng ma binh đông đảo hơn tiên nhân rất nhiều, chỉ cần bà ta cầm cự cho tướng lĩnh của mình lấy đi thủ cấp của Chấn Thiên...

“Tên nhãi, cũng chỉ đến đây mà thôi.” Bà ta ngạo mạn nói. Cùng vừa lúc quan sát cậu, nhưng lại chẳng hề thấy sự kinh sợ nào đến từ đó cả, vẫn là vẻ lạnh nhạt xem nhẹ ấy, nó khiến bà ta bực tức, nôn nóng quát to với đám tướng lĩnh vẫn đang chống chọi bên đó: “Lũ các ngươi còn chờ gì nữa, giết hắn cho ta...”

Tuy nghe thấy tiếng quát lạnh, thấy Chấn Thiên đang bị chế ngự nhưng vì những chấn động trong tiềm thức mà cậu đã gieo rắc cho chúng suốt hai mươi năm qua khiến chúng bị chùn tay, không có kẻ nào quyết định ra tay hết.

Ma Hậu nhìn thấy thế thì sinh ra bực tức vì sự vô dụng của chúng, bèn quát to hứa hẹn: “Kẻ nào lấy được đầu hắn sẽ được phong làm ma tướng, lợi ích là một thành trì và có được sự bảo hộ của hoàng gia.”

Lời vừa nói ra khiến bọn họ sửng sốt, điều kiện này quá dụ hoặc rồi. Phong hiệu ma tướng thì bọn chúng không cần phải tự mình dấn thân vào nguy hiểm nữa, không chỉ thế mà còn có thể mở ra nhiều mối quan hệ để thăng tiến khác, có được một thành trì càng thêm củng cố địa vị. Cái quan trọng hơn cả chúng có trong tay sự bảo hộ từ hoàng gia, đây là dụ hoặc lớn nhất, Ma tộc làm chủ ma giới, có được sự bảo hộ ấy là có thể đi ngang ma giới này rồi.

Các điều kiện ấy đã làm mờ mắt bọn chúng, đánh nát đi sự do dự kiên dè, bọn chúng bắt đầu cầm vũ khí lên, chúng không đi một mình mà từng tên từng tên một cùng sáp vào nhau.

“Phong ma, đi...” một tên trong số chúng phóng ra phong kích về phía Chấn Thiên.

“Hắc thủy, nhấn chìm hắn...” một kẻ nhảy lên phun ra dòng thủy lưu...

“Hỏa cầu, đi...”

“Lôi kích...”

… Từng đạo công kích đa dạng khác nhau của chúng cùng bắn về phía Chấn Thiên, bình thường chỉ cần vung một kiếm đã giải quyết hết đám đó nhưng với tình hình bị giam cầm, tay không thể động như vậy cậu chắc chắn nhận lấy cái chết...

Dù ở trước sinh tử ánh mắt Chấn Thiên vẫn như thế, không hề nhắm lại mà mở ra nhìn rõ từng công kích bay đến người mình.

Bùm... Bùm... Bùm...

Tất cả công kích dồn vào cậu vô cùng ác liệt, bọn chúng vẫn không ngừng công kích, hòng chắc chắn diệt đi Chấn Thiên, cậu chỉ có tu vi tiểu tiên hậu kỳ, làm sao chịu được hàng loạt công kích của các ma binh đỉnh phong, thậm chí còn có vài tướng sĩ mang tu vi thiên ma, hứng chịu chúng đã đồng nghĩa với cái chết...

Bùm... Bùm... Bùm...

Màn khói lửa tóe ra làm bọn chúng vui sướng, nhẹ nhõm, đồng thời cũng có mong mỏi về phần thưởng của Ma Hậu. Vẻ mặt của những kẻ mới quần công vừa rồi hết sức thỏa mãn, có kinh hỉ nhưng Ma Hậu thì không, bởi vì... Bà ta vẫn cảm nhận được Chấn Thiên vẫn còn sống...

Làn khói bay đi, để lộ ra cơ thể thương tích lẫn bộ y phục dạ hành rách nát, tay chân, lưng ngực, miệng của cậu đã chảy máu, thậm chí trên đầu có một vết chém do phong kích gây ra, máu chảy xuống trải dài lên cả khuôn mặt tuấn tú của cậu, nhưng ánh mắt cậu nhìn Ma Hậu vẫn thế, vẫn chỉ là sự lạnh nhạt.

Cảnh tượng khiến bọn chúng sửng sốt, bàng hoàng vì không ngờ dưới hàng loạt công kích mạnh mẽ đến thế cậu vẫn sống sót, đôi tay chúng có chút run rẩy.

“Hừ, tên nhãi, không ngờ ngươi vẫn còn "ngự", nhưng thế thì đã sao. Nó đã bị huỷ, lần này ngươi chết chắc.” Ma Hậu nói một cách vô cùng tự tin, bà ta dám chắc lần này cậu hoàn toàn không thể có đường sống nữa, quát to: “Các ngươi, tung hết sức ra cho ta, giết chết nó...”

Bọn chúng nhìn đến Chấn Thiên vừa mới sống sót ấy, nhưng nghĩ về lợi ích đạt được sau đó đã bỏ qua sự xúc động ấy, chúng lần nữa tụ lấy ma lực, sẵn sàng tung ra một loạt công kích nữa. Nhưng...

Chấn Thiên bỗng nhìn qua chúng, cái nhìn sắc bén như đao gươm, cái nhìn như thiên quân vạn mã, như tử thần đâm vào linh hồn khiến tâm thần chúng như vỡ nát, tay chân chúng run sợ mà trở nên cứng đơ, tất cả bọn chúng đều thấy rõ ràng cái chết của bản thân mình.

“Lũ vô dụng này...” Ma Hậu bực tức quát to, bà ta cũng có chút sửng sờ với sát ý thuần túy trong ánh nhìn vừa rồi, nhưng rất nhanh định thần lại. Nhưng không ngờ rằng các tướng lĩnh lại sợ hãi Chấn Thiên đến vậy. Cũng phải, trước giờ Ma Hậu chỉ mãi chỉ huy bên phía tây Phượng tộc, bên đây giao cho những lão tướng lão làng nên bà ta đã không để ý đến ảnh hưởng cảu cậu với quân mình.

Dù cho dưới trọng lực nặng nề, Chấn Thiên vẫn động, cậu nhấc bàn chân đẫm máu của mình lên, mặt không đổi sắc nhìn Ma Hậu, nhả ra từng chữ: “Thật không ngờ ngươi cũng thi triển được ma pháp này...”

“Không thể nào...” Ma Hậu nghe từng chữ rất rõ ràng, điều ấy có nghĩa rằng cậu đã từng gặp qua ma pháp này và bà ta... không phải là kẻ duy nhất có thể sử dụng nó. Nhưng ma pháp này là thứ mà Ma Đế và bà ta đã nghiên cứu ra, còn ai có thể biết được, là phu quân sao? Nhưng ngài chưa từng bước ra khỏi đó hai mươi năm, vậy thằng nhãi này đang nói đến ai cơ chứ?

Chấn Thiên không nói thêm lời nào, cậu tra kiếm vào vỏ mình, như thể bỏ qua cả sức ép của trọng lực, không hề cảm thấy tổn thương cơ thể mà làm động tác lấy đà. Hành động này làm Ma Hậu có dự cảm bất an, bà ta định động thì Chấn Thiên nói: “Trọng lực của kẻ đó còn gấp chục lần ngươi...”

Tuy thế nhưng thanh kiếm cậu nắm trong tay cũng đang bị trọng lực áp xuống, cầm vô cùng khó khăn. Mỗi một hành động của Chấn Thiên đều làm cho vết thương trở nên nghiêm trọng hơn, da đầu ngón tay tróc ra, lộ rõ tuyến máu. Hành động điên cuồng không màng thương thế, không màng sống chết này của cậu làm bà ta chấn động nhẹ.

Bà ta từng thấy rất nhiều cường giả ma giới chiến đấu điên cuồng đến không màng tính mạng như thế, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một tên tiên nhân điên cuồng như thế, một tên tiên nhân ngạo mạn lạnh lùng, hoàn toàn không để bà ta vào mắt, không để bất cứ cường giả ma giới nào vào mắt.

Linh Địa Băng Không!

Đột nhiên đồng tử bà ta mở rộng ra, cảm giác khắp nơi trên cơ thể truyền tín hiệu về não bộ, một cảm giác vô cùng quỷ dị vừa chỉ diễn ra, trong vài tíc tắc. Ngay tại lúc Chấn Thiên đưa ngón tay đầy máu của mình lên trước miệng niệm chú pháp, thân ảnh của cậu lúc đó gần như vô hình. Tuy nhiên vẫn không thoát khỏi thần thức cảm ứng của bà ta.

Ma Hậu nhìn lên trên không trung, từ lúc nào thân ảnh của Chấn Thiên đã phi lên đó. Thanh kiếm cầm chắc trong tay, dồn toàn bộ trọng lực về phía đỉnh kiếm, hướng góc chéo với ngực cậu... trên đó có kiếm ý lẫm liệt.

Cũng trong giây lát đó, cậu lại bị ma pháp trọng lực của Ma Hậu ảnh hưởng, nhưng với sức nặng của đỉnh kiếm, góc nghiên đó kết hợp với áp chế trọng lực này, khi Chấn Thiên rơi xuống đất đã tạo thành một đạo kiếm ý cực mạnh chém thẳng về phía Ma Hậu.

- Không xong, giải ấn.

Phụt... Một bàn tay đứt lìa khỏi cơ thể, ứa ra đầy máu... kiếm ý không dừng lại, nó phóng qua quét sạch đám tướng sĩ lâu la kia...

“A... A...” Ma Hậu ôm lấy cánh tay ứa đầy máu, lộ ra xương thịt ghê rợn của mình. Bà ta huy động ma lực chặn đứng lại cảm giác đau đớn, tuy nhiên nơi đó truyền tới vẫn rất tê. Mồ hôi nhễ nhãi, bà ta nhìn Chấn Thiên với một ánh mắt muốn phanh thây cậu ra thành trăm mảnh.

“Thằng khốn, mày... vừa rồi mày... đã đóng băng thời gian.” Ma Hậu gằn từng chữ một, sự nguy hiểm của Chấn Thiên trong lòng bà ta đã ở mức rất cao rồi, một tiểu tiên hậu kỳ lĩnh ngộ ra kiếm ý, thân pháp quỷ dị vượt xa tu vi, lúc này còn lộ ra khả năng ngưng đọng thời gian, dù chỉ là trong giây lát. Nhưng trong giây lát ấy, với hai cường giả đỉnh cao giao tranh đã đủ để kết thúc trận đấu rồi.

- Thái tử Tiên tộc, hắn sẽ là vật cản lớn nhất của bệ hạ. Đây là kết luận của Ma Hậu về Chấn Thiên, tu vi tiểu tiên Hậu kỳ nhưng sức chiến đấu đã hoàn toàn siêu việt thiên ma hậu kỳ là bà ta, thành tựu trong tương lai sẽ không chỉ có thế nữa.

“Hừ, tiên lực trong ngươi đã cạn rồi, để xem làm thế nào ngươi có thể thắng trận này.” Ma Hậu hừ lạnh. Bà ta dùng thần thức quét qua người Chấn Thiên, dòng chảy tiên khí trong cơ thể cậu đã gần chạm đáy, là dấu hiệu của việc cạn kiệt tiên lực.

Ánh mắt Chấn Thiên hơi động trong chốc lát, lại trở nên lạnh nhạt. Bà ta đã nói trúng điểm mấu chốt, ngay lúc này đây cậu đang đứng giữa lòng địch, "ngự" vỡ, cơ thể ngộ thương nặng nề, tiên lực cạn khi thi triển thuật pháp ngưng đọng thời gian ấy, tình cảnh bây giờ hết sức hung hiểm.

Cậu rũ mắt xuống, thở dài: “Thật tiếc vì hôm nay không thể giết được ngươi.” Cậu đứng cũng bắt đầu mất thăng bằng, hơi loạn choạng rồi. Tiên lực cạn nhanh chóng vẫn luôn là điểm yếu nhất của cậu khí phải đối đầu với những cường giả tu vi siêu việt mình. Thế nhưng trong tình cảnh này, ánh mắt của Chấn Thiên nhìn Ma Hậu vẫn luôn không đổi, và điều này đã kích thích Ma Hậu.

Với bàn tay còn lại, cộng thêm ma lực dồi dào của cảnh giới thiên ma hậu kỳ này, Ma Hậu lại tiếp tục tập trung năng lực, giờ đây bà ta đã nắm chắc cái mạng của Chấn Thiên trong tay rồi.

Bà ta xông tới, khí thế bừng bừng với bàn tay chứa đựng ma lực gần tám thành, quát lớn: “Tiểu tử, chết đi.” Bàn tay tàn ác muốn mạng Chấn Thiên, bà ta muốn bóp nát đầu cậu, bóp nát đi ánh mắt đầy tự tin kiêu ngạo ấy.

Nhưng khi bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn ấy đã cách khuôn mặt đẫm máu của Chấn Thiên một phân thì...

Một tia sáng lóe lên, bà ta đã vồ hụt, Chấn Thiên đột nhiên biến mất khỏi đó, như chưa từng có mặt ở đây, thần thức của bà ta cũng không hề cảm nhận được bất kỳ tia khí tức của cậu...

“Không... Không...” Ma Hậu gào to giận dữ, ánh mắt vô cùng căm hận nhìn về nơi Chấn Thiên vừa biến mất, nhìn xung quanh xác chết của người mình rải rác, nhìn phía xa xa bọn họ vẫn đang vừa đánh vừa lui binh lại...

Bà ta nhìn lên bàn tay mình, nơi tia sáng kỳ lạ đã lóe lên.

“Truyền tống ấn ký...” Ma Hậu kinh ngạc thốt lên, trên bàn tay ấy xuất hiện một dòng chữ vàng kim, nó bắt đầu tan rã đi do đã hoàn thành sứ mệnh.

“Từ lúc nào, từ lúc nào mà tên nhãi đó có thể kết ấn lên người ta?” Ma Hậu vô cùng khó hiểu. Giao chiến với Chấn Thiên không lúc nào mà bà ta không để ý đến cậu, bởi chỉ sơ hở một giây thôi là sẽ mất mạng, tốc độ quỷ dị của Chấn Thiên có thể sánh kịp với một thiên ma hậu kỳ là bà ta, thậm chí có phần nhỉnh hơn.

Bỗng trong đầu xẹt qua một đoạn ký ức, gợi nhớ về lần đầu tiên chạm trán với thiếu niên thiên tài của Tiên tộc, thiên tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử tiên giới. Khuôn mặt bà ta trở nên âm trầm, miệng phun ra từng chữ: “Quang thiểm lẫn kiếm ý kia chỉ là thứ đánh lạc hướng, đây mới là mục đích thật sự. Hừ, nếu có lần sau, ta sẽ dốc tất cả. Hữu dũng hữu mưu, tiên giới không nên có cường giả bậc này.”

Mùi huyết tinh trên chiến trường nồng đậm đến mức khiến người tung hoành lâu năm như Ma Hậu cũng phải nhíu mi, bà ta quay lưng đi, nhanh chóng hội họp với cánh quân, rút lui khỏi tiền tuyến này.

...
Bình Luận (0)
Comment