Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 27

Trong lúc Thiên Tuệ đang đi quanh xem hắc thạch thì Minh Hoa lá gan lớn lên, mắt đối mắt với con quái vật, cô le lưỡi khiêu khích với nó liên tiếp khiến nó càng giận giữ, tôn nghiêm của nó đang bị một con nhóc vui đùa, nhưng khi nó muốn tiếp cận thì Minh Hoa nhanh chóng quơ quơ mũi kiếm về phía nó, khiêu khích khiến nó ôm một bụng tức mà không làm gì được hai con nhóc này.

“Ha ha ha ha, nè con thằng lằn kia, có ngon thì lại đây bắt ta nè... Lêu... Lêu... Lêu.” Minh Hoa đang rất thích thú chơi đùa với con quái vật.

Cơn giận của nó đã kìm nén đến cực điểm rồi, tuy nhiên vì thanh kiếm kia có sức ảnh hưởng đe dọa tới tận sâu trong xương tủy của nó nên nó không thể tiến thêm nữa. Đột nhiên nó cảm thấy gì đó...

Chợt lưỡi kiếm trong tay cô mờ dần trước mắt Minh Hoa khiến cô hóa đá.

Cô run rẩy lắp bắp nói: “Thiên... Thiên Tuệ...”

Thiên Tuệ đang suy tư thì nghe thấy Minh Hoa gọi mình như đang gọi hồn ai đó, cô rùng mình quay đầu lại “hả” một tiếng thì thấy lưỡi kiếm trong tay Minh Hoa đã biến mất từ lúc nào. Cô nhìn lên con quái vật, thấy nó đang gầm gừ thích thú khi người gặp nạn, không ổn, lửa giận của nó đang sắp bộc phát ra.

“Gào...” Nó gầm lên một tiếng thật kinh thiên, lớp đá trên trần rơi xuống lộp bộp. Xong nó bắt đầu hướng tới Minh Hoa công kích, lúc này chân cô đã mềm nhũng hẵng ra, còn đâu lá gan lớn như lúc nãy nữa.

Đột nhiên một trận pháp như ẩn như hiện lờ mờ xuất hiện phía sau hắc thạch, Thiên Tuệ nhìn thấy nó rồi nhìn qua Minh Hoa đang cách vuốt trảo của con quái vật rất gần rồi, không kịp nghĩ ngợi nhiều, Thiên Tuệ nhanh chóng phóng tia sét về phía con quái vật khiến nó chậm lại, rồi cô kéo tay Minh Hoa ra khỏi đó khiến nó vồ hụt, thoát chết trong gang tấc. Càng khiến con quái vật điên tiết hơn nữa.

Hai cô nhanh chân chạy về phía trận pháp đã mở ra phía sau hắc thạch, lúc này hắc thạch bị chếch về phía trận pháp nên rơi vào đó trước, hai cô chạy phía sau đó đã cách trận pháp rất gần rồi, con quái vật lại bò phía sau.

Nó cảm thấy không thể đuổi kịp nữa, trước miệng nó bắt đầu hội tụ hỏa nguyên tố, chẳng cần nghĩ cũng biết rằng nó không ăn được hai cô thì nó cũng sẽ huỷ diệt tất cả, nó hướng về hai cô phun một luồng hỏa diễm huỷ diệt, rất đương nhiên rằng hỏa nguyên tố của một con quái vật sống cả nghìn năm rồi đã rất kinh khủng, trúng phải chỉ có một kết cục mà thôi.

Thiên Tuệ bản năng ngay lập tức phản ứng, kéo tay Minh Hoa ném cô về phía trận pháp trước. Minh Hoa trong đầu chưa kịp bỡ ngỡ về hành động của Thiên Tuệ, trước khi rơi vào trận pháp cô chỉ kịp hét lớn: “Thiên Tuệ...”

Thiên Tuệ không để ý đến Minh Hoa, cô nhanh chóng hai tay kết ra một luồng hỏa diễm hộ thuẫn trước mặt, vì đòn tấn công của con quái vật quá nhanh, cả hai nếu cứ chạy sẽ chết cả lũ, phải có một người đứng ra đỡ đòn thôi.

Trong đầu cô lúc này đã cam chịu đón nhận cái chết rồi, Thiên Tuệ nhắm chặt đôi mắt lại.

Lúc đòn tấn công chạm vào lá chắn của cô thì nó đè ép Thiên Tuệ lui về sau. Hai bên va chạm, đột nhiên lửa của thuồng luồng tan biến vào hư vô, Thiên Tuệ mở to mắt kinh ngạc, rõ ràng hỏa nguyên tố của cô không thể nào so sánh được với con quái vật kia, thế mà lúc va chạm vào thì đòn tấn công đó lại như bị triệt tiêu, còn lá chắn của cô thì vẫn ở đó.

“Ngọn lửa đó...” Con quái vật khi thấy ngọn lửa đó đột nhiên lùi lại, ngọn lửa đó cho nó cảm giác linh hồn mình sẽ bị thiêu rụi, có khi cả luân hồi cũng sẽ bị thiêu dưới ngọn lửa hoàng kim ấy.

“Ngươi... Ngươi có thể nói chuyện?” Thiên Tuệ cực kỳ kinh ngạc, nếu một con thú có thể nói chuyện chứng tỏ rằng nó đã sống trên vạn năm mở ra linh trí hoặc đã đạt đến cấp bậc tiên thú. Lúc này cô không hề hay biết rằng ngay khi Thiên Đường Hỏa xuất hiện, một ấn ký màu đen bí ẩn đột nhiên hiện ra trên da thịt, ngay phía sau lưng cô.

“Thiên Đường hỏa... Ngươi... Là ai?” Con quái vật âm trầm nhìn hướng ngọn lửa hoàng kim trong tay Thiên Tuệ gặng hỏi.

Thiên Tuệ chợt nhìn lấy ngọn lửa trong tay mình, nó toát lên ánh hoàng kim quá khác biệt với ngọn lửa cô hay dùng. Cô còn đang rất ngỡ ngàng tại sao mình lại có được ngọn lửa này thì trận pháp đã sắp thu hẹp lại, nó nhỏ đến mức chỉ hơn nửa cái thân, căn bản là cô không kịp vào rồi.

Tuy nhiên cô vừa phi thân đến đó vừa quay đầu lại, ánh mắt khinh bỉ nói to với con thuồng luồng: "Chỉ là một con giun dế mà đòi ăn bản cô nương sao?" Lời nói của Thiên Tuệ lúc này chẳng khác đổ thêm dầu vào lửa.

Đây là lời khiêu khích trần trụi. Mấy nghìn năm tu hành mà cũng có kẻ dám khinh bỉ nó, dám gọi nó là giun sao, hơn nữa lại là một con nhóc. Thế là một cỗ lửa giận xông lên, lúc này nó đã không quản cái gì là Thiên Đường hỏa nữa rồi. Từng hồng quang tập trung đầu miệng của nó, phóng ra một luồng hơi lửa uy lực hơn cả lúc nãy về phía Thiên Tuệ.

Trái ngược với vẻ sợ hãi vừa rồi, lúc này thì cô chỉ có nhếch môi, nụ cười đạt thành mục đích. Thiên Tuệ quay người lại, hai chân rời khỏi mặt đất, kết thành một luồng khí thuẫn trước mặt cô.

Nguồn xung lực va chạm sinh ra đó đẩy Thiên Tuệ về phía trước với tốc độ cực nhanh, xuyên qua thông đạo dần khép lại.

Trận pháp đã hoàn toàn đóng lại ngay sau đó. Cả hang động như rơi vào bóng đêm vĩnh cửu.

“Không... Không... Không... Gào... Gào... Gào... Gào...” Con quái vật rất điên tiết phát cuồng, con mồi ngay trước mặt nó thế mà lại vụt mất, chưa kể thứ nó đang canh giữ mấy nghìn năm nhăm nhe hấp thụ để tăng thêm tu vi cũng biến mất trước mặt nó như thế, bảo sao nó không phát hỏa cho được.

Tiếng gào thét vang vọng khắp hang động, đất đá rơi rầm rầm. Con quái vật phun lửa lan khắp cả hang động, nơi ấy lúc này chìm ngập trong biển lửa phẫn nộ.

Trong hang động lúc này chỉ còn tiếng con quái vật gào thét phẫn nộ vang vọng.
Bình Luận (0)
Comment