Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 166

Cánh rừng bạt ngàn khi thú triều qua đi trở nên điêu tàn, cây gỗ gãy đổ khắp nơi, một vài chỗ trên đất lạnh còn có xác chết của những con thú nhỏ bị giẫm đạp, ánh mắt còn mở to ngơ ngác, hoảng loạn, máu lênh láng khắp mặt đất.

“Nhìn kìa phu quân, đằng kia có một thành trì.” Thiên Tuệ chỉ chỉ về phía ngôi thành đá hơi đổ nát nằm ở giữa ngay khu rừng này. Cánh cổng lớn bị vỡ một mảng lớn, một vài người mặc áo giáp nằm chết bên ngoài và bên trên thành.

Chí Trung liếc một cái liền nhận ra dấu hiệu của thành trì này, đây chẳng phải là Chiêm thành sao? Một trong những quốc gia hùng mạnh ở phía nam này, do Xà Lời đại vương thống lĩnh. Thực lực tên đó không hề tầm thường chút nào, tại sao kinh thành của hắn lại như vậy? Chí Trung lập tức cước bộ vào trong, Thiên Tuệ theo sau hắn.

Chí Trung cẩn thận nhìn xung quanh, nơi đây yên tĩnh vô cùng, đứng từ xa xa có thể nghe rõ tiếng lá rơi ở cuối dãy, xác người lẫn xác động vật vươn vãi ở mọi góc thành. Mùi huyết tinh xộc lên mũi làm hắn nhíu mày, mùi máu rất tươi có lẽ những người này đã chết không lâu, khoản nửa ngày.

Đột nhiên Chí Trung nhớ tới tà linh mà hai người giết ở bên ngoài khu rừng kia, chẳng lẽ là do bọn chúng làm sao. Trình độ trinh sát của quân Chiêm rất đáng gờm, tốc độ phản ứng rất nhanh, tà linh dù nhanh hơn quân trinh sát nhưng chắc chắn không thoát khỏi con mắt của các đạo sĩ nơi đây. Dưới con mắt quan sát toàn cục, Chí Trung nhận thấy hơn ba phần quân tinh nhuệ bị tử trận, điều này là quá khó hiểu.

Chí Trung vừa đi vừa cảm giác có gì đang ẩn trốn ở nơi này, hắn nhìn xung quanh cũng không thấy có gì bất thường, tuy nhiên cảm giác đó rất rõ ràng, thiếu điều là nhìn thấy tận mắt mà thôi. Không chỉ hắn, cả Thiên Tuệ cũng lờ mờ cảm thấy được, nàng quơ quơ tay mò mẫn xung quanh.

Hắn thở dài nhìn đống đổ nát này, đã có một ngày trong bốn năm qua hắn lẻn vào đây, trông thấy chùa chiềng vô cùng rực rỡ, hào kim vạn trượng, thế mà bây giờ đến một ngôi đền nhỏ cũng không thấy đâu, giống như đã bỏ hoang rất lâu rồi.

Chí Trung đi tới chỗ thờ phụng thiêng liêng nhất của bọn họ, nơi đặt ba bức tượng của ba vị thần tối cao trong tín ngưỡng của bọn họ. Lúc đó hắn cũng cảm thấy chúng là vật bất phàm, không ngờ cũng đã bị phá huỷ, chỉ còn ba vòng đá lồi lõm.

Hắn nhìn thấy vòng tròn ma pháp ở dưới ba bức tượng, hắn cúi xuống nhìn thử, miệng lẩm bẩm thốt ra: “Đây là... Truyền tống pháp trận, ừm, vẫn còn nóng...” Còn có mùi cháy khét ở xung quanh át đi mùi máu.

Chí Trung chạm vào vết cháy kia, một hình ảnh bất ngờ xông vào đầu hắn. Trước mặt hắn, một con hỏa long vô cùng lớn há rộng miệng như muốn thôn phệ cả thiên địa. So với nó con hắc xà kia nhỏ hơn một chút.

Chí Trung vội vàng rụt tay lại, miệng lẩm bẩm: “Huyễn cảnh sao, nếu vậy thì quá chân thực rồi.” Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn. Phải rồi, hắn đã tu luyện Cửu Ảnh Nhiếp Hồn mà, nếu đây thật sự là một không gian huyễn cảnh thì hắn có thể biết gì đó.

Hắn quệt một vết tro cháy trên đất rồi đưa hai tay lên kết ấn. Hắn quệt lên mắt mình thì đột nhiên có một nguồn lực kì lạ vô hình nào đó vô cùng ngăn cản hắn. Chí Trung vận hết sức mình cố gắng quệt qua nửa mắt trái. Dù chỉ một góc đó thôi nhưng hắn đã thấy được một khoản không gian hoàn toàn khác, cách biệt hoàn toàn bên ngoài, vô cùng chân thực.

Xung quanh đều là núi đất đỏ, đến cả không gian bầu trời cũng nhuộm màu cát cam đỏ, ánh mặt trời mờ nhạt vô cùng. Những hình ảnh chuyển động nhanh dưới ánh nhìn của Chí Trung, hắn thấy được một con hỏa long rất lớn, nó hệt như con vừa tấn công hắn trong huyễn ảnh, hoặc là nói đó chính là nó.

Nó đang giao chiến với vật thể rất kỳ lạ, phát ra ánh kim nào đó. Chí Trung cảm giác được vật thể to lớn đó không hề tầm thường chút nào. Vật thể kỳ lạ bị con rồng hạ gục, từ trong đó một sinh vật khổng lồ trồi lên, hình dạng và kích thước y hệt con rồng lửa, chỉ có điều toàn thân phát kim quang của kim loại. Rồng lửa kia triệu hồi lôi trận đánh chết con rồng giả kia.

Chí Trung đã chắc mẩm rằng sự việt ở Chiêm thành này có chín phần là do con rồng lửa này gây ra. Ngay vào lúc con rồng giả kia bị sét đánh chết, không gian gần đó như bị vỡ ra và ở bên này, đó là nơi Thiên Tuệ đang đứng.

Thiên Tuệ đang đứng dò xét xung quanh thì bỗng nhiên không gian nứt ra, nàng chưa kịp phản ứng thì bị nó hút vào. Chí Trung cuốn cuồng phóng theo bắt lấy tay nàng, hai người bị kéo vào đó, khe nứt đó đóng lại.

Hai người như rơi từ trên cao xuống cánh cổng, ngay lúc tới miệng cổng Chí Trung vội ôm nàng vào lòng, tạo ám thuẫn ngay sau lưng để hai người tiếp đất.

Bịch!

Bọn họ ngã xuống đất, Thiên Tuệ ngay lập tức đứng dậy đỡ lấy hắn. Nơi hai người đứng là một vùng đất đỏ lạnh băng, không có sinh cơ. Xung quanh xác người nằm la liệt, mặc những y phục khá kỳ lạ, còn có những vật thể kim loại phát ra tia lửa “xẹt xẹt” kia nữa, cả những tảng đá vụn lớn xung quanh đều chứng tỏ nơi đây đã trải qua một cuộc chiến rất khốc liệt, toàn bộ đều tử trận.

“Phu quân, đây là nơi nào thế?” Thiên Tuệ thắc mắc hỏi. Nàng cảm thấy có một luồng khí tức vô cùng cường đại quanh đây cùng với một cảm giác nguy hiểm nào đó.

Chí Trung lắc đầu: “Ta cũng không biết. Bất quá nàng có cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng đi không?”

Chí Trung nói nàng mới để ý, quả thật nàng cảm giác không khí nơi đây rất nhẹ, không chỉ vậy còn có cả trọng lượng cơ thể nữa, như muốn lơ lửng trên không không đạp đất luôn.

Bỗng trong ý thức cả hai xẹt qua một tia sát cơ, một ánh mắt sắc nhọn đang nhìn về phía họ.

Gào... Thanh Long gầm thét ở trên núi lớn, phóng ra hỏa diệm huỷ diệt về phía hai người.

Ám Hộ!

Thiên Tuệ nhanh nhẹn chắn trước Chí Trung tạo ra hộ thuẫn chặn đứng công kích của nó. Đột nhiên lực lượng phòng hộ của hắn giảm mạnh ngay khi hỏa diệm đến gần, hai người đành phải nhảy tránh sang hai bên.

Bùm! Mảnh đất nơi mà hai người vừa đứng nổ tan tành, huỷ diệt toàn bộ người cùng máy móc.

“Gào... Hậu duệ...” Thanh Long rè rè mở giọng. Nó thả ra linh áp của bậc cường giả đỉnh cấp nhưng hai người dường như chẳng bị ảnh hưởng gì cả, lập tức bay vụt đến chỗ Thiên Tuệ, phá huỷ cả ngọn núi.

Chí Trung ở bên kia nắm chặt nắm đấm, cơ xương trở nên vô cùng cứng cáp sau khi tu luyện Càn Khôn Bá Thể kia, hắn nhảy đến chỗ con rồng.

Cảm thấy công kích tới gần mình, Thanh Long ngửa đầu lên phun ra hỏa cầu thiêu cháy cả thân thể Chí Trung.

Hàng trăm băng tiễn phóng, mỗi mũi tên đều chứa băng hàn lạnh thấu xương đâm vào cơ thể nó. Mũi tên vô cùng nhỏ, chỉ như hạt cát đối với cơ thể nó lại làm cho nó đau rát vô cùng.

Tán Tâm Ám Chưởng! Kẻ đã bị thiêu chết ở trên đầu, Chí Trung từ bên hông tung chưởng, một tay tung quyền. Chiêu này tập hợp toàn bộ yếu điểm của mục tiêu với Càn Khôn Bá Thể gia trì cơ thể vô cùng hoàn mĩ, tạo thành thương tổn cho con rồng.

Hắn vận dụng cả ba bí kỹ vô cùng thuần thục, Cửu Ảnh Nhiếp Hồn đánh lừa thị giác của nó, Càn Khôn Bá Thể cường hóa cơ thể, Tán Tâm Ám Chưởng tập trung toàn bộ yếu điểm lại một chỗ, phát huy tối đa sát thương.

Cơ thể khổng lồ của nó đổ “rầm” xuống tan thành trăm mảnh, khói bụi mịt mù.

Ngay khi vừa tấn công xong hai người nhìn nhau, cả hai đều cảm giác được sự hiện hữu của linh khí rất rõ ràng, nhưng cơ thể lại không cách nào hấp thu được, đây là điều rất không tốt.

Từ khói bụi mịt mù con rồng hồi sinh, hóa thành đạo lôi kích đánh thẳng về hướng Thiên Tuệ. Khuôn mặt Thiên Tuệ không đổi sắc, trái lại vô cùng tự tin nghênh đón.

Băng Phong Tạo Cực! Hai mảng băng khổng lồ kẹp chặt toàn bộ thân thể Thanh Long, hoàn toàn nhốt nó vào hầm ngục băng giá. Thiên Tuệ không cho nó cơ hội vùng vẫy, lập tức siết hầm ngục lại, đóng băng con rồng trong đó.

Băng nguyên tố không ngừng hấp thu lực lượng của con rồng, lớp băng càng dày thêm, sinh mệnh của con rồng bên trong giảm mạnh. Sinh mệnh nó tắt hẳn, Thiên Tuệ thở “phù” một cái.

Chí Trung vừa đưa tay chống cằm vừa suy nghĩ nói: “Có chút dễ dàng hơn con rắn kia nhỉ.”

Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên linh lực trong cơ thể con rồng bùng lên mạnh mẽ, tỏa ra huyết khí mờ ảo phá tan băng hàn, bay lên trời cao uốn vòng, ba đạo lôi kiếp uy lực kinh thiên toàn bộ giáng xuống.

Cửu Ảnh Nhiếp Hồn! Chí Trung lập tức thi triển huyễn pháp đánh lạc hướng tấn công. Đột nhiên hắn kinh hãi vì con rồng không hề trúng huyễn thuật, lôi kiếp nhắm thẳng vào họ.

Băng Thuẫn! Thiên Tuệ dựng tường băng che chắn cho, ánh mắt không dấu được vẻ bất ngờ. Sử dụng ngục hàn băng kia đã bao lấy toàn bộ cơ thể nó, nếu như đó đều là dị điểm thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tại sao có thể hồi sinh, hơn nữa linh lực cũng hồi phục theo.

Con rồng thấy vô cùng kỳ quái, nó đã thi triển ma pháp kết hợp nguyên hồn Đấu Tranh để giảm lực phòng hộ của băng tinh kia thế mà không hiểu sao lôi điện càng đánh vào như thể đang cường hóa cho băng tinh càng thêm cứng cáp.

Chí Trung cầm mảnh băng lên, kinh ngạc khi thấy trong đó linh khí rất tinh khiết. Phải rồi, đây chẳng phải là thuộc tính của băng hàn mà Thiên Tuệ có nhắc tới sao.

Băng nguyên tố của Thiên Tuệ được dung hợp bởi thủy nguyên tố, lôi hệ và hỏa diễm thiên đường nên lực chế tà cực mạnh. Thiên Tuệ cũng không biết nhiều về ngọn lửa của mình, vậy nên lúc đối đầu với hắc xà nàng chỉ cho rằng đây là đặc tính của băng nguyên tố.

Mỗi băng tinh dù là mảnh nhỏ đều có lực áp chế tà lực, nó thải tà lực ra ngoài, giữ lại linh khí bên trong. Thiên Tuệ cười nói với hắn: “Thế nào, bằng vào chỗ này chúng ta không lo thiếu lực nhỉ.” Vẻ tự đắc hiện lên trên khuôn mặt thanh thuần của nàng sao mà đáng yêu vô cùng.

Mặc dù không muốn phá bĩnh tâm tình nhưng Chí Trung phải ho nhẹ nhắc nhở: “Còn giới hạn hấp thu linh khí thì sao?”

Nghe xong Thiên Tuệ liền đen mặt, phồng má nhíu mi, làm bộ giận nói: “Sao chàng cứ thích vạch lá tìm sâu thế, khen ta một chút cũng không được à.”

Chí Trung phì cười với vẻ trẻ con này của Thiên Tuệ, ra vẻ chịu thua nói: “Rồi rồi, nàng là thiên tài, số ta thật tốt mới lấy được thê tử như nàng...”

Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của hắn cũng làm nàng cười nhẹ, chỉ mới một giây này thôi mà hai người như hoàn toàn gạt bỏ không khí dồn nén khó chịu ấy.

Thanh Long:...

Ta là sự tồn tại rất nguy hiểm, huỷ thiên diệt địa, hai kẻ các ngươi đứng trước ta mà còn bày ra bộ dáng hận cả thế giới không biết tình cảm các ngươi ra sao thế này là đang sỉ nhục, hạ thấp bản thân ta... Tức quá mà.

Thanh Long hóa thành đạo lôi kích đánh thẳng xuống chỗ hai người. Băng thuẫn chịu tải quá lớn mà vỡ nát, Chí Trung ôm lấy Thiên Tuệ tránh đi. Hai người vừa di chuyển vừa hấp thụ linh khí từ những mảnh băng tinh thuần khiết.

Thiên Tuệ nghiêm mặt nói với Chí Trung: “Phải sớm tìm ra dị điểm của nó.”

Chí Trung gật đầu, hoặc là tìm ra cơ chế hồi sinh của nó trước khi khả năng hấp thu linh lực của hai người chạm đáy.



Không gian tan vỡ, thân ảnh hổ nhân già nua tươi cười trước mặt Minh Hoa tan biến, để lại cho cô nỗi suy tư khó tả.

Minh Hoa nhìn viên đá bạc trong tay mình, nghĩ đến những lời của lão già tên là Bạch Hổ đó mà lẩm bẩm: “Xem ra thế giới kia cũng chẳng hề yên bình cho lắm... Phụ thân, hi vọng người không bị kéo vào vũng nước này. Nếu không ta sẽ băm vằm các ngươi ra.” Những kẻ đã khiến phụ thân cô và La thúc bỏ mình năm đó, cô nhất định sẽ tìm ra kẻ đó.

Ánh mắt Minh Hoa trở nên lạnh thấu xương, mái tóc trắng phất phơ trong gió mát cùng với hắc y trên người càng khuếch trương sát khí của Minh Hoa, làm cho bọn thú gần đó hoảng sợ.

Cô dùng hết tốc lực tiến tới địa điểm mà Thiên Tuệ và Chí Trung biến mất. Ở trên người Minh Hoa ngoài sát khí ra thì có một cái gì đó rất cô độc, dù điều đó rất nhỏ và đến chính Minh Hoa cũng chẳng để tâm tới.
Bình Luận (0)
Comment