Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 156

Hai người rơi xuống biển sâu, dù có bất tỉnh thì Chí Trung vẫn ôm lấy Thiên Tuệ một giây không rời. Biển sâu đen tối mang theo lạnh giá thấm buốt vào da thịt làm Thiên Tuệ trấn định lại, nàng thoát khỏi cái ôm của Chí Trung, kéo hắn ngoi lên khỏi mặt nước.

“Hộc hộc...” Nàng kết thành băng tinh để bám vào, đặt Chí Trung ở trên.

Vụt vụt vụt... Có vài sinh vật biển nhiễm tà lao lên từ trong biển lập tức bị chết dưới băng tinh của Thiên Tuệ, dù thế bọn chúng vẫn cứ liên tục công kích Thiên Tuệ mặc cho đồng loại chết thảm dưới băng tinh.

Bà lão vừa duy trì pháp trận vừa nhìn chiến cảnh thầm lắc đầu: “Chỉ có thể kéo dài thời gian thôi sao?” May mắn một phần là đó không còn là Linh nữa, mọi bản lĩnh, pháp thuật đều chẳng còn, chỉ có tấn công thô sơ. Dù thế nhưng với cơ thể đã từng là thần thú đó thì công kích của hai người họ vẫn là quá yếu, không chỉ vậy bọn họ cũng không có tuyệt kỹ tinh diệu nào.

Hắc xà đã quay trở lại. Gào... Nó hiệu triệu tia sét từ trên cao giáng xuống mảnh băng nhỏ của hai người.

Băng Tinh Hộ Thuẫn... Lôi điện giáng xuống chạm phải băng tinh như bị mất hết năng lượng, lập tức biến mất.

Gào... Hắc xà thét lên phẫn nộ, nó lập tức tập trung tà lực, sắp sửa phóng xuất sự huỷ diệt một lần nữa, ngay vào lúc bà lão nhẩm chắc rằng hai người không xong rồi thì một mũi tên từ đâu phóng thẳng lên đầu nó, xuyên qua da dày, cắt xuống một bên mắt trái...

Gào... Cơn đau càng kích thích sự phẫn nộ của nó, tuy nó có thể tái tạo trở lại phần thân thể bị mất đi nhưng cảm giác nhức nhối đó lại không thể xóa bỏ.

Thiên Tuệ lạnh lùng mắt đối mắt với nó, trong tay cầm nỏ thần. Lúc đầu nàng cảm thấy có gì đó rất giống với lũ "tai họa" trên thảo nguyên kia, ngay giây phút cái đầu nó mọc ra lại thì nàng chắc mẩm thứ này cũng là một "tai họa", mặc dù thì có chút gì đó khác nhưng tổng thể lại giống nhau vô cùng, nếu như thế chỉ cần tìm ra dị điểm, thứ mà "tai họa" dùng để hồi sinh thôi.

Bà lão kinh ngạc nhìn nỏ thần trong tay Thiên Tuệ, lẩm bẩm: “Đó là... Nỏ Liên Châu sao?” Không, thần khí đó hình dạng có thể giống nhưng cảm giác mà nó mang lại khác xa. Cảm giác thiên địa thuở thái cổ sơ khai truyền tới, một cảm giác từ vô thượng trời cao phán xuống, chỉ những kẻ mang tu vi gần chạm đến trời đất mới có thể cảm nhận được điều này...

Cuồng phong có dấu hiệu tạnh đi, tuy nhiên bầu trời càng ngày càng đen kịt, như vực sâu tối tăm trong cấm chế này...

Gào... Hắc xà phóng xuống, Thiên Tuệ lần nữa bắn tên nhưng lần này nó đã có kinh nghiệm hồi nãy mà tránh tên qua.

Cơ thể khổng lồ nhưng lại né tránh vô cùng nhanh nhẹn, cộng với giông tố, sóng biển dập dềnh và nàng phải phân chia ra một phần tập trung đối phó với lũ sinh vật biển cứ bất ngờ lao lên khiến cho đường bắn không thể chuẩn xác trăm phần trăm.

Nàng vẫn chưa dùng đến “Linh Quang Loạn Tiễn” bởi chưa biết được dị điểm kia nằm ở đâu.

“Hừm, phải dùng tới nó rồi.” Thiên Tuệ nạp linh lực vào nỏ thần, một con cá lớn từ biển bất ngờ lao lên bị băng tinh đâm qua. Lần này nàng vẫn chọn băng tiễn, nó tập hợp sát thương mạnh mẽ từ hỏa, linh hoạt của thủy, chế tà của lôi và đặc tính áp chế linh lực của chính nó, băng nguyên tố của nàng cực khó để bị khắc chế.

Một vòng tròn ma pháp nhỏ hiện lên trước đầu mũi tên, ba cái băng tiễn nhắm thẳng vào đầu nó mà phóng tới. Hắc xà vẫn như cũ nhanh nhẹn tránh đi, nhưng lần này ba tên băng đột ngột đổi hướng trở lại, xé rách đỉnh đầu nó.

Gào... Hắc xà rít lên đau đớn, nó cũng không thể tin được mình đã né tránh thế mà vẫn dính tên...

Đây là chú pháp nàng đã học được trong sách của phụ thân, một chú pháp mà triển khai khi tấn công sẽ chỉ nhắm thẳng vào mục tiêu, gọi là Truy Tung thuật.

“Không phải ở đầu sao.” Thiên Tuệ lẩm bẩm.

Nàng tung ra hàng loạt băng tiễn, hắc xà dù có né tránh nhanh nhẹn bao nhiêu cũng bị trúng tên, không thể thoát khỏi Truy Tung Thuật. Thân hình không lồ rách nát, da thịt thối rữa rơi xuống biển sâu, vết thương nó không chỗ nào là không có băng tinh đâm sâu vào.

“Chết tiệt, rốt cuộc đâu mới là dị điểm kia chứ.” Thiên Tuệ vẫn lạnh lùng nhìn nó, tuy nhiên nàng lại không che giấu được vẻ bối rối của bản thân.

Tà khí quanh thân hắc xà đột ngột tăng mạnh, bốc lên thành hình. Bà lão sững sờ khi nhìn đến tràng cảnh này, bởi nó quá quen thuộc.

“Không thể nào...”

Thiên Tuệ mặc cho sự bất thường này, lần nữa giương nỏ bắn vào hắc xà, như lần trước, nó lại né tránh và mũi tên chuyển hướng và lại... Không trúng...

Thiên Tuệ kinh ngạc mở to mắt ra nhìn, các mũi tên kia thực chất đều trúng nhưng linh lực giống như quá yếu, ngay khi chạm vào thân thể nó như hóa thành hạt bụi tan biến mất.

Cùng lúc đó nàng cảm thấy rất khó thở, cảm giác như có một tòa núi lớn đè nặng xuống người nàng.

“Nguy Cơ, đặc tính nguyên hồn của Linh.” Bà lão cắn răng nói. Trong tứ linh, phòng ngự của Huyền Vũ là mạnh nhất, nhưng không phải do nguyên hồn Thủ Hộ mà là sự kết hợp của cả Linh và Kim. Sự phòng thủ vững chắc từ Thủ Hộ của Kim quy và huyễn thuật thực tại từ Nguy Cơ của Linh xà, hai thứ này kết hợp lại khiến công kích của đối phương trở nên hạn chế vô cùng, cực kỳ khó chịu.

Nguyên hồn không thuộc về phạm trù ma pháp, pháp tắc thiên địa nên Linh dù bị nhiễm tà vẫn có thể sử dụng được, nhưng trước giờ bà lại chưa từng thấy nó sử dụng. Chẳng lẽ nó đã mở ra linh trí rồi?

Hắc xà lần nữa công kích, Thiên Tuệ không cam lòng, lần nữa giương nỏ lên bắn và kết quả lại như trước, mũi tên tan biến ngay khi chạm tới da thịt nó. Nàng vẫn còn bàng hoàng chưa hiểu gì thì nó đã sắp áp tới chỗ hai người rồi... Ngay giây phút đó một con cá lớn từ dưới biển phóng lên, nó đã nhiễm tà nên mọc ra hai cánh tay ghê rợn...

Nó há miệng rộng với hàm răng sắc nhọn, sâu như vực thẳm muốn nuốt chửng hai người, cách Thiên Tuệ chỉ còn mười tấc thì một cánh tay quàng qua vai, ôm lấy nàng tránh đi, đánh hạ con cá.

Một khuôn mặt quen thuộc rơi vào tầm mắt nàng, một vòng tay ấm áp luôn giang ra để nàng tựa vào...

Nó há miệng rộng với hàm răng sắc nhọn, sâu như vực thẳm muốn nuốt chửng hai người, cách Thiên Tuệ chỉ còn mười tấc thì một cánh tay quàng qua vai, ôm lấy nàng tránh đi, đánh hạ con cá.

Một khuôn mặt quen thuộc rơi vào tầm mắt nàng, một vòng tay ấm áp luôn giang ra để nàng tựa vào...

“Phu quân...” Thiên Tuệ vui mừng khi Chí Trung tỉnh lại, nàng ôm chầm lấy hắn.

Cơ thể Chí Trung căng cứng, cú ôm của Thiên Tuệ như muốn xát muối vào vết thương hắn vậy, đằng sau lưng truyền tới cảm giác đau nhứt, giọng điệu cứng như rên bảo: “Đau... Đau...”

Nghe thấy tiếng rên Thiên Tuệ mới sực nhớ ra là hắn đang thụ thương, nàng vội vàng thả hắn ra. Nước biển lạnh buốt thấm vào da thịt và gió lốc thổi khiến hai người thấy hơi lạnh. Lúc này họ mới chú ý rằng quần áo mình đang ướt nhẹp, Chí Trung thì còn đỡ chứ Thiên Tuệ mặc bạch y trắng mơ, nhiễm nước làm cho nó như trong suốt, lộ ra da thịt hồng hào của nàng.

Khuôn mặt Thiên Tuệ hơi phiếm hồng, nàng lấy tay che đi nơi cần che khiến Chí Trung phì cười: “Nàng là đồ ngốc à, có chỗ nào mà ta chưa thấy chứ.” Da mặt nàng ấy vẫn cứ mỏng như thế, dễ dàng thẹn thùng.

Thiên Tuệ càng đỏ mặt hơn thì Chí Trung đặt tay lên vai nàng, truyền linh lực của hắn vào làm khô y phục đi. Hắn vừa tập trung giúp nàng làm khô vừa nói: “Chúng ta đang bị trúng huyễn thuật.”

“Hả.” Thiên Tuệ ngạc nhiên, sao lại có thể trúng huyễn thuật chứ, nhưng nàng chưa hỏi thêm được gì thì...

Hắc xà quay trở lại, nó lại lần nữa tập trung tà lực, cùng lúc đó Thiên Tuệ phóng băng tiễn về phía nó và như lúc nãy, băng tiễn vừa chạm vào là tan biến, sóng huỷ diệt phóng về phía hai người. Chí Trung ôm Thiên Tuệ nhảy khỏi băng tinh, tránh thoát công kích...

Biển sâu bị cắt ra hai phần, mọi sinh vật dưới biển tuyệt khí bỏ mình, những sinh vật bị nhiễm tà càng nhiều hơn.

Bỗng nhiên...

Gào ồ... Gào ồ... Âm thanh từ bên dưới đáy biển vang vọng, như có một sự liên kết nào đó với hắc xà, cùng lúc đó hòn đảo run lắc càng dữ dội hơn.
Bình Luận (0)
Comment