Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 132

Trung tâm tiền tuyến này là nơi ma binh bị tấn công mạnh nhất, bọn chúng liên tiếp tháo chạy khỏi sự càn quét của Tiên binh, trước thế công vũ bão ấy, dù các ma tướng có muốn đưa binh ra thế mạng, bảo hộ cho quân chủ lực cũng rất khó.

“Bẩm tướng quân, thần cơ đã quá tải.” Một tên lính tiểu tốt bẩm báo lên tên ma tướng trấn thủ nơi đây, Sở lão tướng.

“Bẩm, thần cơ quá tải.”

“Thưa ngài, cánh quân phía tây đã vỡ trận”

“Cánh quân phía đông đã tử trận.”

“Thưa ngài, chúng ta đã cạn vũ khí, xin chỉ thị rút lui.”

...

Sỡ lão tướng quân khuôn mặt âm trầm, nhìn những binh lính và những tờ báo cáo trên bàn. Nơi đây hai mươi năm qua ông ta liên tiếp tổ chức những cuộc tấn công nhỏ lẻ vào Long thổ, tình hình không ổn liền rút lui và cứ thế lặp đi lặp lại. Nhưng chỉ trong hôm nay, bởi vì những trinh sát phái đi đã bị vô hiệu nên tiên quân tiên giới đã đánh bất ngờ vào nơi này.

Lão ta định ra lệnh toàn quân rút lui nhưng làm thế thì sức ảnh hưởng của mình trong quân ngũ sẽ giảm xuống đáng kể, có khi cái chức ma tướng này của lão cũng bị tước bỏ. Đúng lúc đó thì có một phong thư từ cao tầng đưa đến trước mặt, bảo lão phải ra sức cầm cự lâu nhất có thể, không được để cho tiên quân xâm nhập vùng trung tâm.

Lão ta vò đầu bức tóc, cái đầu bạc dường như trở nên bạc hơn, lão cứ đi tới đi lui trong lều, tâm trí đã sắp bị dồn nén đến cực điểm. Đúng vào lúc này thì...

“Tướng quân, ta có một kế có thể phân ưu cho ngài.” Tên vừa nói đó cầm một cây quạt giấy, lão ta có bề ngoài còn già hơn cả Sở tướng quân, vết nhăn trên trán thì rất nhiều chứng tỏ là một người hay suy tính các kế sách. Lão ta là quân sư của mặt trận trun tâm này.

Bỗng chốc Sở tướng quân mới nhớ ra là mình còn có một quân sư. Lão ta có vẻ rất mong chờ kế sách gì đó, liền hỏi: “Ồ, nói ta nghe thử.” Đây là vị quân sư vô cùng có tiếng trên chiến trường, nghe đồn rằng lão xuất thân là trưởng lão của học viện kinh thành.

“Xin mời tướng quân theo ta.” Lão quân sư gấp cái quạt lại, chậm chạp từ từ đi ra phía sau của căn lều.

“Này, còn tiên quân thì sao?” Ông ta lo sợ tiên quân sẽ bất ngờ ập đến đây, như cái cách mà chúng đánh hôm nay.

Có một tiếng nói vọng vào trong lều vô cùng tự tin: “Bọn chúng còn lâu mới có thể vô được.”

Nghe thế Sở lão tướng gãi gãi đầu một chút, nhìn chằm chằm vào hướng tiền tuyến rồi chạy nhanh theo sau.

Sau căn lều, trước mặt Sở tướng quân là những binh lính đứng thành một vòng tròn, mỗi tên đều vác một cái Phong Yêu Trụ, điều này làm lão ta kinh hãi.

“Không thể nào, thứ đó sao lại ở đây?” Khuôn mặt của lão ta toát ra một sự e ngại, kiên dè với thứ đang bị giam cầm bởi các Phong Yêu Trụ kia.

Lão quân sư chỉ cười nhẹ, phe phẩy cái quạt trong tay, nói: “Ta đã xin chỉ thị của cao tầng, vì ngăn cản tiên quân chúng ta được phép sử dụng tới con quái vật này.”

Càng đến gần thân ảnh con yêu vật càng lộ rõ, thiên giai yêu thú, Thất Diệu Bạch Kê Tinh, hai mươi năm trước khi tiên quân rút lui đồng loạt khỏi Tiên thổ này đã phá nát Giới ngục, con quái vật này nhân cớ đó thoát ra, đồ sát bất cứ thứ gì trong tầm mắt nó, ăn thịt nuốt chửng cả ma lẫn tiên.

Các ma tướng được phái ra hơn chục tên nhằm chế ngự nó, họ đã thành công nhưng mất hơn một nửa nhân sĩ, binh lính tướng lĩnh thì sợ hãi xin chỉ thị giết nó đi nhưng cao tầng hạ lệnh không được phép giết nó, mà còn phải nuôi nó, thuần hóa nó thành vật trong tay. Nếu hỏi thức ăn nó ở đâu? Tất nhiên là những tù binh xấu số bị bắt giữ, các Tiên nhân bị bắt lao động, phục vụ cho chúng, bị trở thành thức ăn của ác thú này.

“Phải, với sức mạnh của nó, chúng ta có cơ hội có thể ngăn chặn sự đổ bộ của tiên binh... Nhưng, sao trông nó lại yếu nhớt đến vậy, ta nhớ rằng lúc đó nó không chỉ tràn đầy năng lượng mà còn rất to lớn.” Sở lão tướng quân lúc đó cũng có tham chiến, ông ta đến giờ vẫn còn kinh hãi vì sức mạnh của con quái vật này, cơ thể nó rất to lớn, da vô cùng săn chắc chứ không hề bạc nhược như hiện tại.

“Hê hê hê hê hê...” Một tiếng cười đầy ghê rợn, âm hiểm từ phía sau truyền đến khiến Sở lão tướng quân có dự cảm vô cùng không tốt. Lão ta quay lưng lại thì cả cơ thể như bị người đẩy ngã.

Lão ta ngã vào trong vòng vây đó, đối diện là Thất Diệu Bạch Kê Tinh. Bỗng chốc tất cả Phong Yêu Trụ phát quang, nối kết tạo thành một cái lòng giam giữ lão và con ác quái.

“Lão già khốn nạn, thả ta ra.” Sở lão tướng gầm lên, đứng dậy xuất ma lực bắn về phía cái lồng, lão thậm chí còn dùng tay không dập vào thành lồng nhưng đều không có hiệu quả. Ánh mắt lão nhìn về quân sư như muốn băm vằm ra thành trăm mảnh, đồng thời có một tia sợ hãi trong đó.

“Ha ha, tướng quân, con yêu này bị phong bế sức mạnh đã lâu, để đánh thức uy năng của nó một lần nữa phải cho nó hưởng dụng máu của cường giả cấp cao. Đáng tiếc là lũ nô lệ tiên quân kia quá yếu, không thể đáp ứng nổi yêu cầu đó, nhưng ngài thì lại khác...” Quân sư cười vô cùng tà ác nói.

“Ngươi... Tất cả các ngươi nghe lệnh, mau thả bổn tướng ra ngay.” Sở lão tướng gào lên, nhưng dường như nó chẳng có tác dụng gì cả. Khuôn mặt của những binh lính kia không hề đổi sắc, không hề quan tâm đến tướng của mình.

Póc.. Póc... Póc... Tiếng kêu rợn người từ sau lưng Sở tướng quân phát ra, làm ông ta lạnh sống lưng, những dây thần kinh, mạch máu trong cơ thể như đông lại khiến ông ta quay đầu rất khó khăn. Con ác quái đã bị mùi máu huyết ẩn trong cơ thể của Sở tướng quân đánh thức.

Đã thú bị dồn đến chân tường thường dãy rất mạnh, huống chi là người. Sở lão tướng đã không còn đường lui, ông ta triệu tập ma lực vào lòng bàn tay, nhân lúc nó chưa hoàn toàn thanh tỉnh là xông tới tấn công nó, chiếm trước tiên cơ. Ông ta điên cuồng phóng ra từng đoạn hỏa diễm vào cơ thể con ác quái.

“Chết, chết đi, chết cho ta...” Lão như vận toàn bộ sức bình sinh của mình vào những đòn quyền, như thể đang giành giật sinh mạng với tử thần. Cơ thể ác quái bị hỏa diễm đốt cháy mà có mùi khen khét.

“Chết cho...” Đột nhiên một tiếng xé gió xẹt qua, cắt đứt bàn tay định tung quyền của lão. Đó là công kích từ ma lực.

Sở tướng quân khuôn mặt giận dữ, điên cuồng, quay lưng lại quát: “Tên khôn khiếp...” Dĩ nhiên lão nhận ra hướng công kích đó là của quân sư đang ở bên ngoài quan sát, thả đá xuống giếng kia.

Con ác thú sau lưng đó mở to mắt đỏ ra, ngửi thấy mùi thức ăn ngon, ngay lập tức bật dậy, sử dụng cái mỏ sắt nhọn của nó giáng một cú mổ cực sâu vào phía sau gáy của Sở lão tướng, xuyên qua cả lớp da được cường hóa bằng ma lực. Sở tướng quân ánh mắt không chớp, tuyệt khí bỏ mình, cả cơ thể lão bị con ác quái đánh chén.

Vừa chén xong bữa ăn ngon, ác quái như thay da đổi thịt, tứ chi cơ bắp trở nên đồ sộ, săn hơn, kích thước cơ thể nó còn to hơn cả trước đó. Khác với giống gà thông thường, Thất Diệu Bạch Kê Tinh có thêm hai tay sắc nhọn đằng trước nối liền hai cánh nó, hai cánh tay rất dài và khỏe, nó dùng bộ móng vuốt sắc nhọn quét bãi thịt trên đất đưa vào miệng, ăn không sót thứ gì cả.

Quác... Quác... Quác... Ăn no, nó rống tiếng kêu thật lớn làm những binh lính bên ngoài và kể cả lão quân sư cũng phải kinh hách. Nhưng khác với binh lính, lão quân sư lập tức định thần lại, lão cười một cách rất khoái trá.



“Giết chúng...”

“Đánh đuổi ma giới...”

“Giành lại quê hương...”

Dưới sự chỉ huy của An Dương, Thiên Đế, Thiên Hậu đội quân trung tâm liên tiếp dấn sâu vào trong, huỷ diệt những toán quân chống cự yếu ớt của Ma tộc.

Biết mình không thể có lợi khi đánh trực diện, bọn chúng chuyển qua sử dụng hỏa lực tầm xa, phóng ma pháp vào đoàn quân tiên giới. Nhưng bất cứ khi nào có loạt ma pháp phóng tới thì đều có một tầng hộ thuẫn được An Dương thiên tướng triệu hồi chặn lại hết, vì thế nên mới có thảm cảnh như hiện nay, ma binh liên tiếp nằm xuống, bại lui.

Đứng trên mỏm đá hơi nhô cao, An Dương có thể quan sát rõ ràng toàn cảnh trận chiến này, đồng thời cũng dễ dàng triệu hoán hộ thuẫn chặn đứng ma pháp phóng tới của chúng.

Bỗng dưng toán quân cánh trái có dị động, tiếng thét của tiên binh ở đó làm hắn chú ý, không nghĩ ngợi nhiều hắn liền nhảy khỏi mỏm đá, hướng về phía đó.

Ngay lúc toán quân này chuẩn bị công kích thì ở trên không trung rơi xuống một thân ảnh, là một con yêu kê toàn thân trắng xám, vô cùng to lớn, cỡ gần một trượng. Nó vừa đáp xuống liền ra sức giết hại tiên binh ở đây, liên tục ăn thịt họ, tiên pháp xuất kích phóng vào người nó nhưng nó vẫn không hề dừng lại, thậm chí càng điên cuồng hơn.

Quác... Quác... Trảo sắc nhọn quét qua, xé rách cơ thể của những binh sĩ, những binh sĩ to khỏe cũng bị một tay nó hất bay. Nó thậm chí cũng không phân biệt tiên, ma mà công kích, nuốt thịt những ma binh xấu số kia.

Nó đang tận hưởng bửa ăn ngon lành của nó, là một binh sĩ Tiên tộc. Bỗng dưng một binh sĩ Tiên tộc thấy cảnh tượng này, máu nóng hiện lên trong mắt, liều mạng đâm đằng sau lưng nó. Ánh mắt ác thú huyết đỏ, sắc lạnh quét qua người binh sĩ này như muốn lấy đi linh hồn khiến gã binh sĩ đó quá sợ hãi mà cơ thể mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.

Vì quấy rầy nhã hứng của nó, ác thú liền tung một trảo xuống cơ thể binh sĩ kia. Đúng vào lúc này thì một cột đá cao lớn từ phía dưới chân binh sĩ ấy đâm lên, làm đứt lìa cánh tay con quái ác. Một cột đá tiếp theo đâm lên nhưng lần này con quái nhanh hơn, tránh xa khỏi binh sĩ kia.

Quác... Quác... Quác... Con ác quái kêu lên thất thanh, nó điên cuồng nhìn xung quanh hòng tìm kiếm kẻ ra tay với nó.

An Dương ngay lập tức xuất hiện, đứng bên người lính Tiên tộc kia. Binh sĩ ấy thấy An Dương thì vô cùng mừng rỡ, như tìm thấy ánh sáng của chính mình, giọng run rẫy phát ra: “Tướng... Tướng quân.”

An Dương đưa tay kéo hắn dậy, nói nhỏ sát đầu: “Hãy nhắn với Thiên Đế, Thiên Hậu lo liệu quân sự.”

Ánh mắt binh sĩ hiện lên một sự phức tạp, như muốn ở lại giúp sức, bảo: “Nhưng tướng quân...”

Chưa kịp nói hết thì một trảo của con ác quái chém xuống, An Dương đẩy gã binh sĩ ra, cùng lúc né tránh. Hắn bảo: “Đi nhanh đi...”

Binh sĩ kia hoàn hồn, lập tức chạy thật lẹ khỏi nơi đây, để lại một câu: “Tướng quân cẩn thận.”

Nhìn binh sĩ ấy chạy đi, An Dương mỉm cười, song hắn quay sang nhìn ác thú với ánh mắt lạnh lẽo: “Chà, không ngờ mi không bị giết mà còn bị bọn chúng lợi dụng ngược nhỉ. Nhưng không sao, lần trước không giết mi vì nhiều vướng bận, nhưng lần này thì khác, Thất Diệu Bạch Kê.”

Thất Diệu Bạch Kê Tinh, không rõ con yêu này có nguồn gốc từ đâu, bỗng dưng một trăm năm trước xuất hiện tại Tiên thổ, giết hại bao nhiêu mạng người, An Dương thiên tướng tự mình ra trận đã chế ngự được nó, tuy nhiên không lấy mạng nó mà cần phải điều tra sự kiện này nên nhốt vào Giới ngục.

Dường như con ác quái này cũng đánh hơi thấy mùi vị quen thuộc, mùi vị của kẻ đã đánh bại nó năm xưa, nó mở to cái hàm, gào lên một tiếng rồi nhào về phía An Dương.
Bình Luận (0)
Comment